Diệp Trạch Đào cũng không biết là đã có người biết hắn ta đã huyện Kim
Câu, đang đứng ở một nơi không xa nào đó, thấy Phương Di Mai vội xuống
xe chạy tới chỗ mình. Khuôn mặt Diệp Trạch Đào nở ra một nụ cười.
- Trạch Đào, người đó thật là phiền!
Phương Di Mai rất sợ bị Diệp Trạch Đào hiểu lầm.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Khó tránh, anh hiểu được điều này, ai bảo em xinh đẹp như vậy chứ!
Phương Di Mai nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy trong lòng mới nhẹ nhõm hơn, lén nhìn sang chỗ Diệp Trạch Đào nói:
- Sao anh lại lét lút tới nơi này vậy?
- Anh muốn xem xem có bao nhiêu người theo đuổi em!
- Anh ở đâu vậy?
- Anh mới tới, thuê một phòng ở khách sạn phía trước.
- Đi tới chỗ anh!
- Em không sợ sao?
- Sợ gì chứ, nói chuyện công việc với anh mà!
Có thể thấy được trong đôi mắt Phương Di Mai để lộ ra một sự thèm khát
đầy tình ý. Một thời gian dài như vậy không gặp Diệp Trạch Đào. Trong
lòng cô còn xao động hơn cả Diệp Trạch Đào.
Đừng xem thường
một huyện như Kim Câu, nhà nghỉ, khách sạn ở đây quả là không ít. Hơn
nữa, khách sạn mà Diệp Trạch Đào ở cũng không tồi, bình thường sẽ không
có người nhận ra được.
Hai người vừa bước vào khách sạn, Phương Di Mai đã ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Khi hai người làm chuyện đó ở khách sạn, hai người không biết rằng có rất nhiều chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Phó cục trưởng cục Công an thành phố Nam Hoa Ngụy Hùng Chí cầm điện thoại lên trầm tư một chút mới hỏi:
- Cậu chắc chắn chứ?
Đội trưởng Phòng công an hình sự huyện Kim Câu - Ngô Đông Phong gọi
điện thoại tới. Ngô Đông Phong là nhân viên chính thống, gần đây đang
phụ trách điều tra một vụ án. Sau khi nhận được tin tức liền gọi điện
thoại tới.
Ngụy Hùng Chí cảm thấy chuyện này không dễ gì thực hiện. Nhân viên liên quan là Phó chủ tịch huyện - Phương Di Mai, nếu
thật sự xảy ra chuyện, gã biết rằng mình khó có cách nào mà giải thích.
Gần đây Ngụy Hùng Chí đứng về một phía với Tào Hiểu Vân. Từ khi Tào
Hiểu Vân đến thành phố một chuyến, tính khí có vẻ hào phóng hơn. Có
người tung tin rằng Tào Hiểu Vân có chỗ dựa ở trên thành phố.
Ngụy Hùng Chí vẫn luôn không được toại nguyện, là người có năng lực
nhưng lại không có kẻ đỡ đầu. Thấy Tào Hiểu Vân phất lên liền dứt khoát
đứng về phía Tào Hiểu Vân.
Nhưng tình hình gần đây làm cho gã không hiểu rõ mọi chuyện lắm. Theo sự điều đi của của Tào Hiểu Vân,
không phải là lên tỉnh mà là điều đến một thành phố khác. Điều này làm
cho kẻ đứng về phía Tào Hiểu Vân cũng buồn bực một phen.
Điện thoại là do thuộc hạ của mình gọi tới, thông qua nội gián có được một
tin báo. Nói rằng có người sắp đặt tối nay sẽ hành động với Phương Di
Mai, cũng biết địa điểm sẽ hành động, chỉ là không biết được tình hình
cụ thể mà thôi.
Quan hệ giữa Phương Di Mai và Tào Hiểu Vân
gần đây vô cùng thân thiết. Mọi người đều biết rằng Phương Di Mai người
của Tào hệ, Ngụy Hùng Chí nhắm mắt lại trầm tư một chút.
Nghĩ một chút, Ngụy Hùng Chí lại hỏi:
- Có thể tra ra xem người muốn động đến Phương Di Mai là ai không?
- Người của tôi đã nói, việc này có liên quan đến cán bộ rất có thế lực của Ủy ban nhân dân huyện. Nói là Tam Mao ở trên tỉnh chỉ đạo xuống.
Có thế lực!
Lại còn có liên quan đến Tam Mao!
Ngụy Hùng Chí hiểu rằng trong chuyện này liên quan đến quá nhiều người.
- Cậu chú ý quan sát chặt chẽ cho tôi.
Ngụy Hùng Chí biết rằng việc này nhất định phải báo cáo cho Tào Hiểu Vân một tiếng mới được.
Ngụy Hùng Chí đối với việc này cũng không có quá nhiều quan tâm. Nếu
như Phương Di Mai không phải là người thân tín của Tào Hiểu Vân, gã sẽ
không thèm để ý tới chuyện này.
Ngụy Hùng Chí rất nhanh chóng gọi điện thoại cho Tào Hiểu Vân, đem chuyện vừa rồi kể lại cho Tào Hiểu Vân nghe một lượt. Thứ mà làm cho Ngụy Hùng Chí phải kinh ngạc chính là thái độ của Tào Hiểu Vân. Sau khi nghe xong chuyện Tào Hiểu Vân lớn
tiếng nói:
- Đồng chí Hùng Chí, nhất định không được để xảy ra chuyện này. Bất luận thế nào cũng phải ngăn cản chuyện này.
Một lát sau, Tào Hiểu Vân lại nói tiếp:
- Cậu tìm hiểu một chút về tình hình ngày hôm nay của đồng chí Phương Di Mai.
Nghe xong cuộc điện thoại đó, Ngụy Hùng Chí có chút khó hiểu, có thể thấy Phó bí thư Tào rất quan tâm tới chuyện này.
Nếu đã như vậy, Ngụy Hùng Chí cũng chỉ còn cách quan tâm hơn chuyện này một chút. Lại một lần nữa gọi điện thoại cho Ngô Đông Phong, lúc Ngụy
Hùng Chí vẫn còn chưa nói lời nào thì, Ngô Đông Phong đã nói nhỏ:
- Cục trưởng Ngụy, có một chuyện, anh nói thử xem có lạ không? Phó chủ
tịch Phương của chúng ta từ trước đến giờ không hề có bạn trai, nhưng
ngày hôm nay người của tôi lại phát hiện ra cô ấy đi vào khách sạn Sâm
Lâm với một người đàn ông.
Biết Ngô Đông Phong là nhân viên
phụ trách mảng hình sự. Thuộc hạ dưới tay gã có không ít rải rác ở một
số nơi. Ngụy Hùng Chí sững sờ cảm thấy chuyện này khó giải quyết một
chút rồi.
- Cậu gửi một bức ảnh có người đàn ông đó qua mạng cho tôi.
Ngụy Hùng Chí cũng có chút hiếu kỳ, không biết là Phương Di Mai đã vào
khách sạn cùng với ai, tuy rằng không biết sau khi bọn họ vào đó có xảy
ra chuyện gì hay không. Chuyện này đối với một người chưa từng có vết gì trong chuyện này như Phương Di Mai mà nói đây là một chuyện khiến người khác phải kinh ngạc.
Không thể không khẳng định năng lực của Ngô Đông Phong thật không tồi. Không những chụp được một bức hình của
Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào người trước kẻ sau đi vào khách sạn, mà
còn biết được tin tức Phó chủ tịch Lư Cảnh Cao và Phương Di Mai ở trong
quán ăn đã gây gỗ với nhau.
Thấy trong máy tính nhận được một bức ảnh của Diệp Trạch Đào. Ngụy Hùng Chí nghĩ mãi cũng không thể nhớ
ra được người thanh niên này là nhân vật như thế nào.
Đang trong lúc ngơ ngẩn không ngờ Tào Hiểu Vân lại gọi điện tới.
- Đồng chí Hùng Chí, Phương Di Mai là một đồng chí tốt, làm trong ngành công an sau khi tìm hiểu được sự việc sẽ có thể xảy ra với cô ta, các
cậu cần phải tích cực làm việc. Quyết không thể để xảy ra chuyện gì cho
cô ta.
Hiện giờ hơn ai hết Tào Hiểu Vân là người rất quan tâm đến chuyện của Phương Di Mai. Sau khi lên thành phố côta đã điều tra và phát hiện. Có cảm giác giữa Phương Di Mai và người nắm quyền lực lớn
trên thành phố - Diệp Trạch Đào có quan hệ với nhau. Cũng bởi vì chuyến
đi lên thành phố lần vừa rồi, thông qua Phương Di Mai có được không ít
thành quả. Tào Hiểu Vân đã có được danh tiếng trong thành phố., có nằm
mơ cô ta cũng mong được đứng về phía Diệp Trạch Đào. Coi như cô ta cũng
đã hiểu ra chỉ cần đứng về phía Diệp Trạch Đào, cô ta có thể sẽ phát
triển rất nhanh.
Nhất định không thể để Phương Di Mai xảy ra chuyện gì!
- Bí thư Tào, hôm nay người trong huyện đã trông thấy Phó chủ tịch
Phương và một người đàn ông trẻ tuổi đi vào khách sạn. Còn nghe nói Phó
chủ tịch Phương và Phó chủ tịch huyện Lư Cảnh Cao đã xảy ra gây gỗ.
Ngụy Hùng Chí nói câu này cũng có ý muốn thăm dò một chút. Một Phó chủ
tịch huyện có cha là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh, một người là
Phó chủ tịch huyện xinh đẹp nhưng không có nhiều hậu thuẫn. Việc này Tào Hiểu Vân sẽ lựa chọn phương pháp như thế nào.
Đối với Ngụy Hùng Chí mà nói, đương nhiên là gã không muốn đắc tội với Lư Cảnh Cao.
Người có kinh nghiệm dày dặn như Ngụy Hùng Chí chỉ cần nghĩ một chút
thì sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Tên công tử chơi bời kia đến huyện Kim Câu
không ngoài mục đích theo đuổi nữ Phó chủ tịch huyện xinh đẹp Phương Di
Mai, hiện giờ lại xảy ra không ít chuyện không vui. Đặc biệt là sau khi
nhìn thấy Phương Di Mai có bạn trai, thì tâm trạng nói chuyện yêu đương
của gã đã không còn nữa rồi, liền nghĩ tới chuyện độc chiếm để đạt được
mục tiêu.
Nghĩ đến đây, trong lòng thầm mắng Lư Cảnh Cao. Tên khốn này gây phiền phức ở khắp mọi nơi trong tỉnh, lần này không ngờ
lại nghĩ tới việc cưỡng hiếp một phó chủ tịch huyện.
Chuyện có vẻ lớn Ngụy Hùng Chí cảm thấy cần phải nói chuyện này cho Tào Hiểu Vân nghe mới được.
- Anh nói gì? Phương Di Mai đi vào khách sạn cùng một người đàn ông?
Tào Hiểu Vân hoảng hốt, việc này nhất quyết không thể để xảy ra sai
phạm nào. Mình còn hy vọng có thể dựa vào mối quan hệ giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào, nếu như Phương Di Mai có người đàn ông khác thì
chuyện này lớn rồi.
Nghe được giọng nói kinh ngạc này từ phía Tào Hiểu Vân, trong lòng Ngụy Hùng Chí xúc động nói:
- Đồng chí ở trong huyện có chụp được một tấm hình của người thanh niên đó.
- Mau gửi qua đây cho tôi xem!
Tào Hiểu Vân có vẻ mất bình tĩnh.
Hai người cũng thường gửi tài liệu qua máy tính cho nhau. Rất nhanh sau đó tấm ảnh đã được gửi qua máy tính của Tào Hiểu Vân.
Nhìn thấy người trong tấm hình đó không ngờ là Diệp Trạch Đào, Tào Hiểu Vân thở dài ra một tiếng.
Nghĩ lại ánh mắt của Tào Hiểu Vân liền sáng lên. Không ngờ Diệp Trạch
Đào lại âm thầm chạy đến huyện Kim Câu. Chuyện này cho thấy là quan hệ
giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào đúng như mình nghĩ.
Cơ hội!
Tào Hiểu Vân phát hiện ra cơ hội của mình đã tới rồi.
Đang lo lắng không biết làm cách nào để kéo mối quan hệ giữa mình và
Diệp Trạch Đào gần lại hơn, hôm nay xảy ra chuyện này nếu như mình có
thể giúp Diệp Trạch Đào hóa giải chuyện này hoặc là xử lý tốt chuyện
này, thì Diệp Trạch Đào coi như đã nợ mình một ân tình. Nếu thật sự là
như vậy thì có thể hóa giải được tình thế nguy hiểm của mình, không
chừng còn có thể thăng lên một cấp.
Tào Hiểu Vân bắt đầu suy nghĩ làm sao để giải quyết được chuyện này mới được.
Diệp Trạch Đào âm thầm tới chính là không muốn để người khác biết hắn
tới. Việc yêu đương vụng trộm của hắn với Phương Di Mai cũng là một
chuyện không thể để người ngoài biết được. Nếu mình phô trương chuyện
này ra, để lộ ra thân phận của Diệp Trạch Đào, chuyện này coi như hoàn
toàn phản tác dụng rồi.
Suy nghĩ lại một chút, Tào Hiểu Vân
hi vọng bước tiếp theo có thể hiểu rõ hơn tình hình của Phương Di Mai ở
huyện Kim Câu, rốt cuộc là những thủ đoạn gì đây, liền nói với Ngụy Hùng Chí:
- Anh bảo người của anh tìm hiểu sâu hơn về tình hình ở
huyện Kim Câu, đúng rồi, cũng cần phải bảo vệ cho người thanh niên đó.
Không thể để xảy ra chuyện gì với người đàn ông đó.
Nghe xong điện thoại Ngụy Hùng Chí càng nghĩ càng thấy chuyện này bất thường. Vốn dĩ cho rằng sau khi mình nói chuyện Phương Di Mai có đàn ông cho Tào
Hiểu Vân biết, chính là muốn xem xem suy nghĩ của Tào Hiểu Vân. Câu nói
này của Tào Hiểu Vân đã nói rõ suy nghĩ của cô ta.
Gặp qua
quá nhiều chuyện, từ trước tới giờ Ngụy Hùng Chí vẫn luôn nghi ngờ
chuyện không có hậu thuẫn của Phương Di Mai. Trong suy nghĩ của gã một
người phụ nữ đẹp như vậy mà lại không có người đỡ đầu là hoàn toàn không thể, nhưng mình cũng đã âm thầm quan sát tình hình, vẫn chưa phát hiện
ra nhân vật đứng sau Phương Di Mai. Sau này sau một chuyến lên thành phố của Tào Hiểu Vân, sau khi về càng trở lên thân thiết hơn với Phương Di
Mai, ông ta cũng có chút khó hiểu, hiện giờ lại nghe được những lời nói
này của Tào Hiểu Vân. Ngụy Hùng Chí cảm thấy người đàn ông này chính là
nhân vật mà mình âm thầm tìm kiếm, là con cháu của nhân vật lớn nào đây
hay bản thân hắn đã là một nhân vật lớn?
Ngụy Hùng Chí cũng
ngồi không yên, lại một lần nữa cầm điện thoại lên gọi cho Ngô Đông
Phong, lại sắp xếp bài trí một lần nữa.
Cơ hội là do mình sáng tạo ra.
Ngụy Hùng Chí cảm thấy đây cũng là một cơ hội để mình thăng tiến.
Gọi xong điện thoại, lại nghĩ một lúc, Ngụy Hùng Chí thấy mình cần phải đến huyện Kim Câu một chuyến mới được.