Diệp Trạch Đào bí mật tới tỉnh Hối Lâm. Lần này Diệp Trạch Đào muốn tìm
hiểu tình hình công việc của Phương Di Mai, không hề nói cho cô ta biết.
Công việc trong huyện đã có sự phối hợp làm việc của Tôn Lôi, đã sắp
xếp mọi chuyện ổn thỏa. Một số nhân vật then chốt của Diệp hệ cũng đã
được căn dặn ổn thỏa. Yêu cầu bọn họ chăm chỉ làm việc, khi thời cơ chín muồi Diệp Trạch Đào sẽ giúp bọn họ hoạt động.
Đối với mọi người mà nói chỉ cần có được lời hứa hẹn của Diệp Trạch Đào, thì cũng có chút nuối tiếc rồi.
Còn đối với những người trước kia đã đến đầu tư ở huyện Lục Thương, quả nhiên là cũng nói như Vệ Hùng Phi. Sau khi Diệp Trạch Đào trao đổi với
bọn họ mọi người đều tỏ ra sẽ tiếp tục ủng hộ Diệp Trạch Đào. Sẽ còn đầu tư cùng với Diệp Trạch Đào.
Làm xong những việc đó, Diệp Trạch Đào liền bí mật tới huyện Kim Câu. Đây là nơi làm việc của Phương Di Mai.
Nói thật, đối với việc để một người phụ nữ ở một nơi trong nhiều năm
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy có chút lo lắng. Phương Di Mai rất xinh
đẹp, lẽ nào không có ai theo đuổi. Nếu như có người theo đuổi, Phương Di Mai liệu có lay chuyển hay không?
Một phó chủ tịch huyện xinh đẹp lại chưa kết hôn, bất luận là ở đâu thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Ở trong xã hội hiện đại ngày nay Diệp Trạch Đào cũng không có mấy tin tưởng.
Do mang tâm lí như vậy nên Diệp Trạch Đào đã lặng lẽ đến huyện Kim Câu nơi làm việc của Phương Di Mai.
- Ông chủ, huyện các ông phát triển cũng không tồi!
Ngồi ở quán đối diện với Ủy ban nhân dân huyện, Diệp Trạch Đào nói chuyện với ông chủ quán.
- Ừ, phát triển khá tốt, trong huyện hiện giờ cũng có một vài hoạt động, phát triển cũng nhanh hơn nhiều.
Tuy rằng huyện Kim Câu không thể so sánh được với nơi mà mình sinh
sống, nhưng Diệp Trạch Đào cảm thấy nơi đây so với những huyện khác cũng là khá hơn rất nhiều.
Đang ăn một bát mỳ, thì Diệp Trạch Đào nghĩ Phương Di Mai đến làm việc ở nơi đây xem ra cũng rất thành tâm.
Chỉ là không biết công việc của cô ấy diễn ra như thế nào.
- Ông chủ, nghe nói huyện ông có một Phó chủ tịch xinh đẹp đúng không?
- Anh nói đến Phó chủ tịch Phương đúng không? Đó là điều đương nhiên,
cô ấy làm việc thì không có gì để chê. Gần đây sau khi từ thành phố quay về nghe nói cô ấy lại giúp chúng tôi giành được một khoản giúp đỡ cho
người nghèo. Cô ấy là một Phó chủ tịch huyện rất có năng lực.
- Ồ, nghe nói cô ấy vẫn chưa kết hôn, có không ít người theo đuổi đúng không?
Ông chủ nhìn Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Thanh niên các cậu chỉ thích hỏi đến chuyện này thôi. Ai nói là không có người theo đuổi, quá nhiều là đằng khác. Tiếc là Phó chủ tịch Phương coi trọng công việc, căn bản là không nghĩ tới chuyện đó.
Diệp Trạch Đào nghe thấy câu này trong lòng chợt nghĩ, đây đúng là một
chuyện cần suy nghĩ. Một Phó chủ tịch huyện trẻ trung lại không kết hôn. Cứ tiếp tục thế này sẽ nảy sinh những lời đồn thổi. Sẽ ảnh hưởng không
tốt đến sự phát triển của Phương Di Mai.
Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào suy nghĩ tới việc kết hôn của Phương Di Mai.
- Đây là lần đầu cậu đến huyện Kim Câu đúng không?
- Đúng vậy, lần đầu tới. Tôi còn là đồng hương với Phó chủ tịch của các ông đấy.
Ông chủ cửa tiềm liền cười nói:
- Nghe nói Phó chủ tịch đã có chồng chưa cưới ở quê nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt.
Nói xong lời này lại nhìn một lượt Diệp Trạch Đào.
Đúng lúc đó, Diệp Trạch Đào nhìn thấy hai người một nam, một nữ bước ra từ Ủy ban nhân dân huyện vừa đi vừa nói chuyện.
- Cậu xem, Phó chủ tịch Phương cũng vừa hay bước ra rồi. Hai người là đồng hương cũng nên chào hỏi một tiếng chứ?
Ông chủ quán cười nói.
Người đàn ông đó làm gì vậy?
Diệp Trạch Đào nhìn sang người đàn ông đó cũng rất trẻ và khá phong độ.
Lúc này Diệp Trạch Đào không muốn bước lên phía trước nữa, liền ngồi đó nhìn.
Hai người không hề biết được là Diệp Trạch Đào đang ngồi đó. Phương Di Mai và người đàn ông đó cùng bước vào.
- Đó là Phó chủ tịch huyện Lư Cảnh Cao của chúng tôi. Nghe nói cậu ấy
là con trai của lãnh đạo nào đó trên tỉnh, vừa được điều đên huyện, nghe nói cậu ấy vẫn luôn theo đuổi Phó chủ tịch Phương.
Ông chủ tiệm dường như cũng đoán được ý của Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Trên khuôn mặt của Diệp Trạch Đào liền biểu lộ nét mặt khó coi, cho dù
có rộng lượng hơn nữa thì Diệp Trạch Đào cũng không mong muốn chuyện này xảy ra.
Diệp Trạch Đào ngồi đó trong lòng thầm nghĩ, mình
cũng không hề ép Phương Di Mai phải toàn tâm toàn ý với mình. Nếu cô ấy
có thể tìm được tình yêu của mình thì hắn cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy.
Nhưng, nếu cứ như vậy mà bên cạnh người đàn ông khác thì lại là chuyện
khác.
Cho dù Diệp Trạch Đào có rộng lượng đến mức nào đi chăng nữa, thì nhìn thấy chuyện này cũng không thể vui vẻ được.
- Di Mai, sau khi bố anh nghe được chuyện của em rất vui, nói là muốn mời em đến nhà chơi.
Ý của Lư Cảnh Cao là muốn Phương Di Mai và Lư Cảnh Cao về nhà ăn cơm trưa. Hai người cùng bước vào.
Do Diệp Trạch Đào ngồi khá gần cửa, lại quay đầu qua một bên, hai người thì lại mãi nói chuyện nên không nhìn thấy Diệp Trạch Đào.
Sau khi hai người bước vào trong quán, Diệp Trạch Đào có rất nhiều nghi hoặc ngồi đó.
Ông chủ quán thoáng nhìn về phía Diệp Trạch Đào rồi quay sang chào hỏi hai người khách mới vào.
- Cho một nồi lẩu đi.
Lư Cảnh Cao đã đặt hết tâm chí mình vào Phương Di Mai nên chỉ nói một câu như vậy với ông chủ quán.
- Di Mai, việc anh vừa nói em thấy thế nào? Bố anh rất yêu quý em. Nói là bất luận thế nào cũng phải mời được em về nhà.
- Cám ơn sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Lư, có cơ hội em sẽ tới.
- Sao lại là có cơ hội sẽ tới, lúc nào em tới cũng được. Em hiểu ý của
anh mà, anh đã tìm hiểu rồi. Em không có bạn trai ở Ninh Hải, mà cho dù
là có bạn trai rồi anh cũng vẫn thích em.
Ngang nhiên theo đuổi Phương Di Mai trước mặt mình!
Diệp Trạch Đào nghe thấy câu nói đó, trong lòng cảm thấy rất không bình thường. Từ câu nói này có thể thấy Lư Cảnh Cao đang theo đuổi Phương Di Mai. Còn nói cả đến chuyện bố gã là Chủ tịch tỉnh gì đó. Ngoài ra, Diệp Trạch Đào cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ chuyện này có thể thấy mối quan hệ giữa hai người cũng chưa quá thân thiết. Chắc hẳn vẫn chưa phát triển
tới mức độ quá thân mật.
Rốt cuộc Phương Di Mai có suy nghĩ như thế nào?
Lúc này Diệp Trạch Đào rất muốn biết suy nghĩ của Phương Di Mai.
Giả dụ như Phương Di Mai có ý sẽ dây dưa với Lư Cảnh Cao này, Diệp Trạch Đào đảm bảo sẽ quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
Lúc này Diệp Trạch Đào có chút không yên rồi. Trong lòng nghĩ, hai người cách nhau quá xa cũng khó tránh sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Trạch Đào lúc này nghĩ tới chuyện Điền Lâm Hỷ có ý điều Ôn Phương
và Phương Di Mai dời khỏi mình. Diệp Trạch Đào cũng đoán được rằng sẽ
xảy ra chuyện như vậy, cố ý làm như vậy để hai người phụ nữ có thể yêu
lại từ đầu, từ đó mà cắt đứt quan hệ với mình.
- Lư Cảnh Cao, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Chúng ta không hợp đâu, mong rằng
sau này anh đừng nhắc lại chuyện này nữa, cũng đừng có gọi thân mật như
vậy nữa.
Giọng nói của Phương Di Mai truyền ra ngoài.
- Có điều gì mà không hợp chứ. Anh vừa nhìn thì đã thích em rồi. Nếu
không anh cũng không bảo bố anh điều anh tới huyện Kim Câu.
- Em đã có bạn trai rồi, quan hệ của bọn em cũng rất tốt. Sau này anh đừng quấy rầy cuộc sống của em nữa!
Hai người mượn cơ hội này để nói chuyện này.
trong lòng Diệp Trạch Đào cũng khá hơn rất nhiều. Từ những lời nói vừa
rồi của Phương Di Mai có thể thấy. Phương Di Mai không hề làm gì có lỗi
với mình.
Trong lòng Phương Di Mai có ý đồ. Việc này Diệp
Trạch Đào có thể nhìn ra. Có người phụ nữ nào làm trong cơ quan nhà nước mà không có suy nghĩ như vậy, Diệp Trạch Đào đối với chuyện này cũng có thể hiểu được.
- Di Mai, nghe bố anh nói gần đây một số nơi
cần tiến hành điều chỉnh. Phó bí thư Tào cũng sẽ được điều đi nơi khác.
Anh biết em bỏ rất nhiều tâm huyết vào làm việc. Nhưng, nếu bên trên
không có ai hậu thuẫn thì lần điều chỉnh tiếp theo em sẽ gặp phải cửa ải khó khăn rồi!
Trong lời nói của Lư Cảnh Cao có sự uy hiếp.
Diệp Trạch Đào cau mày. Tên khốn này mượn thế lực của cha anh ta tới uy hiếp Phương Di Mai. Thật là không ra gì!
Phương Di Mai cũng là một người rất thông minh. Nếu như không nghe ra
dụng ý của đối phương. Nếu như không kết bạn với gã. Tới lần điều chỉnh
tới bố gã sẽ điều chỉ thị tới mình. Đây là một sự uy hiếp.
Nếu như là người khác không có hậu thuẫn ở phía sau mà nghe thấy những
câu này, lại biết rằng một Phó chủ tịch tỉnh muốn động tới mình, thì
nhất định sẽ rất lo lắng. Đây dù sao cũng là lực lượng không tương xứng. Phương Di Mai cũng muốn làm điều mờ ám với Lư Cảnh Cao để qua được cửa
ải này, nhưng Phương Di Mai lại nghĩ tới thế lực hùng mạnh của Diệp
Trạch Đào. Giả dụ mình làm điều này thật truyền đến tai của Diệp Trạch
Đào thì to chuyện rồi.
Bất luận thế nào cũng không thể làm chuyện gì để Diệp Trạch Đào hiểu lầm cả!
Phương Di Mai rất nhanh sau đó đã có quyết định, lập tức liền đứng dậy nói với Lư Cảnh Cao:
- Em còn có việc!
Nói xong, Phương Di Mai liền bước ra.
Khi bước từ trong ra, Phương Di Mai liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi đó mỉm cười với mình.
A !
Phương Di Mai kinh ngạc xíu nữa thì kêu lên.
Nghĩ lại sự việc vừa xảy ra, Phương Di Mai xíu thì ngất đi. Giả dụ vừa
rồi mình dùng thủ đoạn mờ ám đó, vậy thì thật không biết sẽ có kết quả
như thế nào nữa.
Lại nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào âm thầm tới huyện, thì Phương Di Mai thật không biết nói như thế nào mới phải.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền đứng dậy, để tiền lên bàn và bước ra bên ngoài.
- Di Mai, Di Mai!
Lư Cảnh Cao đuổi theo ra bên ngoài.
Lúc này Phương Di Mai nào còn tâm tư muốn nói chuyện với Lư Cảnh Cao nữa, đã nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi về phía trước, Phương Di Mai hiểu rằng lúc
này không nên tuỳ tiện nhận nhau. Diệp Trạch Đào có ý để mình đi theo
sau.
Chỉ thấy Diệp Trạch Đào gọi một chiếc taxi rồi ngồi lên xe. Chiếc xe đó rất nhanh sau đó đã dời khỏi.
Phương Di Mai đứng đó, trên người ướt đẫm mồ hôi. Cô ta không hề biết
được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Trong lòng rối hết cả lên. Nếu như để
Diệp Trạch Đào hiểu lầm thì cho dù mình có lí cũng khó mà giải thích rõ
ràng được.
- Di Mai, em đừng giận mà, có gì từ từ nói.
Lư Cảnh Cao đuổi đến trước mặt Phương Di Mai.
- Lư Cảnh Cao tôi nói cho anh biết, tôi không thích anh, xin anh hãy tự trọng!
Lần này Phương Di Mai không thèm để ý tới Lư Cảnh Cao nữa. Thứ mà cô ta nghĩ là nhanh chóng tìm ra Diệp Trạch Đào. Nói rõ những chuyện có thể
đã xảy hiểu lầm.
Cũng không quay về Ủy ban nhân dân huyện, vẫy tay gọi một chiếc taxi, Phương Di Mai liền ngồi lên.
Lư Cảnh Cao đứng đó nhìn về phía Phương Di Mai đi. Khuôn mặt trở lên
rất khó coi. Mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức mà vẫn không cưa được người phụ nữ này. Thật không thể hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Cầm điện thoại lên, Lư Cảnh Cao bấm gọi một số điện thoại, bên trong trầm giọng nói:
- Bố không chơi thứ tình cảm đó nữa. Chuẩn bị tối nay hẹn cô ta. Bố sẽ mạnh tay hơn.