Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 127: Chương 127: Đối với một số người mà nói thì đó là cơ hội




- Những người đi cùng Uông Lăng Tùng Diệp Trạch Đào đều biết, có Đào Đại Duy ở Cục Thủy Lợi, Cục trưởng Cục Y tế Tô Xương Toàn, Phó Cục trưởng Cục Tài Chính Giang Quý Hỉ, còn có Viện trưởng Bệnh viện nhân dân huyện Hàn Vi Tiến.

Cũng có vài cán bộ cấp tỉnh nữa.

Nhìn những người vừa tới, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến một chuyện. Bọn người này trước đây đều là người của Cao Chấn Sơn, nhưng cuối cùng thì Cao Chấn Sơn đã bị điều đi rồi.

Cao Chấn Sơn đi rồi, bọn họ ở lại huyện cũng không được xuôi chèo mát mái lắm!

- Ha ha, anh Uông đến đấy à. Tôi còn đang định xem các anh ngồi ở đâu để còn đến kính các anh một ly!

Diệp Trạch Đào hiểu rõ tình hình hiện tại của bọn họ. Bây giờ hắn và bọn họ địa vị ngang nhau, không còn giống như trước nữa.

Uông Lăng Tùng cười:

- Các cậu đang họp lớp, chúng tôi đến quấy rầy rồi!

Trong chốc lát, mấy người bạn học cũ đang làm trong bộ máy chính phủ liền lên tiếng chào hỏi lãnh đạo của mình.

Trông thấy có khá nhiều bạn học cũ đều làm trong chính phủ, Diệp Trạch Đào nói:

- Bạn học của tôi đa số đều công tác trong các ban nghành, lần này các vị lãnh đạo đến để kiểm tra công tác à!

Uông Lăng Tùng cười lớn rồi nhìn các bạn học của Diệp Trạch Đào nói:

- Chúng tôi không làm phiền các vị chứ?

Trông thấy các vị cán bộ cao cấp của huyện đến, ánh mắt của các cô bạn học của Diệp Trạch Đào sáng lên. Bình thường bọn họ rất muốn đến để chào hỏi, nhưng không có cơ hội. Không ngờ hôm nay lại có cơ hội cùng ngồi ăn cơm. Đối với mọi người thì đây quả là một sự vinh hạnh rất lớn.

Phó Lưu Hương vội vàng lớn tiếng nói:

- Mời các vị lãnh đạo mau ngồi xuống!

Nói rồi nhường chỗ ngồi cho cho bọn họ, lại có điệu bộ như là đang đỡ Uông Lăng Tùng vậy.

Uông Lăng Tùng vốn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Diệp Trạch Đào, nay đã có cơ hội này, liền cười rồi quay đầu lại nói với những người đi cùng:

- Chúng ta cũng nên trẻ lại một chút nhỉ. Cùng tham dự buổi họp lớp với các bạn của Trạch Đào một chút, mọi người thấy thế nào?

Lời nói này khiến cho tất cả mọi người đều cười ồ lên. Bọn họ ngồi xuống trong sự chào đón nồng nhiệt của bạn học của Diệp Trạch Đào.

Uông Lăng Tùng gọi ông chủ:

- Gọi thêm đồ ăn, chúng tôi cùng ngồi ăn ở đây với họ.

Ông chủ vội vàng cười rồi chạy đi sắp xếp.

Sau khi ngồi xuống, Uông Lăng Tùng tỏ vẻ rất sảng khoái, nói với các bạn học của Diệp Trạch Đào:

- Để bày tỏ lòng áy náy của tôi khi đến làm phiền các bạn, bữa cơm ngày hôm nay tôi mời. Tối nay tôi cũng mời mọi người đi hát hò một bữa, mọi người cảm thấy thế nào?

Các cô gái vui vẻ ồ lên tán đồng.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn Uông Lăng Tùng như vậy, nhưng cũng không có ý ngăn cản. Hôm nay Uông Lăng Tùng đến đây là có mục đích cả!

Nhìn lại những người bạn học của mình. Diệp Trạch Đào cảm thấy thú vị, nhìn họ lúc nãy còn vô tư nói cười, bây giờ nhìn thấy ngồi bên cạnh những lãnh đạo của mình, bọn họ có vẻ gò bó và cẩn thận hơn rất nhiều.

Liếc nhìn Hoàng Tuyết Lệ, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy lay động. Bây giờ có thể ra tay giúp đỡ cố ấy một chút rồi. Nghĩ vậy nên Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn về phía Cục trưởng cục Y tế Tô nói:

- Cục trưởng Tô này, Hoàng Tuyết Lệ của Cục các anh là bạn học của tôi đấy, sau này nhờ anh giúp đỡ cô ấy một chút nhé!

Tô Xương Toàn sửng sốt, tại sao trong nhiều người bạn như vậy, Diệp Trạch Đào lại quan tâm đặc biệt đến Hoàng Tuyết Lệ như vậy nhỉ!

Đang lúc Tô Xương Toàn không hiểu, thì Thường Chân Chân đã lớn tiếng nói:

- Trạch Đào này, thế là không được nhé, tại sao chỉ quan tâm đến người tình trong mộng mà không thèm quan tâm đến chúng tôi thế hả?

Câu nói này lập tức khiến cho mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoàng Tuyết Lệ. Hoàng Tuyết Lệ luống cuống, vội vàng lên tiếng:

- Thường Chân Chân, cậu đừng nói linh tinh như vậy chứ!

Thường Chân Chân cũng không phải tay vừa:

- Nhớ ngày xưa hai cậu như thế nào thì bọn tôi đều biết cả mà!

Lời nói này ẩn chứa nhiều điều mờ ám. Ánh mắt của Tô Xương Toàn nhìn về phía Hoàng Tuyết Lệ đã có nhiều thay đổi, trong lòng thì mừng vui khôn xiết.

Tình hình hiện tại của Diệp Trạch Đào mọi người đều đang đoán già đoán non. Lại còn có người phân tích Thôi Vĩnh Chí có thể lên được chức vụ như thế này là do người đứng sau của Diệp Trạch Đào đứng ra giúp đỡ. Bọn họ bây giờ muốn thân thiện hơn với Diệp Trạch Đào, không ngờ bây giờ người tình của Diệp Trạch Đào lại đang ở dưới trướng của ông ta. Chuyện này nếu như không biết lợi dụng một chút thì đúng là có lỗi với cơ hội này lắm!

Trong đầu Tô Xương Toàn suy nghĩ nhanh chóng, rồi cười:

- Tiểu Hoàng là nhân tài của Cục tôi đấy, chúng tôi đã muốn bồi dưỡng cho cô ấy từ lâu rồi. Bây giờ có một lời của Diệp Trạch Đào, vậy thì càng phải trọng dụng rồi!

Lời nói này khiến cho mọi ánh mắt của các bạn học nhìn Diệp Trạch Đào bỏng rát. Chỉ cần một câu nói của Diệp Trạch Đào mà cũng có tác dụng to lớn đến như vậy. Không cần phải nói cũng có thể tưởng tượng ra sau đó tình hình của Hoàng Tuyết Lệ sẽ được thay đổi như thế nào rồi.

Hoàng Tuyết Lệ cũng không ngờ Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mà lại giúp mình như vậy. Ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào có một chút thẹn thùng.

Diệp Trạch Đào đương nhiên không muốn người tốt bị vùi lấp. Đối với Hoàng Tuyết Lệ, hắn ta có một ký ức tuổi thanh xuân rất đẹp. Bây giờ có thể giúp một chút cho Hoàng Tuyết Lệ, hắn cảm thấy chút tình cảm còn sót lại trong hắn đã nhạt nhòa đi rất nhiều, chỉ còn lại một cảm giác thoải mái mà thôi.

Uông Lăng Tùng và Diệp Trạch Đào ngồi cạnh nhau.

Tình hình bên bàn rượu bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Bởi vì có sự xuất hiện của bọn Uông Lăng Tùng nên không khí ấy đã bị lắng xuống rất nhiều, không còn vẻ xuồng sã, ồn ào lúc nãy nữa.

Sự có mặt của bọn Uông Lăng Tùng cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy khoảng cách giữa hắn và các bạn cùng học càng ngày càng cách xa. Bây giờ nhiều người đã không thể dùng con tim bình thường để đối đãi với Diệp Trạch Đào nữa.

Chính vì có nhiều cách nghĩ như vậy, nên sau khi ăn xong mọi người cùng nhau đi hát, có hơn chục bạn nam học sinh không dính dáng gì đến chính phủ và vài ba bạn nữ đều tế nhị xin rút lui.

Nhóm bạn học nữ còn lại có Phó Lưu Hương và Thường Chân Chân làm chủ chốt nên họ vô cùng nhiệt tình đi theo bọn Uông Lăng Tùng vào một phòng rất sang trọng mà Uông Lăng Tùng đã gọi điện đặt trước.

Nhìn thấy trên bàn sớm đã bày biện rất nhiều rượu và hoa quả cao cấp, mấy cô gái tỏ ra rất vui mừng, bình thường các cô làm gì có được sự đãi ngộ như thế này.

Ánh mắt của Hướng Chí Phương đầy vẻ hâm mộ nói với Diệp Trạch Đào:

- Làm quan sướng thật đấy, cái gì cũng sắp xếp ổn thỏa!

Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu, hôm nay Uông Lăng Tùng đã bỏ nhiều công sức đây!

Trong phòng lập tức trở thành cảnh tượng vốn thấy trong các phòng hát. Các cô bạn học mà có lãnh đạo ở đó là tích cực nhất, các cô phục vụ lãnh đạo của mình một cách nhiệt tình nhất, mọi người ai cũng muốn biểu hiện chính mình.

Uông Lăng Tùng cầm cốc bia lạnh ở trên bàn lên, nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào này, từ trước đến giờ tôi vẫn muốn ngồi với cậu uống vài ly rượu, nhưng không có cơ hội. Hôm nay nhân dịp các cậu có cuộc họp lớp tôi mới có dịp để ngồi với cậu, chắc không làm phiền các cậu chứ?

Uông Lăng Tùng đã hỏi câu này lần thứ hai rồi, Diệp Trạch Đào cũng cầm chén rượu trên bàn lên và nói:

- Như này là anh Uông đã chiếu cố đến thằng em này rồi!

- Trạch Đào, sao cậu lại có thể nói như vậy được chứ. Quan hệ của anh em mình là như thế mà. Sau này nếu cần anh Uông này giúp gì, cứ nói!

Hai người chạm ly và uống hết ly rượu, Diệp Trạch Đào nói:

- Có anh Uông giúp đỡ thì công việc của tôi chắc là suôn sẻ lắm!

Từng vị lãnh đạo được các cô mời ra nhảy. Phó Lưu Hương cười mời Uông Lăng Tùng ra cùng nhảy.

Theo Phó Lưu Hương thì Uông Lăng Tùng có sức nặng hơn Diệp Trạch Đào. Cô ta có chủ ý rồi, chỉ cân tạo mối quan hệ thật tốt với Uông Lăng Tùng thì việc làm ăn của nhà cô sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.

Tô Xương Toàn vốn định muốn nhảy với Hoàng Tuyết Lệ một bản, nhưng suy nghĩ lại, bảo Hoàng Tuyết Lệ:

- Tiểu Hoàng, cô ra mời Trạch Đào nhảy một bản đi!

Khi nói câu này ông ta cũng muốn thăm dò tình ý của hai người.

Hoàng Tuyết Lệ vốn đang rất cảm kích Diệp Trạch Đào, bây giờ lại nghe thấy Tô Xương Toàn nói vậy, thì cảm thấy dũng cảm hơn, liền đứng dậy đi đến chỗ Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Trạch Đào, tôi mời anh nhảy một bản!

Uông Lăng Tùng trông thấy Hoàng Tuyết Lệ đến mời Diệp Trạch Đào nhảy thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhân cơ hội đó cũng đứng dậy ôm Phó Lưu Hương cùng nhảy.

Diệp Trạch Đào cười cười, rồi đứng dậy nhảy cùng Hoàng Tuyết Lệ.

Giọng hát của Tiền Vân rất hay, vừa nghe cô ta hát, mọi người vừa say mê khiêu vũ.

- Cám ơn anh!

Hoàng Tuyết Lệ ghé sát tai Diệp Trạch Đào nói câu cảm ơn.

Vốn dĩ Hoàng Tuyết Lệ có một thân hình rất đẹp, dáng lại cao ráo nên khi nhảy với Diệp Trạch Đào trông hai người rất đẹp đôi. Khi nói, cô như thổi một luồng khí ấm vào tai Diệp Trạch Đào vậy.

- Là bạn học thì phải giúp đỡ nhau một chút chứ!

Diệp Trạch Đào cũng nói.

Hai người không nói thêm gì nữa, chầm chầm nhảy theo tiếng nhạc.

Sàn nhảy cũng không lớn, người lại đông nên khoảng cách giữa mọi người rất ít.

Diệp Trạch Đào phát hiện thấy động tác của Phó Lưu Hương kia có vẻ mờ ám, gần như là dựa hẳn vào người của Uông Lăng Tùng.

Những người khác thì cũng có những trạng thái không giống nhau. Một số người thì động tác rất thô, cứ như là đang xúc đất vậy. Cái tay Tào Đại Hùng nhảy đúng như là cái máy xúc đất vậy, vì động tác của bọn họ mà bọn Thường Chân Chân cứ bị đẩy đi mãi, còn bọn họ thì va chạm hết người này đến người khác.

Thấy vậy, Diệp Trạch Đào cười thầm. Sàn nhảy đúng là một nơi thú vị đấy chứ!

Đang cảm thấy buồn cười thì bỗng thấy không biết ai đã chạm vào Hoàng Tuyết Lệ, cú chạm khá mạnh nên cả người Hoàng Tuyết Lệ đã ngã vào trong lòng của Diệp Trạch Đào.

Trong chớp mắt nên Diệp Trạch Đào cũng không phản ứng kịp, cả người của Hoàng Tuyết Lệ đã nằm gọn trong lòng hắn rồi.

Vừa mới kết hôn thì chồng đã bị tai nạn mà chết, nên Hoàng Tuyết Lệ đã là một người đàn bà trưởng thành. Vừa nằm gọn trong lòng của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào đã cảm nhận thấy một cơ thể đang rừng rực cháy.

Cũng chẳng biết tại sao, Hoàng Tuyết Lệ vẫn giữ nguyên tình trạng như thế, đã thế cô ta còn vòng tay lên ôm lấy cổ của Diệp Trạch Đào.

Lần này đã khiến cho Diệp Trạch Đào toàn thân cứng đờ, không biết phải làm như thế nào mới được.

Bản nhạc vẫn đang tiếp tục, Diệp Trạch Đào đang sát cạnh một cơ thể đầy đặn diễm lệ, lại là người tình trong mộng ngày xưa nữa, hắn cảm thấy các động tác của mình không còn tự nhiên nữa, mà như một xác chết cứng đờ đang nhảy vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.