Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 824: Chương 824: Giải quyết tận gốc




Đến 10 giờ, Tôn Lôi cũng đã đến văn phòng của Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy Tôn Lôi đến, Diệp Trạch Đào cũng đứng dậy tiến lên nhiệt tình bắt tay với Tôn Lôi nói:

- Chủ tịch huyện Tôn vất vả rồi!

Tôn Lôi lúc này ra vẻ rất cung kính nói:

- Bí thư Diệp mới vất vả, chúng tôi cũng chỉ là theo sau một chút thôi.

Cười ha hả, Diệp Trạch Đào kéo Tôn Lôi ngồi xuống nói:

- Huyện Lục Thương phát triển rất nhanh chóng, căn cứ từ những số liệu báo cáo cho thấy, chỉ tiêu các hạng mục kinh tế của huyện chúng ta đều đã vượt xa năm trước, đây là một chuyện đáng mừng đáng khen ngợi!

- Đúng vậy, hướng đầu tư vô cùng tốt, bây giờ bất luận là vốn trong hay ngoài nước, đến huyện chúng ta đầu tư cực nhiều, trước đây chúng ta đi tìm tiền vốn, bây giờ là tiền vốn đến tìm chúng ta, ha ha.

Thâý Tôn Lôi cũng lộ ra rẻ vui mừng, Diệp Trạch Đào liền liên tưởng đến phát hiện của mình, cảm thấy hôm nay đến cũng là cơ hội để xác nhận một lần, mỉm cười nói:

- Lần này các đồng chí của huyện chúng ta làm rất tốt, tôi có một ý nghĩ, nhân dịp việc điều chỉnh cán bộ lần này của thành phố, cũng có thể đề cử một vài cán bộ lên đó.

Tôn Lôi mỉm cười gật đầu nói:

- Đúng là có không ít đồng chí có năng lực rất tốt.

- Đúng thế, chúng ta phải tiến cử những đồng chí có năng lực tốt lên trên, phải để cho bọn họ có một không gian phát triển rộng mở hơn.

Tôn Lôi liền cười nói:

- Đi theo chủ tịch Diệp, không gian phát triển của mọi người chắc chắn rất lớn!

Thằng ranh này bây giờ cũng bắt đầu lấy lòng mình rồi?

Diệp Trạch Đào căn bản không tin Tôn Lôi sẽ thật sự lấy lòng mình, người này trước đây mình cũng đã nhìn lầm, lúc đầu hắn tỏ ra cái vẻ giống như là không hiểu biết, sau vài lần va cham, bây giờ lại âm hiểm hơn rồi, xem ra người này cơ bản chịu khó rèn luyện đây!

- Chủ tịch huyện Tôn, lần thành phố đã xuất hiện không ít vấn đề, vài bộ phận đã giảỉ tán rồi, điều này đối với các cán bộ chúng ta mà nói chính là một cơ hội, đến lúc đó sẽ có một vài điều chỉnh!

Thần kinh của Tôn Lôi căng thẳng một hồi, chỉ nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, thành phố có ý kiến gì không?

- Việc này bây giờ vẫn khó mà nói được. Nhưng mà, các bộ phận từ các huyện thuyên chuyển những người năng lực chủ chốt tăng cường bổ sung trong thành phố là trọng yếu, Ủy ban thành phố cũng kêu gọi chúng ta đề cử một vài cán bộ lên đó, tôi đang suy nghĩ việc này.

- Chủ tịch nói đúng, chúng ta không thể để các cán bộ của chúng ta đã làm việc mà không được thừa nhận!

Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:

- Cậu nói đúng, chúng ta nên để các cán bộ có một không gian phát triển, tôi có một ý kiến, trong thành phố không phải có mấy bộ phận bị thiếu hụt một hai chỗ sao? Trong bộ máy thành viên của huyện chúng ta lại có mấy đồng chí công tác tốt. Ví dụ đồng chí Lạc Vũ, bản thân cô ấy chính là cán bộ đến từ thành phố, chồng lại đang công tác trong thành phố, không phải chuyện vợ chồng hai người ở hai nơi, nếu khả thi, đề cử cô ấy lên trên. Tin là những người đứng đầu thành phố không thành vấn đề, nên chiếu cố đồng chí nữ một chút.

A!

Vốn dĩ Tôn Lôi đang gật đầu liền giật mình nhìn Diệp Trạch Đào, sau khi giật mình hét lên một tiếng, nhanh chóng lại trở về vẻ bình tĩnh, nói:

- Tôi thấy thành viên của bộ máy vẫn là tạm thời đừng hành động gì thì hơn, phải biết rằng, bộ máy huyện ủy của chúng ta vừa mới điều chỉnh, nếu lập tức lại điều một người rời đi, đối với công tác mà nói không có lợi.

Nói xong lời này, Tôn Lôi liền liếc nhìn phía Diệp Trạch Đào.

Tuy rằng vẻ bất an xuất hiện trong mắt Tôn Lôi rất ngắn ngủi, Diệp Trạch Đào vẫn nhìn ra được.

Không tiếp tục nói nhiều vào chuyện này, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đương nhiên rồi, đây cũng là ý kiến của một mình tôi thôi, chuyện trong tỉnh gần đây cũng nhiều đấy, xem xét trước đã.

Tôn Lôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói:

- Bí thư Diệp nói đúng.

- Chủ tịch huyện Tôn, tôi nghe nói một vài doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đã nói ra ngoài, chỉ cần là doanh nghiệp thuần nhà nước của Trung Quốc. Có phải bọn học muốn cảnh cáo một chút?

- Thị trưởng Diệp. Việc này không có căn cứ, chuyện đồn đại không ít! Đều không căn cứ.

- Huyện Lục Thương đã là huyện thí điểm. Chúng ta nhất định phải rầm rộ sôi nổi ủng hộ người dân của chúng ta sản xuất công nghiệp, đối với một vài hành vi cạnh tranh ác tính, chúng ta phải ngăn cản, đối với vấn đề xuất hiện trong phát triển sản xuất công nghiệp của người dân, chúng ta phải bỏ công sức ra giúp đỡ họ giải quyết, phải làm tốt công tác duy trì bảo hộ .

Tôn Lôi nói:

- Bản chất thị trường chính là quan hệ cạnh tranh, nếu chính phủ tham gia quá nhiều, quan niệm này của chính phủ không thích hợp với cách chúng ta phục vụ!

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Chính phủ là gì? Chính phủ chính là vì nhân dân của mình mà phục vụ, nếu không bảo vệ được nhân dân của mình, chính phủ này chính là chính phủ không xứng đáng với chức vụ, trong việc phát triển doanh nghiệp, chúng ta không muốn làm đặc thù, nhưng, nếu người ngoài muốn làm đặc biệt, chúng ta lẽ nào còn phải giữ cái gì qui củ? Chủ tịch huyện Tôn Lôi, con người của tôi chính là như vậy, cho dù cái mũ trên đầu không còn nữa, tôi cũng thấy không quen những người cạnh tranh ác tính, có ít vốn đầu tư nước ngoài, ngoài mặt bọn họ chỉ chiếm số ít cổ phần của một vài doanh nghiệp, bên trong lại là chiêu trò làm loạn của một vài doanh nghiệp trong nước, phát hiện chuyện như vậy, tôi quyết không khách khí!

Trong lòng Tôn Lôi cũng kinh hãi, nghe ra, Diệp Trạch Đào là muốn động thủ với mấy người gây chuyện rồi!

- Chủ tịch Diệp, điều tôi lo lắng là một khi làm thế, sức ảnh hưởng trong dư luận cực lớn!

- Chủ tịch huyện Tôn lo lắng nhiều rồi, Trung Quốc phải làm hưng thịnh sản xuất công nghiệp, bản thân không bàn đến sở thích của nước ngoài, bọn họ muốn nói thế nào đều do bọn họ đi nói được rồi, không có quan hệ gì quá lớn!

Tôn Lôi lại nghiêm túc nói:

- Điều tôi lo lắng là sự bỏ trốn của đầu tư nước ngoài, bọn họ nhất định sẽ cho rằng môi trường của thị trường Trung Hoa đã thay đổi, như vậy, số lượng lớn vốn đầu tư nước ngoài bỏ trốn tất sẽ tạo thành sự tấn công cực lớn đối với kinh tế của chúng ta.

Diệp Trạch Đào mỉm cười, đưa một điếu thuốc cho Tôn Lôi nói:

- Sở hữu là xu lợi đấy, Trung Quốc bất luận làm như thế nào, đi con đường thị trường hóa là sẽ không chịu ảnh hưởng, cậu cũng thấy rồi đấy, bây giờ tìm đâu thị trường khổng lồ như Trung Quốc, đối với đầy tư nước ngoài mà nói, bọn họ cũng chỉ là quan hệ kiếm nhiều và kiếm ít, đất nước của bọn họ, có nơi nào mà không quản lí nghiêm khắc hơn nước chúng ta, theo tôi mà nói, rất nhiều chính sách của Trung Quốc thích hợp với thị trường kinh tế thời kì đầu, hiện nay cùng với sự phát triển của chúng ta những bất lợi với sự phát triển của doanh nghiệp trong nước nên thay đổi từ lâu rồi, bọn họ không làm cũng không sao, chúng ta vẫn thật sự cần một cơ hội như vậy để đưa mọi mặt của người dân phát triển.

Tôn Lôi vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng nghĩ, Diệp Trạch Đào đã hạ quyết tâm muốn phát triển sản nghiệp dân tộc , căn bản không cách nào ngăn cản, bố nói đúng thật, việc này vẫn phải vẫn phải giải quyết tận gốc, giữ Diệp Trạch Đào ở lại huyện Lục Thương ngày nào, việc này khó làm ngày đấy.

Lại nói chuyện với Diệp Trạch Đào một hồi, Tôn Lôi mới trở về phòng làm việc của mình.

Về tới văn phòng Tôn Lôi liền gọi điện thoại cho cha của hắn, Chủ tịch tỉnh Hà Nguyên Tôn Tường Hồng.

Sau khi nghe xong con trai kể toàn bộ chuyện có liên quan đến thái độ của Diệp Trạch Đào, Tôn Tường Hồng nói:

- Bác con lần trước chẳng đã nói với con, chịu đựng mới là nhân tố quyết định. Phương Siêu Minh chính là không hiểu được chịu đựng, kết quả mới thành ra như vậy, con cũng phải cẩn thận!

Làm em trai của Tôn Tường Quân, Tôn Tường Hồng cũng là một người tinh tường, cũng lo lắng rất nhiềuvề con trai mình.

- Bố, bác nói từng nói, muốn thay đổi tình hình huyện Lục Thương, thì phải làm Diệp Trạch Đào mất quyền lực. Cách tốt nhất chính là khiến hắn rời khỏi huyện Lục Thương, chuyện này đúng là có thể làm được, con bây giờ cũng âm thầm lôi kéo một vài người, Lạc Vũ cơ bản không có vấn đề, Chu Lâm Ngọc cũng vậy. Nhưng hôm nay lời Diệp Trạch Đào nói với con khiến con rất lo lắng, nếu hắn cùng lúc đưa hai người này đi, tất cả việc làm của con coi như công cốc!

Tôn Tường Hồng nói:

- Để hai người kia tỏ ra thân cận với Diệp Trạch Đào một chút, đừng tiết lộ ra ngoài, chỉ cần trì hoãn một chút, sau khi giải quyết xong Diệp Trạch Đào, mọi chuyện cũng qua, chính con cũng cẩn thận một chút.

Hai người ở bên này đang nghiên cứu, cũng như Diệp Trạch Đào cũng đang suy nghĩ cho chuyện của mình trong văn phòng.

Tình hình hiện tại đã rõ ràng. Người phụ nữ Lạc Vũ này chắc chắn là đã theo Tôn Lôi, kết quả thăm dò là Tôn Lôi vô cùng lưu tâm tình hình của Lạc Vũ, đã là như vậy, thế thì thi xem hành động của ai nhanh hơn!

Một chuyện Tôn Lôi nói rất quan trọng, trong huyện không thể lại loạn nữa, việc này đến là nên đảm bảo, việc cần làm bây giờ chính là tiến hành ổn định đại cuộc này.

Cả Lạc Vũ và Chu Lâm Ngọc đều là cấp Cục phó, đưa bọn họ lên thành phố đảm nhiệm Phó cục trưởng cũng là nói cho qua, Tôn Lôi muốn lật bài, mình dứt khoát khiến hắn mất luôn cơ hội lật ngược ván bài.

Cầm điện thoại lên, Diệp Trạch Đào nhanh chóng gọi cho Trần Đại Tường.

Lần này Diệp Trạch Đào nói thẳng luôn. Nói với Trần Đại Tường:

- Chủ tịch Trần, việc điều chỉnh bộ máy của thành phố lần trước, hiện tại bộ máy trong huyện cũng cần tiến hành nhanh, không thể kéo dài thêm nữa?

Diệp Trạch Đào tại sao đột nhiên hỏi tới vấn đề điều chỉnh bộ máy của huyện?

Trần Đại Tường thực ra cũng đang nghĩ chuyện này, cùng với sự gia tăng về sức mạnh của Diệp Trạch Đào, ông ta biết mình ở vào vị thế nhỏ bé bắt buộc phải ủng hộ Diệp Trạch Đào, ông ta cũng phân tích qua tình hình của Diệp Trạch Đào, tuy lần trước Diệp Trạch Đào không so đo với mình, cũng lại là ghi hận trong tim, lần này nên trả hắn một chút mới được.

- Trạch Đào, cậu có ý kiến gì?

- Thị trưởng Trần, sức khỏe của bí thư Tổng không tốt, Chủ tịch Trần nếu có ý kiến, tôi hết sức ủng hộ!

Trần Đại Tường lập tức mở to hai mắt, bí thư Tổng vốn là người của Thi Minh Cương, lúc Thi Minh Cương xảy ra chuyện, cũng xảy ra chuyện giống thế này, vị trí này đối với Trần Đại Tường mà nói vô cùng quan trọng, ông ta cũng cứ muốn phải có cho bằng được, nhưng mà, Trần Đại Tường cũng biết, muốn có được vị trí này nếu không có sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, mình rất khó đạt được, đúng lúc đang nghĩ đến chuyện này, Diệp Trạch Đào lại tỏ ra có ý muốn đưa món quà lớn này tặng cho mình.

Cầm tai nghe điện thoại, Trần Đại Tường biết, nếu Diệp Trạch Đào đã nói ra như vậy, khẳng định là có yêu cầu.

- Trạch Đào, cậu có ý kiến gì không?

Trần Đại Tường thầm nghĩ, nếu không có quan hệ gì quá lớn, cuộc trao đổi này là nên làm.

- Chủ tịch Trần, tôi phải vì hai đồng chí của huyện chúng tôi tranh giành một chút, một là đồng chí Lạc Vũ, vợ chồng cô ấy ở hai nơi, cứ lâu dài thật là không hay, lần này vị trí phó phòng thường trực Cục Lâm nghiệp không phải đang để trống đấy ư? Còn một người là đồng chí Chu Lâm Ngọc, năng lực của cô ấy rất lớn, ghế Phó chủ tịch thường vụ huyện của huyện Duyên Hồ cũng đang bỏ không rồi, tôi cho rằng cô ấy có năng lực thế vào đó!

Vẻ mặt của Trần Đại Tường cứng đờ, nếu thật là như vậy, mình cũng không bị thiệt, không chỉ là Diệp Trạch Đào muốn đưa hai người không nghe lời hắn đi sao, liên quan gì tới chuyện của mình, chỉ là Vi Hoành Thạch hỏi tới, hai người đó lại không phải chịu sự chèn ép nữa.

Còn về hai người này có phải là người Tôn Lôi trạnh đoạt được, Trần Đại Tường cứ không để mắt đến, chuyện của Tôn Lôi ông ta căn bản không lưu tâm.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Đại Tường cười ha ha nói:

- Trạch Đào vẫn rất quan tâm cấp dưới đấy, tôi thấy chuyện này được đấy, nhưng mà, sau khi bọn họ rời đi, huyện Lục Thương cậu vẫn phải xem xét một chút chuyện bổ sung nhân sự, thời gian khá gấp đấy!

Diệp Trạch Đào chỉ biết Trần Đại Tường vì vị trí chủ nhiệm Ban chính phủ, lần này sẽ đứng cùng với mình rồi.

- Được, mau chóng nghiên cứu một chút nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.