Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 810: Chương 810: Không thể dùng




Lúc Diệp Trạch Đào đến địa điểm đã được Lục Thành Trung sắp xếp trước, Lục Thành Trung và Cố Lâm Cao đã đến sớm nghênh đón.

- Chào chủ tịch Diệp.

Lục Thành Trung liền bước đến bắt tay chào hỏi Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào tươi cười đáp lại:

- Chào Trưởng ban Lục.

Thật ra mà nói, vị trí ủy viên thường vụ thành phố của Lục Thành Trung trước Diệp Trạch Đào, Lục Thành Trung có lẽ đều quen rồi, cũng có chút kiêu ngạo trong lòng, cũng mang khí thế của một cấp trên.

- Chủ tịch Diệp này, tôi và lão Cố đợi anh một lúc rồi!

Nghe thấy câu nói này, trong lòng của Cố Lâm Cao ngạc nhiên liền vội nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch Diệp, hay là chúng ta hãy vào trong nói chuyện đi!

Cố Lâm Cao thật biết chiều lòng người, thân mật nắm tay Diệp Trạch Đào, lưng hơi khom khom xuống tỏ ra dáng vẻ cung kính.

Diệp Trạch Đào nói:

- Ông Cố vẫn khỏe chứ?

- Vẫn khỏe, vẫn khỏe, chủ tịch Diệp bận rộn như vậy mà vẫn quan tâm đến tôi, ha ha.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Vậy thì tốt, vào trong nói chuyện đi.

Lúc đi vào bên trong, Lục Thành Trung không ngờ lại đi vào trước tiên, cứ như hắn chính là người đứng đầu ở đây vậy.

Cố Lâm Cao khẽ ho hai tiếng, mục đích là muốn Lục Thành Trung nhường lại chỗ ngồi phía trên. Nhưng kết quả là Lục Thành Trung không nghe thấy sự ra hiệu này của hắn ta, vẫn đi vào bên trong, còn cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch Diệp, đồ ăn ở đây rất ngon.

Đối với những điều nhỏ nhặt này Diệp Trạch Đào cũng không có quá nhiều ý kiến, liền cười nói :

- Nơi Trưởng ban Lục chọn chắc chắn là rất tốt rồi.

- Ha ha, những thứ khác ở thành phố Cừ Dương này thì không nói, còn nơi ăn uống thì tôi rất quen thuộc.

Lục Thành Trung có chút đắc ý.

Lúc này Cố Lâm Cao thở dài, thông gia của mình thật là không hiểu gì rồi, ông nói những thứ khác thì còn được, sao có thể đem những thứ ăn uống chơi bời ra nói chứ, ai mà không biết Diệp Trạch Đào chính là người cực kì phản đối ăn uống bậy bạ chứ.

Vào đến phòng, Cố Lâm Cao vội vàng bước lên trước một bước, kéo ghế trên ra rồi nói với Diệp Trạch Đào:

- Diệp chủ tịch, mời ngồi.

Ý của Cố Lâm Cao chính là để Diệp Trạch Đào ngồi vào ghế chủ tọa, tránh Lục Thành Trung lại ngồi bừa vào.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy Cố Lâm Cao kéo cái ghế kia ra, liền cười nói:

- Hay là để Trưởng ban Lục ngồi đi, thoải mái một chút.

Lục Thành Trung cười nói:

- Đừng nhường tôi, ngồi xuống đi.

Cố Lâm Cao tiếp tục nói:

- Chủ tịch Diệp, mời ngồi.

Nhìn qua nét mặt của Cố Lâm Cao, Diệp Trạch Đào biết rằng Cố Lâm Cao là cứu vãn giúp Lục Thành Trung mới làm ra hành động ngăn cách này, nói thật là, nhìn thấy sự thể hiện của Lục Trấn Thành hôm nay, Diệp Trạch Đào nghĩ rằng không có khả năng rồi.

Tuy nhiên, việc này bản thân mình phải thử một chút đã.

Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Trưởng ban Lục chức cao hơn tôi, vị trí chủ tọa này, bất luận thế nào tôi cũng sẽ không ngồi.

Nói rồi, liền ngồi sang vị trí ngay bên trái.

Lúc này bên trong chỉ còn Lục Thành Trung và Cố Lâm Cao đang đứng.

Cố Lâm Cao ngẩn người ra một lúc, trong lòng đã hiểu ra, chủ tịch Diệp đã có quyết định rồi.

Thế này sao mới được đây!

Cố Lâm Cao muốn nói chút gì đó lại nói không được, hắn ta thấy rằng, Diệp Trạch Đào dùng thủ đoạn này để thử Lục Thành Trung, Lúc này, lúc này mình mà nói thêm câu nào là làm cho Diệp Trạch Đào có tội, đây là chuyện mà hắn không muốn làm.

Cố Lâm Cao chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Lục Thành Trung.

Việc này có hai cách giải quyết, một là Lục Thành Trung ngồi xuống phía bên phải của Diệp Trạch Đào. Đây là cách tốt nhất, đấy chính là thể hiện rằng hắn và Lục Thành Trung vẫn coi Diệp Trạch Đào là đứng đầu. Cách khác là Lục Thành Trung cũng không ngồi vào vị trí chủ tọa, để cái ghế đó trống, đến ngồi phía bên trái. Cách này thật sự là không tốt, vẫn là ý ngang nhau về vai vế vói Diệp Trạch Đào, cũng là không coi Diệp Trạch Đào là người đứng đầu của mình.

Cố Lâm Cao không muốn thấy nhất chính là Lục Thành Trung ngồi vào ghế chủ tọa, nếu mà như vậy, thì chính là không có bất kì ý tưởng quy thuận nào cả. Tục ngữ thường nói, đó chính là trong lòng còn có ý phản bội.

Kiểm tra à!

Mặc dù chỉ là việc tranh chấp một chỗ ngồi nho nhỏ, Cố Lâm Cao lại thấy hơi toát mồ hôi trán.

Không thể có chuyện gì xảy ra được.

Thật là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, chỉ thấy Lục Thành Trung cười nói :

- Bây giờ chúng ta không cần thiết phải nỏi đến việc quan trường, chủ tịch Diệp nói rất đúng, phiên phiến một chút là được rồi. Anh Cố, ngồi xuống đi.

Khi nói chuyện, đã nhìn thấy Lục Thành Trung kéo ghế chủ tọa ngồi xuống.

A!

Cố Lâm Cao chút nữa thì ngã xuống, trong lòng đã hiểu, thử thách lần này, Lục Thành Trung đã thất bại rồi. Diệp Trạch Đào kia nói bâng quơ vài câu vậy, Lục Thành Trung ông lại đã tưởng thật sao?

- Ông Cố, ngồi xuống đi.

Diệp Trạch Đào vẫn tươi cười, nói một câu với Cố Lâm Cao.

Cẩn thận chút, Cố Lâm Cao bước đến phía dưới tay của Diệp Trạch Đào, cẩn thận ngồi xuống. Ông ta ngồi xuống như vậy là cố ý, như vậy cũng là để Diệp Trạch Đào ngồi giữa hai người, chỉ là một cách ngồi có vẻ tùy, đột nhiên hiện ra vị trí trung tâm của Diệp Trạch Đào.

Lúc này, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Cố Lâm Cao nói:

- Ông Cố, về hưu không đi ra bên ngoài du lịch xem sao?

- Cũng vừa hay có ý tưởng đó, tôi cũng muốn nhìn ngắm phong cảnh tổ quốc, ngày trước, công việc bận rộn không có cơ hội, gần đây, cũng đang thương lượng với bà xã về việc này đây.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Nên như vậy, bố mẹ tôi mấy năm trước cũng luôn ra ngoài đi chơi, còn chơi vui đến mức không muốn về nhà.

Cố Lâm Cao cười ha ha nói:

- Bọn họ đúng là có phúc, tôi không thể so sánh với họ được.

Cố Lâm Cao lúc nào cũng tỏ ra thái đọ khiêm tốn, tư thái tỏ ra hết sức thấp.

Diệp Trạch Đào và Cố Lâm Cao đều cuời nói.

Lúc nói chuyện, thức ăn đã được dọn lên.

Nhìn cả bàn đều là đồ ăn ngon, lúc Lục Thành Trung thấy nhân viên phục vụ đã rót rượu xong liền cười nói:

- Chủ tịch Diệp, thế nào, chúng ta cạn chén trước đã chứ?

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tôi là khách, cứ theo ý chủ là được rồi!

Lúc mọi người đã uống cạn li rượu, Lục Thành Trung lại thở dài nói một câu:

- Chủ tịch Diệp, thật không thể ngờ rằng sự thay đổi của thành phố này lại lớn như vậy, bí thư Thi, bí thư Tần, trưởng ban bí thư Vi, phó chủ tịch Phương, ôi, trong phút chốc, bốn người này lại xảy ra chuyện, còn không biết theo sau cón ai xảy ra chuyện nữa không đây, toàn bộ tình thế liền thay đổi rất nhanh.

Thấy nói đên chuyện quan trường, Cố Lâm Cao liền vẫy tay một cái, để cho nữ nhân viên phục vụ kia ra ngoài, ông ta sẽ đảm nhiệm việc rót rượu.

Diệp TrạchĐào nghe những lời nói của Lục Thành Trung cũng muốn tìm hiểu một chút suy nghĩ của hắn, khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy, bộ máy chính quyền trong phút chốc lộn hết rồi, ở tỉnh, tôi tin rằng sẽ rất nhanh diều chỉnh lại bộ máy của chúng ta thôi.

- Chủ tịch Diệp, tôi đoán rằng anh sẽ không có những xáo động quá lớn, dù sao thì anh cũng mới gia nhập vào ủy viên thường vụ.

- Ha ha, Trưởng ban Lục nói rất đúng.

- Chủ tịch Diệp nếu như cán bộ vốn ở địa phương được điều động, thì cũng là có chút khả năng triển khai hoạt động của địa phương đấy.

Lời nói thăm dò này của Lục Thành Trung vô cùng rõ rệt.

Diệp Trạch Đào dừng lại chiếc đũa, gật đầu nói:

- Trưởng ban Lục nói đúng, tôi vẫn không nghĩ nhiều như vậy!

Lục Thành Trung liền mỉm cười nói:

- Tôi đoán rằng, chủ tịch Trần sẽ có hành động rất nhanh thôi, nếu như vậy mà nói, trong thành phố sẽ tạo thành tình trạng một phía, chủ tịch Diệp, có một số vị trí nên lấy vẫn phải lấy mới được!

Cố Lâm Cao nghe thấy liền nhíu mày lại, thở dài trong lòng, biết được lão thông gia này của mình thật sự là xong đời rồi, đem Diệp Trạch Đào giống như là những người không hiểu biết.

Nếu như con người Diệp Trạch Đào đúng là cũng không hiểu thì sẽ không còn ngồi ở chức vị này, mà bị lật đổ lâu rồi, nghĩ đễn đấu tranh nhiều như vậy , nghĩ đến con người Diệp Trạch Đào trong mỗi lần đấu tranh lại có thể yên ổn mà lên chức vị kia, một thủ đoạn nhỏ của Lục Thành Trung trước mặt Diệp Trạch Đào là hoàn toàn không đủ rồi.

Làm sao bây giờ?

Cố Lâm Cao đành nói:

- Ông Lục, mọi chuyện đều do chủ tịch Diệp quyết định, chủ tịch Diệp nhất định có suy nghĩ của cậu ấy, hôm nay chúng ta nói chuyện khác đi!

Cố Lâm Cao không hi vọng Lục Thành Trung tiếp tục như vậy nữa. Nếu còn thế nữa, vấn đề này lại có chút nghiêm trọng rồi.

Cố Lâm Cao đang suy nghĩ như vậy, hắn lại không hiểu, là sau khi một người nắm giữ quyền lực nhất định, tâm thái của kẻ đó liền có sự thay đổi rất lớn, trong ánh mắt của Lục Thành Trung đã nhắm vị trí phó bí thư thành ủy, hắn biết dựa vào sự từng trải của mình, hơn nữa, tình hình hiện nay của tỉnh Cừ Dương, nắm giữ vị trí này là rất có khả năng.

Trong lòng Lục Thành Trung còn một suy nghĩ khác, hắn cho rằng, trong tỉnh Cừ Dương thế lực của Diệp Trạch Đào không lớn, đặc biệt là không có lực lượng trong ủy viên thường vụ, Diệp Trạch Đào lại không thể có bước tiến hơn nữa, phải nghĩ việc tăng cường lực lượng ở trong ủy ban thường vụ, chính là không thể không dựa vào người như mình, cho nên mình cũng tính là có quyền trong tay. Diệp Trạch Đào này tất nhiên phải dùng đến lực lượng sau lưng anh ta để giúp bản thân thăng lên một bậc. Cơ hội này, Lục Thành Trung đã nhìn thấy thành công của chính mình.

Lúc này, Diệp Trạch Đào cũng thở dài một tiếng, suy nghĩ của Lục Thành Trung hắn thấy rất rõ ràng, cũng không biểu hiện ra ý quy thuận, còn bộ dạng đầu cơ kiếm lợi, đây là chiêu muốn mình giúp hắn thăng chức đây!

Thật ra, nếu không phải là Lục Thành Trung thể hiện như vậy thì còn có khả năng Diệp Trạch Đào giúp hắn thăng chức, nhưng thấy tình hình Lục Thành Trung biểu hiện ra như vậy Diệp Trạch Đào đã hiểu, Lục Thành Trung là loại người không thể làm gì được, không thể dùng.

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Thành Trung hướng về phía mình, Diệp Trạch Đào nhìn vè phía Cố Lâm Cao hỏi:

- Ông Cố,ông thấy thế nào?

Lúc Cố Lâm Cao đang lo lắng không nghĩ rằng Diệp Trạch Đào không đáp Lục Thành Trung ngược lại lại hỏi mình.

Ôi!

Cố Lâm Cao biết rằng, lúc này, mình rất khó trả lời.

- Chủ tịch Diệp, đây là việc cần suy nghĩ của hai người, tôi về hưu rồi, không muốn can dự vào nữa!

Cố Lâm Cao đành dùng cách này để nói chuyện.

Đối với câu trả lời của Cố Lâm Cao là hài lòng rồi, chí ít Cố Lâm Cao cũng không vì Lục Thành Trung là người nhà của mình mà nói dỡ hắn ta vài câu.

Nhìn hường về phía Lục Thành Trung, Diệp Trạch Đào nói:

- Những chuyện này là đo tổ chức cấp trên quyết định, chúng ta làm tốt công việc của chúng ta là tốt rồi, không nhất thiết phải nghĩ nhiều!

Lúc này, Lục Thành Trung đã rất nôn nóng rồi, liền nói:

- Tất cả mọi người đều tranh đoạt, chủ tịch Diệp không thể không đấu, nghe nói, chủ tịch Trần đang lôi kéo người rồi!

Ồ!

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Lục Thành Trung.

Sắc mặt của Cố Lâm Cao bỗng trắng bệch, thầm thở dài một cái, biết rằng chuyện xấu rồi!

Nhìn Lục Thành Trung một cái, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Trời sắp mưa, là do hắn muốn đi nhé, chúng ta ăn cơm thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.