Nói chuyện cùng với Điền Lâm Hỉ hơi muộn, Diệp Trạch Đào liền ngủ lại nhà của Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ cũng là người có dụng ý, trong nhà lúc nào cũng có một phòng ngủ để dành cho Diệp Trạch Đào. Ở đây, một lần nữa Diệp Trạch Đào lại cảm nhận được sự quan tâm của Điền Lâm Hỉ đối với hắn.
Sáng dậy sớm, Diệp Trạch Đào liền cùng ông Điền Lâm Hỉ chạy bộ luyện Ngũ Cầm Hí. Trong lúc cùng nhau luyện Ngũ Cầm Hí, hai người lại nói cùng nhau rất nhiều chuyện.
Trở về nhà của Điền Lâm Hỉ, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng từ lâu rồi. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện về Ngũ Cầm Hí.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Việc luyện Ngũ Cầm Hí rất huyễn hoặc, không ai có thể nói rõ được. Rất nhiều người không tán hành kiểu luyện tập này, cho rằng như vậy là mê tín. Nhưng kỳ thực, chúng ta nhiều khi luôn quen với việc phản đối những gì mà chúng ta không nắm bắt rõ, cho rằng nó là một hành vi xấu. Tôi thì lại cho rằng thần hay quỷ này kỳ thật cũng là một dạng hình thức cấu thành của vật chất. Khoan hãy nói đến chuyện nó có tồn tại hay không, chỉ cần có tồn tại, thì nó là vật chất, thế thì làm sao có thể nói những thứ thuộc về tinh thần chứ?
Biết con người ta rồi ai cũng phải già, nên đối với phương diện này có rất nhiều ý tưởng. Nhiều người chọn tin tưởng. Diệp Trạch Đào không có nhiều kiến thức lắm về phương diện này, chỉ thấy có vẻ ngộ ra một chút gì đó khi Điền Lâm Hỉ nói mọi người đều quen với việc phản đối những gì mà họ không nắm bắt rõ ràng được. Bèn nói:
- Đúng vậy, cứ lấy xã Xuân Trúc mà nói. Lúc đầu là một xã vô cùng nghèo đói, ai cũng nói nơi đó không thể có khả năng phát triển lên được, nên cũng không thèm nghĩ cách để thoát khỏi sự lạc hậu đó. Nhưng nhờ có sự nỗ lực của chúng tôi, xã Xuân Trúc giờ đây thay đổi như thế nào?
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Chính vì thế mới nói cơ hội không ngồi đợi chúng ta. Chỉ có những người có năng lực mới có thể nắm bắt được cơ hội đó. Cậu là người rất khá, đã thay đổi được cục diện của một địa phương như thế. Dựa vào điểm đó thôi, thêm nữa có sự ủng hộ, giúp đỡ của tỉnh, quyết không thể để cho kẻ nào cướp đi thành tích này được!
Hai người hàn huyên một hồi, nhìn thấy trong ánh mắt ông ta có một chút võ hiệp, Diệp Trạch Đào đành nói:
- Tôi đi hoạt động một chút, thầy cứ đọc sách đi nhé!
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Được, cậu cứ làm việc của mình đi, đừng lo cho tôi!
Từ nhà của Điền Lâm Hỉ đi ra, Diệp Trạch Đào bước chậm rãi trên phố, ngẫm nghĩ lại một lượt tất cả những gì mà Điền Lâm Hỉ nói từ hôm qua đến hôm nay. Hắn cảm thấy thông qua cuộc nói chuyện với ông ta, tư duy của bản thân hắn đã được mở mang, thông suốt rất nhiều. Chỉ cần bản thân hắn có thể trụ vững ở huyện, có thể đoàn kết mọi người lại thì có cửa ải khó khăn nào mà không thể vượt qua?
Khi dạo bước trên phố, Diệp Trạch Đào nghe thấy điện thoại của mình reo. Cầm lên nhìn, hóa ra là điện thoại của Ôn Phương gọi đến. Bây giờ mới 11h, sao Ôn Phương lại gọi điện đến nhỉ?
- Bí thư Ôn, có chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Trạch Đào này, tôi đang ở tỉnh, cậu đang ở đâu?
Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút nghi hoặc, Ôn Phương sao lại chạy lên tỉnh làm gì nhỉ?
Dù nghi hoặc, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nói:
- Tôi đang đi dạo, cô đang ở đâu, tôi qua.
Ôn Phương nói địa chỉ, cô ta đang ở trong một khách sạn.
Diệp Trạch Đào liền vẫy một chiếc taxi, đi đến địa chỉ mà Ôn Phương vừa nói.
Ôn Phương sao lại chạy lên tỉnh nhỉ?
Diệp Trạch Đào đang nghĩ đến việc đến tỉnh của Ôn Phương.
Lẽ nào lại là chuyện đề bạt Tôn Cương sao?
Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này có liên quan đến chuyện đó.
Gần đây Phùng Phỉ Phỉ ngày nào cũng gọi điện để nói đến chuyện của Ôn Phương, nghe nói Ôn Phương và Tôn Cương cùng nhau ăn hai bữa cơm, còn ngoài ra không có thêm bất kỳ sự quan hệ nào.
Suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến những gì Điền Lâm Hỉ đã nói, Diệp Trạch Đào liền quyết định, khi Ôn Phương luôn ủng hộ công tác của mình, lần này chỉ cần Tôn Cương được đề bạt thì bản thân hắn cũng sẽ giúp đỡ Ôn Phương.
Khi Diệp Trạch Đào đi vào trong phòng của khách sạn đó, thì thấy Ôn Phương đang mặc một bộ đồ nhẹ nhàng ra mở cửa.
Diệp Trạch Đào nhìn cô ta có cảm giác rất mệt mỏi.
Tiến vào trong phòng, Ôn Phương liền đi rót trà.
- Trạch Đào, chắc cậu không nghĩ tôi lại lên tỉnh phải không?
- Lần này cô lên có việc gì không?
Đặt cốc trà xuống bàn bên cạnh Diệp Trạch Đào. Khi cô ta cúi người, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy cổ áo khoét sâu không thể che đậy hết bộ ngực trắng nõn, khe ngực sâu thăm thẳm của cô ta.
Dịu dàng ngồi xuống giường, ánh mắt Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này tôi đến tỉnh chủ yếu là gặp cậu!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Ôn Phương.
Ánh mắt lộ rõ vẻ ai oán, Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi biết cậu từ trước đến nay đều có cách nhìn về tôi, nếu không tôi đã giống như Phương Di Mai rồi!
Lời nói rất thẳng, khiến cho Diệp Trạch Đào toát mồ hôi hột. Đương nhiên hắn hiểu ý tứ của Ôn Phương, cô ta muốn nói bản thân hắn đã không thật lòng muốn tiếp nhận cô ta.
- Bí thư Ôn!
Diệp Trạch Đào chỉ nói được như vậy.
Cắn cắn môi, Ôn Phương nói:
- Tôi thích cậu gọi tôi là Tiểu Ôn hoặc Tiểu Phương, hay Ôn Phương cũng được, tôi không thích cậu gọi tôi là Bí thư Ôn!
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Cô cũng hiểu tình hình của tôi rồi đấy, chuyện của tôi giờ đang rất rối loạn!
Lần này chắc Ôn Phương đã thật sự hạ quyết tâm, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cho rằng trên thế gian này chỉ có duy nhất một mình cậu là người hiểu rõ tình hình của tôi nhất. Đứng trước mặt cậu tôi không còn mặt mũi nào nữa. Đã như vậy rồi, thì tôi cũng sẽ không cần đến thể diện nữa!
Diệp Trạch Đào nhìn Ôn Phương với vẻ không hiểu, nhưng cũng không nói gì. Hắn muốn nghe lần này Ôn Phương lên đây có mục đích gì.
- Để tôi nói cho cậu hay, lần trước Tôn Cương đã mượn danh nghĩa công việc gọi tôi lên tỉnh. Cậu ta thẳng thắn hơn cậu nhiều. Cậu ta nói với tôi, chỉ cần tôi nghe theo lời cậu ta, thì cậu ta sẽ giúp tôi không ngừng thăng tiến. Dựa vào thế lực nhà họ Tôn, cậu ta sẽ giúp tôi thăng chức trong một thời gian ngắn nhất. Cậu ta theo đuổi tôi rất gắt gao, dùng quyền lực để hấp dẫn tôi, dùng tiền tài để hấp dẫn tôi, thậm chí còn uy hiếp tôi. Chiêu nào cậu ta cũng dùng cả rồi!
Nghe Ôn Phương nói những điều này trước mặt mình, Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Phương có thể nói những chuyện như vậy trước mặt mình, điều đó chứng tỏ cô ta đã tự mình có sự quyết đoán.
- Cô là một người rất có năng lực. Gần đây Tôn Cương có đề nghị với Bí thư Quách về việc đề bạt cô làm Chủ nhiệm khu công nghiệp xã Xuân Trúc. Chuyện này tôi cũng đã suy nghĩ rồi, tôi ủng hộ việc cô đảm nhiệm chức Chủ nhiệm khu công nghiệp!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Ôn Phương đang nói, cô ta đang rất kích động, đột nhiên lại nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, liền sửng sốt ngó Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu tin tưởng tôi thế sao? Cậu không sợ tôi sẽ là người của Tôn Cương sao?
Câu hỏi này lại càng thẳng thắn.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cô chắc cũng đã hiểu tôi mà. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽ thu được bao nhiêu lợi ích. Tôi đã làm khá nhiều việc ở xã Xuân Trúc, mục đích cũng chỉ là vì muốn đưa xã Xuân Trúc phát triển đi lên. Mặc dù cô là người đàn bà có dục vọng quyền lực mạnh mẽ, nhưng tôi tin, cô chính là người thực tâm muốn làm nên chuyện. Đặt xã Xuân Trúc vào trong tay cô, tôi thấy yên tâm!
Ôn Phương nhìn thẳng vào mắt Diệp Trạch Đào, cô ta phát hiện thấy khi nói chuyện, ánh mắt của Diệp Trạch Đào rất sáng và thông minh.
Trông thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào như vậy, Ôn Phương liền khóc òa lên.
Việc Ôn Phương khóc hoàn toàn ngoài dự đoán của Diệp Trạch Đào, nên hắn không biết phải làm như thế nào mới phải.
Khóc một hồi, Ôn Phương ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi không cần biết, dù sao thì từ trước đến nay trước mặt anh tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào rồi!
Khi nói thế, trên mặt cô ta có chút xấu hổ.
Bất giác Diệp Trạch Đào liền nhớ lại lúc đầu Ôn Phương làm chuyện đó trong công viên kia, nên nói:
- Với tình hình của cô, thiết nghĩ không nên làm chuyện đó. Chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, thì cô sẽ có một tiền đồ rộng mở!
- Tôi từ lâu đã sợ chuyện hôn nhân lắm rồi. Tôi không còn tin vào tình yêu được nữa. Làm chuyện đó với người khác tôi cũng không còn để ý nữa. Tôi biết cậu khinh thường tôi, nhưng tôi tin chỉ cần giữa nam và nữ có cùng chung lý tưởng, thì nhất định sẽ cùng nhau hành động, cùng nhau tiến lên!
Diệp Trạch Đào cảm thấy cô Ôn Phương này tâm trạng đang có vẻ rất hỗn độn, bèn nói:
- Cho dù cô có quyết định thế nào, thì tôi cũng đã quyết tâm giao khu công nghiệp xã Xuân Trúc cho cô phụ trách. Chỉ cô phụ trách quản lý thì tôi mới yên tâm!
- Sao cậu không hỏi tôi đến tỉnh tìm cậu có việc gì sao?
Khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào một cách rất tội nghiệp.
- Sự lựa chọn của từng người là chuyện riêng của họ. Tôi có cần phải đi tìm hiểu sâu không? Tôi chỉ cần cô hứa với tôi một điều, đó là thật sự đưa xã Xuân Trúc phát triển đi lên là được rồi!
Ôn Phương cảm thấy trong lòng trào dâng lên cảm giác ấm áp. Bản thân cô ta lăn lộn chốn quan trường đã bao nhiêu lâu rồi, nhưng người ta chỉ chăm chắm chú ý vào cơ thể của cô ta mà thôi. Chỉ riêng có mình Diệp Trạch Đào, từ trước đến giờ không có bất cứ một yêu cầu nào đối với cô ta cả, ngược lại còn không ngừng tìm cách giúp đỡ. Đây mới đích thực là người để có thể dựa vào!
Ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn Diệp Trạch Đào, Ôn Phương hỏi:
- Cậu có tin tôi không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi tin vào năng lực của cô!
Lúc này Ôn Phương không còn dáng vẻ của một Bí thư Đảng ủy nữa, mà là một cô gái đang chịu nhiều oan khuất, buồn tủi.
Bĩu môi, Ôn Phương nói:
- Anh vẫn chưa tin tôi!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Khóc như con mèo rồi kìa!
Ôn Phương cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi cô ta không biểu đạt cảm xúc tình cảm như vậy. Hôm nay cô ta hạ quyết tâm sẽ hoàn toàn cởi mở trước mặt Diệp Trạch Đào.
Cô đã quyết tâm từ lâu, không muốn dấu giếm gì cả, liền nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tôn Cương dùng tiền tài và quyền lực để hấp dẫn tôi. Tôi cũng biết anh ta không phải là người mà tôi có thể dựa dẫm và đi theo. Ôn Phương tôi dù rằng trước kia đã từng làm chuyện đó, nhưng tôi muốn anh tin tôi. Tôi đã quyết tâm, tôi sẽ đi theo anh. Anh ta muốn đề nghị tôi về việc đến xã Xuân Trúc chính là muốn ly gián mối quan hệ giữa tôi và anh. Tôi nhất định phải đến để nói hết những ý tưởng của mình với anh!
Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể chỉ dựa vào những câu nói này mà tin Ôn Phương được, đành nói:
- Tôi tin cô là được rồi mà!
Ôn Phương lắc lắc đầu:
- Tôi biết trong tận sâu đáy lòng anh vẫn không thật sự tin tưởng tôi lắm. Hôm nay tôi mang đến cho anh một thứ. Tôi tin sau khi anh xem xong thứ đó sẽ tin thôi. Tôi đã quyết không thể ở bên cạnh Tôn Cương nữa!
Nói rồi Ôn Phương liền lấy ra một cuốn sổ tay.
Trông thấy đó là một quyển sổ tay bình thường, Diệp Trạch Đào nhìn Ôn Phương một cách nghi ngờ.