Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 826: Chương 826: Phải quan tâm đồng chí




Trong chốn quan trường, rất nhiều chuyện đúng là phải ở trên bàn rượu mới thể nói rõ ràng được, Lạc Vũ đối với việc này hiểu rất rõ, cô ta biết, ở trên bàn rượu nếu muốn hóa giải mâu thuẫn với một người đàn ông, phương pháp xử lý nhanh nhất và tiện nhất chính là tung ra chiêu người đẹp.

Diệp Trạch Đào là một thanh niên trẻ tuổi, cũng là một gã bảnh bao, tin chắc rằng bên cạnh Diệp Trạch Đào cũng không thiếu đàn bà, mặc dù mình cũng không tệ, tuy là tuổi tác mình lớn hơn, sức hấp dẫn đối với Diệp Trạch Đào cũng không lớn, cho nên, hôm nay trước khi đến phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, Lạc Vũ đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

- Chào Chủ tịch thành phố Diệp!

- Chủ tịch thành phố Diệp, không ngờ anh cũng tới nơi này để ăn cơm, chúng tôi mời anh ăn cơm như thế nào đây?

Vừa mới đến đây, Diệp Trạch Đào bất ngờ phát hiện ở bên trong có tiếng cười nói của mấy người đẹp.

Nói là gái đẹp, một chút cũng không thổi phồng, bên trong có Chủ nhiệm văn phòng của cục Văn hóa, Chủ nhiệm văn phòng ban Tuyên giáo, ngoài ra mấy người còn lại là các nữ diễn viên trong đoàn ca múa của huyện.

Những người này Diệp Trạch Đào cũng có chút ấn tượng, nhìn thấy những người phụ nữ này xông lên, vây quanh mình ở chính giữa, Diệp Trạch Đào cũng có chút ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà toàn người đẹp thế này!

Lạc Vũ lúc này mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch thành phố Diệp, người đẹp mời khách đấy, anh làm sao bây giờ?

Là Lạc Vũ sắp xếp chăng?

Diệp Trạch Đào chớp mắt đã có chút hiểu được, hôm nay có mấy người đẹp như vậy ở đây đoán chừng là do Lạc Vũ sắp xếp đây.

- Chủ tịch thành phố Diệp, lãnh đạo Lạc của chúng tôi khó khăn lắm mới mời khách đấy, hôm nay là cô ấy mời khách, lúc em đến sắp xếp vừa lúc gặp các người đẹp này, nghe nói anh đến, mọi người liền không đi!

Chủ nhiệm văn phòng Cục Văn hóa Mã Tinh cười nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp. Nhân cơ hội hôm nay, chúng ta cùng nhau ăn cơm hát Karaoke, anh thấy thế nào?

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:

- Trưởng ban Lạc muốn cùng tôi bàn một vài chuyện công, hôm nay có lẽ không được rồi!

Lạc Vũ lúc này mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, em muốn báo cáo công việc có một vài công việc có liên quan đến cục Văn hóa và đoàn ca múa, có các cô ấy tham dự, có thể bổ sung và bỏ đi một vài nội dung, cũng không sao.

Hôm nay người đàn bà này rốt cuộc muốn dở thủ đoạn gì đây?

Diệp Trạch Đào nhìn Lạc Vũ. Vẫn cười gật đầu một cái nói:

- Tốt lắm, thế thì cùng nhau ăn cơm đi.

Nghe được Diệp Trạch Đào đồng ý, mấy cô gái phấn khởi vây quanh Diệp Trạch Đào đi vào bên trong.

Nhìn thấy tình hình các cô gái, trên mặt Lạc Vũ lộ ra nụ cười, chính là không khí như vậy, tin chắc là có những người người đẹp này góp vui, quan hệ của mình với Diệp Trạch Đào sẽ có một tiến triển lớn.

Thấy Mã Tinh kề vào trên cánh tay Diệp Trạch Đào. Lạc Vũ thầm mắng một tiếng, cô biết những người phụ nữ này khó có được cơ hội như vậy. Ai mà lại không muốn cùng Diệp Trạch Đào có một chút quan hệ.

Lúc đi vào, Diệp Trạch Đào đương nhiên được sắp xếp ngồi ở vị trí chủ trì, Lạc Vũ thì ngồi vào vị trí thứ nhất bên trái Diệp Trạch Đào, Mã Tinh liền đặt mông ngồi xuống phía bên phải.

Diệp Trạch Đào lúc này mới nhìn thật kỹ, ngoại trừ Lạc Vũ ra, Chủ nhiệm văn phòng ban Tuyên giáo là một người đẹp tên là Ngưu Ánh Tiên, chừng ba mươi tuổi. Chủ nhiệm văn phòng cục Văn hóa Mã Tinh, cũng khoảng chừng ba mươi tuổi. Hai người hoàn toàn là loại đàn bà thành thục, liếc mắt nhìn qua đã thấy rõ bộ dạng thùy mị của phụ nữ đã có chồng. Lại nhìn ba người đẹp trong đoàn ca múa, xem qua cũng có vẻ là thiếu nữ, một người tên là Trần Khả Nhi, một người tên là Phòng Diễm Hoa, còn có một người tên Quách Lâm Quyên , đặc điểm lớn nhất ba cô gái này chính là dáng người cao gầy, bộ ngực đầy đặn.

Ba người phụ nữ này cùng diễn một màn kịch, hôm nay một bàn ngồi đầy sáu người phụ nữ, tất cả đều là người đẹp, ngay lập tức làm cho không khí gian phòng này có sức sống hẳn.

Với nhiều người đẹp cùng nhau ăn cơm như vậy, lực ảnh hưởng của việc này có chút không tốt!

Diệp Trạch Đào liền khẽ cau mày, việc này có bị người ta đàm tếu không nhỉ?

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào rất nhanh thu lại ý nghĩ như vậy, việc này cũng không thể nói gì mình, chỉ là bất ngờ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi.

Sau khi rót rượu, Lạc Vũ mỉm cười nói:

- Hôm nay vốn là tôi muốn báo cáo một chút chuyện có liên quan tới mặt tuyên truyền và văn hóa với Chủ tịch thành phố Diệp, kết quả không chú ý, quá giờ làm việc mất, dự tính vừa ăn cơm vừa báo cáo, vừa lúc, nội dung báo cáo của tôi có liên quan tới việc phát triển văn hóa, đến lúc đó mọi người cũng bổ sung một chút nhé.

Trên mặt Diệp Trạch Đào cũng không có quá nhiều biểu hiện thay đổi, cười tủm tỉm nghe, nhưng trong lòng suy nghĩ, Lạc Vũ này thật đúng là cho mình là loại đàn ông hám sắc rồi, trong chốc lát cho nhiều người đẹp như vậy tới đây, mượn cớ cũng chẳng ra cái gì cả, một Chủ nhiệm văn phòng cục Văn hóa mà thôi, có thể đại diện cho cục Văn hóa sao?

Thật ra Lạc Vũ cũng biết cái cớ này của mình chẳng ra làm sao, tuy nhiên, nếu Lạc Vũ đã làm như vậy, mục đích chính là muốn dùng người đẹp để phá tan tuyến phòng thủ của Diệp Trạch Đào, cũng không để ý đến Diệp Trạch Đào sẽ phát hiện ý nghĩ của mình.

Cũng không có để ý tới ý nghĩ của mọi người, Lạc Vũ liền báo cáo xoay quanh tình hình phát triển văn hóa với Diệp Trạch Đào.

Cũng không có ý gì mới, Diệp Trạch Đào cũng biết ý nghĩ của Lạc Vũ, không ngoài ý chính là mượn việc này để được ở lại huyện Lục Thương mà thôi.

Đối phương càng như vậy, Diệp Trạch Đào lại càng tồn tại ý muốn điều Lạc Vũ đi, người phụ nữ này nếu thật sự giúp Tôn Lôi, bước kế tiếp đúng là một tai họa!

Lạc vũ cũng không biết Diệp Trạch Đào đã âm thầm phát hiện ra việc giữa cô và Tôn Lôi, ở bên trong ý nghĩ của cô, Diệp Trạch Đào đang tranh thủ sự ủng hộ các ủy viên thường vụ, thêm một lực lượng của mình đầu quân nhiều về phía Diệp Trạch Đào, hắn ta chắc chắn sẽ không xem thường, hôm nay chính mình đích thân đến báo cáo công việc với Diệp Trạch Đào, lại có ý sắp đặt một vài người đẹp ngồi cùng ăn cơm như vậy, việc này đã thể hiện rõ thái độ của mình, Diệp Trạch Đào tất nhiên là rất thích ý kiến mình.

Xem ra cách làm của Tôn Lôi thật sự là không tệ, chỉ cần mê hoặc Diệp Trạch Đào, đến lúc đó trên dưới đồng lòng, sau đó đưa Diệp Trạch Đào lên chức vị trên thành phố, quyền lực của hắn ta sẽ suy yếu trên diện rộng, nếu đến lúc đó Tôn Lôi nhảy vào làm Bí thư huyện ủy, ở trong huyện Lục Thương Diệp Trạch Đào sẽ không còn có thể ảnh hưởng được nữa! Ban đầu không phải lấy việc báo cáo là việc chính, Lạc Vũ ra hiệu, Ngưu Ánh Tiên liền hiểu ý của Lạc Vũ, dẫn theo mấy người đẹp cùng Diệp Trạch Đào cười cười nói nói, khiến cho phòng ăn cơm náo nhiệt hẳn.

Những người đẹp tranh nhau mời Diệp Trạch Đào uống rượu, tìm ra hàng trăm lý do vô cùng quái lạ.

Diệp Trạch Đào cũng cũng không ngại chuyện uống rượu, trong người có Ngũ Cầm Hí, một ít rượu này đối với hắn ta mà nói cũng không phải là vấn đề. Mỗi khi có người mời rượu, Diệp Trạch Đào chỉ có một điều kiện, phía bên kia phải uống cạn ly rượu.

Chỉ cần có một người mời rượu, Diệp Trạch Đào cũng sẽ tìm ra lý do để mời mọi người một ly.

Cứ như vậy một hai lượt, cho dù những người đẹp này có tửu lượng rất lớn, cũng từ từ không xong rồi.

- Chủ tịch thành phố Diệp, anh thật mạnh mẽ!

Trong ánh mắt của Mã Tinh tràn đầy một loại tình cảm mông lung, hai con mắt vốn đã lớn lại cứ nhìn chằm chằm về phía Diệp Trạch Đào như vậy.

Đã uống không ít. Đã ngà ngà say rồi, mấy người đẹp cũng không có quản việc của Chủ tịch Diệp Trạch Đào nữa, Ngưu Ánh Tiên liền cười khanh khách nói:

- Tiểu Mã dám đùa giỡn với Chủ tịch Diệp của chúng ta, làm sao cô biết Chủ tịch Diệp rất mạnh mẽ, chẳng lẽ là anh nhà không thỏa mãn cô sao?

Tất cả mọi người đều phá lên cười.

Mã Tinh cũng phóng đãng mà cười nói:

- Việc này tôi cũng muốn tìm hiểu, anh Diệp nhà người thì lại không đồng ý đấy, không có cách nào. Em thì không hy vọng rồi! Các cô cũng đừng nghĩ là chuyện tốt nhé!

Thấy Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, Lạc Vũ nói gấp:

- Mấy người các cô. Không thể uống thì đừng uống. Uống có chút rượu đã lộ bản chất rồi!

Trong khi nói chuyện, nhìn về hướng với Diệp Trạch Đào nói:

- Vợ của Chủ tịch Diệp khi nào thì đến huyện chúng ta?

Diệp Trạch Đào nói:

- Công việc của cô ấy cũng nhiều, ngay lập tức không dễ dàng mà tới được.

- Ôi, Chủ tịch Diệp cũng không sung sướng mấy, vì công việc bận tối tâm mặt mày, về đến nhà vẫn không thể uống lấy một ngụm canh nóng, nếu không thì. Tôi giúp Chủ tịch Diệp chọn một cô bảo mẫu, có một người chăm sóc tốt hơn nhiều.

- Tôi cũng chạy tới chạy lui hai nơi. Không cần mướn một bảo mẫu đâu, để sau hãy nói đi.

Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể nào cho người đàn bà này giúp mình đi tìm một bảo mẫu gì đó. Từ chối ngay, trong lòng khẽ rung động, liền nói với Ngưu Ánh Tiên:

- Bộ trưởng của các cô cũng thật là khổ sỡ, vợ chồng ở riêng, đứa con cũng chăm sóc không đến nơi đến chốn!

Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, Ngưu Ánh Tiên đương nhiên phải nịnh lãnh đạo của mình, liền nói:

- Chủ tịch Diệp, không phải tôi nịnh lãnh đạo đâu, anh không biết đấy thôi, lần trước đứa con nhỏ của Trưởng ban Lạc chúng tôi bị ốm phải nằm viện, công việc trong huyện bận, Trưởng ban Lạc không về chăm nom được, vì việc này, trong điện thoại còn cãi nhau với chồng vài câu đấy, làm đàn bà thật sự không dễ dàng!

Mã Tinh cũng nói:

- Ai có thể hiểu được chỗ khó của phụ nữ chúng ta, vì sự nghiệp, vì công tác, đàn ông có thể vứt bỏ mọi thứ không quan tâm, nhưng đàn bà thì không được!

Hiếm thấy có cơ hội nịnh bợ Lạc Vũ, mấy người phụ nữ liền cô một câu tôi một câu nói tốt cho Lạc Vũ.

Diệp Trạch Đào rất là nghiêm túc lắng nghe mọi người báo oán, sau khi đợi mọi người nói xong, Diệp Trạch Đào nhìn về phía mấy người phụ nữ nói:

- Xem ra tôi vẫn chưa quan tâm lắm đến các đồng chí, một vài bộ phận lãnh đạo bên trong thành phố lần này muốn tiến hành điều chỉnh, tôi hôm nay đã cùng với Chủ tịch huyện Tôn nghiên cứu việc này, chúng ta ngoại trừ việc phải luân chuyển một số nhân tài lên cấp trên, còn muốn mượn cơ hội này quan tâm một chút tới các đồng chí của chúng ta, đến lúc đó nếu Trưởng ban Lạc điều đi rồi, các cô đừng nói là điều lãnh đạo của các cô đi rồi! Ha ha.

- Trưởng ban Lạc phải điều đi sao?

Ngưu Ánh Tiên kinh ngạc nói.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Trưởng ban Lạc là một người có tài trong giới tuyên truyền, chúng tôi cũng không nỡ, thế nhưng, vừa rồi, mọi người có ý kiến với Huyện ủy tôi cũng nghe rồi, còn phải suy xét tình hình gia đình của Trưởng ban Lạc, nếu đến lúc đó được điều đi thành phố rồi, cấp bậc sẽ không thay đổi, vẫn có thể chăm sóc gia đình, đây là cách tốt nhất, bằng không chồng Trưởng ban Lạc lại tìm tôi để chửi, ha ha!

Lúc này Lạc Vũ ngồi chỗ kia sắc mặt cũng rất khó coi, lúc muốn nói chút gì đó, mấy người phụ nữ này làm nền trước lại tốt như vậy, nếu mình lại nói không trở về thành phố, dự đoán mọi người sẽ cho là mình không muốn về.

- Chủ tịch thành phố Diệp!

Lạc Vũ vẫn muốn tranh luận

Diệp Trạch Đào lúc này tỏ ra có chút men say, còn nói thêm:

- Tôi cũng chỉ đùa một chút thôi, đừng cho là thật, đừng cho là thật!

- Chủ tịch Diệp, uống chút sữa."

Thấy Diệp Trạch Đào phảng phất có chút men say, Trần Khả Nhi vội đem sữa đưa đến trước mặt Diệp Trạch Đào.

- Chủ tịch thành phố Diệp!

Lạc vũ còn muốn tiếp tục nói chuyện.

Diệp Trạch Đào khoát tay chặn lại nói:

- Cô đừng nói nữa, tôi biết suy nghĩ của cô, cô là một đồng chí kiên định, cũng là một đồng chí một lòng làm việc, nhưng tổ chức cũng không thể không cân nhắc tình hình gia đình của cô!

Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Ngưu Ánh Tiên nói:

- Tiểu Ngưu cũng là một đồng chí có năng lực rất lớn!

Này lời nói làm cho ánh mắt của Ngưu Ánh Tiên lập tức phát ra hào quang, cô nghe hiểu ra, Chủ tịch Diệp có ý muốn trọng dụng mình rồi, đương nhiên, nếu Lạc Vũ không đi, ban Tuyên giáo cũng sẽ không có chỗ, nếu Lạc Vũ rời đi, cùng với sự thay đổi vị trí của mọi người, mình rất có thể sẽ ngồi lên đến chức Phó cục trưởng.

Lúc nhìn về hướng Diệp Trạch Đào, trong lòng Ngưu Ánh Tiên liền suy nghĩ, Chủ tịch Diệp đã có ý, xem ra mình phải có hành động mới phải.

Lạc Vũ lúc này nghe thấy lời của Diệp Trạch Đào, lúc nhìn về phía Ngưu Ánh Tiên, vừa lúc thấy được vẻ mặt thay đổi của Ngưu Ánh Tiên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.