Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 436: Chương 436: Vi Hoành Thạch.




Việt

- Trạch Đào, tối qua đi đâu vậy, thế nào mà điện thoại không gọi được?

Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Hoàng Hân quan tâm hỏi.

Diệp Trạch Đào vội lấy điện thoại, giờ mới nghĩ ra, tối qua trở về chỗ Điền Lâm Hỉ, sau khi nghe lời giảng giải của Điền Lâm Hỉ, mình ở lại Điền gia, khi đó điện thoại hết pin, lại không có sạc pin phù hợp, cũng chưa sạc pin được.

- Ồ, điện thoại hết pin, tối qua ở nhà thầy.

Diệp Trạch Đào trả lời.

Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào vội vào trong phòng lấy thiết bị sạc pin, đem điện thoại đi sạc.

Lần đầu tiên đi làm việc bận như vậy, không ngờ điện thoại không duy trì liên lạc được!

Diệp Trạch Đào lắc đầu, sau này không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa, ngộ nhỡ việc lớn xảy ra, bản thân mình là Chủ tich huyện mà lại không biết, thì thật đúng là lớn chuyện.

Diệp Trạch Đào có hai chiếc điện thoai, hôm qua lúc đi, một chiếc điện thoại khác để nhà họ Lưu, nên mới trở thành tình huống mất tung mất tích.

Thấy người nhà họ Lưu quan tâm hỏi thăm, Diệp Trạch Đào cũng có một vài điều hổ thẹn.

Khi vừa sạc pin, chỉ thấy trong điện thoại quả nhiên có rất nhiều tin nhắn.

Khi biết nhiều người quan tâm mình như thế, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên nhận ra, cuộc sống của bản thân mình không phải là chỉ riêng một mình, quan hệ đến rất nhiều người!

Gọi điện lại cho từng cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Khi này, cuộc gọi của Trịnh Tiểu Nhu gọi đến, vừa thông liền lo lắng hỏi:

- Trạch Đào, hôm qua anh làm gì vậy, thế nào mà điện thoại không gọi được?

- Ở chỗ thầy, điện thoại hết pin rồi.

Trịnh Tiểu Nhu nói vài câu, sau đó hỏi:

- Mẹ em hỏi anh có thời gian không, hôm nay tới nhà ăn cơm?

Diệp Trạch Đào trả lời:

- Hôm nay anh định đi đến Cục giao thông một chuyến, xử lý xong sự tình sẽ quay trở về, vừa nãy ở huyện điện thoại tới có một tổ phối hợp ba tỉnh đến huyện, anh phải quay về một chút.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Ngày mai hãy về nhé, hôm nay cho dù thế nào thì qua đây rồi cùng đi, được chứ?

Diệp Trạch Đào chỉ có thể trả lời:

- Được, anh cố gắng tới.

Ở đây gọi điện xong, Lưu Mộng Y từ bên Anh gọi về, Lưu Mộng Y vội vã hỏi:

- Hôm qua Lưu Phàn dẫn anh đi đâu vậy, anh ta trở về nói anh rời đi không nói một lời, không có chuyện gì chứ?

Cảm nhận được sự quan tâm của Lưu Mộng Y, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng trở lên tốt hơn, mỉm cười đáp:

- Cậu ấy hôm qua dẫn anh tới một phòng đấu giá không có ý nghĩa gì lớn, anh mới rời đi, đến nhà thầy qua đêm, điện thoại hết pin rồi.

Lưu Mộng Y nói:

- Đến thủ đô, em lại không ở nhà, đừng cùng Lưu Phàm bọn họ đi mấy chỗ đó. Bọn họ thật sự loạn rồi, em còn biết tiểu Nhu đến cùng anh thì tốt rồi đi cùng cô ấy, ít nhất em cũng yên tâm một chút.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hôm nay rất bận, phải đi.

Lưu Mộng Y hỏi:

- Mẹ gọi điện đến, nói phải đi làm giấy kết hôn, anh xem thế nào?

Việc này Diệp Trạch Đào cũng nghĩ qua làm một cái giấy chứng nhận, để mọi người yên tâm hơn nói:

- Được, em nói thế nào thì làm như thế.

- Chỉ cần anh đồng ý là tốt rồi, tất cả mọi thủ tục đều do mẹ em giúp chúng ta làm hết, dù sao cũng chỉ một vài việc như vậy.

Hai người hàn huyên một hồi mới cúp máy.

Khi từ trong phòng bước ra, Diệp Trạch Đào đã thấy Lưu Phàm đang ngồi bên ngoài.

Thấy bộ dạng Lưu Phàn dường như rất buồn bực.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra, Lưu Pham cười khổ nói:

- Trach Đào, đừng lại giỡn tôi như vậy nữa, anh không biết, hôm qua anh đi không một lời, tôi không có cách gì giải thích, bị ông cụ quở trách một trận, hôm nay cho dù như thế nào tôi cũng không để anh rời tôi một bước!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Không nghiêm trọng đến vậy chứ, tôi chỉ đến nhà thầy qua đêm mà thôi.

Từ trong nhà đi ra, Lưu Phàm không hiểu hỏi:

- Trạch Đào, hôm qua là thế nào, bỗng nhiên bỏ đi, có phải Tô Ảnh người con gái đó không hợp khẩu vị của anh không. Nếu anh không thích, người còn rất nhiều, tôi giúp anh đổi một cô khác là được rồi mà!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Không có việc gì, tôi là cảm thấy chẳng thú vị gì lắm, đến chỗ thầy thăm ông mà thôi.

Lưu Phàm nói:

- Thực ra thì, ở nơi đó vẫn là rất tốt. Nếu không có tiền, thì ngồi cùng mấy ông chủ một chút. Anh không biết chứ, không ít ông chủ không có kiến thức, nghe qua tình hình của nhà họ Lưu, tranh nhau muốn tới kết giao. Chỉ cần tôi nhận kết giao một chút cùng bọn họ, khi bọn họ làm việc cũng sẽ bớt nhiều rắc rối, thời điểm mấu chốt một câu nói, đem chiêu bài Lưu gia ra, hiệu quả tốt lắm!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Xem việc bán đấu giá của cậu cũng đáng tiền lắm đấy chứ!

Lưu Phàn mỉn cười nói:

- Bây giờ không được xem là tốt rồi. Anh không biết chứ, thời ông cụ còn tại thế, danh tiếng người Lưu gia chúng tôi vô cùng lớn. Nhưng mà, gần đây lại thăng trở lại rồi! Tôi nói anh cũng thật là, Thảo Hải nếu thiếu tiền, anh ngồi nói chuyện cùng các ông chủ, tin rằng trăm vạn vẫn có thể có được!

- Tôi chẳng đáng giá như vậy!

Lưu Phàm mỉn cười nói:

- Trạch Đào à, anh có thể chưa biết tình hình của bản thân. Tôi nói cho anh hay nhé, chỉ cần là người hiểu biết, mọi người liền rõ rồi, anh còn có giá hơn chúng tôi nhiều ấy chứ.

Lên xe, Lưu Phàm lái chạy tới Cục giao thông.

Dọc đường Lưu Phàm đem một vài tình hình của Cục giao thông tiến hành giới thiệu.

- Anh yên tâm, nếu nhà họ Bàng đã hứa hẹn, sự việc sẽ không có vấn đề, nhà họ Bàng vẫn còn có chút khả năng như vậy.

Đến Cục giao thông, Lưu Phàm quả nhiên một bước không rời, cùng Diệp Trạch Đào đi vào phía trong.

Khi vừa rời nơi đỗ xe, Diệp Trạch Đào trông thấy có vài người bước đến.

- Vi Hoành Thạch!

Lưu Phàm nói nhỏ bên tai Diệp Trạch Đào.

Vi Hoành Thạch?

Diệp Trạch Đào phía trước chỉ nhìn thấy một người dáng vẻ trung trung dẫn đầu, có chút thư sinh, rảo bước đi về hướng này.

Hóa ra nhà họ Vi và nhà họ Lưu cũng có quan hệ, Lưu Phàm vội kính cẩn chào hỏi.

Ừ một tiếng, Vi Hoành Thạch nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Chỉ thấy trong ánh mắt của Vi Hoành Thạch lộ một thứ hàm ý đặc biệt.

- Đây là Diệp Trạch Đào.

Lưu Phàm buộc lòng giới thiệu.

Vi Hoành Thạch nhìn từ đầu tới chân Diệp Trạch Đào một chút, cũng chẳng nói bất kì câu gì, khẽ gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đụng phải Vi Hoành Thạch rồi!

Trong lòng Diệp Trạch Đào rất nhanh phán đoán tình huống sẽ phát sinh, lại thấy Vi Hoành Thạch cũng chẳng để lại câu gì, cứ như thế mà bước đi!

Thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào cũng đã rõ, với quan hệ nhà họ Vi có thể sẽ trở nên vô cùng khó xử.

Từ việc Vi Hoành Thạch nhìn mình với thái độ như vậy có thể biết, con người này cũng chẳng coi mình ra gì, có khả năng trong lòng còn tìm cách gây bất lợi đối với mình.

- Hừ, cái thời của ông cụ, ông ta thường chạy tới nhà chúng tôi, giờ thì vênh mặt lên rồi!

Lưu Phàm hừ một tiếng nói.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Có thể ông ta đang có việc!

- Trạch Đào, đề phòng chút nhé, kể từ khi thằng ranh Vi Chính Quang đó chết đi, nhà họ Vi và nhà họ Lưu chúng tôi đã không còn mối thân thích rồi!

Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Lưu Phàm, biết rằng Lưu Phàm cũng là người hiểu chuyện.

- Chú ý một chút là được rồi!

Diệp Trạch Đào nói một câu.

Lưu Phàm nói:

- Anh không biết, nhà họ Vi xem trọng nhất là Vi Chính Quang, con trai Vĩ Nhĩ Chí của Vĩ Hoành Thạch ở bên Mỹ, nghe nói thẻ xanh cũng đã cầm, đáng tiếc là Vi Chính Quang chết rồi, điều này khiến nhà họ Vi bị chặt mất cái gốc, bọn họ không hận cũng khó.

Nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Việc này ít nhiều cũng có quan hệ với anh, anh cẩn thận một chút đi!

Trong lòng Diệp Trạch Đào đang nghĩ, nhà họ Vi hẳn đã đoán ra việc Trịnh Tiểu Nhu và mình chứ, nếu biết Trịnh Tiểu Nhu đi cùng mình, làm không tốt thật sự sẽ sinh ra liên tưởng.

Khi phân tích lại, Diệp Trạch Đào chỉ có thể cười khổ, với lực lượng của nhà họ Vi, hiện giờ xem ra đã phát hiện được một vài tình hình, Trịnh Thành Trung nhiều thời điểm đứng về phía nhà họ Lưu, lúc này hẳn là nhà họ Vi càng có thể xác định một vài sự tình!

Đụng phải Vi Hoành Thạch, lại thấy thái độ này của Vi Hoành Thạch, Diệp Trạch Đào biết con đường phía trước của bản thân mà làm không tốt có thể sẽ nhiều thêm một kẻ địch!

Chính lúc Diệp Trạch Đào suy nghĩ, Vi Hoành Thạch ngồi trên xe khi này, ánh mắt lại chăm chú nhìn về hướng Diệp Trạch Đào, có quá nhiều sự biến hóa trong đôi mắt.

Nhắm hai mắt lại, Vi Hoành Thạch hồi tưởng em trai Vi Hoành Lâm giảng giải một vài sự tình, Vi Hoành Thạch cũng ngầm điều người tới Ninh Hải âm thầm điều tra, có không ít việc dính dáng cùng với Diệp Trạch Đào.

Trong cách nghĩ của nhà họ Vi, đối với cái chết của Vi Chính Quang có nhiều phỏng đoán khẳng định là Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào phát sinh sự tình, sau đó mới tạo nên sự thất thường trong tâm trí của Vi Chính Quang, từ đó nảy sinh ra một loạt sự việc.

Nếu không có sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào, tất cả những điều này đếu không thể xảy ra!

Tạo nên cái chết oan nghiệt của Vi Chính Quang hẳn là do chính thằng ranh tên là Diệp Trạch Đào!

Hai tay ôm bụng, Vi Hoành Thạch đang suy nghĩ về tình hình của Diệp Trạch Đào.

Vi Hoành Thạch đối với tình hình hiện giờ trong thành phố vẫn còn nhận thấy rất rõ.

Thằng ranh này thật không đơn giản!

Nghĩ một hồi, Vi Hoành Thạch cũng cảm thấy bản thân không cách nào xuống tay.

Điền Lâm Hỉ bên tuyến đó là lực lượng ủng hộ lớn đối với Diệp Trạch Đào, nhìn tình hình hiện nay, lão già Trịnh Thành Trung ấy cũng là phe ủng hộ đối với Diệp Trạch Đào. Có hai sự ủng hộ lớn này, muốn động tới Diệp Trạch Đào cũng có quá nhiều khó khăn. Nghe nói Ủy ban Kỷ luật Trung ương bên đó Hô Diên Ngạo Bác cũng là phe của Diệp Trạch Đào. Ba lực lượng lớn, bản thân mình không thể khinh suất. Nhìn thoáng qua thư kí của mình, Vi Hoành Thạch hỏi:

- Tiểu Tra, cậu theo tôi cũng lâu rồi nhỉ?

Thư kí của Vi Hoành Thạch tên là Tra Tiểu Vĩ, nghe thấy lời hỏi thăm, vội trả lời:

- Bí thư Vi, bốn năm rồi ạ!

- Vậy à, thời gian trôi đi nhanh thật, không đến nơi nào rèn luyện một chút, sẽ không có lợi đối với sự trưởng thành của các cậu, có ý tưởng gì không, đi đâu đó rèn luyện vài năm?

Tra Tiểu Vĩ không rõ ý của Vi Hoành Thạch, nhất thời không dám nhiều lời.

Vi Hoành Thạch biết rõ tâm lý của Tra Tiểu Vĩ, mỉm cười nói:

- Đến Ninh Hải rèn luyện một chút nhé, việc này tôi sẽ sắp xếp, cậu cũng chuẩn bị tâm lý đi.

Tra Tiểu Vĩ thật ra trong lòng sớm thấy vui, đang làm người hầu nay được đến địa phương nào đó nằm quyền chẳng quá thích sao, trên miệng lại nói:

- Tôi nghe theo sự sắp xếp của Bí thư Vi.

Vi Hoành Thạch mỉm cười gật đầu nói:

- Cán bộ phải tiến hành một vài giao lưu mới có thể thúc đẩy phát triển mọi mặt, thành phố Hồng Đô bước sau sẽ tiến hành càng nhiều điều động hỗ trợ với Ninh Hải.,!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.