Diệp Trạch Đào về thay một bộ quần áo thoải mái rồi lái xe thẳng đến Hoàng Triều Nhân Gia.
Lần này Diệp Trạch Đào không thể Vương Quốc Báo lái xe, muốn tự mình thưởng thức cái thú tự lái xe một mình.
Hoàng Triều Nhân Gia ở thành tây. Là một nhà hàng mới mở phục vụ về mọi chuyện ăn chơi nhảy múa. Nghe nói rất ồn ào náo nhiệt. Thu nhập mỗi ngày rất lớn. Diệp Trạch Đào có nghe nói đến nhưng đây là lần đầu tiên đến đó.
Nhưng hắn không lái xe đến trước cửa nhà hàng Hoàng Triều Nhân Gia, mà đỗ cách đó một khoảng khá xa. Sau khi Diệp Trạch Đào xuống xe, liền chậm rãi đi bộ tới đó.
Thời gian dài không đến đây, xem chừng vừa mới tan sở thôi mà nơi này đã ngựa xe như nước rồi. Diệp Trạch Đào lắc đầu, xã Xuân Trúc phải nhanh chóng phát triển mới được, càng ngày càng lạc hậu rồi!
- Trạch Đào, cậu đến thật đấy à!
Ngô Tây Bình từ xa đã trông thấy Diệp Trạch Đào đang chậm rãi đi đến, liền vội vàng chạy ra đón.
Hồi còn trung học, hai người là bạn thân của nhau. Đã mấy năm không gặp, hai người vẫn tỏ ra rất thân thiết.
Diệp Trạch Đào đấm cho Ngô Tây Bình một cái rồi nói:
- Đã lâu không gặp, cậu dạo này công tác ở đâu?
- Tôi mở một cửa hàng nhỏ bán một ít linh kiện ngành nước, lăn lộn để kiếm cơm ấy mà!
Mặc dù Ngô Tây Bình nói phải lăn lộn để kiếm cơm ăn, nhưng xem cách ăn mặc của anh ta, Diệp Trạch Đào thấy thằng ranh này lăn lộn cũng giỏi đấy chứ, liền cười nói:
- Làm ông chủ rồi, giỏi đấy!
- Giỏi cái cóc khô gì, làm sao lợi hại bằng cậu được, nghe nói đã làm Chủ tịch xã rồi hả, đến lúc giúp đỡ anh em một tay nhé!
Diệp Trạch Đào cười:
- Cái thằng này!
Đang nói chuyện thì thấy mấy cô gái trang điểm mặt hoa da phấn rất xinh đẹp đang từ trên xe ô tô bước xuống.
Lái xe chính là cô bạn học rất quyến rũ, tên là Phó Lưu Hương. Ngồi cùng xe của cô ta toàn là những người bạn chơi rất thân.
Phó Lưu Hương giờ đã có xe ô tô riêng rồi, xem chừng rất tự kiêu.
Từ xa Diệp Trạch Đào đã trông thấy cảnh đó, trong lòng thầm nghĩ, xem ra càng tự do phóng túng thì người phụ nữ càng có thêm nhiều cơ hội. Chẳng trách đa phần phụ nữ hiện nay càng ngày càng tự do phóng túng!
Nhìn thấy Ngô Tây Bình và Diệp Trạch Đào đang đứng ở đó, mắt của các cô sáng lên, rồi vội vàng đi đến.
- Chủ tịch xã Diệp, cuối cùng hôm nay cũng được gặp!
- Ngôi sao chính trị của lớp chúng ta kìa! Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà đã thành Chủ tịch xã rồi cơ đấy!
- Này anh đẹp trai, có thiếu bồ nhí không đấy, anh xem tôi thế nào?
Mấy cô bạn học này cười lớn trêu ghẹo Diệp Trạch Đào.
Nhận thấy sự thay đổi của bọn họ sau khi ra trường rất nhiều, Diệp Trạch Đào cảm thấy xã hội này đúng là một cái lò luyện. Đến một người mà trước đây ở trong lớp ăn nói rất ngượng ngùng, xấu hổ như cô bạn học tên Tiền Vân cũng đã thay đổi rất nhiều.
- Mau vào trong đi, bên trong cũng đã có nhiều người đang chờ đó!
Vì là người đứng ra tổ chức nên Ngô Tây Bình liền vội vàng vẫy mọi người vào bên trong.
Mọi người vừa nói vừa cười cùng đi vào trong nhà hàng, đã thấy các bàn đã được ghép vào với nhau, cũng đã có mấy người bạn đang ngồi đó nói nói cười cười.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào, các bạn học đều lập tức xôn xao hẳn lên.
Diệp Trạch Đào cảm thấy các bạn nam không mấy có thiện cảm với mình. Còn các bạn nữ thì tỏ ra nhiệt tình thái quá. Tất cả đều đứng dậy để chào hỏi hắn.
Dù sao thì lúc đi học cũng chỉ chơi thân với một vài bạn, nên Diệp Trạch Đào liền tìm đến chỗ mấy người bạn cũ, cùng nhau hỏi han.
- Trạch Đào, cậu làm cái gì thế, sao lại chen chúc ở chỗ mấy bạn nam thế nhỉ, mau qua bên này, bọn tôi đang cần cậu đấy!
Một cô bạn học dáng cao gầy lớn tiếng gọi Diệp Trạch Đào.
Các bạn nữ khác cũng đồng thanh gọi.
Diệp Trạch Đào đành cười rồi bước qua bên đó ngồi xuống.
Nhìn thấy cô bạn học dáng cao gầy đó, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đã mấy năm không gặp rồi, Thường Chân Chân đang công tác ở đâu vậy, nhìn phong thái phi thường thế!
Thường Chân Chân cười:
- Làm sao bì được với chức Chủ tịch xã của cậu chứ. Tôi giờ đang chạy nghiệp vụ ở Công ty bảo hiểm, thế nào, giúp đỡ em gái này một chút chứ?
Đưa tay lên sờ mũi, Diệp Trạch Đào thấy từ lúc hắn lên làm Chủ tịch xã thì các nhân viên bảo hiểm đã không ít lần tìm đến hắn. Cứ như chỉ cần hắn mở mồm ra thì thành tích của họ sẽ lên nhanh như diều gặp gió vậy!
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Có cơ hội thì tôi nhất định sẽ giúp!
Một cô bạn khác nói:
- Làm Chủ tịch xã rồi phải tiệc tùng nhiều, nên phải chú ý bảo trọng thân thể!
Đưa mắt qua nhìn thì thấy đó là một cô bạn gái sống rất nội tâm tên là Hướng Chí Phương. Nghe thấy lời nói của cô ta, Diệp Trạch Đào liền gật đầu:
- Đúng thế, cũng không có cách nào, đâm lao phải theo lao thôi. Người chốn giang hồ thì không thể tự mình quyết được.
- Chỗ tôi có một loại sản phẩm rất tốt cho sức khỏe, loại sản phẩm này còn có chức năng giải rượu nữa đấy. Mấy vị lãnh đạo các anh phải chú ý đến sức khỏe mới được!
Một cô bạn học khác cười lớn:
- Chí Phương lại đang quảng cáo sản phẩm chức năng của mình rồi đấy, Trạch Đào này, ủng hộ Chí Phương một chút đi, sản phẩm của Chí Phương bán cũng tốt lắm đấy.
Diệp Trạch Đào nhìn nhìn Hướng Chí Phương rồi nói:
- Bây giờ cô làm cái này à?
- Ừ, đấy là sự nghiệp của tôi đấy. Tôi lên cấp Bạc rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn với ánh mắt khó hiểu.
- Là một cấp bậc ấy mà, nó chứng minh đã có một thành tích khá tốt.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Một bộ bao nhiêu tiền?
- Việc này còn phải xem cần dùng loại nào nữa. Nhưng theo tôi thấy thì cậu nên dùng trọn cả bộ, cũng chỉ mấy nghìn tệ thôi mà!
Nhìn ánh mắt háo hức của Hướng Chí Phương, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm kêu khổ, chắc áp lực công việc của cô ta cũng rất lớn, đành nói:
- Được, cô lấy cho tôi một bộ nhé!
Hướng Chí Phương liền lập tức đưa ra một bảng giá rồi tính toán. Mọi người nói chuyện phiếm với nhau, lúc này Diệp Trạch Đào mới biết, tất cả các cô bạn học của hắn đều đã kết hôn.
Nhìn những cô bạn học cũ này, Diệp Trạch Đào đột nhiên nhận ra mình cũng không còn trẻ nữa, họ đều đã lập gia đình rồi đấy.
- Trạch Đào này, không ngờ chỉ có gần nửa năm thôi mà cậu đã trở thành Chủ tịch xã rồi, cậu là quan to nhất ở trong lớp mình đấy nhé!
Phó Lưu Hương lấy một ông chủ thầu xây dựng, xem chừng cuộc sống gia đình có vẻ rất khá giả, quần áo mặc trên người toàn là hàng hiệu, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp ơi, mấy người nhà chúng tôi từ lâu đã muốn đến hỏi thăm sức khỏe ngài Chủ tịch, nhưng không biết lúc nào thì Chủ tịch mới bớt chút ít thì giờ nhỉ, để chúng ta cùng ngồi một chút?
Một người thì bán bảo hiểm.
Một người thì bán sản phẩm đa cấp.
Một người thì muốn kéo công trình về cho ông xã của mình!
Diệp Trạch Đào phát hiện ra bản thân hắn tham gia buổi họp lớp ngày hôm nay sẽ không còn nhàn hạ nữa. Cuộc họp lớp đã thay đổi tính chất đi một chút.
Cười cười, Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Được thôi, lúc nào có thời gian thì cùng nhau ngồi.
Liếc thấy cô bạn xinh đẹp Hoàng Tuyết Lệ ngồi đó không nói năng gì cả, Diệp Trạch Đào nhớ lại cảnh lớp học khi trước.
Hoàng Tuyết Lệ rất xinh, ở lớp cũng thuộc hang hoa khôi. Mối tình đầu của thằng con trai Diệp Trạch Đào hồi ấy chính là cô ta. Còn nhớ có một lần, Hoàng Tuyết Lệ ngồi trước cửa sổ, vì ánh sáng hắt vào nên đã soi thấu qua chiếc áo mà cô đang mặc. Kết quả là người ngồi bên cạnh là Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy được đôi gò bồng đảo của thiếu nữ mới lớn.
Cảnh ấy đã hằn sâu vào trong tâm trí của Diệp Trạch Đào. Đó là một bức tranh đẹp mê hồn. Cũng không hiểu vì sao, kể từ đó mà Diệp Trạch Đào không thể nào quên được hình ảnh tuyệt đẹp đó. Lại có một lần, vô tình hắn ta viết ba chữ Hoàng Tuyết Lệ ra quyển vở. Ba chữ đó vô tình lại bị thằng bạn thân là Chương Ninh Quang phát hiện, lập tức cả lớp liền biết chuyện hắn thầm yêu trộm nhớ Hoàng Tuyết Lệ.
Nghĩ đến đó, tự nhiên mặt Diệp Trạch Đào đỏ bừng lên.
Liếc nhìn Chương Ninh Quang đang ngồi ở đó, thấy Chương Ninh Quang lộ rõ vẻ mệt mỏi, già nua. Bộ quần áo comple trông nhăn nhúm.
Thấy bộ dạng của Chương Ninh Quang như vậy, Diệp Trạch Đào tự hỏi, không hiểu dạo này cậu ta sống như thế nào.
Điều mà Diệp Trạch Đào không biết, chính là cái cô Thường Chân Chân vẫn luôn âm thầm quan sát hắn. Khi thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn về phía Hoàng Tuyết Lệ, Thường Chân Chân liền nói nhỏ vào tai hắn:
- Trông thấy người trong mộng chưa?
Diệp Trạch Đào liền trừng mắt nhìn cô ta.
Thường Chân Chân khẽ cười nói:
- Nói cho cậu biết, Hoàng Tuyết Lệ đã kết hôn được hai năm. Chồng của cô ấy khi làm đám cưới đã bị tai nạn giao thông chết rồi, bây giờ chỉ còn cô ấy một mình. Cô ấy vừa đỗ công nhân viên chức, hiện đang làm ở Cục y tế.
Nghe thấy vậy, Diệp Trạch Đào thầm thở dài. Số phận của cô ấy cũng thật là khổ. Nếu như có cơ hội mình phải giúp đỡ cô ấy một tay mới được!
Suốt buổi tiệc, không khí lúc nào cũng rộn ràng, vui vẻ. Mọi người đều hoan hỉ nói về chuyện xưa cũ. Bọn Thường Chân Chân luôn lấy việc ngày xưa Diệp Trạch Đào yêu thầm Thường Chân Chân ra làm trò đùa, khiến cho hai người đều cảm thấy bối rối.
Cũng may là mọi người chỉ là trêu đùa mà thôi. Nên sau khi cảm thấy cởi mở hơn thì mọi người cảm thấy gần gũi nhau hơn. Diệp Trạch Đào cũng hòa mình vào không khí đó, cùng mọi người nói nói, cười cười.
Đã mấy năm. Diệp Trạch Đào phát hiện thấy mọi người thay đổi rất nhanh. Nếu người biết bắt kịp thời đại thì lúc nói chuyện khí thế bừng bừng, còn người không bắt kịp thời đại thì ngồi đó cảm thấy rất gò bó. Một lần nữa việc chia bè chia phái ở trong lớp ngày xưa lại tái hiện ở đây, mọi người dù cố ý hay vô tình đều biểu hiện ra như vậy.
Cứ có người ở đâu là có đấu tranh ở đó. Tình bạn bây giờ đã không còn giống như tình bạn ngày xưa nữa.
Đương nhiên, hắn là Chủ tịch xã. Nhưng hắn lại không hề biết hắn chính là trọng tâm của buổi tiệc ngày hôm nay. Không ít bạn học hình như đang hướng về phía hắn.
Rất chân thực!
Ngẫm lại bản thân hắn đã bao nhiêu năm không được mời đến dự họp lớp. Bây giờ làm Chủ tịch xã rồi thì lập tức được mời đến. Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm.
Nhưng đây là hiện thực mà!
Mọi người đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên thấy ở ngoài cửa có vài người đang đi vào, người đi đầu là Cục trưởng Uông Lăng Tùng, theo sau là mấy vị lãnh đạo nữa.
Vừa thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi giữa mấy cô bạn học cũ, mắt Uông Lăng Tùng liền sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, cái thằng ranh Diệp Trạch Đào này xem ra cũng là người háo sắc!
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Uông Lăng Tùng lại tỏ ra rất thân thiết, cầm một chén rượu lên nói:
- Trạch Đào này, bọn anh đến để chúc cậu vài ly!
Những người này vừa vào thì không khí lập tức có phần căng thẳng. Mấy vị cán bộ ở Chính phủ, ở Sở này thì ai chẳng biết. Họ đều là nhân vật tai to mặt lớn ở huyện này. Hôm nay bọn họ rủ nhau đến cùng một lúc, khiến cho các bạn học cũ của Diệp Trạch Đào cảm thấy tự ti, vì địa vị của bọn họ so với mấy người này thì chẳng thấm tháp gì!
Ánh mắt của một số cô bạn học cũ của Diệp Trạch Đào vốn đã quen lăn lộn trong xã hội nhìn Diệp Trạch Đào lại thêm phần thay đổi.