Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 809: Chương 809: Thi Minh Cương bị tạm giữ




Trạch Đào, đến văn phòng của tôi một chuyến.

Vừa mới vào văn phòng, thì Trần Đại Tường gọi điện thoại tới muốn Diệp Trạch Đào đến văn phòng của ông ta.

Hôm qua cùng Trịnh Tiểu Nhu đến Huyện Lục Thương khảo sát tình hình, Trịnh Tiểu Nhu lấy cớ nghiên cứu dự án, trong văn phòng của Chủ tịch hội đồng quản trị lén lút cùng Diệp Trạch Đào làm chuyện ấy những mấy lần, sáng hôm nay, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cô nàng Tiểu Nhu này!

Diệp Trạch Đào đang ngồi than, thì Trần Đại Tường gọi điện đến làm Diệp Trạch Đào không hiểu chuyện gì.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Khi Diệp Trạch Đào bước vào văn phòng của Trần Đại Tường, thì bất ngờ nhìn thấy phó bí thư của Ủy ban Kỷ luật thanh tra Tỉnh đang ngồi ở bên trong.

Chào Bí thư Chu!

Diệp Trạch Đào cũng đã nhớ ra, người này là Chu Xử Tùng, hai bên không có nhiều cơ hội tiếp xúc, chỉ có lúc họp hội nghị mới thấy mặt.

Trên mặt lộ ra nụ cười, Chu Xử Tùng chủ động đưa tay ra bắt tay với Diệp Trạch Đào, ông nói:

- Lần này làm phiền mọi người rồi!

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trần Đại Tường.

Chỉ nhìn thấy trên mặt Trần Đại Tường lộ vẻ vui mừng và hưng phấn.

Chẳng lẽ Thi Minh Cương xảy ra chuyện à?

Diệp Trạch Đào liền nghĩ ngay trước tiên chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thi Minh Cương.

Vẫn chưa nói gì cả thì Bí thư Ủy ban Kỷ luật thanh tra cấp thành phố Ngụy Lệ Cầm và Doãn Tiểu Hoa cùng bước vào.

Quả nhiên là như vậy!

Diệp Trạch Đào vừa thấy tình huống này, thì đã biết nhất định là khảo hạch Thi Minh Cương rồi.

Khi liếc nhìn qua Doãn Tiểu Hoa, Doãn Tiểu Hoa tỏ vẻ đã đoán ra được chuyện này, dùng mắt báo hiệu.

Thấy mọi người đều đã đến, Trần Đại Tường nghiêm chỉnh nét mặt, nhìn về phía mấy người này và nói:

- Tình hình là thế này, sau khi tiến hành điều tra, đã có bằng chứng chứng minh Thi Minh Cương dính líu đến một số chuyện,Ủy ban Kỷ luật thanh tra Tỉnh bí mật phái nhân viên đến thành phố chúng ta, ra quyết định mời Thi Minh Cương nói chuyện, để đề phòng sự cố, lần này đặc biệt thông báo cho mọi người cùng nhau phối hợp. Hy vọng mọi người tuân theo sự chỉ đạo của Bí thư Chu.

Chu Xử Tùng cầm một bản văn kiện của Tỉnh đưa cho mọi người.

Mấy người họ truyền cho nhau xem, rồi trả lại cho Chu Xử Tùng.

Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút khó chịu. Bây giờ trong hàng ngũ lãnh đạo Thành Ủy, mình không thuộc vị trí cao, vẫn còn có vài Ủy viên thường vụ không thuộc phe họ Thi, tại sao lại gọi mình đến đây.

Có lẽ nhìn thấy vẻ ngờ vực của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường nói:

- Đồng chí Trạch Đào, anh rất có tài, hãy đi theo Bí thư Chu đi!

Thì ra là muốn mình làm vệ sĩ!

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trần Đại Tường.

Trần Đại Tường cười và nói:

- Mặc dù chắc có lẽ không có chuyện gì, nhưng cũng không thể không đề phòng.

Chu Xử Tùng cũng mỉm cười gật đầu nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy vậy. Đành phải nói:

- Tôi xin tuân theo sự bố trí của tổ chức.

- Tốt, bây giờ các đồng chí Chính Pháp của Ủy ban Kỷ luật thanh tra đều đã đến, chúng ta cùng Bí thư Chu đến văn phòng của Thi Minh Cương.

Trần Đại Tường nói xong câu này thì nhìn về hướng Chu Xử Tùng.

- Tốt lắm, đi thẳng tới đó đi!

Khi mấy người họ bước ra, Diệp Trạch Đào phát hiện ra, Chu Xử Tùng dẫn theo vài người đến đây đều là những nhân viên tinh nhuệ.

Thi Minh Cương tiêu rồi!

Khi Diệp Trạch Đào đi cùng đội quân này đến văn phòng của Thi Minh Cương, thì thấy vẻ mặt mệt mỏi, vòng mắt thâm quầng hiện rõ trên khuôn mặt Thi Minh Cương.

Dường như Thi Minh Cương đã sớm có sự chuẩn bị. Ngồi ở đó nhìn đám người này đẩy cửa bước vào.

Thư ký của Thi Minh Cương thì không hề biết chuyện, bước vào trong nỗi sợ hãi, chỉ còn biết đứng nghệt ra đó.

Thi Minh Cương nhìn mặt của Chu Xử Tùng, gượng một nụ cười, nói:

- Thật sự thì không cần thiết phải làm lớn chuyện đến thế!

Trong lúc nói chuyện, Thi Minh Cương đứng bật dậy.

Chu Xử Tùng nhìn Thi Minh Cương từ đầu đến chân, khẽ gật đầu nói:

- Đồng chí Thi Minh Cương, có một số việc Ủy ban Kỷ luật thanh tra Tỉnh hy vọng đồng chí đi giải thích rõ sự tình.

Lúc này đây chẳng có ai phát biểu lời nào cả. Ngay cả người hay đối đầu với Thi Minh Cương là Trần Đại Tường cũng tỏ thái độ vô cùng nghiêm túc.

Ánh mắt Thi Minh Cương lướt nhìn từng người một, sau cùng dừng lại ngay chỗ Diệp Trạch Đào.

Và cứ thế nhìn Diệp Trạch Đào một hồi, Thi Minh Cương mới lắt đầu nói:

- Tôi đã suy nghĩ có phần đơn giản, chung quy cậu không cùng chung loại người!

Diệp Trạch Đào cũng than thở trong lòng, khi anh mới đến Cừ Dương, Thi Minh Cương đã giúp đỡ anh rất nhiều việc. Thậm chí hai bên cũng đã kết thành đồng minh, anh chưa từng nghĩ đến gốc rễ của tất cả mọi chuyện ở thành phố Cừ Dương này là Thi Minh Cương.

Diệp Trạch Đào muốn nói gì đó, nhưng trong một lúc không nghĩ ra được, phát hiện thấy Thi Minh Cương đã già thật rồi, tóc đã hoa râm từ lâu.

Chuyện gì thế?

Đúng lúc này, tiếng của Vi Chính Lợi vọng vào.

Nhìn thấy Vi Chính Lợi bước vào, Chu Xử Tùng nói:

- Đồng chí là Vi Chính Lợi phải không, chúng tôi đang muốn tìm đồng chí, hãy đi cùng chúng tôi đến Ủy ban Kỷ luật thanh tra Tỉnh giải thích việc của đồng chí.

Hả!

Vi Chính Lợi rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến vào, đột nhiên bị điểm mặt gọi tên, hắn ta cũng là người phải đi giải thích sự việc.

- Ủy ban Kỷ luật thanh tra Tỉnh hả!

Vi Chính Lợi lẩm bẩm, khi ngẩn đầu lên phát hiện người đang đứng trước mặt đúng thiệt là Phó bí thư của Ủy ban Kỷ luật thanh tra Tỉnh, thật không ngờ đến, Vi Chính Lợi lập tức ngồi xụp xuống nền nhà.

Thấy bộ dạng như vậy của Vi Chính Lợi, mọi người đều lắc đầu, bình thường thấy hắn ta làm bộ làm tịch hay lắm, không ngờ khi xảy ra chuyện thật thì lòi ra bộ dạng thế này.

Khi Thi Minh Cương cũng lộ vẻ khinh thường khi nhìn Vi Chính Lợi.

Chốn quan trường chính là như vậy, đoán không chừng Thi Minh Cương phần nhiều là lợi dụng Vi Chính Lợi mà thôi.

Lúc này Diệp Trạch Đào đã nhận thức ra khả năng tan rã của các phe cánh, các phe cánh nhìn có vẻ rất mạnh, khi lợi ích đạt được rồi, thì đồng thời cũng đối mặt khả năng tan rã.

Diệp Trạch Đào phát hiện thấy Thi Minh Cường cứ nhìn chằm chằm vào anh.

- Đi thôi!

Thi Minh Cương ỉu xìu đứng dậy.

Chu Xử Tùng và Trần Đại Tường chuẩn bị một số thủ đoạn nhưng rõ ràng đều vô tác dụng.

Khi đi tới chỗ của Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương liền ngừng lại, nhìn Diệp Trạch Đào và nói:

- Một điều sai lầm duy nhất mà tôi đã làm là xem thường cậu!

- Bí thư Thi, đồng chí là Bí thư, nên biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm!

Diệp Trạch Đào trả lời.

- Có người nói với tôi, không thể dùng tiền quy phục cậu, lúc đó tôi không cho là vậy, luôn cho rằng tiền có thể mua được tất cả, chỉ cần thỏa mãn được lợi ích, cái gì cũng có thể mua được, tôi vẫn luôn làm như vậy, và cũng chưa bao giờ thất bại, chỉ có duy nhất cậu, tôi đã sai lầm!

Nói xong những lời này, Thi Minh Cương tiến nhanh ra ngoài.

Nhìn sự ra đi của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào than thở một hơi.

Vi Chính Lợi thì được hai người đưa ra xe.

Một người là Bí thư Thành ủy, một người là trưởng ban thư ký Thành ủy, cả hai bị người của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra dẫn đi, ngay lập tức việc này được lan truyền khắp thành phố.

Diệp Trạch Đào đứng trước cửa sổ mắt hướng về chỗ chiếc xe của Ủy ban Kỷ luật thanh tra đã đỗ, chăm chú nhìn thật lâu, như cảm thấy Thi Minh Cương vẫn đang ở đó.

- Diệp Trạch Đào, có một đội người của cục điều tra do Bí thư Doãn dẫn theo đích thân đi áp giải! _ Trần Vũ Tường bước vào, dè dặt nói.

Chuyện này là một chấn động rất lớn đối với Trần Vũ Tường, cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, trong lòng có một cảm giác khó tả.

Đang suy nghĩ sự việc, Diệp Trạch Đào nhận được một cuộc điện thoại.

Thì thấy, là điện thoại của Trưởng ban Tuyên giáo Lục Thành Trung.

Xem ra Lục Thành Trung cũng bị sự việc đột ngột của Thi Minh Cương làm cho rối trí, muốn tìm mình để hỏi ý kiến đây!

Tuy lúc đầu Lục Thành Trung là người bên phe của mình, chỉ ngầm biểu hiện đi theo Thi Minh Cương mà thôi, nhưng, Diệp Trạch Đào không cho rằng chuyện này sẽ không thay đổi, nếu Thi Minh Cương không xảy ra chuyện, Lục Thành Trung sẽ vẫn mãi mãi về phe của mình hay không?

Nghĩ lại, Diệp Trạch Đào bèn cười, tâm người này đã có sự thay đổi, người ta có cách nghĩ khác thì cũng không có gì sai trái, mấu chốt ở chỗ mình có đủ năng lực thu hút người ta hạ quyết tâm đi theo mình.

- Lục Trưởng ban! Đồng chí đang ở đâu?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Đúng như điều Diệp Trạch Đào đang nghĩ, hôm nay Lục Thành Trung cũng hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ đến Thi Minh Cương lại bất ngờ bị dẫn đi.

Nói thật, lúc đầu Lục Thành Trung về phe của Diệp Trạch Đào là do ảnh hưởng từ Cố Lâm Cao, hắn ta cũng ôm ý nghĩ mượn thang bắc lên cao, sau này sau khi vào phe cánh của Thi Minh Cương, Lục Thành Trung bất chợt nhận thấy vị trí của hắn lại cao hơn Diệp Trạch Đào, thì lúc đó thái độ của hắn cũng thay đổi theo, cảm thấy đi theo Thi Minh Cương sẽ có tiền đồ hơn, tuy nhiên vẫn làm ra vẻ là người của phe họ Diệp, nhưng, hắn luôn cảm thấy rối ren về chuyện này, lo lắng giữa Diệp Trạch Đào và Thi Minh Cương sẽ xảy ra xung đột, nếu có chuyện này thật, thì khó khăn cho hắn lắm đây.

Luôn trong tâm trạng rối rắm, nhưng mà, Lục Thành Trung không gặp phải chuyện như vậy, coi như là bắt cá hai tay, cùng chọn cả hai.

Nếu không phải do Thi Minh Cương bị dẫn đi, thì đoán chừng Lục Thành Trung vẫn không có cách nào hiểu thông được.

Hôm nay gặp dịp Cố Lâm Cao ở nhà Lục Thành Trung, Cố Lâm Cao là một người rất khôn khéo, ông ta hoàn toàn nhìn thấy thái độ thay đổi của Lục Thành Trung, hôm nay muốn đến khuyên nhủ Lục Thành Trung.

Lục Thành Trung không đi làm, mà đang cùng Cố Lâm Cao uống trà, trong lúc đó nghe được tin này, hắn như chết lặng tại chỗ.

Cố Lâm Cao nghe được tin này, thì cũng không bất ngờ lắm, bèn nói với Lục Thành Trung:

- Thông gia à, Chủ tịch Thành phố Diệp là người dễ bị đánh đổ sao?

Cố Lâm Cao cũng không dám chắc ông thông gia này, sau khi xảy ra chuyện như thế, nếu Lục Thành Trung vẫn không hiểu rõ sự tình, thì chẳng còn thuốc chữa cho ông ta rồi.

- Làm sao bây giờ?

Lúc này Lục Thành Trung phát hiện thấy mình hoàn toàn đi chệch hướng, hắn nhìn Cố Lâm Cao.

Lắc đầu, Cố Lâm Cao nói:

- Trong hội nghị Ủy ban thường vụ lần trước, biểu hiện của ông không tốt tí nào!

Lục Thành Trung cũng thở dài một hơi, hôm đó Thi Minh Cương triệu tập cuộc họp, có một cuộc thảo luận về nhân sự, lúc đó Diệp Trạch Đào đưa ra một ứng cử viên, bị Thi Minh Cương phủ quyết, lúc đó Diệp Trạch Đào cũng không đòi hỏi gì, chỉ cười, lúc đó hắn ta chọn cách không bỏ phiếu.

- Bây giờ làm sao đây?

- Mời Diệp Trạch Đào đến, tôi sẽ có mặt, để xem thái độ của anh ta!

Cố Lâm Cao hít một hơi, ông ta giúp Lục Thành Trung tạo một cơ hội tốt, còn về phần Lục Thành Trung thì không dám chắc, nếu muốn trở lại như cũ, trước mắt sẽ khó khăn lắm đây.

Chính vì Cố Lâm Cao nói mời Diệp Trạch Đào đến, Lục Thành Trung mới nhấc máy gọi điện cho Diệp Trạch Đào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.