Lúc trở lại quân khu, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Thường Ấn Thác đứng ở cửa bệnh viện, bên cạnh có vài sĩ quan.
Thấy Diệp Trạch Đào tới, Thường Ấn Thác đuổi mấy tên sĩ quan kia đi, sau đó mới đi tới hỏi:
- Đi ra ngoài dạo chút à?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Đúng ạ, có một người bạn từ thành phố tới thăm, mời anh ta đi ăn bữa cơm.
- Chúng ta vào trong nói chuyện.
Nói xong, Thường Ấn Thác liền đi về phía văn phòng viện trưởng.
Có hể thấy, Thường Ấn Thác là một nhân vật có thể lực trong quân đội.
Hai người ngồi xuống, Thường Ấn Thác nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh hắn là cũng đã hiểu được tình hình này, không biết anh có ý kiến gì không?
- Bình thường Tư lệnh Thường không tham dự vào những chuyện ở địa phương sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Cười cười, Thường Ấn Thác nói:
- Chuyện trong quân ngũ tôi còn lo chưa xong, ai mà quan tâm chúng nó làm cái chuyện quái quỷ gì chứ!
Diệp Trạch Đào cũng biết, bình thường quân đội không can dự vào chuyện
của địa phương, rất nhiều lần ủy viên của quân đội trong những cuộc họp
thường vụ đều không lên tiếng.
Diệp Trạch Đào liền nghĩ tới
chuyện của Bàng Chân, làm người của quân đội, Diệp Trạch Đào tin rằng
Thường Ấn Thác cũng có chú ý tới một số chuyện ở Gia Đảo, lại hỏi:
- Tư lệnh Thường, nghe nói một số danh nhân ở Gia Đảo thường xuyên tổ chức mấy hoạt động, cũng náo nhiệt ra trò.
Thường Ấn Thác liền cười nói:
- Ở đây chính là như thế, chuyện vớ vẩn gì cũng có, anh ở đây rồi cũng sẽ biết.
- Gần đây những người kia lại đang làm hoạt động gì rồi?
Tat nói:
- Đám công tử ăn chơi làm mấy chuyện không đứng đắn, tôi cũng chẳng
muốn quan tâm. Anh cũng đừng để ý tới chúng, ỷ vào chút thế lực mà làm
loạn, đúng là phiền phức!
Có thể thấy được, tat rất phản cảm đối với việc làm của đám này, rõ ràng là có quan tâm.
Nghĩ tới hành vi của đám con ông cháu cha kia, Diệp Trạch Đào cũng thở
dài, đều là một đám cậy quyền mà làm loạn, chuyện đánh cha mình lần này
cũng giống như thế, trong mắt chúng, căn bản không có đúng sai, chỉ có
chơi vui hay không thôi, có vẻ là một đám người không sợ trời, không sợ
đất mà.
- Đúng thế, đều là một đám được chiều chuộng từ nhỏ đi hại người, rước lấy tai họa về cho người trong nhà.
- Làm người mà cũng có khi bất lực!
Tat cũng lắc lắc đầu.
Nói tới đây, tat nói:
- Gia Đảo là nơi mà một nhóm công tử ăn chơi thích tới, cũng rất phức tạp, có chuyện gì liền liên hệ với tôi.
Diệp Trạch Đào thấy tat cũng không chú ý tới chuyện của Bàng Chân, cũng không hỏi lại nữa.
Tiễn tat, Diệp Trạch Đào lại đi vào phòng bệnh của cha mình.
Lần này sắp xếp ổn thỏa, người một nhà đều ở trong một gian phòng bệnh.
Thấy Diệp Trạch Đào đi vào, Diệp Hằng Thành liền lớn tiếng nói:
- Bây giờ bố không sao rồi, đừng để bố ở viện nữa!
Diệp Trạch Đào nói:
- Dù sao nhà mình cũng không phải ở đây, nhân dịp này kiểm tra toàn thân cũng tốt mà, bố mẹ yên tâm ở đây đi.
Tôn Trí Phương nói:
- Trạch Đào à, công việc của cậu cũng đủ bận, cùng đừng vì chuyện của
chúng tôi mà làm hỏng đại sự của cậu, cậu không có việc gì thì trở về
đi.
Chị gái Diệp Oánh nói:
- Chuyện đánh người ta như thế cứ thế mà bỏ qua sao?
Diệp Hằng Thánh lớn tiếng nói:
- Thái độ của ông Bí thư Tôn thật tốt, đều tự mình xin lỗi tôi rồi, các anh chị còn muốn thế nào?
Diệp Oánh bĩu môi nói:
- Lúc ấy thiếu chút nữa là bố bị người ta đánh chết, rõ ràng là đánh
người, sau khi tên cảnh sát kia tới, con còn nghe thấy tên đứng đầu nghe điện thoại, nói là trách nhiệm của chúng ta. Nếu không có Diệp Trạch
Đào, con thấy, đánh chết người cũng chả có ai hỏi tới, giờ thì sao,
người ta nói mấy câu nhẹ tênh hênh liền coi như xong, đúng là phí công
con lo lắng mà.
Trừng mắt lên, Diệp Hằng Thành nói:
- Con còn muốn làm gì? Bắt người ta bồi thường một khoản tiền lớn hay sao?
Diệp Oánh thấy cha nổi giận, lầm bầm nói mấy câu.
- Mày nói cái gì?
Diệp Hằng Thành lớn tiếng hỏi.
- Con còn dám nói cái gì chứ!
Tôn Trí Phương nói:
- Tiểu Oánh, em nói ít đi mấy câu.
Diệp Trạch Đào cũng biết rõ tính cách của bố mình, câu nói của tay Tôn
Nguyên kia khẳng định là đã làm cho bố mình mềm lòng, ông chắc là sẽ
không truy cứu chuyện này nữa rồi.
- Bố, giờ bố cũng đừng quan tâm làm gì nhiều, yên tâm dưỡng thương, toàn bộ để con xử lý!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể nói một câu như thế.
- Được rồi, con cũng đừng có nhiều chuyện, có thể không đắc tội thì
cũng đừng đắc tội với người ta. Trạch Đào à, giờ bố hiểu một chuyện,
trước kia bố không biết, nhưng giờ đã rõ rồi. Con lăn lộn chốn quan
trường cũng không dễ dàng gì, đừng vì chuyện của bố mà phải đắc tội với
người ta. Tỉnh Nam Nhiệt cũng không ở gần tỉnh của bọn con, chưa kết
giao gì, nhân cơ hội này thiết lập chút quan hệ với họ mới đúng. Đừng có đắc tội với người ta, bố bị thương thì có là gì, việc nhỏ mà thôi.
Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Trạch Đào à, chú có thể làm Phó Chủ tịch thành phố, bố cậu không biết tự hào tới cỡ nào. Vì sự phát triển của cậu, bảo ông ấy làm gì cũng
được, cho dù là đổi bằng cái mạng già của ông ấy thì ông cũng sẽ không
chần chừ.
Nghe nói như thé, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm động, nói với mọi người:
- Trong lòng con, chuyện gì cũng không quan trọng bằng mọi người.
Diệp Hằng Thành cười hà hà nói:
- Coi như thôi đi, người ta cũng đã cúi đầu rồi, chúng ta cũng đừng làm to chuyện nữa, chẳng lẽ thật sự đòi người ta bồi thường tiền sao? Nhà
chúng ta cũng kiếm được kha khá mà, không tất yếu phải thế. Cho dù là
con có năng lực bỏ tù chúng thì sao chứ, sau này hắn lại được thả ra,
chẳng được gì lại còn đắc tội với các lãnh đạo tỉnh. Không cần thiết
đâu, Trạch Đào à, đường con cần đi còn rất dài, càng thêm nhiều quan hệ
thì càng tốt chứ!
Diệp Trạch Đào đúng thật là càng kính trọng cha mình hơn rồi, hiện tại Diệp Hằng Thành thấy rất rõ, những chuyện
cần lo đều nghĩ tới.
Cười cười, Diệp Trạch Đào an ủi:
- Mọi người cũng đừng suy nghĩ nhiều thế, con cũng không làm gì hết, quan hệ rất tốt mà.
Diệp Hằng Thành liền gật đầu nói:
- Chúng ta sợ con vất vả, bố biết con có chủ kiến của mình, làm thế nào cho tốt, bố cũng không biết khuyên con ra sao, con quyết định là được
rồi.
An ủi người nhà, Diệp Trạch Đào mới đi ra ngoài.
Thấy Cố Minh Trung và Lý Duy đang chờ mình bên ngoài, Diệp Trạch Đào nói:
- Các cậy cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi.
Lý Duy nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi đi ra ngoài một chuyến.
Trong quân doanh này, Lý Duy cũng không phải lo lắng an nguy của Diệp Trạch Đào.
Biết Lý Duy là đi liên hệ cùng mọi người để điều tra tình hình, Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu cẩn thận một chút.
Về tới chỗ ở, Diệp Trạch Đào tắm rửa rồi châm một điếu thuốc, càng nghĩ càng cảm thấy bất an trong lòng, luôn có cảm giác có âm mưu nào đó đang chờ mình dính vào.
Đám lãnh đạo tỉnh ủy hôm nay chỉ nhìn
thoáng qua mình rồi biến hết, theo lý thuyết thì bọn họ phải càng trấn
an mình mới đúng chứ, sao lại âm thầm mặc kệ như thế?
Theo tin tức của Lý Duy, lúc mình ra ngoài cũng không có ai theo dõi mà.
Dùng cách chẳng quan tâm tới mình, cũng không lo mình gây chuyện gì,
điều này cho thấy bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ, vậy là sao chứ?
Diệp Trạch Đào thật sự là nghĩ không thông.
Cách nhìn vấn đề của cha mình cũng rất hay, nhưng dù sao đó cũng chỉ là cách nghĩ chủ quan của ông, rất nhiều chuyện ông không hiểu được. Cũng
chỉ có một mình mình biết chuyện, người nhà thấy tưởng mình tương lai
sáng lạn, nhưng ai biết mình lúc nào cũng ở đầu sóng ngọn gió, sơ sẩy
chút là có thể bị lật thuyền rồi.
Suy nghĩ một hồi cũng không hiểu, Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới chuyện đám minh tinh với doanh
nhân tham gia hoạt động lần này theo như lời Bàng Chân.
Những người đó đều là đám nhân vật vớ vẩn, có thể mời được người nổi tiếng thật sự hay sao?
Diệp Trạch Đào cũng tự cảm thấy buồn cười, chỉ bằng những người đó cũng không thể mời được những nhân vật thật sự nổi tiếng, có khả năng là nhờ người giả danh đi.
Vừa nghĩ tới chuyện giả danh những người nổi tiếng, không biết sao, Diệp Trạch Đào liền nghĩ tới tên Trương Phong kia.
Trong mắt Diệp Trạch Đào, tên Trương Phong kia thật sự là trong đám giả danh.
Làm sao lại quên mất thằng ranh đó chứ? Hỏi Trương Phong một chút, không chừng là có thể hỏi ra chút tin tức!
Khi nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Trương Phong tràn đầy bất
ngờ, cũng không để ý tới vẻ mặt kỳ quái của đám người đang cùng ăn cơm,
vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tìm một chỗ im lặng, lúc này mới nhỏ
giọng nói:
- Anh Diệp, vừa rồi em không tiện nói chuyện, giờ không có ai bên cạnh rồi, anh có việc gì dặn dò?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Lại đang hoạt động à!
Cuộc sống của đám nghệ sĩ dù là giới nghiệp dư cũng thật là không tệ,
lúc nào cũng có mấy cô gái vui vẻ tình nguyện nhào vào trong lòng. Việc
này Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, nhưng cũng chẳng có cách nào quản
nổi.
Trương Phong lúng túng nói:
- Anh Diệp, em là người chính trực mà!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Trương Phong cũng biết mình đúng là chẳng hề chính trực, cười hắc hắc nói:
- Anh Diệp, chuyện ở công ty em xử lý rất tốt, bất cứ lúc nào đều có thể kiểm tra.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh gọi điện là muốn hỏi chú một việc.
- Anh Diệp, anh nói đi.
- Là thế này, anh nghe nói ở Gia Đảo thường xuyên làm một số hoạt động
thượng lưu, mời một đám minh tinh, doanh nghiệp tham gia, sao anh chưa
từng thấy truyền thông đưa tin về những hoạt động như thế chứ?
Vừa nghe thấy là việc này, Trương Phong liền mỉm cười nói:
- Anh Diệp, em còn tưởng là chuyện gì chứ, anh không biết, hoạt động
kia chính là hoạt động vui chơi của đám có tiền. Người khác thật sự là
không biết, bọn họ bình thường đều là dùng đại hình du thuyền tới, lại
còn chạy tới một nơi thật xa, nơi không ai thấy để gây sự.
Vừa nghe thấy cả du thuyền cũng tới, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Thật đúng là như thế, nghe nói chính là tổ chức trên du thuyền, anh
nghĩ mà không hiểu, hoạt động trên du thuyền, còn không cho truyền thông đưa tin. Việc này có rất nhiều doanh nghiệp và minh tinh tham gia, bọn
họ sao lại tới chứ? Anh từng nghe nói, phí vào cửa rất cao đó.
- Anh Diệp, có phải anh thấy hay hay không, nếu anh muốn tham gia, em
sắp xếp một chút, chỗ đó thật sự là chỗ làm cho người ta muốn tới chơi.
Diệp Trạch Đào càng nghe càng thấy không hiểu, đúng là một hoạt động mê người thế sao!