Diệp Trạch Đào đang tiến hành sắp xếp lại công việc của huyện, thì Vệ
Hùng Phi tìm tới. Gọi một cuộc điện thoại choDiệp Trạch Đào, tỏ ý mời
hắn ra nói chuyện một chút.
Việc này Diệp Trạch Đào thật
không tiện từ chối, dù sao cũng là bố của Vệ Vũ Hinh. Người ta đã chạy
đến huyện Lục Thương để giúp mình, bây giờ muốn gặp mình, dù sao cũng
cần phải gặp mặt một lần, đặc biệt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp
Trạch Đào cũng muốn đi trao đổi với ông ta một chút mới được.
Vận may của Vệ Hùng Phi cũng không tốt lắm, vừa mới bỏ ra không ít công sức kéo gần lại quan hệ với Thi Minh Cương, thì Thi Minh Cương lại bị
giáng chức. Việc này làm ông ta càng nghĩ càng thấy buồn bực. Nếu như
không phải thành phố Cừ Dương còn có một đứa con rể là Diệp Trạch Đào
thì Vệ Hùng Phi đã cảm thấy cả quá trình đến Cừ Dương lần này thật là
thất bại.
Nhận được điện thoại của Vệ Hùng Phi. Lúc này Diệp
Trạch Đào mới nghĩ tới không ít người đã vì nể mặt mình mà tới đầu tư ở
thành phố Cừ Dương. Đối với những người này cũng cần phải có câu trả lời thoả đáng cho bọn họ mới được.
Diệp Trạch Đào đúng giờ vội
chạy đến chỗ mà Vệ Hùng Phi đã sắp xếp, Vệ Hùng Phi cũng không hề sắp
xếp bất cứ ai khác ở đó, có rất nhiều chuyện chỉ hai người thân thiết
mới có thể nói.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn xungquanh , Vệ Hùng Phi nói:
- Yên tâm, nơi đây rất an toàn. Có gì thì cứ việc nói.
Phòng trà này rất yên tĩnh, nhân viên không phức tạp. Khi Diệp Trạch Đào đi vào không hề nhìn thấy ai bên trong cả.
- Tôi đã nói với ông chủ rồi. Hôm nay nơi đây ngừng hoạt động
Vệ Hùng Phi liền nói một câu.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, Vệ Hùng Phi làm việc là như vậy.
Trong việc này Diệp Trạch Đào rất tin tưởng Vệ Hùng Phi. Vệ Hùng Phi
đang bị lẫn lộn trắng đen, nhưng vẫn có con đường đi riêng của mình.
- Để đảm bảo an toàn con vẫn nên gọi ta là Vệ tổng thì hơn.
Vệ Hùng Phi liền nói với Diệp Trạch Đào một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, hỏi:
- Ông vừa tới Cừ Dương?
Mấy ngày trước vừa nói chuyện điện thoại với Vệ Vũ Hinh, Vệ Vũ Hinh còn nói là bố cô ta quay về rồi. Giờ lại nhìn thấy Vệ Hùng Phi đến đây rồi, Diệp Trạch Đào liền hỏi lại.
- Tỉnh Tây Giang thay đổi nhiều quá.
Vệ Hùng Phi có cảm giác, từ góc nhìn của ông ta nhìn thấy vật gì cũng
không thấy vừa mắt, chỉ cảm thấy tiếc nuối về sự thay đổi trong chốn
quan trường ở tỉnh Tây Giang.
Khi nói chuyện, nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Biết được không ít tình hình thay đổi ở tỉnh Tây Giang, lại thêm việc
biết được thế lực của Diệp Trạch Đào ở thành phố Cừ Dương. Vệ Hùng Phi
không thể không khâm phục người con rể này của mình.
Trong
đầu Vệ Hùng Phi vẫn còn nhớ tình hình của Diệp Trạch Đào khi còn là cán
bộ xã. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào giờ đã trở thành Ủy viên thường vụ Thành Ủy, Phó chủ tịch thành phố. Vệ Hùng Phi có một cảm giác không phục.
Chàng thanh niên này thật sự quá tài giỏi.
Diệp Trạch Đào có
biết đến việc của Vệ Hùng Phi, cũng biết được tình cảm tốt đẹp giữa Vệ
Hùng Phi và Thi Minh Cương. Cũng có một chút lo lắng, liền hỏi:
- Giữa ông và Thi Minh Cương...?
Vệ Hùng Phi vừa nghe thì đã hiểu được ý của Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:
- Cùng nhau ăn uống, vui chơi thì có, còn những chuyện khác thì tôi không chú ý.
Diệp Trạch Đào lúc này mới yên tâm hơn một chút, dưới thân phận của Vệ
Hùng Phi, những chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, chắc hẳn
ông ta cũng hiểu rất rõ.
- Uống trà đi, trà ở đây rất ngon.
Nếu như trước kia Vệ Hùng Phi không có những suy nghĩ như vậy về Diệp
Trạch Đào, thì suy nghĩ hiện giờ cũng sẽ hoàn toàn mất đi. Có được một
người con rể như vậy, tuy rằng không công khai nhưng đối với nhà họ Vệ
mà nói thì cũng đã là một chuyện vui rồi.
Hơn nữa, Vệ Hùng
Phi cũng coi như đã hiểu, con gái của mình đã đi theo loại nhân vật này
đến cùng, cho nên có muốn chia rẽ chúng thì cũng không được. Cháu thì
cũng đã có rồi, thôi bỏ đi, thế này cũng tốt.
Diệp Trạch Đào nhấp một ngụm trà rồi mới nói với Vệ Hùng Phi:
- Có rất nhiều chuyện không thể chỉ xem vẻ bề ngoài!
Nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào lo rằng Vệ Hùng Phi không hiểu rõ tình hình, nên đã kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe một lần.
Đưa cho Vệ Hùng Phi một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào nói:
- Thứ mà ông nhìn thấy chỉ là tình hình của tỉnh Tây Giang, có một số chuyện con phải kể cho ông một chút.
Vệ Hùng Phi muốn biết nhiều hơn, vội nói:
- Cậu nói đi, tôi đang nghe đây.
Diệp Trạch Đào liền từ từ kể chuyện cho Vệ Hùng Phi nghe.
Khi mới bắt đầu Vệ Hùng Phi vẫn chưa có quá nhiều cảm xúc, theo mạch
chuyện của Diệp Trạch Đào kể, về sau khuôn mặt của Vệ Hùng Phi càng biến sắc.
Sau khi nghe được chuyện Diệp Trạch Đào có liên quan
đến việc tranh quyền đoạt vị ở cấp trên. Vệ Hùng Phi gượng cười một
tiếng. Gã biết rằng mình tuy rằng đã rất coi trọng Diệp Trạch Đào, nhưng vẫn còn xem thường nó. Có thể so sánh với những mưu quyền mình đã trải
qua. Trước mặt Diệp Trạch Đào mình quả không phải là người cùng một cấp
bậc.
Lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Diệp
Trạch Đào. Vệ Hùng Phi lần đầu tiên không ngờ lại có suy nghĩ kính phục
vô cùng.
Thật không đơn giản!
Từ vị trí của một
tên dân đen đặt mình vào trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, không những
trở thành vật hy sinh mà ngược lại có thể mượn vị trí này để hoàn thành
nhiều việc khác. Một người con rể như vậy quả là muốn đốt đèn lồng lên
tìm cũng khó tìm. Con giái mình quả là có con mắt nhìn người.
Dựa vào sự khôn khéo của Vệ Hùng Phi, thêm vào đó là chuyện ông ta đã
ngầm tìm hiểu thêm về tình hình của Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi đương
nhiên biết được rằng bên ngoài Diệp Trạch Đào cũng còn vài người phụ nữ
khác. Đối với người như hắn ta mà nói một người đàn ông có mấy người phụ nữ bên cạnh không phải là chuyện gì to tát cả. Chỉ cần đối xử tốt với
con gái gã là được. Có thể thấy Diệp Trạch Đào rất coi trọng tình cảm
với con gái mình, như thế thì cũng đã đủ rồi.
- Hóa ra vấn đề của Thi Minh Cương quả là không đơn giản!
Vệ Hùng Phi thở dài một tiếng.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Cho nên, tôi rất lo lắng quan hệ giữa ông và ông ta đi lại quá thân mật.
- Chuyện đó thì cậu có thể yên tâm. Con người của tôi làm việc có chừng mực.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới thực sự nhẹ nhõm hơn nhiều. Nói nhiều chuyện như vậy cho Vệ Hùng Phi nghe, mục đích chính là hi vọng Vệ Hùng Phi
không biết gì mà bước vào con đường không có lối thoát.
- Ý cậu là sau này cậu sẽ đến tỉnh Cam Ninh làm việc?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, tôi sẽ sớm đi thôi, gần đây tôi đều bận sắp xếp chuyện trong huyện.
- Chỗ đó xem ra cũng cần đầu tư ?
- Đúng vậy, nhưng mọi chuyện đều phải qua đó rồi mới nghiên cứu được.
Việc mà tôi lo nhất hiện giờ là những người nể mặt con nên mới tới huyện Lục Thương làm việc. Con đột nhiên dời khỏi đây không lời giải thích
với bọn họ.
Vệ Hùng Phi liền cười lên nói:
- Trạch
Đào, trong chuyện này con còn chưa có nhiều kinh nghiệm rồi. Con nên
biết, hễ là những người vì nể mặt con mà tới đó không ngoài hai loại
người: một là người thật lòng muốn giúp con, trước khi họ tới thì cũng
đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đối với những người này con không cần nói gì hết họ đều có thể hiểu được. Còn loại người thứ hai là muốn lợi dụng thế
lực của con để phát triển. Trước khi tới huyện Lục Thương bọn họ cũng đã hiểu được hết hậu quả sẽ có thể xảy ra. Đương nhiên cũng đã nghĩ tới
chuyện đầu tư thất bại. Bọn họ có thể chấp nhận được!
Diệp Trạch Đào cũng đồng ý với ý kiến của Vệ Hùng Phi, nói:
- Bất luận như thế nào chuyện này cũng cần cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng mới được.
Vệ Hùng Phi xua tay nói:
- Không cần phải quá lo lắng, huyện Lục Thương là huyện thí điểm của
đất nước, có biết bao nhiêu chính sách ưu đãi. Nếu như vẫn còn phải chịu thiệt thì chỉ có thể trách năng lực của bọn họ thôi. Tôi tin rằng chỉ
cần cẩn thận kinh doanh thì những người đến đầu tư ở huyện Lục Thương
đều không phải chịu thiệt, chuyện này con cứ yên tâm.
Vệ Hùng Phi mỉm cười nói:
- Không nói chuyện người khác nữa, nói chuyện của ông đi. xí nghiệp của ông hiện giờ đang vận hành khá tốt, nhất định sẽ kiếm được tiền, chỉ là kiếm được nhiều hay ít mà thôi.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới mỉm cười nói:
- Nếu là như vậy thì tôi cũng yên tâm hơn.
Vệ Hùng Phi liền cười ha ha nói:
- Thương nhân coi trọng lợi nhuận, không tính toán trước thì cho dù có
quan hệ thân thiết tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể dễ dàng đầu
tư. Nếu đã đến rồi thì hãy cứ yên tâm, không có người nào phải thất bại!
Thực ra Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ chuyện này. Huyện Lục Thương có
được nhiều chính sách ưu đãi như vậy. Việc đến đầu tư ở huyện Lục Thương của thương nhân nếu như còn phải chịu thua lỗ, thì chứng tỏ bọn họ
không phải là những người biết tính toán làm ăn. Những người đến huyện
Lục Thương đầu tư đều là những doanh nghiệp lớn, những tập đoàn lớn. sao họ có thể không biết làm ăn chứ? Đều là những doanh nghiệp có chuẩn bị
rồi mới đến đầu tư.
- Những điều ông nói đều rất đúng.
Diệp Trạch Đào cũng đã yên lòng hơn với cái kết này. Tính là sẽ gọi
điện thoại cho mấy nhân vật quan trọng để nói với họ chuyện này.
Vệ Hùng Phi nói:
- Trạch Đào, tuy rằng tôi nhìn thấy không nhiều, nhưng dựa vào những
lời cậu vừa nói, thì có thể đoán ra lòng dạ của một số người, bọn họ đặt thứ quý giá nhất lên người cậu. Cậu phát triển càng cao thì bọn họ càng coi trọng sự tồn tại của cậu nhiều hơn. Đừng nói là đầu tư ở huyện Lục
Thương thu được nhiều lợi nhuận, cho dù là có bị thua lỗ hết đi chăng
nữa, mà họ biết cậu đi tới nơi khác để phát triển, bọn họ vẫn sẽ không
chùn bước theo cậu. Tôi đoán rằng sẽ có không ít người theo cậu đến tỉnh Cam Ninh để phát triển.
- Chuyện này không thể nói trước.
Tôi đoán, tuy rằng có một số người cũng có suy nghĩ như vậy nhưng cũng
không thể đặt vào họ hết.
- Đúng vậy, suy nghĩ này của
cậu rất đúng. Thế này đi, hiện nay tôi cũng có không ít quan hệ, tôi sẽ
tác động bên trong một chút. Tỉnh Cam Ninh tôi chắc chắn sẽ đi. Cho dù
tôi không đi thì Vũ Hinh cũng sẽ đi. Người một nhà mà, tôi không giúp
cậu thì còn giúp ai?
Thái độ của Vệ Hùng Phi cũng rất rõ ràng.
Diệp Trạch Đào thấy Vệ Hùng Phi có suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng rất vui, nói:
- Thế này đi, để sau khi tôi đến đó rồi sẽ tính sau. Dù sao tôi cũng chưa làm rõ tình hình ở dưới đó.
Vệ Hùng Phi cười nói:
- Chuyện này tôi lại không nghĩ như vậy. dù sao khu kinh tế cũng sẽ cần rất nhiều thứ. Tôi sẽ lập tức phái người đến đó điều tra tình hình. Bất luận thế nào cũng sẽ điều tra giúp cậu.
Diệp Trạch Đào lại
nghĩ tới việc mình đã cử Cố Minh Trung đi. Nhưng như thế cũng tốt. Cố
Minh Trung và Vệ Hùng Phi không đi cùng trên một con đường. Cố Minh
Trung sẽ tìm hiểu theo con đường trong chốn quan trường. Còn Vệ Hùng Phi sẽ tìm hiểu mọi chuyện theo con đường trong chốn thương trường. Tin tức mình có được sẽ khoa học hơn.
- Vậy thì làm phiền ông nhiều rồi!
- Cậu nói gì vậy? đều là người một nhà cả mà! Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.
Vệ Hùng Phi ra vẻ không vui nói.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Gần đây con đang tính là sẽ âm thầm về Ninh Hải một chuyến để gặp con con.
Vệ Hùng Phi rất vui nói:
- Vậy cũng tốt!
Diệp Trạch Đào đi để làm hai chuyện, một là muốn thăm Vệ Vũ Hinh và
con, mặt khác cũng muốn giải quyết chuyện với Phương Di Mai. Dù sao cũng phải để bố mẹ cô ấy nhìn thấy mình một chút mới được.
Vừa nghĩ tới chuyện này, ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy đau đầu.