Lần này chuyện Diệp Trạch Đào muốn làm thật sự rất lớn, liên lụy trực
tiếp tới mấy nhân vật nổi cộm ở thành phố, nếu thử Hai không đi làm thì
toàn bộ quay trở về lại đơn vị cũ. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn
thành phố đề rối loạn, đều đang tìm tòi móc nối các mối quan hệ.
Khu kinh tế mới Giáp Hà hoàn toàn chính là một khu đất hoang, chẳng ai muốn tới đó chịu tội.
Các lãnh đạo thành phố Lan Phong tuy rằng đều có quyết định của riêng
mình, nhưng khi việc này dính tới nhân viên của bọn họ, cũng không thể
giữ bình tĩnh.
Lúc bắt đầu biết khu kinh tế mới này có nguồn
tài chính là bảy trăm triệu tệ, ai ai cũng nghĩ có được chút lợi lộc,
nhưng, hiện giờ còn chưa động được vào, Diệp Trạch Đào lại dùng thủ đoạn kỷ luật lao động. Nếu quả thật là như vậy, mọi người bị găm lại ở khu
kinh tế mới, điều này đối với đám cán bộ hàng ngày đều ăn chơi đàng điếm mà nói thật đúng là như ngồi tù. Ai cũng không mong tới nơi như vậy làm việc.
Hôm nay mời dự họp hội nghị thường vụ, tên Diệp Trạch
Đào này cho dù co năng lực thế nào nữa cũng chỉ là một người mà thôi,
mọi người liên thủ công kích, xem xem hắn còn thủ đoạn gì nữa!
Ai ai cũng biết rằng Diệp Trạch Đào vào hội nghị thường vụ chắc chắn sẽ bị mọi người công kích.
Đều đã nhịn một hơi, nhân hội nghị thường vụ này, mọi người đã hẹn sẵn, cho dù thế nào cũng thu thập Diệp Trạch Đào một chút, phải cho hắn
biết, ở đây là Giáp Hà, không phải là chỗ hắn muốn làm gì thì làm được.
Vu Chi Hán hôm nay tâm trạng không tệ, tối hôm qua đã gọi điện thoại
bàn bạc với một số người, nên cũng đạt được một số thống nhất, hội nghị
thường vụ hôm nay vẫn đủ nắm chắc.
Ngồi trên ghế hút thuốc, Vu Chi Hán nghĩ xem tình hình khu kinh tế sau khi đã chèn ép được Diệp Trạch Đào sẽ như thế nào.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Vu Chi Hán đột nhiên vang lên, vừa
nhìn, không ngờ lại là Bí thư tỉnh ủy Dương Thăng Hải gọi điện thoại
tới.
Là Bí thư Dương!
Vu Chi Hán vội nhấc điện thoại lên:
- Bí thư Dương, tôi là Vu Chi Hán.
- À, Chi Hán à, là thế này, Bí thư Hạo Vũ mới gọi điện thoại, hỏi tình
hình tiến triển của khu kinh tế, tôi đã báo tin cho đồng chí Diệp Trạch
Đào rồi, để cậu ta ngay lập tức tới chỗ tôi báo các tình hình. Chi Hán
à, trung ương đúng là rất coi trọng sự phát triển của khu tinh tế mới,
gần đây trong hội nghị của Bộ chính trị, Bí thư Hạo Vũ lại một lần nữa
nhấn mạnh, trọng trách của các anh thật là không nhỏ mà! Tôi nghe nói
Phùng lão còn đặc biệt bảo đồng chí Diệp Trạch Đào báo cáo về phương
hướng phát triển khu kinh tế mới cơ, trung ương phái Diệp Trạch Đào tới
thành phố của anh công tác là có ký thác nguyện vọng ở anh ta đó.
Cái gì?
Trong điện thoại Dương Thăng Hải có nhắc tới hai tin quan trọng, một là Bí thư Hạo Vũ, một là Phùng lão!
Nghĩ tới đây, Vu Chi Hán có chút không thể bình tĩnh, Diệp Trạch Đào là người có thể trực tiếp đối thoại với hai người này sao!
Bên kia Dương Thăng Hải vừa mới cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng gọi điện tới.
- Bí thư Vu, hội nghị thường vụ chiều này tôi phải xin nghỉ thôi, Bí
thư tỉnh ủy Dương Thăng Hải mới gọi tôi chiều đặc biệt tới báo cáo tình
hình khu kinh tế mới, ông cũng biết, khu kinh tế mới này toàn bộ đều
phải bắt đầu từ đầu, rõ ràng là rất nhiều việc, tôi cũng không biết phải báo cáo lại thế nào, sáng nay tôi xử lý một số việc, chiều còn phải báo cáo cho xong.
Vu Chi Hán nhíu mày, hết thảy đã chuẩn bị
xong, liền đợi Diệp Trạch Đào tới phòng họp, nhưng bây giờ hắn xin nghỉ, thế thì còn làm thế nào!
Dù sao Bí thư tỉnh ủy cũng đã gọi hắn tới báo cáo công tác, Vu Chi Hán cũng không thể không đồng ý, đành phải nói:
- Tốt lắm, vốn chiều nay chính là họp bàn về công tác ở khu kinh tế mới, đành phải dời lại sau một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Công việc khu kinh tế mới khó khăn quá lớn, thấy được tình hình khu
kinh tế mới, tôi đây cũng thấy trong lòng nguội lạnh, hoàn toàn là thật
không ngờ khó khăn như vậy. Đầu tiên chuyện chiêu thương cũng đã là một
vấn đề khó khăn không nhỏ. Ôi, Bí thư Vu à, nói không sợ ông chê cười
chứ, tôi cũng không biết thế nào mới phải, tài chính không tới, nhân
viên không an lòng, điều kiện lại không tốt như thế, tôi tới chỗ Bí thư
Dương cũng muối mặt mà!
Vu Chi Hán càng lại cau chặt mày.
Diệp Trạch Đào nói cái gì thế chứ, tài chính sao lại không tới, tiền ở
thành phố thôi, nhân viên thế nào lại không được sắp xếp ổn?
Vu Chi Hán hiểu được, đây là Diệp Trạch Đào đang tạo áp lực cho mình,
nói đúng chuyện tiền và nhân sự, kỳ thật là chuyện chưa giao quyền tự
chủ cho cấp dưới!
Nếu Diệp Trạch Đào làm không tốt công tác, khẳng định trước tiên sẽ lấy những chuyện này để trốn tránh trách nhiệm.
Con mẹ nó, giờ lại còn kiếm cớ nữa chứ!
Vu Chi Hán càng nghĩ lại càng cảm thấy Diệp Trạch Đào muốn đẩy mình ra chịu tội.
Như vậy còn chưa bắt đầu làm, Diệp Trạch Đào đã tìm nhiều cớ như vậy!
Có phải là nhân cơ hội này báo cáo lên cấp trên không?
Sau đó lại bác bỏ ý nghĩ này, rất rõ ràng, Diệp Trạch Đào là nhân vật
chiếm được sự ủng hộ của Dương Thăng Hải, hắn còn chưa bắt đầu công việc đã nói bậy bạ về mình, chưa cần nói tới chỗ Bí thư Hạo Vũ, chính là
Dương Thăng Hải thôi cũng sẽ có cái nhìn khác về mình! Việc này phải
tiếp tục cẩn thận xem sao!
Vu Chi Hán gọi xong điện thoại, đấm mạnh một đấm trên bàn, cảm giác bị đè nén trong lòng làm cho hắn phải bật chửi thề.
Muốn mở hội nghị thường vụ, nhân vật tâm điểm lại không tới, thế thì còn mở cái gì?
Gọi một cuộc điện thoại tới chỗ Quan Bạch Viêm, đè nén lại khó chịu trong lòng, nói:
- Anh Quan, có rảnh thì tới chỗ tôi một chút/
Rất nhanh, Quan Bạch Viêm liền tới văn phòng Vu Chi Hán.
Hai người bắt tay nhau xong ngồi xuống, Quan Bạch Viêm cười nói:
- Bí thư Vu có chuyện gì thế?
- Họp hội nghị thường vụ chiều nay hoãn thôi!
Quan Bạch Viêm liền nhìn về phía Vu Chi Hán.
- Là thế này, Bí thư tỉnh ủy gọi điện thoại tới, nói là Bí thư Hạo Vũ
muốn nghe báo cáo của khu kinh tế mới, hắn muốn Diệp Trạch Đào đi báo
cáo tình hình công tác khu kinh tế mới!
Hả?
Quan Bạch Viêm cũng hốt hoảng.
Đều là những nhân vật thành tinh hết rồi, trong nháy mắt liền nắm được mấu chốt.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Quan Bạch Viêm nói:
- Đều là mới tới tỉnh Cam Ninh!
Vu Chi Hán liền hơi hơi gật đều một cái nói:
- Việc này cũng không phải là mấu chốt, điều mấu chốt là khu kinh tế
Giáp Hà là vấn đề được trung ương coi trọng, cũng là hạng mục mà Bí thư
Hạo Vũ để mắt tới, độ ủng hộ của chúng ta mà không tốt, có một số người
sẽ gây chuyện, nếu thế, chúng ta sẽ không thể tránh khỏi dính đòn!
Quan Bạch Viêm gật đầu nói:
- Tôi đã nghĩ tới chuyện này, vốn chỗ kia rất khó phát triển, nếu có
người lấy cớ như vậy để trốn tránh trách nhiệm, thế thì ai phải gánh
trách nhiệm đó chứ?
Hai người cảm thấy là Diệp Trạch Đào
trước kia chưa nắm rõ tình hình khu kinh tế Giáp Hà, giờ đã thấy rõ thì
lại sợ phát triển không nổi, đang kiếm cớ!
Vu Chi Hán thở dài một cái nói:
- Khu kinh tế mới Giáp Hà là được trung ương định sẵn quyền tự chủ rồi!
Quan Bạch Viêm nhìn Vu Chi Hán, biết sau khi Diệp Trạch Đào làm mấy
việc, giờ cũng không dám tiếp tục chộn rộn, đây là có ý muốn lui về rồi.
Kỳ thật. Quan Bạch Viêm cũng đang có ý như vậy, từ khi Diệp Trạch Đào
không chịu làm theo sắp đặt đã thấy, thằng ranh này chính là một kẻ liều mạng, ai chống lại hắn, hắn sẽ lôi kẻ đó xuống cùng ngã, chốn quan
trường này đúng là sợ nhất kẻ không quan tâm điều gì, chọc vào thằng
ranh này cũng không phải là điều sáng suốt.
Đúng là khó nói!
Hai người đều có chút khó nghĩ, họ nghĩ Diệp Trạch Đào còn trẻ tuổi, ý
nghĩ đầu tiên chính là thằng ranh này chính là dùng lực hậu phương lên
chức, người như thế bình thường cũng không có quá nhiều kinh nghiệm
chính trị, chỉ cần chèn ép một chút, sau đó lại chọn đủ cách để thu
thập.
Hai người đều hiểu, đám công tự bột căn bản không có
chỗ nào là khó đối phó, cũng không phải là chưa từng đụng tới đám công
tử bột ở thành phố bao giờ, tất cả mọi người đều có không ít kinh nghiệm rồi.
Nhưng, lần này lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn họ.
Đầu tiên chính là Diệp Trạch Đào không chịu nghe theo sắp xếp sẵn, vừa
tới đã họp đòi xác lập quyền tự chủ của khu kinh tế mới, lại không quan
tâm tới sắp xếp của Thành ủy, có ý đẩy người đã được cử tới trở về. Giờ
lại xin nghỉ vắng hội nghị thường vụ, rõ ràng là nói cho mọi người biết, nếu không làm theo cách của hắn, hắn liền không quan tâm liền làm loạn ở thành phố Lan Phong này.
Đây là muốn xé to chuyện tới trung ương mà!
Cho dù là có quyền lực lớn thế nào ở địa phương, nếu quả thật đã truyền tới trung ương, dù là Vu Chi Hán hay Quan Bạch Viêm đều không thể đảm
đương nổi.
Lại nhìn thoáng qua nhau, Quan Bạch Viêm nói:
- Bí thư Vu, kỳ thật chứ, tôi cũng đã nghĩ rồi, chuyện của khu kinh tế
mới chúng ta buông ra giao cho Diệp Trạch Đào làm, ám chỉ có Tỉnh ủy
thấy thái độ của chúng ta, thành phố Lan Phong quyết không nhúng tay vào công tác khu kinh tế mới, không chỉ không nhúng tay, còn dốc toàn lực
ủng hộ, chỉ cần là điều khu kinh tế mới cần, thành phố Lan Phong chúng
ta liền ủng hộ mạnh mẽ. Đương nhiên, vấn đề nhân viên có thể để cho đồng chí Diệp Trạch Đào tự mình tới chọn lựa, có đồng chí nào đi theo không
cũng dùng nguyên tắc tự nguyện.
Vu Chi Hán thì là cảm giác
hơi mất mặt mà thôi, nghe tháy Quan Bạch Viêm nói vậy, trong lòng nghĩ,
nếu đạt được một số điều kiện với Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào không
nhúng tay tới chuyện của Thành ủy, không làm loạn phá rối, hắn làm tốt,
thì thành phố Lan Phong cũng được thơm lây, còn nếu không xong thì thành phố Lan Phong cũng nhân thời cơ trốn tránh trách nhiệm, dù sao cũng đã
dốc toàn lực ủng hộ, là bản thân Diệp Trạch Đào vô năng.
-
Anh Quan, ý của anh thật hay, kỳ thật thì sao, chúng là vẫn luôn là ủng
hộ công tác của khu kinh tế mới, thế thì theo cách của anh mà làm, những người trước kia bổ nhiệm cũng là kiêm chức hai nơi, giờ đồng chí Diệp
Trạch Đào hy vọng toàn lực làm việc, thế thì việc này để trong hội nghị
thường vụ nghiên cứu một chút, khu kinh tế mới dù sao cũng đã định sẵn
quyền tự chủ, để cho đồng chí Diệp Trạch Đào tới xử lý đi!
Nói thật, Vu Chi Hán cũng có cảm giác bất đắc dĩ, còn chưa đối mặt tác chiến đã bại trận.
Chính mình đang tự tát vào mặt mình mà!
Quan Bạch Viêm nói:
- Khu kinh tế mới trực thuộc nội khu thành phố Lan Phong, lần này đồng
chí Diệp Trạch Đào làm cho mọi người đều bất mắn, tôi rất lo lắng, bước
tiếp theo những đồng chí đang làm việc ở thành phố có thể sẽ không chịu
phối hợp làm việc!
Nghe được Quan Bạch Viêm nói câu này, Vu Chi Hán nói:
- Đúng là trẻ tuổi, dù sao cũng phải chịu chút thiệt thòi mới được.
Quan Bạch Viên liền mỉm cười nói:
- Đúng thế, chúng ta ai còn chưa từng trải qua thời trẻ tuổi? Chỉ có
điều đừng có ngã xuống mà không đứng dậy nổi là được rồi!
Trên mặt Vu Chi Hán rốt cục lộ ra vẻ mỉm cười.