Từ chỗ Bí thư Hạo Vũ đi ra, Diệp Trạch Đào có chút choáng váng, không
ngờ sự việc lại phát triển theo phương hướng mình chưa từng dự đoán đến, chuyện này như thế nào hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến.
- Tuy rằng chúng ta lui xuống, sự ủng hộ của bí thư đối với con sẽ càng nhiều!
Vỗ vỗ bả vai Diệp Trạch Đào, không ngờ Hô Diên Ngạo Bác vẫn tỏ ra rất thản nhiên.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Thực ra, chuyện này đâu nhất thiết phải làm như vậy.
Thở dài một tiếng, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bây giờ Bí thư gặp phải lực cản vô cùng lớn, nhân lúc có một ít nhược
điểm trong tay, ép buộc một số người lùi bước, chuyện này có thể lực ủng hộ công tác của Bí thư ở bước tiếp theo. Nếu chúng ta không lùi bước,
những người của đối phương sẽ có nhiều nổi lo lắng khác nhau, chúng ta
lùi xuống rồi, nổi lo lắng của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.
Trong lòng Diệp Trạch Đào không đồng ý, cảm thấy suy nghĩ của bọn Hô Diên
Ngạo Bác quá đơn giản rồi, nếu lúc đó lực lượng của đối phương trở nên
mạnh mẽ hơn, thì việc mà họ lùi xuống sẽ trở thành vô nghĩa rồi.
- Việc này đã có quyết định rồi sao?
Diệp Trạch Đào không chắc chắn hỏi một câu như vậy.
- Đương nhiên, những tư liệu mà cậu có được vô cùng quan trọng, nếu không may để lộ ra ngoài, chuyện này sẽ dẫn đến rất nhiều phản ứng, trong
cuộc họp đã quyết định rồi, việc này dừng lại ở đây.
Không còn cách nào rồi, xem ra bọn Hô Diên Ngạo Bác quyết tâm làm việc này rồi!
- Đi qua chỗ Trịnh Thành Trung xem sao, hẳn là ông ta sẽ nói một chút ít suy nghĩ của ông ta với con.
Lúc đến nhà của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào nhìn ra không khí trong
nhà không được tốt lắm, dường như Trịnh Thành Trung và Phương Mai Anh
đang cãi nhau.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào biết
rằng Phương Mai Anh đã không đồng ý quyết định ngày hôm nay của Trịnh
Thành Trung.
- Cha, mẹ.
Diệp Trạch Đào lên tiếng chào hỏi.
- Trạch Đào, con làm cái gì thế, nhận lấy một số tài liệu đó để rồi cha của các con làm ra nhiều chuyện như thế này!
Phương Mai Anh rất không vui nói.
Diệp Trạch Đào có chút lúng túng, mình làm việc này cũng không nghĩ đến sẽ
xảy ra một số phản ứng như vậy, nếu biết trước sẽ như thế, những tư liệu đó không lấy về còn tốt hơn!
Thực sự hối hận cũng không còn kịp nữa, Diệp Trạch Đào cũng có chút buồn bực.
- Bà nói cái gì vậy, những tư liệu Trạch Đào mang về rất quan trọng, cũng rất đúng lúc, chính là có những tư liệu đó, chúng ta mới có thể nắm thế chủ động trong cuộc tranh đoạt lần này, bà biết cái gì mà nói thế chứ!
Trịnh Thành Trung cũng nổi giận.
Phương Mai Anh cũng nói thế thôi, thực ra bà ta lo lắng nhất chính là sau khi
Trịnh Thành Trung thất thế, sẽ làm cho Trịnh gia suy sụp.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu cũng lo lắng nói:
- Cha, làm như vậy, trong thành phố không phải sẽ rối loạn hơn sao?
Trịnh Thành Trung nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, con có ý kiến gì không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cho rằng mọi người lún hơi sâu vào chủ nghĩa lý tưởng rồi, tuy rằng mọi người có thể ép một số người lùi xuống, nhưng có một điểm mọi người chưa nghĩ tới, lực lượng bọn họ nắm trong tay không có yếu hơn lực
lượng của mọi người. Con tin rằng lúc mà bọn họ chấp nhận lùi xuống, sẽ
đề xuất một số yêu cầu, đó chính là yêu cầu để người bọn họ vào một chức vị cao, nếu thật sự là như vậy, lúc đó mọi người thật sự tranh đấu
không lại đâu, những người mới đến có phải lại triển khai một cuộc tranh đấu mới không?
- Ông Trịnh, ông xem xem Trạch Đào nhà người ta, nó cũng có thể nhìn sự việc rõ ràng vậy, tại sao các ông lại không hiểu chuyện chứ? Nếu các ông còn đương vị , có thể giữ vững được rất nhiều
việc, một khi các ông không còn vị trí, câu nói của các câu không còn
trọng lượng nào đâu!
Phương Mai Anh thở dài một tiếng.
Trịnh Tiểu Nhu rất ôn hoà khoát tay Diệp Trạch Đào ngồi đó, lúc trước có
người cha che chở, cũng không lo lắng đến quan hệ của mình và Diệp Trạch Đào, bây giờ cha cũng lùi xuồng rồi, cô ta có chút ít lo lắng.
Lúc này Diệp Trạch Đào vỗ nhè nhẹ tay Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Thôi đi, ba cũng đã quyết định rồi, chuyện này không xảy ra cũng đã xảy ra rồi, thì chúng ta phải đi đối mặt việc này, bất kể như thế nào, Bí
thư Hạo Vũ vẫn còn ở yên vị trí đó, ông ta có thể thực hiện rất nhiều ý
tưởng, điều đó cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ có thể an ủi như thế này vậy!
Đối với chuyện của cấp trên, nhất thời Diệp Trạch Đào cũng không hiểu
rõ lắm, chỉ cảm thấy mấy người Trịnh Thành Trung lún sâu vào chủ nghĩa
lý tưởng một tí thôi.
- Trạch Đào, có phải con cảm thấy cách làm của chúng tôi có chút hời hợt không?
Trịnh Thành Trung nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
- Bây giờ con không vẫn chưa hiểu rõ.
Diệp Trạch Đào nói thẳng.
- Ai mà hiểu rõ được chứ!
Phương Mai Anh hừ một tiếng.
Lần này Trịnh Thành Trung không có kêu Diệp Trạch Đào vào phòng sách để nói chuyện, rõ ràng là muốn cùng mọi người trao đổi một chút.
Nhìn thoáng qua ba người thân, Trịnh Thành Trung thở dài một cái nói:
- Có rất nhiều mọi người cũng không hiểu rõ đâu, các lực lượng ở khắp nơi đang tranh đấu, tất nhiên sẽ xuất hiện các chiêu bài, chuyện của Hô
Diên Ngạo Bác ở bến cảng lần này, nhìn sơ qua thì ông ta không nhất định phải chịu trách nhiệm, nhưng ở phía sau tranh đấu quá lợi hại, có một
số người nói đã động đến vài lãnh đạo cũ!
Lúc Diệp Trạch Đào
nhìn về phía Trịnh Thành Trung, phát hiện tinh thần của Trịnh Thành
Trung không được tốt lắm, cảm thấy bọn họ cũng đã hao hết tâm lực vào vị trí này rồi.
- Ba, ý ba nói là Bí thư Hạo Vũ cũng sắp chống không nổi nữa sao?
Đây mới là điều Diệp Trạch Đào lo lắng.
Trên mặt Trịnh Thành Trung lộ ra nụ cười, cảm thấy rất vui mừng vì Diệp Trạch Đào nhanh như vậy đã có thể hiểu được vấn đề.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ hành vi bất đắc dĩ của bọn Trịnh Thành
Trung, Bí thư Hạo Vũ phải toàn tâm triển khai hoạt động, nhưng lực cản
càng lúc càng lớn. Dưới tình hình như thế này, Bí thư Hạo Vũ gặp phải
một tình thế nguy hiểm sắp chống đỡ không nổi, từ hành vị xả thân của
Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, có thể làm giảm bớt áp lực trên
diện rộng, cho Bí thư Hạo Vũ có không gian và thời gian, trong một bố
cục mới, Bí thư Hạo Vũ sẽ chiếm thế chủ động.
Cũng không thể nói hành vị của bọn Trịnh Thành Trung rốt cuộc là đúng hay là không đúng!
Trịnh Thành Trung nhìn thoáng qua Phương Mai Anh nói:
- Không phải bà vẫn luôn hy vọng tôi về hưu nghỉ ngơi tốt một chút sao?
Phương Mai Anh thở dài nói:
- Mặc kệ, ông lui xuống hay không tôi không có ý kiến, quan trọng là chuyện của Trạch Đào ông phải sắp xếp tốt mới được!
Đây là điều quan trọng!
Phương Mai Anh đương nhiên lo lắng, Trịnh gia không có người nối nghiệp, đối
với gia đình bọn họ mà nói, có người nối tiếp hay không cũng không có ý
nghĩa gì quá lớn. Nhưng Diệp Trạch Đào là con rể của Trịnh gia, nếu
không sắp xếp tốt cho Diệp Trạch Đào, đối với bước tiếp theo đó là một
vấn đề rất lớn.
Phương Mai Anh cùng với Trịnh Tiểu Nhu cũng đều
có bộ dạng lo lắng, lo lắng sự trung thành của Diệp Trạch Đào sẽ vì
chuyện này mà yếu đi.
Trịnh Thành Trung mỉm cuời nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cứ như vậy, con một mình phải đi đối mặt mọi thứ rồi!
Trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ thầm dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi, đối
với mình mà nói, không muốn đối mặt cũng không được, trong lòng suy nghĩ chuyện này mình cũng không cần thiết để ý nữa rồi, lúc trước cũng chỉ
là mượn tấm da hổ mà thôi, dưới tình huống như thế này chắc cũng có thể
đối phó được, hiện tại Bí thư Hạo Vũ thiếu đi Trịnh Thành Trung và Hô
Diên Ngạo Bác, trong thời điểm quan trọng chẳng lẽ lại không giúp đỡ
mình?
Hơn nữa, vẫn còn có lực lượng của mình ở phía sau lưng,
cũng không cần thiết phải suy nghĩ chuyện này quá mức, Diệp Trạch Đào
cười cười nói:
- Lúc trước cũng không lo lắng quá nhiều, bây giờ cũng không cần thiết phải lo lắng.
Trịnh Thành Trung thở dài nói:
- Sau này Trịnh gia chúng ta không thể nào giúp đỡ con quá nhiều rồi!
Diệp Trạch Đào vừa nghe liền hiểu, Trịnh Thành Trung cũng đang tham dò tình
hình của mình đối với Trịnh Tiểu Nhu, lúc nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu
Nhu, Diệp Trạch Đào nắm lấy tay Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em cũng
đừng trách ba nữa, ba cũng có khó khăn, bất kể xảy ra chuyện như thế
nào, chúng ta sống tốt ngày tháng của chúng ta là được rồi, em còn đang
mang thai nữa, chuyện này bất kể như thế nào cũng phải để cho ba mẹ của
anh biết, nhân cơ hội ba mẹ anh ở bên Italy về lần này, anh sẽ dẫn em đi gặp họ một chuyến.
Đây là thái độ của Diệp Trạch Đào, biểu hiện rõ ràng xem Trịnh Tiểu Nhu là người một nhà.
Nhìn bộ dạng hai người như vậy, Trịnh Thành Trung âm thầm gật đầu, con người Diệp Trạch Đào thật trọng tình nghĩa, đây là điểm đáng trân trọng ở
người thanh niên này, bất luận Trịnh gia xảy ra chuyện gì đi nữa, tin
rằng Diệp Trạch Đào vẫn có tình cảm với Trịnh gia.
Từ trước đến
này Trịnh Thành Trung không đòi hỏi bất cứ gì mà giúp đỡ Diệp Trạch Đào, bây giờ xem ra, cách làm đó của mình đã đả động đến tấm lòng của Diệp
Trạch Đào rồi.
- Trạch Đào, thực ra chuyện này không phải chỉ
đơn giản là thay đổi một số người để tiếp tục tranh đấu, chúng tôi lui
xuống rồi, chẳng lẽ hoàn toàn không còn thủ đoạn nào sao? Trước khi
chúng tôi lui xuống nên sắp xếp một chút, đúng rồi, lần này ba phải đề
nghị với Bí thư Hạo Vũ một chút, để cho đồng chí Lưu Đống Lưu đảm nhiệm
chức Bí thư Thành ủy.
Ồ!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên.
Vốn đang suy nghĩ đến vấn đề sau khi Trịnh Thành Trung lui xuống mình sẽ
mất đi chỗ dựa vững chắc, nếu Lưu Đống Lưu trở thành Bí thư Thành ủy,
vấn đề này sẽ được giải quyết.
- Đương nhiên, việc này vẫn có
tranh luận, bất kể nói như thế nào, Lưu Đống Lưu cũng có đủ kinh nghiệm
làm việc đó, cho dù lần này không thể trở thành Bí thư Thành ủy, cũng có thể trở thành Bí thư ở Hải Đông.
Sau khi một nhóm người lui
xuống, Lưu Đống Lưu sẽ lên chức, dựa vào kinh nghiệm của Lưu Đống Lưu ở
quan trường, cũng có thể trở thành một nhân vật quan trọng đấy!
- Trạch Đào, có thể con cũng sẽ bị điều động một chút đấy, công tác ở
huyện Lục Thương con làm rất tốt. Nhưng lần thay đổi này, nơi đó Bí thư
Hạo Vũ sẽ có sự sắp xếp mới, con có thể sẽ phải rời khỏi tỉnh Tây Giang.
Diệp Trạch Đào liền sửng sốt, hoàn toàn không ngờ chuyện của mình lần này lại có thể làm nên nhiều chuyện như vậy.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung nói:
- Có rất sự việc khi làm phải chú ý nghiên cứu cân bằng một chút, đừng
thấy bọn ta đề xuất ra vấn đề gia đình các cán bộ từ cấp tỉnh bộ trở lên có người nhà mang quốc tịch nước ngoài đều phải lùi xuống là chuyện
nhỏ. Thực ra, đó không phải là chuyện nhỏ, mà là một chuyện rất lớn, bây giờ có rất nhiều gia đình cũng đều có hoàn cảnh như vậy. Vì thế, trong
thời gian ngắn đã có một nhóm cán bộ cấp tỉnh bộ về hưu, ba và Hô Diên
Ngạo Bác làm người ác một lần, còn là một người đại ác nữa. Nếu như con ở lại tỉnh Tây Giang, và còn ở vị trí quan trọng đó nữa, thì sẽ mang lại
rất nhiều điều bất tiện cho con, ý của Bí thư Hạo Vũ muốn để cho Bí thư
Tỉnh ủy phía tây tỉnh Cam Ninh, đồng chí Dương Thăng Hải đến đảm nhiệm
chức vụ, con sẽ điều đến tỉnh Cam Ninh.
Phương Mai Anh không hiểu nói:
- Trạch Đào sẽ điều đến tỉnh Cam Ninh sao?
- Bây giờ Trạch Đào là Phó chủ tịch thành phố, trong việc khai thác phía
tây tỉnh Cam Ninh vẫn luôn không có quá nhiều cây đại thụ, điều kiện ở
mọi phương diện cũng không tốt lắm, nếu điều Diệp Trạch Đào đến đó, mọi
nơi cũng không có quá nhiều ý kiến.
Phương Mai Anh liền cau mày nói:
- Đến cái nơi có điều kiện gian khổ sao!
Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào chính là cần sự yên ắng, ẩn nấp, đồng thời cũng cần thành
tích để thúc đẩy trên diện rộng, đến nơi như vậy, sự ảnh hưởng ở khắp
nơi sẽ giảm xuống mức thấp nhất, có thể giúp đỡ sự phát triển của Trạch
Đào.
Biết rằng việc này mình không có quyền phát ngôn quá nhiều, biết chắc rằng trong chuyện này Bí thư Hạo Vũ đã thiếu mình một ân
tình, Diệp Trạch Đào đến nơi nào cũng không sao!