Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 825: Chương 825: Lạc Vũ đóng kịch




Tinh thần của Trưởng ban Tuyên giáo Lạc Vũ mấy ngày gần đây rất không ổn định, lần trước sau khi đi cùng với Tôn Lôi tới thành phố một chuyến, cô mới phát hiện tầm nhìn của mình quá thấp, thấy Tôn Lôi có ý định tạo nên hình thức lớn mạnh

Lại nghĩ tới chức quan to của Tôn gia lúc ấy, Lạc Vũ ngẩn người ra ngồi đó.

Đã ngồi lên chiếc thuyền của Tôn gia rồi!

Lần trước Tôn Lôi mượn chuyện kết nối truyền thông của huyện Lục Thương, dẫn theo Lạc Vũ đến thành phố hai ngày, mặc dù chỉ có hai ngày, Tôn Tường Quân, Tôn Tường Hồng đều xuất hiện, việc hai lãnh đạo lớn xuất hiện như thế làm cho Lạc Vũ rất cảm động, nếu không có sự tồn tại của Tôn Lôi, bất luận thế nào mình cũng không thể gặp gỡ được lãnh đạo cấp cao như vậy.

Từ trong hộc bàn lấy ra một tấm kính nhỏ, Lạc Vũ nhìn thấy có một vài nếp nhăn nơi khoé mắt, trong lòng thở dài, sau khi qua ba mươi tuổi, thanh xuân của mình đã dần dần biến mất rồi!

Lấy điện thoại di động ra liên lạc với thẫm mỹ lần trước lúc đến thành phố, Lạc Vũ lại hỏi thăm việc tiêm thuốc có thể làm cho da thịt của mình trắng mịn, và còn hỏi bác sĩ Hàn Quốc kia khi nào thì đến.

Gọi xong điện thoại, trong lòng Lạc Vũ tốt lên rất nhiều, tuy rằng tiêu một ít tiền, miễn là đẹp là đáng rồi.

Dựa vào Tôn Lôi cũng là một lựa chọn không tồi!

Tôn Lôi đã nói, nếu như mình ở nơi này không thể phát triển, sẽ giúp liên lạc để điều đến tỉnh Hà Nguyên công tác, đây đúng là một con đường phát triển rất tốt.

Nghĩ đến đây, Lạc Vũ liền nghĩ đến Ngụy Lệ Cầm người đứng phía sau mình, phủi miệng một cái, thật ra từ đáy lòng Lạc Vũ cũng không có coi trọng người phụ nữ Ngụy Lệ Cầm này, làm thân tín cho Ngụy Lệ Cầm, Ngụy Lệ Cầm làm thế nào để phát triển, việc này Lạc Vũ hiểu rõ hơn bất cứ người nào, những việc Ngụy Lệ Cầm có thể làm được, chẳng lẽ mình lại không thể làm được?

Lúc nhìn lại tướng mạo của mình trong gương nhỏ, Lạc Vũ thầm than một tiếng, mình có lẽ hiểu được đã muộn rồi, nếu sớm hiểu được, dựa vào tướng mạo của mình. Tốc độ phát triển chắc chắn sẽ không kém hơn Ngụy Lệ Cầm.

Lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua ở cùng với Tôn Lôi.

Mặt Lạc Vũ có chút ửng đỏ lên, người trẻ tuổi có khác, gã đàn ông nhà mình chỉ biết là mấy chiêu thức động tác cố định!

Lúc đang nghĩ đến chuyện đó, nghe thấy chuông điện thoại trên bàn, vừa cất cái gương vào. Lạc Vũ cầm điện thoại lên nói:

-Tôi là Lạc Vũ đây!

Lúc nói chuyện tỏ ra nghiêm túc.

- Trưởng ban Lạc. Tôi Tôn Lôi đây.

Hai người diễn trò, tuy rằng đã rất thân mật, nhưng cũng không muốn để cho người ngoài biết chuyện.

Trên mặt Lạc Vũ lộ ra nụ cười nói:

- Chủ tịch huyện Tôn, có vấn đề gì vậy?

Lời đối thoại cũng có quy củ đấy.

- Đang xem văn kiện à?

Tôn Lôi hỏi một tiếng.

Lạc vũ đã biết rõ Tôn Lôi nhất định là có lời muốn nói với mình không muốn cho người ngoài biết. Nhỏ giọng nói:

-Em ở một mình trong phòng làm việc, anh nói đi.

Nghe thấy văn phòng Lạc Vũ không có người ngoài, Tôn Lôi liền quan tâm nói:

- Tối hôm qua đi về có lạnh không?

Tôn Lôi con người này cũng thật là, liền nói một lời quan tâm.

Trong lòng Lạc Vũ liền trở nên ngọt ngào, nhỏ giọng nói:

- Em vẫn ổn, tắm bằng nước nóng rồi đi ngủ.

- Là như thế này, hôm nay tôi đến chỗ Bí thư Diệp một chuyến, nghe ý của hắn là muốn đưa một vài cán bộ tiến cử đến các cơ quan trong thành phố, trong đó có tên cô!

A!

Lạc Vũ cầm tai nghe có chút ngẩn người, nếu là lúc trước, có được tin tức này mà nói, cô tất nhiên sẽ rất vui, có thể cùng chồng, con ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ thật sự có chút do dự.

- Chủ tịch huyện Tôn. Anh thấy thế nào?

Chần chờ một chút, Lạc Vũ hỏi ý kiến Tôn Lôi.

-Trưởng ban Lạc, tình hình ở huyện cô hiểu rõ, nếu trong huyện phát triển, tiền đồ phát triển của cô sẽ rất nhanh. Đến thành phố, nhiều nhất là cô được điều vào một bộ phận nào đó đảm nhiệm cấp bậc thứ hai mà thôi, đối với tiền đồ phát triển của cô là vô cùng bất lợi!

Tôn Lôi có sắp đặt của chính anh ta, trước khi không rõ ràng, anh ta cũng không đem sự bày bố của mình tiết lộ ra ngoài.

Tôn Lôi biết rõ, những lời này của mình đã đầy đủ rồi. Chỉ cần Lạc Vũ thông mình, thì cô ta hẳn sẽ tự biết nên đi hoặc ở lại.

Tồn tại sức hút của quan chức, lại có Tôn Lôi ở huyện Lục Thương, khẽ cắn bờ môi một cái, Lạc Vũ nói:

- Anh xem tôi nên làm thế nào mới tốt đây?

- Bây giờ tất cả đều ở trong tay Diệp Trạch Đào, cô có thể đi chỗ của anh ta biểu đạt ra một ý nghĩa mang tính chất đầu quân về phía hắn ta, chỉ cần nắm chắc được hắn ta, ở thành phố sẽ rất nhanh có sự đổi thay lớn.

Trong lòng Lạc Vũ kinh ngạc nói:

- Ở thành phố sẽ có thay đổi lớn?

Tôn Lôi nói:

- Anh ta không thể nào một mình nắm giữ mãi hai vị trí được, đến một lúc nào đó huyện Lục Thương nhất định sẽ phải đổi Bí thư!

Lạc Vũ liền gật đầu, nếu thật sự là như vậy, Bí thư huyện Lục Thương chắc chắn rơi vào tay Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào có thể cũng không biết, Tôn Lôi có lẽ đã sắp xếp cả rồi.

Không thể không nói, lúc trong lòng của một người đàn bà có hình bóng của một người đàn ông, điểm xuất phát suy nghĩ vấn đề đều vây quanh người đàn ông đó.

Lạc vũ liền nghĩ, nếu quả thật mình rời đi, thì không có cách nào giúp đỡ Tôn Lôi, bây giờ Tôn Lôi có lẽ là rất cần mình ở lại huyện Lục Thương, liền nói:

- Thôi được, tôi nghe lời anh.

Tôn Lôi lúc này mới cười nói:

-Yên tâm đi, chuyện của chúng ta Diệp Trạch Đào kia cũng không biết, anh ta muốn giành lấy em, nếu lúc này em biểu hiện ra ý nguyện nương nhờ hắn ta, hắn ta cũng sẽ không đẩy em đi, cứ như vậy, nhất định sẽ nắm chắc được anh ta.

Lạc vũ liền cười nói:

- Anh thật là hiểu rất thấu đáo về hắn ta đấy.

Tôn Lôi tự đắc cười nói:

- Một người sợ nhất là ngạo mạng, khi anh ta ngạo mạng cho là mình đã hoàn toàn nắm trong tay mọi thứ, điều này đã đại diện cho việc anh ta đang đi về hướng thất bại, Lực lượng của anh bây giờ có lẽ không là gì trong mắt hắn, ha ha

Tôn Lôi nói tới đây, trong lòng cũng phấn chấn, khi nghĩ đến các sắp xếp của mình, cũng rất hy vọng nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Diệp Trạch Đào khi phát hiện toàn bộ đã thay đổi.

Thường thường người cười sau cùng là người thắng lợi!

Cảm nhận được tâm trạng tốt của Tôn Lôi, Lạc Vũ nói:

- Anh cũng đừng lơ là, Phương Siêu Minh hùng mạnh như vậy, còn không không ngóc đầu lên được sao!

Không nhắc đến thì tốt hơn, vừa nhắc tới Phương Siêu Minh, Tôn Lôi liền hừ một tiếng nói:

- Phương Siêu Minh là cái đếch gì! Nếu không phải chức vị cao của cha ông ta, ông ta có phát triển nhanh được như vậy sao?

Lạc Vũ liền cười nói:

- Được rồi, em nghe lời anh, đến chỗ anh ta bày tỏ thái độ một chút, chỉ có điều, anh cũng không được có suy nghĩ gì đâu đấy nhé!

Lúc nói ra những lời này dường như ít nhiều gì có chứa một chút ý làm nũng.

Tôn Lôi cũng nhỏ giọng nói:

- Không sao, đóng kịch diễn giống một chút là được rồi.

Sau khi gọi cuộc điện thoại xong, Lạc Vũ xem đồng hồ đã là năm giờ kém rồi, nghĩ đến thời gian không còn nhiều, trong lòng khẽ rung động, suy nghĩ một lát. Liền gọi điện thoại đến phòng làm việc của Diệp Trạch Đào.

Lúc này Diệp Trạch Đào vẫn đang xem tài liệu, buổi sáng không xem hết, buổi trưa nay lại tiếp tục xem.

Lúc nhận được điện thoại của Lạc Vũ, khóe miệng Diệp Trạch Đào lộ ra nụ cười, trong lòng liền nghĩ. Người đàn bà này cũng gọi cuộc điện thoại tới rồi.

- Trưởng ban Lạc. Có việc gì vậy?

- Chủ tịch thành phố Diệp, về công việc tuyên truyền, tôi có một chút ý kiến, muốn tới chỗ anh báo cáo một chút. Không biết anh có thời gian hay không?

Lạc vũ hỏi dò.

- Tôi bây giờ không có việc gì, cô tới đây đi.

Diệp Trạch Đào liền nói một câu.

Cúp điện thoại xuống, Lạc Vũ đi vào phòng vệ sinh của văn phòng.

Đây là một gian phòng rất lớn, trong phòng vệ sinh có thiết kế cả phòng tắm.

Lạc Vũ tìm cho mình một bộ đồ màu đỏ hài lòng nhất, rồi thay đồ ngay ở đó.

Sau khi thay đồ xong. Xoay người nhìn một chút, cảm thấy toàn bộ đều rất được, trẻ chung hơn! Lại lấy bút kẻ lông mày ra trang điểm cho hàng lông mày một chút, lại trang điểm toàn bộ khuôn mặt thêm một chút, khi nhìn lại tình hình của mình, bản thân Lạc Vũ cũng rất hài lòng, lúc này mới mang theo một túi nhỏ đi ra ngoài.

Phòng làm việc của Bí thư huyện ủy ở tầng bốn, ban Tuyên giáo ở tầng ba, Lạc Vũ liền đi lên tầng trên.

Trên đường đi cũng thấy vài cán bộ. Tất cả mọi người cung kính chào hỏi Lạc Vũ, Lạc Vũ cũng dè dặt cùng mấy người kia gật đầu.

Cảm nhận được quyền uy của mình, Lạc Vũ cũng rất thích vai trò như thế này.

- Chủ tịch thành phố Diệp ở bên trong?

Thấy Trần Vũ Tường ngồi ở phòng ngoài, Lạc Vũ hỏi một câu.

Trước tiên Trần Vũ Tường ngửi được một mùi hương rất dễ chịu, lúc ngẩng đầu mới phát hiện Lạc Vũ khoát trên người một bộ trang phục rất diễm lệ đứng ở trước mặt của mình.

Là Trưởng ban Lạc sao! Chủ tịch thành phố Diệp vừa mới nói. Cô đến thì mời cô vào bên trong.

Trần Vũ Tường vội vàng đi mở cửa

Lạc vũ khẽ mĩm cười nói:

- Phiền tiểu Trần rồi.

- Chủ tịch thành phố Diệp!

Sau khi Vào đến cửa, Lạc Vũ cố ý làm cho thân hình của mình càng thêm ưa nhìn, liền đứng với một tư thế đã tập luyện từ lâu, đừng nhìn tư thế bộ dạng này có vẻ như rất tùy ý. Thực ra, vì muốn mình lúc nào cũng có mùi vị đàn bà. Lạc Vũ đã âm thầm luyện tập rất lâu.

- Ồ, Trưởng ban Lạc đến rồi đấy hả!

Diệp Trạch Đào ngồi trên ghế liền đứng dậy, tiến lên vài bước bắt tay chào hỏi Lạc Vũ.

- Chủ tịch thành phố Diệp, không quấy rầy anh chứ?

Lạc Vũ lộ ra vẻ rất là khách khí nói.

-Trưởng ban Lạc mời ngồi, tôi cũng vừa xem xong tài liệu, gần đây liên tục ở thành phố, hôm nay định xem qua những văn kiện tài liệu này một lần.

- Chủ tịch thành phố Diệp vẫn là người đầy nhiệt huyết, có sự lãnh đạo của anh, huyện Lục Thương mới có sự phát triển nhanh như vậy.

Lạc Vũ liền bắt đầu khen.

Diệp Trạch Đào cũng không chú ý tình hình Lạc Vũ, đối với dụng ý đến đây hôm nay của người phụ nữ này, Diệp Trạch Đào có thể nói là đã hiểu rõ lòng dạ của cô ta, từ việc Lạc Vũ gọi điện thoại nói muốn đến báo cáo công tác, Diệp Trạch Đào đã có thể hoàn toàn xác nhận, người phụ nữ này đã ngầm theo phía Tôn Lôi rồi, nếu không có Tôn Lôi nói ra mình định đưa Lạc Vũ tới thành phố khác, đoán chừng Lạc Vũ cũng sẽ không đến.

-Trưởng ban Lạc, vừa rồi trong điện thoại cô nói có chút ý tưởng, tôi cũng rất muốn nghe xem suy nghĩ của cô.

- Anh nhìn xem việc làm của em, cũng sắp đến giờ tan việc rồi em mới đến!

Lạc vũ liền nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ lớn trên tường, ngượng ngùng nói.

-Không sao đâu, cô nói đi.

Diệp Trạch Đào cũng không quan trọng chuyện thời gian

- Chủ tịch thành phố Diệp, đối với việc có liên quan tới phát triển sản nghiệp dân tộc ở huyện, em có không ít ý tưởng, một lúc nói ra không hết, vừa rồi không chú ý tới thời gian, bây giờ xem ra, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc chủ tịch Diệp ăn cơm rồi , nếu không, hay là hôm nay tôi mời Chủ tịch Diệp ăn cơm, vừa ăn vừa báo cáo cho anh, như vậy sẽ không làm lỡ chuyện!

Diệp Trạch Đào liền cười ha hả nói:

- Tôi còn đang suy nghĩ cơm tối ăn như thế nào đây, có Trưởng ban Lạc đãi khách, tôi đương nhiên không thể từ chối rồi!

Lạc Vũ liền cười nói:

-Ai không biết Chủ tịch thành phố Diệp không thích ăn uống cơ chứ, hôm nay xem như tôi mời Chủ tịch Diệp đi ăn cơm công tác vậy.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Hay là để tôi mời cô đi.

- Không được, phụ nữ mời khách, đàn ông không thể từ chối đâu đấy, bằng không tôi thật mất mặt.

Lạc vũ nói xong liền cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.