Sau khi Trần Đại Tường đợi Diệp Trạch Đào ho xong, thở dài nói:
- Ôi, nói thật lòng, nếu mà tôi có người con rể như anh, ngủ có thể yên
giấc rồi, tiểu Tú nhà chúng tôi không có phúc phần đó!
Lão già này!
Diệp Trạch Đào đã không còn lời nào để nói rồi.
Cáo từ Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào lái xe đi, trong đầu cũng không
ngừng nghĩ về hình bóng của Trần Xảo Tú, không thể không nói Trần Xảo Tú rất xinh đẹp, bằng không người của Vi gia đã không bị hấp dẫn rồi, nói
chuyện với Trần Đại Tường , Diệp Trạch Đào bất ngờ nghĩ ra một vài ý
tưởng.
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào bỗng không biết nên lái xe đi đâu mới phải.
Thời gian dài không gặp Điền Lâm Hỉ rồi, cũng không biết ông ấy bây giờ đang làm gì nữa, vốn nghĩ sẽ qua đó, lại nghĩ rất có khả năng ông không có ở thành phố, liền dừng xe lại ở trạm dừng xe móc thuốc lá ra hút.
Vừa mới hút xong một điếu thuốc, điện thoại của Điền Lâm Hỉ gọi tới.
- Trạch Đào, cậu đang ở đâu vậy?
- Chào thầy, con vốn nghĩ là đi đến nhà thầy đây, lại lo không biết
thấy có ở nhà không, con đang dừng xe trên đường hút thuốc.
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Sao không gọi điện thoại hỏi, con qua đây đi.
- Thầy về rồi sao?
- Đến đây đi, đúng lúc thầy có một số chuyện cần nói với cậu.
Trong lúc Diệp Trạch Đào đến nhà Điền Lâm Hỉ, liền có một cảm giác,
đừng nhìn thấy nhà Điền Lâm Hỉ vẫn như cũ hoàn toàn không có gì thay
đổi, nhưng rõ ràng tình hình đã có sự chuẩn bị.
- Thầy, con cảm thấy bên phía thầy cũng có vẻ rất khẩn trương!.
Trước mặt Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình.
Khẽ mỉm cười, lần này Điền Lâm Hỉ đưa Diệp Trạch Đào vào thư phòng của ông ta.
Tự mình rót nước uống.
Diệp Trạch Đào liền rót một chén trà ngồi xuống.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:
- Cậu đấy, chuyện cậu làm ra càng ngày càng lớn, lần này cậu làm cho biết bao nhiêu người phải vứt bỏ bát cơm rồi!.
- Con làm sao biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, con còn đang buồn
bực đây, nếu biết tình hình như vậy, đánh chết con con cũng không đem
những tài liệu kia đưa cho cha nuôi.
Đây cũng là lời nói thật lòng của Diệp Trạch Đào, cục diện đang rất tốt giờ trở thành ra như vậy.
Điền Lâm Hỉ cười cười nói:
- Bất kì việc gì cũng có tính hai mặt của nó, thoạt nhìn bề ngoài thì
nó đối với con là bất lợi, thực ra việc này sớm hay muộn đều sẽ xảy ra
thôi, những tài liệu kia con có được thật đúng lúc, đột nhiên một kích
cực mạnhđánh ngã một số người, hiệu quả vô cùng tốt.
- Đáng tiếc ba của tiểu Nhu đã bị cho về nghỉ hưu rồi!
- Trạch Đào, ở đây không có người ngoài, tôi nói cho cậu biết nguồn gốc , cậu đừng xem Trịnh Thành Trung nhìn qua có vẻ rất là ổn, do ông ta
vẫn luôn xung phong về phía trước, cho nên công kích mà ông ta phải đối
mặt tuyệt đối không nhỏ, nếu vẫn không có sự thay đối gì, thì ông ta
cũng đã không chống đỡ nổi rồi!.
A!
Diệp Trạch Đào thật sự chưa biết việc này, liền quay sang nhìn Điền Lâm Hỉ.
Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Điền Lâm Hỉ nói:
- Trịnh Thành Trung đi lên bằng cách nào? Còn không phải là chọn cách
tiên phong, anh nên biết rằng lời nói trong chốn quan trường là như thế
nào, là mờ mịt, là không tiếng không tăm mà thăng chức, Trịnh Thành
Trung càng tranh đấu lợi hại, chức vị của ông ta khó tránh khỏi đủ loại
mâu thuẫn. Lần này bí thư Hạo Vũ tăng cường việc cải cách, ông ta lại
xông lên quá lợi hại, làm cho càng nhiều sự không vừa ý diễn ra ở khắp
mọi nơi!
Diệp Trạch Đào nghe được những điều Điền Lâm Hỉ vừa
nói, lúc này hắn ta mới thật sự nghiêm túc suy nghĩ việc này, thật đúng
tình hình là như vậy, Trịnh Thành Trung xông lên thật sự là quá nhanh
rồi!
Nhìn Diệp Trạch Đào đang ngẫm nghĩ những nội dung mình
vừa nói, trên mặt Điền Lâm Hỉ nở nụ cười, cũng không quấy rầy sự trầm tư của hắn, Điền Lâm Hỉ cũng đang nghĩ việc của bản thân mình, người Điền
gia đều không được, không có một ai có tiền đồcả, học trò này của mình
quả thật là không tồi, nếu mà bồi dưỡng tốt một chút, đối với mọi việc
đều có lợi.
- Ý của thầy là cho dù là không có chuyện này, ba của tiểu Nhu ba cũng không thể thăng tiến lên được nữa sao?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi, lúc này mới hỏi một câu.
Lắc lắc đầu, Điền Lâm Hỉ nói:
- Đây không phải là vấn đề của sự thăng tiến, nếu mà ông ta vẫn tiếp
tục nắm giữ cương vị đó, tin rằng khắp nơi nếu vẫn tiếp tục phản kích,
mục tiêu chính là ông ta, cậu phải biết một lãnh đạo trưởng thành từ cấp bậc cơ sở, sao có thể không có một chút vấn đề như vậy chứ!
Lần này Diệp Trạch Đào gật đầu, anh hiểu được ý của Điền Lâm Hỉ, sau khi hình thành lực lượng phản kích thật lớn, muốn tìm một chút vấn đề của
Trịnh Thành Trung sẽ không phải là việc khó, không chừng bọn người của
đối phương cũng đã nắm giữ vài thứ rồi.
- Đã hiểu rồi chứ?
Những tài liệu kia của cậu kì thực đối với bọn Trịnh Thành Trung cũng là một cơ hội, không có dao động gì đến điều kiện tiên quyết của mình,
liều mạng để xử lý nhóm đối thủ, điều này đối với tất cả mọi người đều
có lợi.
Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng, khó trách mấy
người Trịnh Thành Trung làm được lãnh đạo lớn như vậy, trong chuyện này
hiển nhiên không có có suy nghĩ xem trọng vị trí đang có, suy nghĩ đến
nửa ngày cũng không thể ngờ được mức độ của việc này!
- Hai
ủy viên của bộ chính trị liệu mạng lui xuống, để ép một số ủy viên bộ
chính trị của đối phương lui xuống, việc này tổng thể mà nói đúng là có
lợi cho bí thư Hạo Vũ, trong chuyện này bí thư Hạo Vũ thiếu mình một ân
tình rất lớn!
Mình hiểu rồi!
Diệp Trạch Đào đối với bọn Trịnh Thành Trung làm ra sự việc lớn như vậy, coi như là có vỡ ra một chút.
- Hiện tại thì làm xong rồi?
Thấy Điền Lâm Hỉ đã về thành phố, Diệp Trạch Đào liền có một loại cảm giác, toàn bộ sự việc hẳn là đã đâu vào đấy rồi.
Khẽ gật đầu, vẻ mặt Điền Lâm Hỉ trở lên nghiêm túc, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu nên biết rằng, ở trên đất Trung Quốc này, tay súng thuộc về chính quyền có thể vẫn là đúng, một quốc gia lớn như này, cũng không phải
muốn loạn là loạn lên được, nếu muốn làm loạn mọi việc, đầu tiên là phải nắm giữ quân đội trong tay, lần này quân đội không có bị ảnh hưởng, cho nên sự việc lúc mới đầu rối loạn một chút, nhưng cuối cùng cũng không
có vấn đề gì lớn cả!
Diệp Trạch Đào cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Điền Lâm Hỉ nhấp một hớp trà, còn nói thêm:
- Buồn cười chính là có không ít người không hiểu được tình huống, cho
rằng dựa vào một chút thế lực liền có thể làm dao động chính quyền của
chúng ta, bọn họ đang nằm mơ chăng, ở Trung Quốc chúng ta, đại đa số là
nông dân, kế tiếp là công nhân chỉ cần nắm chặt hai tầng lớp này, và nắm giữ được quân quyền, thì bất kì kẻ nào cũng không thể lật đổ được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chính sách trợ cấp cho dân nghèo của quốc gia chúng ta là một chính
sách rất là hữu dụng, tuy rằng hàng năm lấy ra một khoản tiền, nhưng
cũng có thể ổn định đại cục !
- Cậu nói không sai, chính sách đảm bảo cuộc sống cho dân nghèo có mức thu nhập thấp thực hiện trên
toàn quốc chính là muốn cho mọi người có đủ cơm ăn áo mặc, phải biết
rằng không phải là do bị ép vào đường cùng, thì ai lại muốn đi vào con
đường tạo phản để không còn đường quay về!
Cuộc nói chuyện giữa hai người đều là những việc không thể để người ngoài biết.
Nói chuyện một hồi lâu, Điền Lâm Hỉ nói :
- Tình hình chung bây giờ đã có vấn đề gì rồi, cũng chỉ là có một chút
vấn đề trong cục bộ, cũng không phải là vấn đề lớn gì. Tuy nhiên dù đã
đánh ngã không ít người, lực lượng mới xuất hiện cũng không thể coi
thường, đối với người khác thì không là gì cả, nhưng đối với cậu mà nói
chính là cái cửa ải khó khăn rồi, vì ổn định đại cục lần này khắp nơi
đều phải nhượng bộ. Bước tiếp theo sẽ phải tuyển dụngmột số người, những người này thì có rất nhiều lai lịch, đương nhiên rồi khó tránh khỏi
những người sau lưng bọn họ, đối với cách làm của bọn Trịnh Thành Trung
lần này, trong lòng bọn họ sẽ có chút bất mãn, tạo ra một số thủ đoạn
với cậu cũng là lẽ đương nhiên, trong lòng cậu cũng nên có sự chuẩn bị
mới phải.
- Thầy, nói thật lòng, con đã sớm chuẩn bị sẳn tâm
lý rồi, ngẫm lại việc này đã đắc tội với những người nào, da đầu con
liền liền run lên, thật sự không biết có bao nhiêu người muốn xử con
đây!
,
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười nói:
- Chuyện này cũng không còn cách nào khác cả, ai bảo cậu thân với bọn họ như vậy!
Dù biết Điền Lâm Hỉ hiểu hết tình hình của mình, Diệp Trạch Đào cũng
không có ý nói đùa với ông ta, đương nhiên rồi, kì thật Diệp Trạch Đào
cũng không phải là thật sự sợ những người đó, bất kể nói thế nào, Bí thư Hạo Vũ, Lưu Đống Lưu, Điền Lâm Hỉ đều là hậu thuẫn của mình, Ông Phùng
cũng biểu lộ thái độ đó, có vấn đề thì tìm ông ta, hậu thuẫn nhiều như
thế mình cũng không đứng vững được, vậy thì cũng thật là vô tích sự rồi.
- Cậu cũng chớ khinh thường, cậu phải biết rằng, đối thủ trước kia của
cậu có thể liếc mắt một cái có thể nhìn rõ, nhưng bây giờ thì khác rồi,
cậu sẽ cũng không biết ai đứng phía sau ngầm dỡ trò!
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu rõ việc này, liền hỏi:
- Thầy, mọi người đều nói con nên đi tỉnh Cam Ninh, không biết phái con đến nơi đó làm gi?
Điền Lâm Hỉ cười tươi nói:
- Hiện tại Bí thư Hạo Vũ toàn lực tiến hành gia tăng cải cách, trong
chuyện này chính là muốn phát triển mạnh mẽ sản nghiệp của dân tộc, cậu ở huyện Lục Thương làm việc vô cùng tốt, bây giờ trước mắt đã có thể thấy được thành quả rồi, lại muốn cậu lập tức rời khỏi đó, trong lòng cậu
hẳn là không vui?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng thấy con
không thường xuyên ở huyện, kì thực việc nào con cũng phải nhúng tay vào thì mới thực thi được, con cũng có một bỏ ra một chút công sức, cũng đã kéo không ít xí nghiệp đầu tư vào, thầy nói xem việc này, có một vài
người bạn của con nể mặt con liền chạy đến đó đầu tư, kết quả con lại
chạy đi, điều này làm sao con giải thích cho bọn họ được đây!
- Cậu đấy, thương nhân nhận được lợi lộc rất lớn, tuy rằng bọn họ nể
mặt của cậu mới đến đó đầu tư, nếu quả thật không có lợi, bọn họ đã
không thể nào làm việc đấy rồi, chỉ là lợi nhuận có được ít hay nhiều mà thôi. Huyện Lục Thương có các loại chính sách, bọn họ có thể là do có
sự lãnh đạo của cậu mới đầu tư vào huyện Lục Thương, kì thật cậu cũng
không nợ ân tình bọn họ, cũng không cần thiết phải giải thích việc này
với bọn họ!
- Trạch Đào, cậu luôn luôn phải nhớ một điều, chỉ có khi trong tay của cậu nắm quyền lực, mọi người mới ủng hộ công việc
của cậu, bằng không người thật sự đến ủng hộ cậu rất ít!
Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận điều mà Điền Lâm Hỉ nóiđích thực là một đạo lý.
- Lần này một mình con đến tỉnh Cam Ninh, vậy không ít thuộc hạ của con phải làm sao bây giờ?
- Làm thế nào? cậu đấy, nếu bọn họ là nhân tài, con không có ở đó chúng vẫn có thể đứng được, nếu mà chúng bất tài, thì con tất yếu phải đi để ý đến sự phát triển của bọn họ sao?
Nghe xong lời của Điền Lâm Hỉ nói, lúc này tâm tình của Diệp Trạch Đào mới thật sự được gỡ bỏ.
Điền Lâm Hỉ nói rất đúng, điều mình cần là những người trung thành mà có tài năng, nếu như mình rời khỏi đó mà không trung thành với mình nữa
thì cũng ngã xuống rồi, người như vậy mình cần để làm gì, đây cũng đích
thực là một cơ hội thể kiểm tra. k.
- Cậu lần này đến tỉnh
Cam Ninh có thể là phụ trách công việc của khu kinh tế, kì thực nội dung công việc ở đó và công việc hiện tại ở đây của cậu cũng không khác
biệt, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tập trung tâm sức lại, tìm hiểu
thêm một ít nội dung ở Cam Ninh, chuẩn bị tới đó công tác đi!
Nói tới đây, Điền Lâm Hỉ còn nói thêm:
- Tỉnh Cam Ninh không giống như các tỉnh khác, thế lực bản địa vô cùng
hùng mạnh, tính loại trừ người từ phía bên ngoài vào vô cùng mạnh mẽ, có rất nhiều cán bộ bên ngoài phái vào đều xảy ra chuyện, cậu đừng có
khinh thường đấy.
Lại là chỗ như thế!