Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 437: Chương 437: Âu Dương Trường Dương đã điều đi .




Việt

Diệp Trạch Đào trở về Thảo Hải đã nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều bận rất nhiều việc, cũng để những tình cảm trong lòng gạt sang một bên.

Chính như những lời Điền Lâm Hỉ, vấn đề tình cảm trong lòng của mình quá mềm yếu, một quan chức nếu trong tay có quyền lực, các người đẹp chắc chắn sẽ tới dự dẫm, nếu mỗi người phụ nữ dựa vào mình đều bị cô ta quấy rầy, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.

Trong việc này, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Điền Lâm Hỉ nói rất đúng. Mình đang trong thời kì thăng tiến, mọi thứ phải lấy công việc làm gốc, phải có thành tích mới có đủ khả năng đi tiếp, nếu không làm ra thành tích gì, hoặc trong thời kì kiểm tra xảy ra vấn đề, những người phụ nữ đó còn bên mình hay chăng?

Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu Diệp thì Trạch Đào chưa đoán được, Ôn Phương Và Phương Di Mai vẫn sẽ như hiện tại bây giờ? Việc này bản thân Diệp Trạch Đào đoán mãi chưa ra.

Đột nhiên, Diệp Trạch Đào nhắc tới quá nhiều đối với những sự việc ấy, một lòng vì nhân dân làm chút việc, điều này quan trọng hơn mọi thứ.

Cởi dép ra, thay một đôi giày ra bước vào phòng làm việc, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Thảo Hải hiện giờ đã trở thành một công trường lớn.

Bàng Phí Vũ cũng cười nói:

- Thảo Hải từ trước tới nay chưa từng phát triển với tốc độ nhanh như hiện giờ, anh không biết chứ, mọi người dân đều phấn khởi, nhìn Thảo Hải mỗi ngày một thay đổi như vậy, đều nói là do anh mang lại.

Mặc dù có chút hàm ý nịnh bợ, Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy vui, nếu không có mình, Thảo Hải quả thực không thể phát triển nhanh như vậy.

- Sau khi tất cả xây dựng lên sẽ không như vậy nữa!

- Đúng thế, có nhiều địa phương đã ổn rồi, con đường trong thành không vấn đề gì, chính là một vài địa phương ở ngoại thành.

Pha một tách trà, Diệp Trạch Đào ngồi xuống xem bản báo cáo thống kê phía dưới.

Sau khi Bàng Phí Vũ ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Lần này một trăm triệu tiền tài chính từ Bộ giao thông nói nhiều thì là nhiều… nói ít thì là ít, coi như thêm một trăm triệu của Bàng Quyền, như thế cũng vẫn thiếu rất nhiều, vẫn phải nghĩ ra cách mới được.

Mục tiêu của Diệp Trạch Đào rất lớn, chính là đưa toàn bộ huyện liên kết lại, đối với một vài địa phương đang bế tắc, công việc của huyện chính là đem vài thôn xóm đang rải rác hợp thành một, hình thành một thôn chính ấp lớn…như vậy mới tiết kiệm tài nguyên, mà còn dễ quản lý.

Đang lúc suy nghĩ sự tình, điện thoại của Điền Lâm Hỉ đột ngột gọi đến.

Máy vừa thông, Điền Lâm Hỉ liền nói:

- Trạch Đào, có một việc cậu cần chú ý, Âu Dương Trường Dương bị điều đi rồi!

Điều đi rồi?

Diệp Trạch Đào hơi sửng sốt nói:

- Sao ông ta lại bị điều đi?

Mất sự ủng hộ của Tôn Tường Quân, Âu Dương Trường Dương trong mắt Diệp Trạch Đào đã thành kẻ vô dụng, vốn uy hiếp không nổi mình…không ngờ y đột nhiên bị điều động khỏi thành phố Hắc Lan.

- Lần này Âu Dương Trường Dương điều đến Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, hẳn là không có bao nhiêu việc để làm!

Điền Lâm Hỉ nói.

Đối với việc đi hay ở của Âu Dương Trường Dương, Diệp Trạch Đào cũng không quá để ý, y để ý là ai sẽ đến thay thế vị trí đó của Âu Dương Trường Dương, tuyệt đối không thể xem thường.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Tiến hành phối hợp điều tra một chút ở các nơi…do Tra Tiểu Vĩ đến đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy.

Tra Tiểu Vĩ?

Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra người này là ai.

Điền Lâm Hỉ cũng đoán là Diệp Trạch Đào có thể chưa lắm rõ tình hình của Tra Tiểu Vĩ, nói:

- Mục đích tôi gọi điện tới cho cậu là muốn nói cho cậu biết một chút tình hình của Tra Tiểu Vĩ. Người này trước đó làm thư kí cho Vi Hoành Thạch, xem là người mà Vi Hoành Thạch khá tin tưởng, về năng lực, ở cương vị Thư kí thì xứng đáng với chức vụ.

Thư kí của Vi Hoành Thạch đến thành phố Hắc Lan đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy?

Diệp trạch Đào rất nhanh tự hỏi.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Bản thân cậu chú ý nhiều một chút là được.

Nói xong, Điền Lâm Hỉ cúp máy.

Cuộc điện này của Điền Lâm Hỉ khiến tâm tình đang tốt của Diệp Trạch Đào bị phá hủy.

Nhiều sự việc bỗng vọt lên trong đầu, nghĩ tới lần đó ở Bộ giao thông thấy tình hình của Vi Hoành Thạch, Diệp Trạch Đào tuyệt đối không tin rằng cái tên Tra Tiểu Vĩ này đến là một việc ngẫu nhiên.

Phát sinh bất kì việc gì cũng đều có tính tất nhiên…Tra Tiểu Vĩ là đến lấy tiếng? hay là đến tìm chuyện nhỉ?

Diệp Trạch Đào càng cho rằng Tra Tiểu Vĩ đến hẳn là tìm chuyện.

Thành phố Hắc Lan xem ra lại không được bình an rồi!

Điền Lâm Hỉ gọi xong, lúc Diệp Trạch Đào vẫn đang suy nghĩ, điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu lại tới.

Thấy số điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào đoán rằng chắc chắn nói cho mình về việc Tra Tiểu Vĩ.

Quả nhiên, Trịnh Tiểu Nhu nói vài câu chuyện phiếm rồi nói:

- Trạch Đào… có một chuyện, Âu Dương Trường Dương trong thành phố các anh điều đến ban Tuyên giáo tỉnh ủy, chỉ là đến làm ở vị trí phía dưới một người lãnh đạo bộ môn, coi như chẳng còn bao nhiêu tiền đồ, thế nhưng, một Trưởng ban mới sẽ đến.

- Là Tra Tiểu Vĩ?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Chắc chắn là thầy anh nói cho anh rồi. Hẳn anh biết một vài tình hình, em muốn nói cho anh, cái tên Tra Tiểu Vĩ là người Vi Hoành Thạch vô cùng tin tưởng. Lần này đến thành phố Hắc Lan hẳn là nhắm vào anh!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Âu Dương Trường Dương còn chẳng ăn thua, y đến có thể làm việc gì chứ?

Trịnh Tiểu Nhu có chút thầm nghĩ nói:

- Âu Dương Trường Dương là người không có năng lực, Tra Tiểu Vĩ này em có biết một chút, rất thông minh, cũng rất nhẫn nại. Nếu bị y vớ được nhược điểm gì đó, con người này sẽ ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, cho dù là người thế nào đi nữa đến đây cũng không có gì cả.

Nói lời này, cũng là để làm yên lòng Trịnh Tiểu Nhu mà thôi, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng không được thoái mái như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào phân tích tỉ mỉ tình hình của thành phố Hắc Lan.

Chủ tịch thành phố Triệu Diệc Hiền là người phe họ Tạ, giờ đến một tên Tra Tiểu Vĩ, như vậy xem ra, người phe Tạ và phe của họ Vi đã hình thành một mối liên minh, có lẽ Tra Tiểu Vĩ thật sự hung hăng hơn Âu Dương Trường Dương cũng khó nói.

Vì sao lần này lại cho rớt đài Âu Dương Trường Dương, mà không phải là một Ủy viên thường vụ khác nhỉ?

Suy nghĩ một lát, Diệp Trạch Đào cũng yên tâm hơn một chút, lực lượng của Sở Tuyên chắc chắn không kẻ nào dám động, Điền Lâm Hỉ không lên tiếng, ai cũng không có cách nào động vào người của ông ta. Người của Hô Diên Ngạo Bác thuộc khối Ủy ban Kỷ luật, ai cũng không thể không việc gì đi trêu trọc. Như vậy xem ra, cũng chỉ có thể là động đến Âu Dương Trường Dương.

Thật ra cũng không có gì thay đổi lớn, không ngoài việc hoán đổi hai nhân viên hợp tác mà thôi.

Nhanh chóng, Diệp Trạch Đào nghĩ đến một vấn đề mới. Trước đó là hợp tác của họ Tạ với họ Tôn, giờ đổi thành hợp tác của họ Tạ với họ Vi. Sau sự hợp tác của hai bên này, liệu có tiến hành triển khai một vài hành động đối với tầng lớp cao không. Lật đổ bọn người ở tầng lớp như Điền Lâm Hỉ, chỉ cần bọn họ không được nữa, thì việc đối phó với mình sẽ không thành vấn đề?

Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, Điền Lâm Hỉ bọn họ dễ dàng hạ gục đến thế?

Nếu hai người đều gọi điện thoại tới, đủ đế chứng tỏ cái tên Tra Tiểu Vi này không thể coi thường.

- Chủ tịch huyện, có một ông chủ tên là Tào Giản Đài nói là có hẹn với anh, anh ta muốn gặp anh.

Bàng Phí Vũ vào nói.

Diệp Trạch Đào lộ vẻ vui mừng nói:

- Mau mời anh ấy đến.

Tào Giản Đài này quả nhiên là người công việc, nhanh như vậy đã đến Thảo Hải rồi!

Nghe Tào Giản Đài đến, Diệp Trạch Đào liền đem việc Tra Tiểu Vĩ gác sang một bên, nghĩ đến chính là việc kinh doanh ra nước ngoài của Thảo Hải.

Rất nhanh, Tào Giản Đài từ bên ngoài bước vào.

Diệp Trạch Đào đứng dậy mỉm cười nói:

- Đây chính là một sự ủng hộ lớn đối với Thảo Hải chúng tôi!

Hai người bắt tay nhau.

Tào Giản Đài cười nói:

- Không đến không biết, đến rồi thót tim! Vốn đâu, tôi còn cho rằng Thảo Hải là một huyện nghèo, địa phương đơn sơ, tới nơi vừa nhìn, cừ thật! Đây hoàn toàn là một thành phố lớn nhanh chóng phát triển mà!

Diệp Trạch Đào cười lớn nói:

- Nếu xí nghiệp của anh Tào có thể tham gia vào, sự phát triển của Thảo Hải chắc chắn càng mạnh.

- Điều đó chắc chắn rồi, lần này tôi đến, là mang theo một đội, tôi dự tính nắm rõ toàn bộ tài nguyên của Thảo Hải, làm ra một phương án, tin là nhất định có thể hợp tác.

Diệp Trạch Đào tỏ ra vui vẻ nói:

- Tốt quá mà, trước đó anh chưa đến, tôi đã bảo cấp dưới đem tới một số phù hợp với dự án của các anh, anh đi xem qua, tham khảo một chút.

Nói rồi đưa một số tư liệu cho Tào Giản Đài.

Tào Giản Đài xem qua một lượt, than thở:

- Chủ tịch quả là một người làm việc thực tế, có những thứ như vậy, tôi tin rằng ở trong kế hoạch này còn nhiều tiềm lực có thể khai thác.

Diệp Trạch Đào nói chuyện với Tào Giản Đài một hồi, lại cùng đi ăn một bữa với Tào Giản Đài, hắn tin rằng Tào Giản Đài có thành ý đến, có được sự đầu tư của Tào Giản Đài, sản vật của Thảo Hải thật sự đủ sức xuất khẩu ra nước ngoài.

Sau khi ăn cơm cùng Tào Giản Đài, Ninh Quân gọi điện tới cho Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào vừa về phòng làm việc, điện thoại của Ninh Quân gọi đến, vừa nhấc máy, Ninh Quân liền nói:

- Trạch Đào, Âu Dương Trường Dương phải điều đi rồi.

- Tôi biết rồi, là Tra Tiểu Vĩ đến đảm nhiệm Trưởng ban tuyên giáo.

Diệp Trạch Đào cảm thấy Ninh Quân thời gian dài như vậy vẫn chưa có trạng thái gì, nghe thấy tin này, vẫn là tỏ vẻ không yên, trong lòng đang nghĩ, Ninh Quân cứ tiếp tục như vậy, có lẽ thật sự sẽ xảy ra vấn đề, cũng không biết Hô Diên Ngạo Bác nghĩ thế nào!

- Trạch Đào, tôi vừa gọi điện cho Bí Thư Hô Diên, cảm thấy Tra Tiểu Vĩ này hình như đến không có ý thiện cho lắm, anh rốt cuộc là tình hình gì?

Ninh Quân quả thật chưa nắm được lai lịch của Tra Tiểu Vĩ.

Dù sao cũng là một người tuyến trên, Diệp Trạch Đào đem tình hình Tra Tiểu Vĩ kể một chút, nhân tiện, để lộ một vài việc bất hòa giữa họ Vi và họ Lưu.

Nghe xong lời giới thiệu qua của Diệp Trạch Đào, Ninh Quân giờ bừng tỉnh, nói với Diệp Trạch Đào:

- Phải chú ý một chút rồi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Ninh, xem thế nào hẵng hay.

Các Cục trong thành phố đều phát sinh biến đổi mới, các Cục trên tỉnh có thể phát sinh biến hóa không đây?

Diệp Trạch Đào có một dự cảm, Ban tổ chức Trung ương vừa xếp mình vào danh sách, chắc chắn không để mình được thoải mái, nếu có sự ủng hộ lớn đối với mình từ trên tỉnh, bản thân không thể có khả năng rèn luyện, có thể cũng tiến hành một vài điều tra nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.