Mở cuốn sổ tay ra, Diệp Trạch Đào liếc nhìn Ôn Phương một cái.
Diệp Trạch Đào phát hiện thấy quyển sổ tay này là một quyển sổ tay rất đặc biệt.
Đón ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương không ngờ lại có chút xấu hổ, bất giác hai má ửng hồng lên. Cắn cắn môi, Ôn Phương không còn là một Bí thư Đảng ủy trong mắt của quần chúng nhân dân toàn xã nữa, mà là một cô gái đang cần sự quan tâm, yêu mến của một người đàn ông.
Nhìn vẻ biểu hiện rất đàn bà này của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào cảm thấy không dám nhìn nữa. Không thể không nói, Ôn Phương là người đàn bà có sức hút rất lớn đối với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền vùi đầu vào cuốn sổ tay, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
- Những cái này đúng là do Tôn Cương viết chứ?
- Chắc anh biết chữ của anh ta chứ?
Ôn Phương đỏ mặt nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lại nhìn những chữ kia một lần nữa, quả nhiên đúng là chữ của Tôn Cương.
Chữ của Tôn Cương viết rất đẹp, có thể là do hồi nhỏ được giáo dục tử tế. Chữ của gã mang đậm nét hoa mĩ. Đương nhiên không hẳn là hoàn toàn hoa mĩ, mà vẫn có phong cách gì đó mà chỉ riêng Tôn Cương mới có, nó có gì đó rất đường hoàng.
- Ai chà, không ngờ Tôn Cương vẫn là một thanh niên văn học trẻ tuổi!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Lúc này Ôn Phương cũng cười nói:
- Anh cứ tiếp tục xem đi.
Diệp Trạch Đào không tiếp tục xem, mà ngẩng đầu lên nhìn Ôn Phương nói:
- Sao cô lại có nó được, những thứ như thế này đáng lẽ cất giấu cẩn thận lắm.
Mặc dù không nhìn kỹ, nhưng cũng thấy phía trước đang miêu tả toàn bộ quá trình làm chuyện đó với phụ nữ của Tôn Cương. Quyển sổ này đúng là đồ rất quan trọng với Tôn Cương mà, sao gã lại để cho Ôn Phương lấy được nhỉ.
Ôn Phương nói:
- Anh ta đã rất nhiều lần dùng quyền lực để uy hiếp tôi, nên tôi muốn tìm hiểu tình hình của anh ta một chút. Có một lần khi anh ta bảo tôi đi cùng anh ta lên tỉnh, tôi phát hiện thấy anh ta rất quý cái túi của mình, nên tôi đoán nhất định trong túi đó phải có thứ gì đó rất quan trọng. Khi ăn cơm, tôi cố tình chuốc cho anh ta say, sau đó phát hiện thứ này ở trong túi đó.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Ôn Phương một cái.
Cái tay Tôn Cương này đúng là hết chỗ nói, đi ra khỏi nhà mà cũng đem theo cái này!
Lập tức Diệp Trạch Đào hiểu ra một chút, tên Tôn Cương này có lẽ rất thích viết lại tất cả những gì mà hắn đã từng làm với đàn bà, phụ nữ. Lần gã muốn đem theo Ôn Phương lên tỉnh chắc cũng đã có ý định phải thu phục được Ôn Phương, nên mới mang theo thứ này đi, để sau khi hành sự xong sẽ ngồi viết lại. Chính vì thế mà Ôn Phương mới có cơ hội đáng quý này!
Cảm nhận được cái nhìn của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương đột nhiên có chút kích động nói:
- Tôi biết là anh nghi ngờ tôi có quan hệ gì đó với anh ta. Tôi nói cho anh hay nhé, Ôn Phương tôi kể từ cái ngày bị anh bắt gặp trong công viên đó, đã không còn quan hệ trai gái với bất cứ ai nữa. Tôi nói vậy không cần anh có tin hay không!
Khi nói những lời này, hai mắt Ôn Phương nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào.
Hiện giờ Ôn Phương biết chuyện của chính mình. Từ trong đáy lòng cô ta rất quan tâm đến tình cảm của Diệp Trạch Đào. Khi nói ra những lời như vậy, là cô ta muốn Diệp Trạch Đào hiểu rõ sự trung thành của mình.
Trên trán Diệp Trạch Đào bắt đầu đổ mồ hôi hột. Hôm nay coi chừng cái cô Ôn Phương này hơi bị kích động rồi. Mình cũng chỉ tùy ý đưa mắt nhìn mà thôi, cô ta cũng không nên kích động đến thế chứ.
Mặc dù biết ý nghĩ của Ôn Phương, nhưng trong thâm tâm Diệp Trạch Đào vẫn còn chất chứa nhiều băn khoăn. Với những người có tâm tính như Ôn Phương, Diệp Trạch Đào thật khó mà nắm bắt.
Nhưng với sự kích động mà Ôn Phương biểu hiện ra bên ngoài như lúc này, Diệp Trạch Đào ngược lại cảm thấy vô cùng thích thú.
Hôm nay Ôn Phương đã lấy được một quyển sổ đặc biệt quan trọng có thể gây ra đòn chí mạng đối với Tôn Cương, Diệp Trạch Đào biết thế là Ôn Phương đã ghi tên đầu quân hẳn sang bên hắn rồi. Lấy đi một vật như thế này, Ôn Phương chắc là đã hạ quyết tâm để đi theo mình, ít nhất thì cô ta cũng tuyệt đối không ở cùng tay Tôn Cương kia nữa.
Đây là chuyện tốt!
Ho khan một tiếng, Diệp Trạch Đào nói:
- Thì tôi có nói gì đâu!
Hơi thở của Ôn Phương dồn dập, do bị kích động nên khuôn mặt cô ta càng ửng hồng.
Ôn Phương vừa tắm xong, nên nhìn cô ta lúc này trông thật cuốn hút.
Diệp Trạch Đào lại nói:
- Cô lấy đồ của hắn, hắn không phát hiện thấy, nhưng có điều đây là một vật rất quan trọng đấy!
Sau khi Diệp Trạch Đào hiểu ý của Ôn Phương muốn đầu quân sang bên mình, thì có vẻ lo lắng sự an nguy của cô ta. Cái tay Tôn Cương kia là hạng người cái gì cũng có thể làm được. Nếu như hắn phát hiện ra thứ này của hắn bị mất, đối tượng nghi vấn đầu tiên chắc chắn là Ôn Phương. Diệp Trạch Đào thật sự lo cho sự an nguy của Ôn Phương.
Ôn Phương nghe thấy những lời như vậy, cảm thấy đắc ý nói:
- Chắc anh không nghĩ ra đâu, tôi đã dùng con dao rạch một đường rất lớn ở túi của anh ta, tôi cũng lấy luôn cả ví tiền nữa. Khi anh ta tỉnh lại vẫn còn thấy tôi đang say nằm trên giường cùng anh ta mà!
Nói đến đây, Ôn Phương tiếp:
- Mặc dù có sử dụng một số mưu kế, nhưng thật sự là tôi và Tôn Cương không hề xảy ra chuyện gì hết!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Ôn Phương. Cô ta là người đàn bà đã từng kết hôn, khi làm việc cũng sẽ không giống như những người phụ nữ chưa từng trải qua chuyện đó bao giờ. Chắc Ôn Phương đã chuốc rượu cho Tôn Cương rồi sau đó làm chuyện đó với anh ta.
Nghĩ đến đây tự dưng trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy không thoải mái chút nào.
Ôn Phương vẫn luôn quan sát thái độ của Diệp Trạch Đào, trông thấy vậy, liền biết ngay Diệp Trạch Đào chắc chắn là có suy nghĩ gì đó, trong lòng cô ta rất phức tạp, vừa có cảm giác thích thú khi Diệp Trạch Đào để ý đến mình, lại vừa cảm thấy có chút lo lắng.
- Lần đó anh ta say rượu hai ngày sau mới hồi phục lại được.
Ôn Phương nói thêm vào.
Khi nói những câu đó, cô liếc nhìn phía dưới của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào phát hiện ra ánh mắt của Ôn Phương, liền hiểu ngay ý của cô ta. Cô muốn nói vậy để hắn hiểu là ít nhất hôm đó Tôn Cương không thể làm gì nổi chuyện gì.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Ôn Phương, không nói lời nào cả!
Trông thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương lại đắc ý nói tiếp:
- Tôn Cương cứ nghĩ sau khi uống rượu say đã làm gì tôi rồi nên đối với tôi cũng có phần tin tưởng. Khi phát hiện túi bị rạch một miếng to, anh ta phẫn nộ lắm, nói rằng trị an của tỉnh Ninh Hải này quá kém. Nội dung của cuốn sổ này anh ta chắc chắn không dám nói ra, chỉ có điều thấy anh ta có vẻ rất sốt ruột!
Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể hiểu được tâm tính của Tôn Cương lúc đó, vừa lo lắng, lại vừa không dám đường hoàng. Đúng là không dám nói ra.
- Anh không biết đấy thôi, Tôn Cương vội vàng chạy về Thảo Hải đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Chắc hẳn Tôn Cương có ý nghĩ, chắc là tên trộm đó ở vào tầng thứ thấp nên sẽ không xem trọng chuyện cuốn sổ đó. Chỉ cần không đường hoàng thì tên trộm kia sẽ cho rằng quyển sổ đó sẽ chẳng có ích lợi gì, và rồi dần dần sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa!
Ôn Phương nói:
- Chắc là anh ta cũng nghĩ như vậy nên mới không có động tĩnh gì.
Trong lòng Diệp Trạch Đào lúc này cũng đã cảm thấy yên tâm phần nào, liền nói:
- Nhưng trước mặt của Tôn Cương cô vẫn phải cẩn thận một chút!
Sự quan tâm của Diệp Trạch Đào khiến cho Ôn Phương rất cảm động. Cô ta có thể nhìn thấy, Diệp Trạch Đào đang lo cho sự an nguy của mình. Diệp Trạch Đào không hề có ý định xem trọng cuốn sổ kia hơn sự an toàn của bản thân cô. Người đàn ông này đúng là khiến cho người ta phải động lòng!
- Anh không biết đâu, trước khi đi tôi còn cố ý đưa túi xách của tôi cho anh ta kiểm tra, nói rằng tôi đi vệ sinh, sau khi đi vệ sinh ra tôi thấy túi xách của mình đã bị mở ra rồi.
Nhìn vẻ đắc ý của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào than thầm, quả nhiên cô Ôn Phương này không phải thuộc dạng người xuất quân bài chính thống. Tôn Cương gặp cô ta đúng là gặp phải xui xẻo lớn rồi! Chắc Tôn Cương cũng không thể ngờ chỉ việc nhỏ nhặt thế thôi mà cũng đã bị trúng kế của Ôn Phương!
Kiểm tra trong túi của Ôn Phương, sự nghi ngờ của Tôn Cương đối với Ôn Phương đã giảm đi rất nhiều.
Diệp Trạch Đào cũng biết, sau khi Tôn Cương tỉnh rượu phải đối mặt với một người đàn bà đầy kinh nghiệm như Ôn Phương, chắc chắn là anh ta đã bị dụ dỗ đến mức không biết gì nữa.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không cần phải đoán nữa. Cuốn sổ này chắc chắn là do Ôn Phương đã dùng biện pháp nào đó để giấu nó đi, sau đó mới lấy lại nó.
Lúc này Ôn Phương mới đứng lên đi lại bên cạnh của Diệp Trạch Đào nói:
- Tên Tôn Cương này bại hoại lắm. Anh cứ đọc những nội dung mà anh ta viết, còn có cái này nữa!
Đưa tay chỉ về mấy sợi lông đang được dán trên đó, mặt Ôn Phương bỗng nhiên đỏ rực lên.
Từ người của Ôn Phương toát ra một mùi thơm thoang thoảng, lại ngồi cạnh Ôn Phương để xem những gì mà Tôn Cương viết, tự dưng trong lòng Diệp Trạch Đào có chút xao động.
Không hiểu Ôn Phương vô tình hay cố ý mà dựa sát vào Diệp Trạch Đào.
Hắn vội vàng chú ý vào quyển sổ đó.
Tôn Cương quả nhiên là người rất đặc biệt. Gã có sở thích là miêu tả lại những cuộc truy hoan của gã với những người đàn bà. Cuốn sổ này rất dầy, đã ghi chép lại tất cả những tình huống mà gã chơi đàn bà như thế nào. Tôn Cương không những ghi chép lại từng tình huống của từng người mà còn lấy mấy sợi lông của từng người đàn bà đó dán lên trên cuốn sổ.
Thằng ranh này mà không viết truyện sex thì uổng quá!
Diệp Trạch Đào đọc những gì trong cuốn sổ mà gã đã tường tận, tỉ mỉ viết về các loại tình cảm và những người đàn bà mà gã ta chơi. Mặc dù là đọc, nhưng chính hắn cũng cảm thấy dục tình trong hắn đang trào dâng mạnh mẽ.
Hứng quá!
Diệp Trạch Đào phát hiện những kinh nghiệm tình trường của hắn so với Tôn Cương đúng là như một cậu học sinh tiểu học đối với một sinh viên chuyên ngành vậy. Bên trong cuốn sổ còn quá nhiều nội dung mà hắn chưa từng nghe đến, cứ như Tôn Cương đang phổ cập kiến thức về lĩnh vực này cho hắn vậy.
Điều kinh sợ hơn cả là hầu hết những người đàn bà mà Tôn Cương chơi không phải là gái phong trần, mà đều là những cán bộ bên trong Chính phủ.
Ôn Phương lúc này cũng đang ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào để cùng đọc nội dung cuốn sổ đó.
Hai người cùng đọc.
Ôn Phương nói:
- Anh xem chỗ này, người phụ nữ này là người mà Tôn Tường Quân âm thầm bao đấy!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn vào, không ngờ Tôn Cương còn chơi cả người phụ nữ mà Tôn Tường Quân âm thầm bao nữa cơ đấy. Gã còn viết hẳn một trang dài về người đàn bà của Tôn Tường Quân, viết về những cảm giác của hắn khi chơi người phụ nữ đó.
Có thể nhìn thấy Tôn Cương khi chơi người con gái này tâm tình có vẻ kích động nhất, nên gã cũng viết dài nhất.
Khi đọc đến đoạn nội dung này, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng lay động. Nếu như cuốn sổ này được truyền ra ngoài thì chắc chắn Tôn Cương sẽ tiêu tùng. Khi đọc thấy nội dung này không hiểu cái tay Tôn Tường Quân sẽ như thế nào nhỉ?
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào cảm thấy thắt lưng mình bị ôm chặt, liền thấy khuôn mặt của Ôn Phương đang đỏ hồng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ đắm đuối, mê ly.
Không ngờ người phụ nữ này khi đọc nội dung trong cuốn sổ cũng đã nổi hứng tình!
Kỳ thật Ôn Phương cũng đang đọc những miêu tả kỹ lưỡng của Tôn Cương viết mà dục tình trỗi dậy. Khi ở nhà không còn cách nào khác đành phải tự mình giải quyết. Nhưng khi đến đây, lại ngồi cạnh một người đàn ông như Diệp Trạch Đào, thêm vào nữa lần này cô ta lên tỉnh là muốn cởi mở bản thân mình với Diệp Trạch Đào nên cô ta không còn nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Thật ra Diệp Trạch Đào cũng không hơn gì Ôn Phương. Sau khi đọc một hồi những gì trong đó viết, không thể phủ nhận Tôn Cương trong lĩnh vực này đúng là bậc thầy, những tình tiết được miêu tả kỹ lưỡng, tỉ mỉ, rất hấp dẫn, lôi cuốn.
Bị Ôn Phương ôm như vậy, Diệp Trạch Đào bỗng chốc cứng đờ người, gượng gạo nói:
- Ôn Phương, như vậy không tốt đâu!
Ôn Phương cũng không nói năng gì, liền quỳ trước mặt Diệp Trạch Đào, đưa hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Diệp Trạch Đào, vùi mặt vào giữa hai chân của hắn.
Cái này…!
Diệp Trạch Đào sợ quá nhảy lên, Ôn Phương ngẩng mặt lên, khóe mắt ngân ngấn nước:
- Trạch Đào, em không cần biết nữa, dù thế nào em cũng đi theo anh!
Bị một người đàn bà xinh đẹp, quyến rũ như vậy khiêu khích, sau khi được đọc những gì mà Tôn Cương viết, thì dục tình của Diệp Trạch Đào cũng đã lên đến cao trào, nên hắn cũng không còn nghĩ ngợi được nhiều nữa, liền đưa tay ôm chặt Ôn Phương.
Ném Ôn Phương lên giường, cả người hắn vội vàng chồm lên cô ta.
Đã được đọc nội dung của cuốn sổ đó, thêm vào đó hai người lần trước trong phòng bao hát karaoke kia đã có những hành động tế nhị rồi, nên bây giờ ở trong hoàn cảnh này, Ôn Phương liền mặc cho Diệp Trạch Đào muốn làm gì thì làm.
Hôm đó Điền Lâm Hỉ cũng ngầm chỉ thị Diệp Trạch Đào phải tranh thủ cô Ôn Phương này. Dưới các nhân tố đó, Diệp Trạch Đào cũng không còn cảm thấy ngần ngại gì nữa.
Khi quần áo của Ôn Phương hoàn toàn bị lột hết, Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện Ôn Phương quả đúng là một tuyệt thế giai nhân. Cơ thể cô ta trắng nõn nà, mềm mượt, đôi gò bồng đảo cao vút mời gọi, khiêu khích.
Cơ thể người đàn bà trưởng thành quyến rũ đến mê hồn, tràn đầy dục vọng. Một đôi mắt long lanh như hai giọt nước, dường như lúc nào cũng hút hồn những người đàn ông trót nhìn vào đó. Ánh mắt của Diệp Trạch Đào lại lướt nhìn lên cái cổ thon dài, khe ngực sâu hun hút, đôi gò bồng đảo đang hiện ra hoàn toàn trước mắt, cái eo thon, mảnh mai đang uốn éo, quằn quại. Quá đủ để khiến cho đàn ông phải lạc vào mê cung tình ái!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ kích thích của Ôn Phương như vậy, trong lòng bỗng nhiên dục vọng trỗi lên rất mạnh, muốn ngay lập tức nghiến ngấu cái thân hình đó.
Không một chút do dự, Diệp Trạch Đào mạnh bạo tiến sâu vào cơ thể của Ôn Phương.
Tiếng rên rỉ vang lên trong căn phòng.
Hai người đều hoàn toàn nhập tâm vào cuộc, không ai còn để ý gì đến vạn vật xung quanh nữa.
Thời gian dài không được hưởng niềm vui xác thịt, nên Ôn Phương biểu hiện vô cùng kích thích, dường như cô muốn dán chặt cơ thể mình vào với Diệp Trạch Đào.
Cơn khoái cảm dâng lên từng đợt, từng đợt. Hết cơn sóng này lại đến cơn sóng khác.
Đối diện với nhu cầu tình dục bấy lâu bị kìm nén của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào cũng đáp trả một cách mãnh liệt.
Hai người hăm hở như hai vận động viên vậy. Một kẻ thì sức khỏe vô song, một kẻ thì thèm khát lâu ngày. Thời gian trôi đi, hai người không biết là bao lâu, chỉ đến khi một lần nữa cơ thể của Ôn Phương run lên thì họ mới dừng lại.
Cơ thể mềm nhũn, Ôn Phương thở một hơi khoan khoái.
Từ trước đến giờ Diệp Trạch Đào chưa từng có những hành động mạnh mẽ đến như vậy. Lần đầu tiên hắn thấy, làm chuyện đó với đàn bà lại khiến cho người ta có cảm giác thống khoái đến như vậy.
Khi làm chuyện đó với Trịnh Tiểu Nhu, phần nhiều là do thuốc kích thích. Còn khi làm chuyện đó với Phương Di Mai, cơ bản Phương Di Mai không có kinh nghiệm, tất cả đều tiến hành trong thế bị động. Còn bây giờ, khi làm chuyện này với Ôn Phương, Ôn Phương hoàn toàn cởi mở, dẫn dắt, đặc biệt là những gì mà trong cuốn sổ của Tôn Cương viết đã ảnh hưởng sâu sắc đến nhận thức tình dục của Diệp Trạch Đào. Khi làm theo rồi mới phát hiện, trong chuyện này Tôn Cương dày dạn kinh nghiệm hơn hắn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào cũng thầm cảm thán, nếu như hắn không luyện Ngũ Cầm Hí, khi đối diện với người có nhu cầu cao như Ôn Phương, chắc bản thân hắn đã sớm giăng cờ đầu hàng rồi.
Ôn Phương và Diệp Trạch Đào lúc này cũng có cùng suy nghĩ. Cô ta phát hiện ra Diệp Trạch Đào là một người đàn ông hoàn hảo ở mọi phương diện. Nhớ lại người chồng và những người mà cô ta từng qua lại, cô ta thấy, chỉ có ở Diệp Trạch Đào mới mạnh mẽ đến thế.
Ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào, Ôn Phương lại một lần nữa ôm chặt hắn, dường như cô sợ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi vậy.