- Bí thư Dương, đầu tiên chúng ta phải đặt nền móng thật tốt, đồng thời đội ngũ quản lý cũng phải giỏi, mục tiêu quan trọng trước mắt chính là
hai hạng mục này.
Ngồi trong phòng làm việc của Dương
Thăng Hải, sau khi Diệp Trạch Đào báo cáo một số ý tưởng phát triển cho
khu kinh tế mới, liền liệt kê ra các công việc cần làm hiện nay.
Dương Thăng Hải rất chăm chú nghe, vừa nghe vừa nhìn Diệp Trạch Đào.
- Nghe nói cậu đã mở một cuộc họp?
Diệp Trạch Đào sửng sốt, không ngờ mình mở cuộc họp cũng được truyền đến tai của Dương Thăng Hải.
- Bí thư Dương, sau khi tôi đến khu kinh tế mới, phát hiện tài chính
vẫn chưa cung cấp, một số nhân viên mới được bổ nhiệm, căn bản không có
cố gắng hết mình cho sự phát triển!
Dương Thăng Hải khẽ gật đầu nói:
- Buổi họp của anh đã được truyền khắp nơi, tuy nhiên tôi thấy đây là
chuyện tốt, phải có khí phách, đừng sợ này sợ nọ, nếu việc nào cũng sợ,
sợ đắc tội đến ai đó thì sẽ không thể làm tốt công việc, khu kinh tế mới ở Giáp Hà là một khu kinh tế rất được Trung ương coi trọng, nếu Trung
ương nói là tự chủ phát triển thì phải tuyệt đối chấp hành, nếu có ai
làm khó dễ trong chuyện này chắc chắn Tỉnh uỷ không đồng ý! Họ chưa
trưng cầu ý kiến của anh mà đã đưa ra quyệt định nhân sự, đúng là không
thể chấp nhận, anh làm không tệ!
Dương Thăng Hải cũng
biết suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, cũng giống như mình đến công tác ở
tỉnh Cam Ninh, đều có rất nhiều khó khăn.
- Bí thư Dương,
tình hình ở Giáp Hà rất phức tạp, căn bản cán bộ ở Tỉnh không đồng ý đến đây công tác, tôi định mượn cuộc họp này để thông báo tuyển thêm một số lượng lớn nhân tài, mặc khác một số cán bộ chưa được dùng đến ở thành
phố Lan Phong tôi cũng muốn chỉ định một số công việc cho họ.
Dương Thăng Hải gật đầu nói:
- Vấn đề sử dụng nhân tài cậu tự đi lo liệu vậy.
Thật ra chuyện công việc cũng không có gì đáng nói, Diệp Trạch Đào
chính là muốn mượn lực lượng của Dương Thăng Hải để đối phó với những
người ở trong thành phố một chút.
Sau khi bàn bạc về chuyện
công tác xong, Dương Thăng Hải lấy một điếu thuốc đưa cho Diệp Trạch
Đào, hai người đều có một loại cảm xúc giống như tình bạn bè vậy.
Trước tiên Diệp Trạch Đào giúp Dương Thăng Hải đốt điếu thuốc lá sau đó mới đốt cho mình.
Sau khi hít một hơi Dương Thăng Hải nói:
- Trạch Đào, tôn trọng bí thư Vu của các anh là điều tất yếu nên làm.
Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động liền nhìn về phía Dương Thăng Hải,
Dương Thăng Hải có thể nói ra những lời này cho thấy những ngày tháng
sắp tới của ông ta ở tỉnh Cam Ninh này sẽ không dễ dàng, chí ít hiện giờ quyền phát ngôn trong Tỉnh uỷ cũng giảm bớt đi rất nhiều.
- Bí thư Dương, bí thư Vu là Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, đương nhiên tôi phải tôn trọng!
Trong lời nói của Diệp Trạch Đào không có ý nghe lời, mà là sự tôn trọng.
Dương Thăng Hải khẽ gật đầu nói:
- Bất kể làm công tác nào, không ai hỗ trợ là không được, các anh phải
đẩy mạnh liên hệ với các đồng chí ở thành phố Lan Phong, đừng chỉ lo
Giáp Hà của các anh.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghe theo bí thư Dương.
Dương Thăng Hải thổi ra một làn khói thuốc rồi nói:
- Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc sẽ mở một cuộc họp!
Diệp Trạch Đào lại gật gật đầu một cái.
Hai người nói chuyện được một lúc, Diệp Trạch Đào mới từ văn phòng của Dương Thăng Hải bước ra.
Lần này sau khi đi gặp Dương Thăng Hải. Diệp Trạch Đào phát hiện bộ dạng đầy áp lực của Dương Thăng Hải.
Trước kia Dương Thăng Hải được Trịnh Thành Trung ủng hộ, cũng thuận
buồn xuôi gió, hiện nay Trịnh Thành Trung đã lui ra, Dương Thăng Hải một mình đi đến tỉnh Cam Ninh, những ngày tháng sau này của ông ta cũng
không được tốt lắm.
Ở tỉnh Cam Ninh này mình cũng không có quen biết ai!
Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút nhức đầu.
Trong lúc đang suy nghĩ thì Vệ Hùng Phi gọi tới.
- Trạch Đào, tôi đang ở thành phố Lan Phong, cậu đang ở đâu?
Diệp Trạch Đào giật mình, Vệ Hùng Phi giao du rất rộng, trong thời gian ngắn đã chạy đến thành phố Lan Phong, chắc là có việc gì đây!
- Tôi cũng ở thành phố Lan Phong.
Diệp Trạch Đào nói chút về chỗ ở của mình.
- Cậu đến một quán rượu ở gần Uỷ ban nhân dân Tỉnh. Tôi có hai người bạn muốn giới thiệu cho cậu.
Dù sao Diệp Trạch Đào cũng không có việc gì, liền kêu xe đến chỗ Vệ Hùng Phi đã nói.
Khi bước vào quán rượu kia, Diệp Trạch Đào phát hiện ngoại trừ Vệ Hùng Phi ra còn có hai người giống như dân làm ăn.
Đương nhiên Vệ Hùng Phi không có tiết lộ ra mối quan hệ của anh ta với
Diệp Trạch Đào, với vẻ mặt tươi cười bước lên phía trước chào đón:
- Chủ tịch thành phố Diệp, cậu đến rồi!
Hai người làm ăn kia cũng đứng lên.
- Xin chào Vệ tổng!
Diệp Trạch Đào bắt tay cùng Vệ Hùng Phi.
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi giới thiệu cho cậu một chút, hai vị này
là bạn tốt của tôi, đều là những bằng hữu đang kinh doanh ở thành phố
Lan Phong.
Nghe Vệ Hùng Phi giới thiệu Diệp Trạch Đào mới biết hai người này, một người là ông chủ kinh doanh cây kiểng, còn một
người là ông chủ nhà máy xi măng, hai người đều đã có một thế lực kinh
tế nhất định.
Sau khi mọi người ngồi xuống, ông chủ nhà máy
xi măng tên gọi là Phúc Tinh thì có vẻ hơi kích động, đưa danh thiếp của ông ta đưa cho Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp,
được quen biết anh thật sự là vinh hạnh, đây là danh thiếp của tôi, khu
kinh tế mới của các anh phát triển chắc chắn là cần một số lượng xi măng lớn, xưởng của chúng tôi chính là sản xuất ra những thứ đó…
Thì Phúc Tinh bắt đầu giới thiệu tình hình nhà máy xi măng của họ.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Vệ Hùng Phi.
Vệ Hùng Phi cũng có chút xấu hổ, Thì Phúc Tinh vừa mới tới đã làm việc này, đúng là làm mình có chút mất mặt.
Vệ Hùng Phi nói:
- Lão Thì, chuyện của anh lúc sau hãy bàn, hôm nay là mời Chủ tịch
thành phố Diệp dùng cơm thì không nên nói những chuyện này.
Thì Phúc Tinh lúc này mới ngừng miệng.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng phát hiện một tình huống, miệng của Thì Phúc Tinh cũng không kín, thích khoác lác.
Đây cũng là một cơ hội, có thể từ miệng của Thì Phúc Tinh này để hiểu biết một chút tình hình ở Tỉnh.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Ông Thì làm xi măng hả, tin rằng sẽ có cơ hội hợp tác.
Thì Phúc Tinh kia vui vẻ hẳn lên nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp anh yên tâm, xi măng ở xưởng chúng tôi có
chất lượng và giá cả rất được sẽ khiến mọi người hài lòng.
Diệp Trạch Đào phát hiện ông chủ kinh doanh cây kiểng tên gọi là Trần
Thu, vẫn luôn ngồi đó nghe đến cười híp cả mắt, cũng không có chủ động
nói gì, đối với tình hình của hai người, Diệp Trạch Đào có một sự đánh
giá, Trần Thu này rất điềm đạm, chắc chắn nhưng mà lại không hiểu rõ ông ta, Thì Phúc Tinh ngược lại rất dễ hòa hợp nói chuyện.
Ở chỗ mới Diệp Trạch Đào cũng cần kết bạn với vài thương nhân, hai người này
do Vệ Hùng Phi giới thiệu tới, Diệp Trạch Đào cũng tin rằng Vệ Hùng Phi
không hại mình, nên vẫn ngồi ở đây nói chuyện với hai người.
Thông qua việc Vệ Hùng Phi ở giữa thúc đẩy, Diệp Trạch Đào đã nghe được
không ít thông tin về tình hình ở Tỉnh, đối với tình hình ở tỉnh Cam
Ninh cũng hiểu thêm một phần nào đó.
Ăn cơm xong, Thì Phúc Tinh nhiệt tình nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh từ xa tới là khách, đêm nay để tôi lo
liệu, trước hết phải tắm rửa sạch sẽ, đến lúc đó tôi tìm hai người đẹp
phục vụ anh, anh thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào liếc nhìn thoáng qua Vệ Hùng Phi.
Khi thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua, Vệ Hùng Phi có chút cười xấu hổ nói:
- Lão Thì, Chủ tịch thành phố Diệp còn có chuyện, chuyện lần này coi như xong, lần sau bàn tiếp.
- Lão Vệ, Thì Phúc Tinh tôi chính là một người thô kệch, hôm nay cùng
Chủ tịch thành phố Diệp mới quen biết dường như đã thân quen từ bao giờ, bất kể ra sao tôi cũng phải lo liệu một chút, lần trước anh đến đây
không phải do tôi lo liệu sao, anh cũng biết, tôi thu xếp rất ổn thoả.
Diệp Trạch Đào biết rằng chuyện những người này lo liệu chính là tình
dục, xem ra cha vợ của mình cũng đã không ít lần làm qua những chuyện
này.
Khi nghĩ việc cùng Vệ Hùng Phi với bọn họ cùng cộng tác hoạt động, Diệp Trạch Đào rất không tự nhiên nói gấp:
- Tôi mới đến thành phố Lan Phong, còn có rất nhiều chuyện phải làm,
tôi biết ông Thì rất nhiệt tình, về sau chắc chắn còn có cơ hội.
Thì Phúc Tinh liền cười ha hả nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, sau này nếu anh có việc cần nhờ đến tôi Thì
Phúc Tinh này thì cứ việc lên tiếng, anh yên tâm nhất định tôi sẽ làm
thoả đáng mọi chuyện.
Sau khi tiễn những người này về, Vệ Hùng Phi tự lái một chiếc xe Porsche và kéo Diệp Trạch Đào theo.
Diệp Trạch Đào nghi ngờ nói:
- Đi đâu vậy?
- Con gái Vũ Hinh đã dặn dò ba một chuyện, chính là mua một căn nhà nhỏ ở thành phố Lan Phong, con nhớ đường trước đi.
Ừ!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới biết Vệ Vũ Hinh đã thu xếp chỗ ở ở đây.
Khi xe chạy đến đây, lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện nơi này được
xây dựng dựa vào núi, thoáng nhìn thì thấy rất trống trải, một biệt thự
được xây dựng không kiên cố trên lưng chừng núi.
Đổi lại biệt thự này không dễ dàng bị người khác dòm ngó vào bên trong.
- Trạch Đào, ba tìm nhiều chỗ rồi mới chọn được đây đó, quan hệ giữa
con và Vũ Hinh không thể để cho người ngoài biết, nơi đây tương đối an
toàn một chút.
Rất nhanh xe đã vào đến biệt thự.
Sau khi Diệp Trạch Đào xuống xe mới phát hiện căn biệt thự này rất
được, mọi thứ được trang bị rất tốt, nếu ở trong đây có thể thấy toàn
tỉnh thành, thật sự rất không tệ.
- Thế nào, phong thuỷ không tệ chứ? Ba đã nhờ thầy chuyên về phong thuỷ tính cho đấy, còn trang
hoàng ở đây do một tay con gái Vũ Hinh thiết kế đấy, mặc dù con bé không đến nhưng chuyện thi công mỗi ngày đều được nó thông qua bằng máy tính
đấy.
Vệ Hùng Phi nói xong liền đưa một chuỗi chìa khoá cho Diệp Trạch Đào.
Ôn Phương còn đang nghĩ mua sắm nhà ở, không ngờ Vệ Vũ Hinh đã chuẩn bị một căn biệt thự trước đó rồi!
- Ba ở đâu?
Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Vệ Hùng Phi nói:
- Ba ở bên kia cũng có mua một căn, ba đoán tiếp theo nền kinh tế ở
Giáp Hà sẽ có bước phát triển, giá nhà ở đây cũng sẽ tăng cao, gần đây
ba đang dự định đầu tư bất động sản ở đây.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Các phương diện tố chất công ty của ba như thế nào?
- Đương nhiên là rất tốt!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Ôn Phương ở Thảo Hải cũng được điều đến đây công tác, cô ta quen với
Vũ Hinh, ba kêu Vũ Hinh liên lạc với cô ta chút, cơ sở thượng tầng ở
Giáp Hà này không ít.
Ánh mắt của Vệ Hùng Phi sáng lên, biết đây chính là ý Diệp Trạch Đào muốn chiếu cố gia đình mình nên nói:
- Con yên tâm, chất lượng và giá cả công việc đều rất tốt so với những nơi khác, sẽ không khiến con khó xử.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới gật gật đầu, dù sao việc này cũng phải để Ôn Phương triển khai, mình không nhúng tay vào được, tin rằng Vệ Vũ Hinh
cũng sẽ không gây náo loạn.
Tất cả mọi thứ vừa mới bắt đầu,
căn bản Diệp Trạch Đào cũng không tin tưởng những người ở thành phố Lan
Phong cho lắm, ngược lại hắn yên tâm hơn khi giao cho Vệ Hùng Phi làm.
Chuyện ở thành phố Lan Phong rất khó làm đây!
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ đến tình hình của bọn Vu Chi Hán thì liền ngồi đó trầm tư.