Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Trạch Đào vừa ở trong nhà Ho Diên Ngạo Bác đi ra, Lưu Đống Lưu cũng gọi điện thoại tới.
Có thể cảm nhận được rõ ràn rằng tâm tình của Lưu Đống Lưu rất tốt, tiếng nói rất lớn.
- Trạch Đào, bố đang về nhà, con về tới nhà thì chờ bố.
- Còn đang trên đường đi, cũng sắp tới nơi rồi.
Nhìn Tô Thiến Ảnh đêm qua đã kích tình với mình suốt đêm, Diệp Trạch Đào nói:
- Em đưa anh tới gần nhà Mộng Y là được rồi.
Tối hôm qua Diệp Trạch Đào ở trong nhà Hô Diên Ngạo Bác, có thể là do sắp
phải về hưu, Hô Diên Ngạo Bác lại càng truyền cho Diệp Trạch Đào thêm
nhiều đạo làm quan.
Rất nhiều thứ đều là những điều mà trước nay Diệp Trạch Đào chưa biết tới, nên cũng có thu hoạch thật lớn.
Cả đêm triền miên với Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh tỏ ra vô cùng dịu dàng.
Tô Thiến Ảnh nói:
- Nếu không, anh lái xe qua đó, em xuống dưới bắt xe đi?
- Thôi đi, em cũng mệt rồi, cẩn thận về nghỉ ngơi đi.
Diệp Trạch Đào biết mặc dù Tô Thiến Ảnh không biểu hiện ra ngoài, nhưng những chuyện xảy ra cũng đủ làm cho cô tâm lực tiều tụy.
- Anh Diệp, em không sao mà.
- Em là người phụ nữ của anh, về sau đừng có khách khí như thế, anh hy
vọng người phụ nữ của anh vĩnh viễn vui vẻ, chỉ cần còn có anh, cũng
nhất định không để em bị thiệt thòi.
Đang nói, Diệp Trạch Đào
cũng thấy hơi áy náy, làm sao có thể để cho cô gái này không bị thiệt
thòi chứ, chỉ riêng chuyện thành người phụ nữ của mình đã là một điều
thiệt thòi lớn rồi.
Lúc Diệp Trạch Đào thầm hổ thẹn, Tô Thiến Ảnh lại rất cảm động.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào nói với mình như vậy, làm cho trong lòng cô cảm động không thôi, cô biết Diệp Trạch Đào thật sự quan tâm mình
tận đáy lòng.
- Anh Diệp, em nghe lời anh.
Xe đi tới chỗ
cách Lưu gia một đoạn, Diệp Trạch Đào xuống xe, vẫy tay chào Tô Thiến
Ảnh, rồi nhìn xe rời đi, Diệp Trạch Đào liền thở dài một hơi.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Trịnh Thành Trung với Hô Diên Ngạo Bác rất nhanh sẽ về hưu, chuyện này khẳng định gây chấn động không nhỏ ở thành phố, Diệp Trạch Đào cũng tin rằng, khi văn kiện kia được công bố, đám người Hô
Diên Ngạo Bác sẽ đắc tội một số đông.
Vấn đề còn tồn tại của
Trung Quốc không ít, rất nhiều người đều thấy rõ ràng, lại không dám sờ
tới, nguyên nhân chính là thế lực của tập đoàn ích lợi quá lớn, lớn tới
mức chỉ động vào cũng làm nổ tung cả bản thân, mấy người Hô Diên Ngạo
Bác rất có dũng khí, quyết tâm này thật sự làm cho người khác phải thán
phục.
Diệp Trạch Đào vừa đi đường vừa suy nghĩ.
Đi về phía Lưu gia, Diệp Trạch Đào cũng có tâm sự, bản thân mình chỉ là một Phó
Chủ tịch thành phố nho nhỏ, lại bị lún vào trận động đất chốn quan
trường này, thật đúng là không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Người của hai bên đều sẽ về hưu không ít, cũng không ít người trước kia bị
chuyện này cuốn vào phải thoái vị, đủ loại oán hận tuy rằng không thể
trút lên người Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, nhưng lại có thể
trút lên người mình.
Đúng là không ít vấn đề mà!
Diệp Trạch Đào biết tiếp theo mình sẽ gặp phải đủ loại công kích, mình càng phải cẩn thận, suy tính càng thấu đáo hơn mới được!
- Đồng chí tiểu Diệp, đang đứng rèn luyện thân thể sao?
Đang bước đi, từ một khu thể dục lại truyền tới một tiếng nói.
Lúc Diệp Trạch Đào quay đầu nhìn lại, không ngờ là Phùng lão đang chạy bộ ra từ khu thể dục gần đó.
- Phùng lão, là ông sao.
Diệp Trạch Đào vội vàng tiếp đón.
Cười tủm tỉm nhìn Diệp Trạch Đào, Phùng lão nói:
- Già rồi, thân thể này không còn như trước nữa, phải rèn luyện mới được.
Diệp Trạch Đào chạy tới đỡ ông lão nói:
- Không khí bây giờ cũng không phải là quá tốt, không thể nào bằng trước kia.
- Cậu nói đúng, không khí bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, tập luyện buổi sáng không có hiệu quả mấy, hít vào toàn là khí thải.
Một người lính đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tay Diệp Trạch Đào, dường
như chỉ cần Diệp Trạch Đào có bất kỳ động tác gì là hắn sẽ lập tức ra
tay vậy.
Phùng lão khoát tay chặn người đó lại nói:
- Đây là đồng chí tiểu Diệp, đừng có lo lắng như vậy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Phùng lão. Khí sắc của ông càng ngày càng tốt.
- Cũng được, từ sau lần cậu cứu tôi, bọn họ nhất định sắp xếp người đi theo, tôi cũng chẳng có cách nào!
- Nên thế mà!
Nhìn khắp trên người Diệp Trạch Đào, Phùng lão tủm tỉm nói:
- Nghe nói cậu luyện Ngũ Cầm Hí rất được, lúc nào rảnh dạy tôi mấy chiêu đi.
- Bất cứ lúc nào cũng được, không thành vấn đề.
- Hà hà, đây chính là công phu bí mật không truyền cho ai khác của Hoa
lão. Trước kia tôi cũng muốn học mà lão không dạy tôi, sẽ không làm cậu
khó xử chứ?
Thấy dáng vẻ cười của Phùng lão, Diệp Trạch Đào nói:
- Hoa lão nói, chỉ cần có duyên, là có thể giáo thụ, không sao cả.
- Ha ha, cũng không phải là có duyên đấy ư, hai người chúng ta đúng là có duyên.
Nghĩ rằng đây là cơ hội hiếm có, Diệp Trạch Đào nói:
- Phùng lão, nếu không, giờ tôi luyện một lần, ông nhìn xem, học mấy động tác mở đầu?
Phùng lão vốn là người cũng rèn luyện thân thể, nên cũng vui mừng, mỉm cười nói:
- Không làm ảnh hưởng việc của cậu chứ?
- Tôi cũng đang đi dạo tùy ý một chút, không có chuyện gì đâu.
Vừa nói, Diệp Trạch Đào liền cởi áo khoác, tìm một khoảng đất trống rồi luyện Ngũ Cầm Hí.
Diệp Trạch Đào phát hiện, khi hắn múa võ, tay vệ sĩ kia luôn nhìn chằm chằm mình.
Cũng chẳng quan tâm tới đối phương, Diệp Trạch Đào chuyên tâm luyện từng chiêu thức.
Luyện xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Phùng lão, nhưng động tác này rất có lợi với thân thể.
Phùng lão mỉm cười nói:
- Quả nhiên là lợi hại, Hoa lão cũng nhờ vào loại công phu này mà sống không ít tuổi, tôi cũng học một ít xem sao.
Có thể thấy được, Phùng lão là rất quan tâm tới loại công phu giúp Hoa lão sống thọ này.
- Phùng lão, để tôi dạy ông mấy động tác cơ bản trước, việc này không vội vã được.
Phùng lão cười ha ha nói:
- Tôi hiểu mà, lão già như tôi không thể bằng thanh niên các cậu rồi, chỉ có thể từ từ mà làm, cậu có rảnh tới nhà dạy tôi một chút đi.
Thấy Diệp Trạch Đào hơi chần chừ, Phùng lão liền cười nói:
- Cậu thấy tôi đấy, cậu còn có việc, không có khả năng tự do như vậy,
nhưng mà, mấy ngày nay phỏng chừng cậu cũng chưa thể quay về, buổi sáng
tranh thủ tới dạy tôi một chút, nếu nắm giữ được những động tác cơ bản,
thì bản thân ta có thể tự luyện được mà.
- Dù sao tôi cũng không có việc gì, nếu Phùng lão có thời gian, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến dạy ông.
Một già một trẻ đứng luyện tập ở ngay chỗ đó.
Chỗ hai người họ đứng cách đường xe chạy cũng không xa, đang học, lại thấy xe của Lưu Đống Lưu lại đi tới.
Vốn cấp bậc của Lưu Đống Lưu vẫn không vào được nơi này, nhưng nể mặt Lưu
lão, nên cũng không ai dám đuổi họ, hiện giờ Lưu Đống Lưu cũng không
ngừng lên cấp, càng không ai dám đuổi họ đi.
Hôm nay tâm tình Lưu Đống Lưu cũng không tệ, sau khi nhận được cuộc điện thoại đặc biệt của
Trịnh Thành Trung, trong lòng vẫn chưa giữ nổi bình tĩnh, dùng tốc độ
nhanh nhất trở về. Vốn tối qua đã định quay về, kết quả là Trịnh Thành
Trung lại hẹn hắn đi nói chuyện một hồi rõ lâu, bởi vì quá muộn, chỉ có
thể thuê một gian phòng ở lại. Sáng sớm nay vội vàng trở về muốn bàn bạc với Diệp Trạch Đào mấy chuyện.
Lưu Đống Lưu nói chuyện với Trịnh Thành Trung xong mới hiểu được rất nhiều chuyện, trong lòng biết rõ lý
do thời điểm mấu chốt này lại đẩy mình lên, không ngoài việc Diệp Trạch
Đào còn có người tình là con gái của Trịnh Thành Trung với Hô Diên Ngạo
Bác.
Hiện tại Lưu Đống Lưu cũng bớt coi trọng việc này đi, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, lực lượng của mấy người Trịnh Thành Trung là vô cùng mạnh, cho dù là đã về hưu, tiếng nói của bọn họ vẫn rất có
trọng lượng, có thể tạo quan hệ thân thích với người những người như
vậy, với Lưu Đống Lưu mà nói cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Hôm qua mọi người cũng đã thỏa hiệp, tâm tình Lưu Đống Lưu cũng không tệ.
Vừa mở cửa xe ra, Lưu Đống Lưu vô tình thấy Diệp Trạch Đào đang dạy Ngũ Cầm Hí cho Phùng lão/
Ánh mắt chợt lóe sáng, vốn định dừng xe chào hỏi, Lưu Đống Lưu lại nén lại ý nghĩ đó.
Sau khi lái xe đi tiếp, trên mặt Lưu Đống Lưu lộ ra vẻ tươi cười, lẩm bẩm:
- Đúng là chuyện tốt.
Tâm trạng Lưu Đống Lưu lúc này lại càng tốt hơn, càng âm thầm bội phục
chàng con rể của mình không thôi, hiện tại đã tạo được quan hệ với Phùng gia!
Ngẫm lại việc mình không ngừng lên chức, Lưu Đống Lưu ít
nhiều cũng có chút đỏ mặt, đều nói là Diệp Trạch Đào dựa vào quan hệ với mình mà thượng vị, kỳ thật, việc Diệp Trạch Đào lên chức sao lại là nhờ vào mối quan hệ với mình chứ. Mà chính mình lại nhờ vào có quan hệ với
hắn mà không ngừng lên chức. Trong lòng Lưu Đống Lưu biết rõ, nếu không
có Diệp Trạch Đào, mình không thể có khả năng tới Kim Lăng công tác,
cũng không có khả năng được phân phần lợi lộc lớn như vậy, có thể trở
thành Bí thư Thành ủy thành phố hoặc là Bí thư Thành ủy Hải Đông, đây
không phải là điều ai cũng có thể làm được.
Đây chính là điều mà Diệp Trạch Đào mang lại cho mình mà!
Vốn trong lòng Lưu Đống Lưu còn chút không vừa ý chuyện Diệp Trạch Đào lăng nhăng, nhưng hiện tại đã không vậy nữa, nếu không phải Diệp Trạch Đào
lăng nhăng, mình sao có được sự phát triển ngày hôm nay, Lưu gia sao lại có thể lại đứng lên.
Lưu Đống Lưu cũng biết, mình cũng gần tới
đỉnh cao nhất rồi, tiếp theo muốn giữ vững Lưu gia, chỉ có thể dựa vào
cậu con rể của mình thôi.
Nghĩ tới chuyện Trịnh Thành Trung đã
bàn với mình về việc sắp xếp bước tiếp theo của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu cũng nhanh chóng trầm ngâm.
Diệp Trạch Đào cũng không biết
rằng bố vợ của mình thấy mình dạy võ cho Phùng lão lại có suy nghĩ nhiều như thế, chỉ biết rằng hôm nay với mình mà nói là một cơ hội, có thể có quan hệ gần gũi với Phùng lão như vậy, nên còn thật tận tâm chỉ dạy.
- Tiểu Diệp, phiền cậu tới tận trưa rồi, tới nhà ăn bữa cơm với tôi đi.
- Điều này…
Diệp Trạch Đào chần chừ.
- Không sao đâu, tôi sai người báo một tiếng với bố vợ cậu là được, thế nào cũng phải đi ăn bữa cơm với tôi.
Phùng lão hôm nay cũng là vui vẻ, nhất định muốn Diệp Trạch Đào tới nhà ăn cơm.
- Không phiền chứ?
Diệp Trạch Đào nhất thời có chút do dự.
- Nghe lời tôi đi, việc này cứ quyết định thế đi.
Luyện Ngũ Cầm Hí một hồi, Phùng lão đúng là tìm được một chút cảm giác, tâm tình thật không tệ.
Lúc này Phùng lão nói với người vệ sĩ kia:
- Cậu gọi cuộc điện thoại tới Lưu gia, nói tôi kéo tiểu Diệp đi ăn cơm.
Diệp Trạch Đào đành cười khổ một tiếng, đi cùng Phùng lão về nhà.