- Trạch Đào, nghe Ôn Phương nói anh muốn điều cô ấy đến bên cạnh anh, sao anh lại mặc kệ người ta?
Cảm xúc quá mãnh liệt, Phương Di Mai ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào hờn dỗi hỏi.
- Ôn Phương có kinh nghiệm với việc phát triển khu kinh tế mới. Điều cô ấy tới đó là muốn để cô ấy giúp anh một tay.
Diệp Trạch Đào cũng không hề dấu diếm suy nghĩ của mình.
- Người ta muốn thường xuyên được gặp anh.
Cả cơ thể ôm chầm lấy và áp sát lòng ngực vào Diệp Trạch Đào. Phương Di Mai còn dùng cả thủ đoạn làm nũng với hắn.
Nếu như người của huyện Kim Câu nhìn thấy bộ dạng như thế này của
Phương Di Mai, không chừng có thể làm rơi cả mắt kính xuống đất. Trong
mắt của mọi người Phương Di Mai là một người rất thanh cao, ít nhất cũng chứa trong người một chút cao ngạo của cô Phó Chủ tịch huyện, không ngờ lại có một mặt như vậy.
Hai ngọn núi mền mại của Phương Di
Mai áp sát vào lòng ngực của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào bị kích
thích hai người lại cùng vào trận.
Lúc này trên đường đi đến
huyện Kim Câu, Phó Cục trưởng Cục công an Thành phố Ngụy Hùng Chí nhanh
chóng lái một chiếc xe tới huyện Kim Câu.
Lần này ông ta không sử dụng xe Cảnh sát là vì không muốn người khác phát hiện ra chuyện này.
Vừa rồi, Phó Bí thư thành ủy Tào Hiểu Vân gọi điện tới, nhấn mạnh rằng mọi chuyện cần âm thầm hành động.
Sau khi nghe điện thoại Ngụy Hùng Chí càng khẳng định người thanh niên kia là một nhân vật không tầm thường.
Người lái xe là tài xế của Ngụy Hùng Chí, cũng là người mà ông tín
nhiệm nhất, ngồi trên xe Ngụy Hùng Chí còn đợi điện thoại của một người.
Nếu người thanh niên kia là một nhân vật không tầm thường, Ngụy Hùng
Chí tin rằng nhất định sẽ điều tra ra lai lịch của người này. Đúng lúc
khi vừa đi ra cửa gã liền gửi bức ảnh của Diệp Trạch Đào cho một người
bạn học ở Bộ công an. Hy vọng người bạn đó có thể điều tra ra được thân
thế của người này.
Ngay lúc đó chuông điện thoại vang lên,
vừa nhìn vào mắt của Ngụy Hùng Chí liền sáng lên, là điện thoại của
người bạn ở Bộ công an. Tuy rằng người bạn này ở Bộ chức vụ chưa cao lắm nhưng cũng có khả năng làm một số việc.
- Ông Ngụy, ông làm cái gì vậy?
Người bạn kia nhận được tấm ảnh khi đang họp, lúc đó nói rằng sẽ điều
tra sau khi họp xong, mới được một lúc mà điện thoại đã vang lên.
- Ông Lý, có chuyện gì vậy?
Ngụy Hùng Chí sửng sốt, người bạn học này của mình có vẻ lo lắng.
- Ông Ngụy, ông đã đắc tội hắn sao?
- Đâu có, chỉ là tôi muốn biết một chút về người này mà thôi.
- Ông nói thật cho tôi biết, có phải là ông có xích mích gì với hắn?
Người bạn có vẻ lo lắng hỏi.
- Ai cơ, câu nói này của ông tôi không hiểu. Chỉ là thấy Bí thư Tào xem tấm hình này nên mới hỏi ông.
Ngụy Hùng Chí cũng không nói thật bèn lấy Tào Hiểu Vân ra lấy cớ.
Lúc này đối phương mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Hóa ra là vậy. Tôi nói cho ông biết không có chuyện gì thì đừng tìm
rắc rối. Người này ông không thể đụng đến đâu, đừng nói là ông mà trong
Bộ chúng tôi cũng không có mấy người có thể trêu trọc hắn!
A!
Ánh mắt Ngụy Hùng Chí càng sáng lên hơn. Đây quả là một nhân vật không tầm thường.
- Hắn là ai mà hoành tráng đến vậy?
- Tôi nói cho ông biết vậy, nếu như Bí thư Tào của các ông dựa vào
người này thì cô ta sẽ phát tài rồi. Ông nên mau chóng mà tận dụng dựa
vào Bí thư Tào, tôi còn có cơ hội phát triển.
Lúc này Ngụy Hùng Chí có chút mất bình tĩnh, lớn tiếng nói:
- Thằng nhóc này, đừng có nói những lời vô dụng ấy nữa. Ông hãy nói luôn đi, hắn ta là ai?
- Tôi ngất mất, đến Diệp Trạch Đào là ai ông cũng không biết?
- Diệp Trạch Đào, là ai cơ?
Ngụy Hùng Chí thật là chưa biết chuyện này.
- Tôi chịu thua ông rồi đấy, làm thế nào mà ông có thể tồn tại trong
chốn quan trường này vậy? Khó tránh mãi mà ông không thể thoát khỏi cái
chức Phó Cục trưởng, để tôi nói cho ông biết vậy. Giả dụ nếu ông được
Diệp Trạch Đào dẫn dắt thì đừng nói là một chức cục trưởng, chức quan
lớn hơn cũng có thể thăng.
- Dường như lợi hại lắm, cậu ta làm chức gì? Trẻ tuổi như vậy cơ mà!
- Cậu ta thì chức chưa cao giờ mới là Phó chủ tịch thành phố. Nhưng hậu thuẫn của cậu ta thì cực kỳ lớn, tôi nói cho ông biết. Hắn là nhân vật
muốn gì có nấy đấy.
Lúc này Ngụy Hùng Chí thật sự là không
thể bình tĩnh được nữa, mình vẫn luôn tìm kiếm một hậu thuẫn vững chắc.
Nếu thật là như vậy thì cái người tên Diệp Trạch Đào này mới là hậu
thuẫn lớn nhất của mình.
- Được lắm, ông Ngụy, vì bức ảnh của ông mà tôi đã chốn ra ngoài. Lãnh đạo của chúng tôi vẫn còn đang tiếp
tục họp, ân tình này đủ lớn rồi chứ. Đợi một thời gian nữa tôi sẽ qua
chỗ ông một chuyến, đến lúc đó ông phải mời tôi bữa cơm đấy.
Nói dứt câu ông Lý liền tắt máy.
Vẫn là bạn học tốt.
Cầm điện thoại, lúc này mặt Ngụy Hùng Chí đỏ ửng lên.
Ngụy Hùng Chí lúc này đã hiểu được vì sao Phương Di Mai lại có thể leo
lên chức Phó chủ tịch huyện nhanh như vậy, tại sao Bí thư Tào lại không
thể bình tĩnh được. Đừng nói là Tào Hiểu Vân, Ngụy Hùng Chí hiểu cho dù
là một nhân vật ở tầng cấp cao hơn nữa thì, sau khi biết được thân phận
của Diệp Trạch Đào thì cũng không thể bình tĩnh được.
Cơ hội!
Đây là một cơ hội lớn!
Ánh mắt của Ngụy Hùng Chí phát ra ánh hào quang.
Nếu có thể mượn cơ hội lần này tạo mối quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, thì quả thực là có thể phát tài rồi.
- Lái xe nhanh một chút!
Ngụy Hùng Chí nói với tài xế lái xe.
Chiếc xe kia chạy càng nhanh hơn.
Người tài xế lái xe cũng cảm thấy có chút kỳ cục. Bình thường Phó cục
trưởng Ngụy đều muốn mình lái chậm một chút, còn nói là không cần vội,
rốt cuộc hôm nay làm sao thế này?
Vừa rồi gã cũng nghe được
Ngụy Hùng Chí nghe điện thoại. Tuy là không nghe thấy được nội dung cuộc điện thoại, nhưng cũng biết cuộc điện thoại đó chính là nguyên nhân
khiến cho Cục trưởng Ngụy bảo mình lái xe nhanh hơn.
Rất nhanh chiếc xe đã được lái tới huyện Kim Câu.
- Đông Phong, tôi đã đến huyện rồi.
- Phó cục trưởng Ngụy, tôi đã sắp xếp ổn cả rồi. Ông cứ đi thẳng tới chỗ cũ là được.
Bình thường Ngụy Hùng Chí cũng thường âm thầm tới huyện Kim Câu, thường là Ngô Đông Phong sẽ sắp xếp mọi hoạt động. Nơi mà Ngô Đông Phong nói
đến là trung tâm tắm hơi.
Chiếc xe lái thẳng đến một nơi mà
bên ngoài không thể nhìn thấy được, khi Ngụy Hùng Chí xuống xe liền nhìn thấy Ngô Đông Phong đang đứng ngoài nghênh đón.
Ngụy Hùng
Chí khá hài lòng với Ngô Đông Phong, thằng nhóc này vẫn luôn đối xử với
mình rất trung thành. Có được một cấp dưới như vậy cũng yên tâm, tiếc là hiện giờ mình không có thế lực. Nếu không đề bạt gã lên làm Cục trưởng
cục công an huyện thì mình sẽ tiện hơn rất nhiều.
Bắt tay nhau, Ngụy Hùng Chí nói:
- Vào trong rồi nói.
Ngô Đông Phong cũng cảm thấy lạ lùng, hôm nay Phó cục trưởng Ngụy có chút khác thường.
Nhìn Ngô Đông Phong, Ngụy Hùng Chí vừa đi, vừa nói:
- Tình hình thế nào rồi?
Rất nhanh sau đó hai người đã bước vào một phòng trà.
- Cục trưởng Ngụy, chúng tôi lại phát hiện ra một tình hình mới.
- Ngồi xuống rồi nói.
Sau khi hai người ngồi xuống, có một cô gái đến rót trà, Ngụy Hùng Chí xua tay nói:
- Cô ra ngoài đi, đừng để ai bước vào đây nữa.
Trong phòng trà này Ngụy Hùng Chí có yêu thích một người phụ nữ, lần
này cũng thật lạ, Ngụy Hùng Chí không có ý gọi người phụ nữ đó vào. Ngô
Đông Phong cũng cảm thấy căng thẳng.
Nhìn cổng đã đóng, lúc này Ngụy Hùng Chí mới nhìn sang Ngô Đông Phong nói:
- Cậu nói đi.
- Cục trưởng Ngụy, ông nói có lạ không. Sau khi nhận được lệnh của ông
tôi lập tức cho người sắp xếp chỗ đó. Kết quả là chúng tôi đã phát hiện
ra có một số người không phải là người của huyện Kim Câu ở xung quanh
khách sạn, lúc mới bắt đầu chúng tôi còn nghĩ , những người đó là những
người ở nơi khác đến dừng chân nghỉ tạm nơi đây. Kết quả là sau khi điều tra chúng tôi phát hiện ra đó là một nhóm phòng viên, người thì đến từ
thành phố, người thì đến từ trên tỉnh, họ là những người mới đến từ hôm
qua và hôm nay.
Ồ !
Lúc này Ngụy Hùng Chí cũng rất ngạc nhiên, hỏi:
- Cậu nhận thấy bọn họ có mục đích gì không?
Để cho Ngô Đông Phong làm Đội trưởng đội hình sự quả là không sai. Phát hiện ra vấn đề liền đi điều tra, tìm hiểu. Hiện giờ cơ bản đã có thể
liên kết mọi chuyện lại.
Chần chờ một chút, Ngô Đông Phong nói:
- Cục trưởng Ngụy, tôi thấy chuyện này không bình thường rồi, dường như mọi người đến đây đều có mục đích. Đặc biệt là khi chúng tôi âm thầm
điều tra đã phát hiện ra hai người, tên là Triệu mẫn Giang và một người
phụ nữ khác tên Hồ Linh Thúy.
Thấy ánh mắt hỏi dò của Ngụy Hùng Chí, Ngô Đông Phong nói:
- Nhất thời chưa điều tra ra hoàn cảnh của người tên Triệu Mẫn Giang,
nhưng đã điều tra được tình hình của người phụ nữ tên Hồ Linh Thúy đã
tìm ra được. Người này đã từng có tiền án, đã từng tham gia hoạt động
trong băng nhóm xã hội đen. Sau này ra ngoài cũng không có gây ra chuyện gì.
Không thể không công nhận năng lực của Ngô Đông Phong
rất khá. Trong thời gian ngắn như vậy mà thể có được từng đó tin tức.
Trong lòng Ngụy Hùng Chí thầm khen ngợi rất nhiều. Lại có thêm không ít
suy nghĩ về những việc xảy ra xung quanh Diệp Trạch Đào, cảm thấy đây là một vở kịch đã được bày sẵn. Đây là một vở kịch nhắm vào Diệp Trạch
Đào, thì mình đã vô tình nhảy vào vở kịch này.
Đối với chuyện này, Ngụy Hùng Chí không hề muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện này.
Đối với gã mà nói, việc này vừa là một cơ hội nhưng cũng tiềm ẩn mối
nguy hiểm. May mắn là mình ngầm hành động, nếu như làm tốt thì mình có
thể đạt được rất nhiều lợi ích.
- Cục trưởng Ngụy, tôi đã cho người theo dõi khách sạn đó. Kết quả tôi phát hiện, Phó chủ tịch huyện
Lư Cảnh Cao thường đã từng tới phòng của Triệu Mẫn Giang, hai người nói
chuyện một lúc mới rời khỏi.
Ồ !
Ngụy Hùng Chí
dùng đôi tay đấm nhẹ vào bụng của mình. Thông qua lời tường thuật của
Ngô Đông Phong thì trong lòng của ông ta cũng đã có được những nhìn nhận đầy đủ rồi.
Vừa nghĩ tới việc này có thể sẽ xảy ra chuyện,
thì Ngụy Hùng Chí cũng có chút sợ hãi. Xem ra vẫn luôn có người âm thầm
nhắm vào Diệp Trạch Đào. Việc đến thăm đàn bà của gã lần này có lẽ đã bị kẻ khác để ý tới. Nhằm vào việc gã tới để đối phó với hắn.
Nghĩ một lúc lại thấy mình đoán không đúng lắm. Cảm thấy hình như có
người phát hiện raPhương Di Mai là người phụ nữ của Diệp Trạch Đào. Vẫn
luôn ngầm theo dõi, còn tên Lư Cảnh Cao kia chẳng qua là nhân vật bị dụ
vào vở kịch này mà thôi.
Vừa nghĩ tới chuyện con của Phó chủ
tịch tỉnh còn bị lôi vào chuyện này, thì người tên Triệu Mẫn Giang kia
cũng có chút đáng sợ.
Người tên Triệu Mẫn Giang kia mới là nhân vật mấu chốt.
Vở kịch này phải hóa giải như thế nào đây?
Tào Hiểu Vân gọi điện tới đã từng nói, việc này không được phô trương,
đây mới là vấn đề quan trọng. Nếu làm rùm beng việc này mọi người sẽ
biết việc Diệp Trạch Đào âm thầm đến huyện Kim Câu, thì cho dù là mình
giúp Diệp Trạch Đào giải quyết việc này đi nữa, thì Diệp Trạch Đào cũng
sẽ không cảm kích mình. Ngoài ra, khi mình làm chuyện này cũng cần phải
để cho Diệp Trạch Đào biết được cách làm của mình.
Nhất định phải làm tốt chuyện này!
- Đông Phong, trong tay cậu hiện giờ có bao nhiêu người thân tín.
Ngô Đông Phong liền nhìn sang phía Ngụy Hùng Chí nói:
- Những người trong đội của tôi đa số là những người có thể tin tưởng được.
Ngụy Hùng Chí nói:
- Rất tốt, cậu chuẩn bị đi, có thể hôm nay chúng ta cần làm một chuyện lớn!