Thêm một lần Diệp Trạch Đào được vào nhà họ Phùng, anh phát hiện ra ngôi nhà này thật yên tĩnh.
- Mọi người đều đi làm hết nên có ít người ở đây.
Phùng lão gia vừa rửa mặt vừa nói chuyện với Diệp Trạch Đào.
- Các gia đình thời nay đều là như vậy, con cháu ít, tôi lại làm việc ở ngoài nên ba mẹ tôi đành phải đi du lịch hay gì đó.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy có chút xúc động vì thời gian anh dành cho cha mẹ mình cũng không nhiều.
Phùng lão gia rửa xong mặt đi ra và ngồi xuống nói với Diệp Trạch Đào:
- Nhân tiện chúng ta đi ăn cháo nhé.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng được ạ, cháu cũng chưa ăn bữa sáng.
Phùng lão gia vui mừng cười lớn, ông ta thích nhất những người nói chuyện thẳng thắn.
- Bố mẹ cậu có thể đi được khắp nơi trên thế giới thật là có phúc. Tôi thì cho dù có thời gian cũng không thể đi được.
Diệp Trạch Đào vừa nghĩ và cũng là khẳng định người như Phùng lão gia thì
việc xuất ngoại là một việc lớn và khó có thể thực hiện được.
Nhìn quanh nhà họ Phùng dường như Phó chủ tịch Phùng không có nhà nên Diệp
Trạch Đào cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Mọi người đều nói Phùng lão
gia khó gần nhưng Diệp Trạch Đào lại thấy không phải như vậy vì hai
người nói chuyện rất hợp nhau.
Ngũ Cầm Hí của cậu tôi cũng đã
nghe được không ít từ Lão Hoa, và có sự khác nhau về bản chất so với Ngũ Cầm Hí thông thường, hay nói cách khác là có sự phân chia tầng thứ. Ông ta vẫn chưa luyện được tầng thứ cao nhất nhưng hình như cậu đã luyện
tới tầng thứ đó rồi phải không?
Thấy được sự hiếu kỳ của Phùng lão gia đối với Ngũ Cầm Hí của mình, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cháu cũng không biết nữa, cháu chỉ cảm thấy khí lực của cháu tăng lên nhiều.
- Tiểu Lý, lại đây thử sức với Diệp Trạch Đào xem nào.
Phùng lão gia đột nhiên nhìn ra ngoài và gọi to.
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên.
Lúc này anh chỉ nhìn thấy có một người trung niên toàn thân như có sát khí đang tiến nhanh đến.
Trên mặt hiện một nụ cười, Phùng lão gia nói:
- Tiểu Lý cũng không đơn giản đâu, khí lực anh ta cũng rất lớn nên hai người các anh vật tay giao lưu xem sao.
Người trung niên đó nhìn Diệp Trạch Đào nhưng biểu cảm không có gì thay đổi và quay sang nói với Phùng lão gia :
- Anh ta không phải là đối thủ của tôi!
Phùng lão gia liền cười haha:
- Cậu nhường anh ta một chút nhé.
- Lại còn có chuyện thế sao!
Diệp Trạch Đào có chút dở khóc dở cười, trò chơi của vị Phùng lão gia này cũng không ít.
Khi nhìn sang phía Phùng lão gia thì chỉ thấy ông ta cười nói:
- Tôi muốn biết Ngũ Cầm Hí của Lão Hoa rốt cuộc có gì lợi hại. Tôi đã
nghe nói trong lần ngồi máy bay đến Mỹ cậu đã dùng tiền xu để đánh ngã
đối thủ, lần này có thể đánh gục con hổ không!
Nhìn Tiểu Lý, Diệp Trạch Đào nghĩ thử một chút cũng chẳng sao.
Người theo Phùng lão gia sao có thể là người tầm thường được, phải cẩn thận một chút mới được
Người trung niên kia biết rõ Diệp Trạch Đào không phải là đối thủ của mình
nhưng dáng vẻ vẫn rất phục tùng mệnh lệnh, ngồi xuống đối diện với Diệp
Trạch Đào.
Khi tay anh ta duỗi ra thì Diệp Trạch Đào liền cảm thấy một sức mạnh rất lớn, những gân xanh trên tay đều nổi lên.
Khi tay Diệp Trạch Đào vừa nắm vào tay của anh ta thì mọi ánh mắt của những người vệ sĩ khác cũng dồn theo hướng này.
Sức mạnh của những người này rất lợi hại, bọn họ đều cười thầm khi nhìn
thấy người lợi hại nhất trong số bọn họ đấu với một người thanh niên như này.
Một sức mạnh rất lớn đang truyền từ tay của đối phương.
Khi cảm nhận được sức mạnh dần gia tăng thì Diệp Trạch Đào biết rõ đối
phương không muốn mình thua một cách khó coi nên anh ta có ý dùng phương thức này để thể hiện sức mạnh của mình.
Diệp Trạch Đào cũng là
người không dễ cam chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt của Phùng lão
gia nên anh cũng muốn chứng tỏ bản thân cũng đã luyện tới một tầng thứ
cao của Ngũ Cầm Hí.
Sức mạnh trên tay anh cũng dần dần lớn lên.
- Y!
Cảm nhận được sức mạnh của Diệp Trạch Đào nên vị trung niên này cũng chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào.
Trong chớp mắt Diệp Trạch Đào liền cảm nhận được sức mạnh từ tay của người trung niên kia đã tăng lên gấp bội.
Hai cánh tay cứ thế nắm chặt vào nhau.
Vốn nghĩ là sẽ dễ dàng đạt được phần thắng nhưng thấy sau khi dồn sức mà
tay của Diệp Trạch Đào không hề có hiện tượng bị lật đổ. Lướt nhìn một
lần, người trung niên này dồn toàn bộ sức mạnh từ toàn thân và miệng thì hét lên một tiếng lớn.
- Đổ đi!
Sau khi vận chuyển sức
mạnh Diệp Trạch Đào phát hiện ra sức mạnh của đối phương không như anh
nghĩ, trên mặt lộ nên một nụ cười vì anh biết đối phương sẽ không thể
làm gì được anh.
Luyện được Ngũ Cầm Hí nên Diệp Trạch Đào cũng hiểu biết thêm được một chút, quả nhiên là có sức mạnh thật.
Nghĩ đến việc Hoa Uy không đạt được tầng thứ như anh mà còn sống lâu như vậy, tâm trạng anh vui lên rất nhiều.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Trạch Đào trái ngược với khuôn mặt đỏ bừng
của Tiểu Lý thì Phùng lão gia có chút giật mình. Thân là đội trưởng đội
vệ sỹ, là quán quân võ thuật trong quân ngũ hơn nữa lại luyện cả Ngạch
khí công, người như thế nhẽ ra phải dễ dàng chiến thắng Diệp Trạch Đào
mới đúng, nhưng tình thế giờ lại khác. Diệp Trạch Đào này cũng thật lợi
hại.
- Đổ đi!
Tiểu Lý lại một lần nữa hét lên.
Nhưng cánh tay của Diệp Trạch Đào vẫn không hề thay đổi.
- Anh Lý thật lợi hại, tay tôi sắp gãy rồi, hay như này nhé.
Diệp Trạch Đào cảm thấy sức mạnh của đối phương cũng không có gì lợi hại,
muốn giữ thể diện cho đối phương, anh liền nói một câu.
Phùng lão gia lắc đầu, xua tay về phía người họ Lý kia nói:
- Thôi bỏ đi, anh không phải đối thủ của cậu ta rồi.
Lời nói này làm cho người trung niên này đỏ mặt, quay sang nhìn Diệp Trạch Đào.
Người trung niên này cũng thấy cảm kích vị thanh niên hiền lành này đã không
lật đổ tay và cũng không muốn làm bản thân anh khó xử.
Những
người khác trong đoàn vệ sỹ cũng trố mắt ngạc nhiên và thấy thật là kỳ
lạ khi đội trưởng không làm gì được cậu thanh niên kia.
Phùng lão gia nhìn Diệp Trạch Đào rồi gật đầu nói:
- Thảo nào trước đây có nghe Lão Hoa nói Ngũ Cầm Hí này rất lợi hại, quả nhiên không sai!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Lợi hại bao nhiêu cũng không sánh bằng một viên đạn được, đây chỉ là một thứ để rèn luyện sức khỏe mà thôi.
Phùng lão gia nói:
- Nhìn thấy cậu đấu với Tiểu Lý, bản thân tôi cũng nghĩ mình nên luyện
thứ võ công này nhiều một chút, sống thêm được vài năm nữa để chứng kiến đất nước chúng ta phát triển.
- Ngũ Cầm Hí này rất tốt cho sức khỏe, cho dù có bận đến đâu thì chỉ cần luyện nó thì mọi mệt mỏi đều tan biến hết.
Cười ha ha, Phùng lão gia nói:
- Vốn lo lắng cậu phải chịu nhiều áp lực, nhưng nếu đã như này thì nên giao cho cậu thêm ít trọng trách nữa mới được.
Mặc dù chỉ là lời nói đùa nhưng những lời được Phùng lão gia nói ra thì quả thật không đơn giản.
Diệp Trạch Đào liền cười.
Lời nói này anh cũng không tiện nhận lời.
Nhấp một ngụm trà, Phùng lão gia nói:
- Việc xảy ra trong thành phố chắc cậu biết rồi chứ?
Lão gia này toàn nói những chuyện lớn lao, tại sao lại nói đến sự việc trong thành phố!
Diệp Trạch Đào đương nhiên biết rõ Phùng lão gia nhắc đến chuyện gì, đoán
được chắc chắn vị lão gia này biết chuyện của mình, anh cười nhẹ và nói:
- Cháu có nghe cha nuôi nói qua.
Phùng lão gia than thở nói:
- Thật không dễ dàng đâu!
Nói xong vị lão gia này quay sang nhìn Diệp Trạch Đào :
- Trung Quốc mặc dù hiện nay đang an bình, đoàn kết, nhưng đồng thời cũng cần phải có sự phát triển rộng lớn hơn.
- Dạ đúng, có được cục diện tốt như bậy giờ thật không dễ.
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
- Trung Quốc cần phải lớn mạnh và có được tự chủ một cách chân chính, ở
Lục Thương cậu đang làm rất tốt và đã đạt được thành công ban đầu. Tôi
tin chỉ cần dưới sự giúp đỡ của quốc gia thì chúng ta sẽ càng thêm phát
triển.
Đây là lần đầu tiên Phùng lão gia nói chuyện công việc với anh và hơn nữa lại còn công nhận khả năng của anh nên Diệp Trạch Đào
rất vui và nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng không thể thành công
trong chốc lát, mặc dù chúng ta đã làm nhiều chuyện nhưng vẫn cần có
thời gian! Đặc biệt là phải duy trì được tính kéo dài của chính sách.
- Cậu lo lắng sau khi cậu rời đi sẽ không có cách nào tiếp tục đúng không?
Phùng lão gia là người rất nhanh trí, chỉ thế đã hiểu được những tâm tư của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền cười cười.
Nói thật Diệp Trạch Đào cảm thấy rất tiếc nuối từ sau khi biết được mình
phải rời khỏi huyện Lục Thương, vì ở nơi đây anh đã bỏ ra rất nhiều tâm
huyết, nếu rời bỏ lúc này thì không biết Lục Thương sẽ ra sao. Anh rất
lo lắng cho những tâm huyết mà mình bỏ ra sẽ cứ thế trôi theo dòng nước.
Phùng lão gia cười nói:
- Về việc này cậu đừng quá lo lắng, trung ương cũng không hề xem nhẹ nó,
tính chất lâu dài của chính sách cũng không thể có sự thay đổi gì và
cũng có khả năng sẽ gia tăng thêm một bước.
Lão gia đã nói đến đây thì Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói gì thêm.
- Tiểu Diệp à, từ những kinh nghiệm của tôi có thể thấy cậu là một người
có năng lực và tinh thần nhiệt huyết, quốc gia chúng ta cần có những cán bộ như cậu.
- Cháu cũng chỉ làm những việc mình nên làm thôi.
- Việc phát triển chính sách ở Miền Tây cậu thấy sao?
Phùng lão gia lại hỏi một câu.
Nghe câu hỏi xong Diệp Trạch Đào không biết phải trả lời thế nào mới đúng, nghĩ một lúc anh mới nói:
- Chính sách thì tốt nhưng mấu chốt là tại nhân.
Lời nói này đã trực tiếp nói ra được mấu chốt của vấn đề.
Phùng lão gia lại gật đầu nói:
- Không sai, cậu nói rất đúng, cho dù là chính sách gì thì đều phụ thuộc
vào con người. Nếu cấp dưới không thực hiện thì chính sách có tốt mấy
cũng không đạt được hiệu quả. Ở Miền Tây đã triển khai nhưng rất nhiều
nơi không có hành động gì, chứng tỏ rất cần một người có thể đả thông tư tưởng của người dân. Trọng trách này thật không nhỏ đâu!
- Đây là coi trọng mình hay là nhắc nhở mình?
Diệp Trạch Đào liền nhìn về hướng Phùng lão gia.
Hơi mỉm cười, Phùng lão gia nói:
- Bất luận là đến một nơi như thế nào nhưng cậu nhất định phải luôn giữ tinh thần như bây giờ, đây là điểm tôi thích nhất ở cậu.
- Chỉ sợ tiến đến nhưng lại không có vũ khí!
Diệp Trạch Đào biết rõ bản thân dù sao cũng phải rời khỏi huyện Lục Thương
nhưng muốn thử xem thái độ của Phùng lão gia như nào.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Phùng lão gia nói:
- Phó chủ tịch Phùng của các cậu cũng rất quan tâm đến sự phát triển của
cậu, có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Mặc dù tôi đã lui về nghỉ ngơi
nhưng nói đỡ vài câu thì có thể chứ!
Diệp Trạch Đào nở một nụ cười. Đây thật là việc tốt!