Hồng Nhan Tri Kỷ

Chương 1: Chương 1: Lời kết dành cho tình yêu đau khổ của chúng ta




Chương 1: Lời kết dành cho tình yêu đau khổ của chúng ta

Ba mất vì tai nạn giao thông từ khi cô còn trong bụng mẹ, nhà nội lại cắt đứt quan hệ bởi cô là con gái không phải con trai, vì thế, Lâm Nguyên Nhi lớn lên trong sự chở che, yêu thương của mẹ. Năm cô sáu tuổi, mẹ gặp được một người đàn ông tốt, cô còn nhỏ tuổi nhưng thấy rất hạnh phúc vì đã có người ở bên cạnh bảo vệ mẹ.

Và ngày đầu tiên khi cô chuyển đến ngôi nhà mới, cô đã gặp anh. Anh là người đầu tiên xuất hiện khi cánh cửa nhà mở ra, anh nở một nụ cười thật ấm áp, hiền hòa, lúc đó, không hiểu sao cô đã thấy thật hạnh phúc khi nụ cười đó là dành cho mình.

Tử nhỏ, mẹ tôi đã qua đời do sức khỏe suy yếu, ba một mình nuôi tôi khôn lớn mặc kệ bao người phụ nữ bên cạnh quyến rũ. Ba tôi tuy làm trong lĩnh vực đầy thị phi nhưng ông luôn giữ đúng lập trường, là người đàn ông chính trực, ngay thẳng mà ai nấy đều phải công nhận. Tôi luôn coi ông là vị thần trong lòng mình. Và, sự tôn kính ấy sẽ càng tang thêm nếu như ông có được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi hy vọng ông tìm được một người phụ nữ thật lòng yêu thương ông ấy chứ không quan tâm đến địa vị, tiền tài của ông. Và ngày đó cũng đã đến, tôi hạnh phúc chạy ra chào đón người mẹ mới của mình, người phụ nữ sẽ đi hết cuộc đời cùng với ba tôi. Không ngờ, người đầu tiên tôi gặp chính là em. Em như một thiên sứ xuất hiện giữa nhân gian.

Chúng ta bên nhau từ thưở nhỏ, cùng nhau học, cùng nhau chơi, cùng nhau quậy phá, chúng ta đã có được một quãng thời gian hạnh phúc nhất.

 

Năm 2018, trong buổi lễ trao giải thưởng Cánh Diều Vàng, giải nữ diễn viên xuất sắc nhất đã thuộc về nữ diễn viên Lâm Nguyên Nhi. Đây không phải là điều gì ngạc nhiên.

Lâm Nguyên Nhi lần đầu đóng phim năm mười sáu tuổi, sau mười năm diễn xuất, cô trở thành nữ diễn viên đầy thực lực, nổi tiếng về tài lẫn sắc, không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn được yêu mến khắp Châu Á.

Nhưng đêm nay, ánh hào quang của Lâm Nguyên Nhi cũng phải nhường một phần cho người khác. Đêm nay, có một người nổi trội, nhận cùng lúc hai giải thưởng lớn, đó chính là đạo diễn xuất sắc nhất và kịch bản xuất sắc nhất. Người đó không ai khác chính là người anh trên danh nghĩa của Lâm Nguyên Nhi, vị đạo diễn tài ba từng được đề cử nhiều lần tại liên hoan phim Cannes. Anh chính là Hàn Nguyên Phong.

Sau buổi lễ trao thưởng chính là một buổi tiệc nhẹ để cho mọi người cùng giao lưu, thăm hỏi. Bỏ mặc sự ồn áo, náo nhiệt bên ngoài, Lâm Nguyên Nhi cầm theo ly rượu vang, một mình đứng ngoài ban công ngắm bầu trời đêm huyền bí.

“Cậu ở đây mà tôi tìm mãi.”

“Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lâm Nguyên Nhi tươi cười với người mới xuất hiện. Anh ta tên Nguyễn Trọng Khang, là bạn học từ năm cấp ba của cô. Hai người thân thiết với nhau sau bao lần gây gỗ trên ghế nhà trường. Tình bạn của họ vẫn kéo dài sau khi tốt nghiệp đại học và dấn thân vào giới showbiz dđầy thị phi này. Nếu cô trở thành một diễn viên tài năng thì người bạn này lại trở thành một ca sĩ nổi tiếng với giọng hát ngọt ngào.

“Tất nhiên là sợ cậu mải mê uống rượu rồi say xỉn gây chuyện chứ sao?”

“Tôi có cậu thì lo gì chứ… Nhưng mà cái vẻ rụt rè đó là sao? Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?”

Nguyễn Trọng Khang lấy hết can đảm, quỳ một chân xuống trước sự ngỡ ngàng của Lâm Nguyên Nhi. Anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, mở nó ra, nói:

“Anh yêu em từ lần đầu nhìn thấy em. Em có bằng lòng cho anh cơ hội để bảo vệ em suốt cuộc đời không?”

“Sao!” Lâm Nguyên Nhi hoàn toàn lặng người khi nghe câu nói này của người bạn thân. Cậu ấy nói đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Cô nhớ rất rõ ngày tựu trường năm lớp mười, cô và cậu ta đã xảy ra tranh chấp chỉ vì một ly trà sữa. Ở trong trường, cô luôn làm đại ca, bắt cậu ấy phục tùng như osin, vậy mà…

Chuyện này không thể dấu nổi ánh mắt tò mò của những người xung quanh, họ đều vui cười tập trung gần đó để cùng nhau chờ đợi kết thúc viên mãn của cặp kim đồng ngọc nữ này.

Có thể Lâm Nguyên Nhi không biết nhưng những người có mặt ở đây đều nhận rõ sự chân thành của Nguyễn Trọng Khang dành cho Lâm Nguyên Nhi. Còn nhớ có lần phòng viên hỏi anh vì sao muốn làm ca sĩ, anh đã trả lời rằng: “người bạn thân nhất của tôi trở thành diễn viên, tôi lại không có khả năng diễn xuất nên chỉ có thể làm ca sĩ để ở bên cạnh giúp cô ấy không còn cô đơn.”

Giờ đây, khi nghĩ lại những chuyện cùng nhau trải qua trong những ngày hoạt động nghệ thuật, Lâm Nguyên Nhi nhận thấy Nguyễn Trọng Khang không chỉ một lần, mà rất nhiều lần giúp đỡ, bảo vệ cho cô. Còn mấy cách đây hai năm, cô bị đồng nghiệp gài bẫy, bị mọi người hiểu lầm xa lánh, khi đó, người bạn này đã bất chấp tất cả, mở họp báo bên vực cô. Khi đó, cô nghĩ vì là bạn thân thấu hiểu nhau nên mới làm như vậy, nhưng xem ra không phải vậy, không phải vì tình bạn mà là vì tình yêu nên mới bất chấp mọi thứ để bảo vệ, che chở nhau.

Lâm Nguyên Nhi không biết phải làm sao, cô nhìn sang một góc đằng xa, bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của anh trai Hàn Nguyên Phong, cô mỉm cười nhìn lại Nguyễn Trọng Khang, cô nói:

“Tôi chưa thể chấp nhận lời cầu hôn của cậu bây giờ, nhưng cậu có thể chờ đến khi tôi sẵn sang không?”

“Bao lâu tôi cũng chờ.”

Cứ nghĩ mình sẽ bị từ chối, Nguyễn Trọng Khang không ngờ vì còn có cơi hội, anh vui mừng hạnh phúc ôm lấy người con gái mình yêu. Tình yêu đơn phương cũng đã đến ngày được chấp nhận.

Gần một giờ sang, Lâm Nguyên Nhi được Nguyễn Trọng Khang đưa về nhà trong khi các trợ lý sẽ đánh lạc hướng cánh phóng viên. Cô hạnh phúc mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi không nhìn thấy xe của Nguyễn Trọng Khang thì nụ cười trên môi cũng lụi tắt. Cô nhìn lên bầu trời đêm một lát rồi đẩy cửa nhà đi vào.

Ba mẹ đã đưa em trai đi du lịch nên căn nhà rộng lớn giờ đây chỉ có cô và anh trai. Cô nhẹ nhàng lên lầu, khi đi ngang qua phòng anh trai, thấy ánh đèn vẫn còn, cô không đẩy cửa đi vào mà đứng bên ngoài, lên tiếng:

“Em nghĩ mình sẽ chấp nhận lời cầu hôn của Trọng Khang, chúng em quen biết nhau đã lâu, gia đình hai bên cũng quen biết nên chắc sẽ hạnh phúc.”

“…”

“Em nghĩ sau khi kết hôn, bọn em sẽ sang Mỹ du học, một thời gian dài sẽ không về nước vì thế…”

“Em yêu cậu ta sao?”

Câu nói của Lâm Nguyên Nhi đứt quãng khi giọng nói Hàn Nguyên Phong vang lên từ bên trong phòng.

“Trong hôn nhân, tình yêu không phải thứ cần thiết nhất, có những người không yêu nhau nhưng vẫn có thể sống hạnh phúc với nhau đến suốt đời, em nghĩ…”

Câu nói của Lâm Nguyên Nhi một lần nữa đứt quãng vì cánh cửa phòng của Hàn Nguyên Phong đột nhiên mở ra. Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô thật mạnh vào bên trong, đè mạnh cô vào bức tường, hỏi:

“Em có sống với một người trong khi tâm trí nghĩ đến người khác hay sao?”

“Em sẽ cố gắng đi người đó và chỉ toàn tâm, toàn ý nghĩ đến Trọng Khang, trách nhiệm gia đình có khi là lý do để em có thể quên đi tình yêu không nên có của mình.”

“Thì ra tình yêu của chúng ta là không nên có…”

“Anh… Nhiều năm trước chẳng phải chúng ta đều hiểu rõ rồi sao? Em sẽ tập quen việc từ bỏ nó, anh cũng giống như vậy đi.”

Lâm Nguyên Nhi rời khỏi phòng anh trai, cô đi thẳng về phòng mình, cánh cửa vừa được đóng lại, cô đã ôm mặt ngồi xuống mà cố gắng kìm nén để không ai nghe thấy tiếng khóc của mình. Tất nhiên là cô sẽ không hạnh phúc khi kết hôn với một người trong khi yêu một người khác, nhưng cô biết phải làm sao đây? Cô không còn chọn lựa nào khác.

**

Ngồi tựa vai trên cánh cửa bên ngoài phòng em gái, Hàn Nguyên Phong ôm đầu để che đi sự đau khổ, dằn vặt, yếu đuối của mình. Tại sao? Tại sao anh và Nguyên Nhi lại rơi vào hoản cảnh trớ trêu, đau khổ tột cùng này? Tại sao, tại sao họ yêu nhau nhưng lại không thể bên nhau?

Tin tức nam ca sĩ nổi tiếng Nguyễn Trọng Khang cầu hôn nữ diễn viên tài năng xinh đẹp Lâm Nguyên Nhi còn chưa lấp đầy các mặt báo thì vài ngày sau, một tin chấn động khác lại được đăng tải lên. Đạo diễn, nhà viết kịch bản nổi tiếng Hàn Nguyên Phong vừa công bố kết hôn với trợ lý của mình. Hai tin tức nóng nổi này nhanh chóng phủ đầy khắp các mặt báo, các tin tức trong và ngoài nước.

“Sao anh lại làm như vậy?” Đứng tại ban công nhà, Lâm Nguyên Nhi nhìn anh trai hỏi. Cô không hiểu vì sao anh trai lại làm ra hành động nông nổi này. Anh ấy khác với cô. Cô còn có chút tình cảm thân thiết với Trọng Khang, còn người trợ lý kia thì anh chưa từng chú ý đến thì làm sao…

“Để cắt đứt nghiệt duyên của chúng ta, em thà đau khổ kết hôn với người mình không yêu, lặng lẽ chịu đựng nỗi đau. Anh làm sao có thể để em chịu đựng một mình.” Nhìn em gái, Hàn Nguyên Phong đưa tay sờ nhẹ lên mặt cô, nói: “Nghiệt duyên không bắt đầu từ một phía, cả hai chúng ta đều không thể thoát ra thì hãy cùng nhau chịu đựng chung nỗi đau này. Nếu hạnh phúc không thể san sẻ cùng nhau thì hãy cùng nhau chịu chung nỗi đau không ai thấu hiểu này.”

Lâm Nguyên Nhi dùng tay miệng để tiếng khóc không thể phát thành tiếng. Cô vì muốn anh từ bỏ nên mới cố tình để mình chịu tổn thương một mình, nhưng tại sao anh lại phải đau khổ cùng chung nỗi đau với cô. Đau một người thì chẳng phải tốt hơn cả hai cùng chìm đắm trong tuyệt vọng sao?

Tin tức về thời gian kết hôn của an hem Lâm Nguyên Nhi, Hàn Nguyên Phong đã được công bố khắp các trang mạng xã hội, vô số lời chúc mừng được gửi đến họ nhưng cả hai ngoài mặt vì vui mừng đón nhận trong hạnh phúc với nửa kia của mình, nhưng trong lòng, họ như bị hàng ngàn con dan đâm xuyên tim vậy.

Chỉ còn vài ngày nữa thì giây phút quan trọng nhất của hai người sẽ đến, ba mẹ họ đều bận đến bù đầu vì chuẩn bị mọi thứ. Không bận sao được khi cả hai đứa con đều muốn tổ chức cùng ngày, vì thế hôm đó, bậc làm cha mẹ này vừa cưới dâu về nhà, vữa tiễn con gái về nhà chồng, mọi thứ đều phải chuẩn bị thật hoàn hảo.

Đêm đó, ba mẹ dẫn em trai đi mua thêm một số thứ trong ngày trọng đại, Lâm Nguyên Nhi ở nhà một mình dọn dẹp đồ dùng chuẩn bị đến nhà chồng. Cô đang loay hoay dọn dẹp thì cánh cửa phòng mở ra, anh trai Hàn Nguyên Phong đi vào, nhìn cô hỏi:

“Đêm nay, chúng ta cùng nhau đi dạo được không?”

Đã lâu lắm rồi, từ ngày họ đoạn tuyệt tình yêu của mình, họ đã không còn đi dạo cùng nhau. Cơ hội này sẽ chẳng bao giờ đến nữa nên họ quyết định trao cho mình một cơ hội cuối cùng, cơ hội mà họ thật sự hạnh phúc. Nhưng chuyện không ngờ đã xảy ra, một ô tô tải mất lái, đâm thẳng vào xe hai anh em. Trong giây phút nguy hiểm đó, Hàn Nguyên Phong lao người qua, che chắn cho Lâm Nguyên Nhi. Kết quả, anh mất mạng ngay tại chỗ, còn cô bị thương nặng, hôn mê suốt ba tháng trời mới tỉnh dậy.

Lâm Nguyên Nhi không thể tin mọi thứ mà gia đình, bạn bè đã thông báo cho cô nghe. Cô không thể tin anh trai lại bỏ cô đi như thế. Anh đã từng hứa sẽ không để cô ở lại một mình, anh không thể thất hứa…

Để lại mọi thứ sau lung, Lâm Nguyên Nhi một mình lái xe đi đến những nơi có kỉ niệm hạnh phúc của hai người, cô mỉm cười khi nhớ lại những khoảnh khắc đó. Cuối cùng, bên vách đá từng chứng kiến lời thề hẹn của cả hai, cô buông tay lái, nhắm mắt rồi lao thẳng xuống vực sâu.

“Nếu kiếp này chúng ta không duyên phận thì kiếp sau nhất định tìm thấy nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.