Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 953: Chương 953: vai phản diện




- Chủ tịch thành phố Diệp, truyền thông hôm nay thật là náo nhiệt!

Trần Vũ Tường mỉm cười đi vào rồi nói với Diệp Trạch Đào

Về việc hôm qua thấy mọi người than liên tục đến phát nghiền, Vu Chi Hán từ khí phách hiên ngang ở lúc mới đầu nay đã biến thành một vai phản diện, Trần Vũ Tường nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, càng thêm kính nể Diệp Trạch Đào.

Mới sáng sớm thức dậy, trước hết Diệp Trạch Đào ra ngoài rèn luyện, rồi mới quay trở lại vào nhà, thì Trần Vũ Tường đã tới

Vừa lo rửa mặt vừa quay ra hỏi chuyện:

- Có xảy ra chuyện gì à?

Hôm qua rất náo nhiệt, Diệp Trạch Đào cũng rất bận rộn, cũng không có thời gian để đi lo những chuyện khác.

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đã mở máy vi tính rồi, anh xem thì sẽ biết, đấy toàn là những nội dung liên quan đến việc về tình hình khu kinh tế mới Giáp Hà và Bí thư Vu.

Khi nhìn về phía Trần Vũ Tường, thấy đượcvẻ hưng phấn của cậu ta..

Trong lòng Diệp Trạch Đào động một tí, liền chạy qua đó xem.

Nhìn là biết truyền thông đã rất náo nhiệt.

Trước tiên là nội dung của khai thác khu kinh tế mới Giáp Hà, nội dung này chiếm hết phần lớn của trang đầu, gần như là một giới thiệu toàn diện của cả khu kinh tế mới Giáp Hà, đương nhiên, trọng tâm vẫn là nội dung liên quan đến Dương Thăng Hải và Diệp Trạch Đào, những gì viết về hai người này cũng không ít, nhưng khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy hứng thú vẫn là những nội dung liên quan đến Vu Chi Hán, nào ngờ phóng viên của giới truyền thông lại đưa Vu Chi Hán ví von thành vai phản diện.

Cách viết của nhóm phóng viên mạnh dạn hơn nhiều, thậm chí có những bài viết đã bắt đầu phê bình những vụ việc đàn áp của Vu Chi Hán.

Vai phản diện à!

Diệp Trạch Đào lại lần nữa than vãn về khả năng của giới truyền thông, muốn đưa một người tốt nói thành người xấu thì căn bản cũng không cần phí quá nhiều sức lực.

Một người cứ vùi đầu vào công việc. Không ngừng tạo nên những thành tích như Phó Chủ tịch thành phố, một người Bí thư Thành ủy không ngừng đàn áp Phó chủ tịch thành phố!

Nhìn thấy những nội dung này lan tràn ngập trên mạng, Diệp Trạch Đào gật gù cái đầu, muốn buôn chuyện về một ủy viên thường vụ của Ủy ban Tỉnh, nếu như không có ai chống lưng thì không thể nào xảy ra chuyện như vậy, xem ra Dương Thăng Hải cũng không phải nhàn rỗi gì, cũng đang mượn chuyện này để lập uy ấy mà!

Thông thường thì giới truyền thông có thể đưa chuyện của một ủy viên thường vụ của Ủy ban Tỉnh ra mà nói, cũng có nghĩa là ủy viên thường vụ của Ủy ban Tỉnh này đã sắp bị mất chức rồi, nhưng sức mạnh của Dương Thăng Hải không to lớn đến vậy đâu, Diệp Trạch Đào cũng biết rõ về người đứng phía sau của Dương Thăng Hải.

Đang nghĩ đến chỗ Dương Thăng Hải lập uy thì Diệp Trạch Đào thấy Trần Vũ Tường đã đi ra ngoài, đã gọi điện được cho Trịnh Thành Trung.

Diệp Trạch Đào cũng muốn nói chuyện với Trịnh Thành Trung, xem xem thái độ của Trịnh Thành Trung thế nào.

Gọi điện cho Trịnh Thành Trung cũng khá tiện lợi, kết nối được ngay tức thì.

- Trạch Đào, vụ việc các anh làm rất tốt!

Trịnh Thành Trung mới nhấc máy lên đã nói ra câu nói như vậy.

- Việc triển khai cũng nhờ vào sự chỉ đạo của Bí thư Dương mà thôi.

Trịnh Thành Trung cười ha hả và nói:

- Việc này do ai chỉ đạo thì có vấn đề gì. Trong lòng mỗi người cũng đều có một cái cân. Anh chỉ cần tập trung vào mà thực hiện là tốt rồi!

Trịnh Thành Trung nói ra một câu nói như vậy, tức là ý muốn nói cho Diệp Trạch Đào biết, bí thư Hạo Vũ của họ luôn chú ý đến việc của Giáp Hà, là do công lao của Diệp Trạch Đào, không một ai có thể đoạt mất.

Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu:

- Trong phút chốc Giáp Hà đã náo nhiệt hẳn lên, không biết có trở thành tiêu điểm hay không?

Diệp Trạch Đào cũng có chút lo lắng, Hô Diên Ngạo Bác đắc tội với không ít người. Nếu chẳng may Giáp Hà trở thành tiêu điểm, những người đối đầu có chạy tới công kích không.

Từ sau khi Trịnh Thành Trung biết chuyện có thể giữ lại chức vị. tâm trạng cũng khá tốt, cười ha hả và nói:

- Đấy là tình trạng trước đây. Nay mọi người cũng có chút lo ngại, anh khỏi phải lo lắng chuyện này, Trung ương cũng đã nắm rõ tình hình của tỉnh Cam Ninh, trước giờ vẫn chưa đưa ra cách giải quyết nào, mục đích chính là để đảm bảo ổn định, nhưng đến nay đã có thấy rõ sự khác biệt, nếu như khu kinh tế mới Giáp Hà ăn nên làm ra, thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì ảnh hưởng đối với tỉnh Cam Ninh cũng được giảm xuống đến mức thấp nhất!

Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Trịnh Thành Trung nói rất có lý, từ trước đến nay một bộ phận lãnh đạo của Tây Bộ như tỉnh Cam Ninh cũng hay mượn cớ rằng Tây Bộ thiếu sự phát triển, điều kiện không tốt, nên cũng chưa thể đưa lên phát triển, vì đó khiến càng ngày càng nhiều người cho rằng Tây Bộ khó phát triển là do rất nhiều nguyên nhân, mà bỏ sót vấn đề về cán bộ, nay mình gây dựng một sự kiện lớn như vậy ở Giáp Hà này, đó là một tác động đối với quan điểm của một số lãnh đạo ở Tây Bộ.

Phải có động tác mạnh hơn rồi!

Nếu muốn mượn cái khuyết điểm này mà không ngừng công kích, thì lối mòn suy nghĩ cũ này của tỉnh Cam Ninh sẽ nhanh chóng tan rã, khi đó bộ máy của Tỉnh ủy cũng sẽ nảy sinh biến động lớn!

- Lần này tôi cũng đắc tội với không ít người.

Sau khi hiểu ra đạo lý này, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói một câu.

Trịnh Thành Trung cười ha hả và nói:

- Muốn làm việc thì nào có thể không đắc tội với người ta, nhưng so với người bị đắc tội thì thành tích của anh hơn hẳn! Chẳng mấy chốc đã dựng nên cục diện mới tại tỉnh Cam Ninh, ngay cả Phó Chủ tịch Phùng cũng biểu dương anh!

Diệp Trạch Đào thấy vui trong lòng, xem ra nhà họ Phùng kia cũng chú ý đến tình hình phát triển của mình.

Diệp Trạch Đào cũng chỉ nói một tiếng thôi, dù là biết rõ có tình trạng như vậy đi nữa, thì hắn cũng sẽ tiến lên phía trước, không hề lo sợ việc đắc tội với người ta.

Trịnh Thành Trung nói:

- Dương Thăng Hải đã đến tỉnh Cam Ninh, nhưng bấy lâu nay vẫn chưa thể mở ra cục diện mới, cơ hội lần này rất tốt, anh có thể phối hợp nhiều hơn.

Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến mối lo ngại của bản thân, và nói:

- Tâm lý của ai cũng có thể đổi thay, có lúc sẽ không giống nhau.

Trịnh Thành Trung là một người khôn khéo, lúc mới thì sửng sốt, nhưng hồi sau nghĩ ra ngay vấn đế, và nói:

- Trạch Đào, người không có người toàn diện, trong vòng năm năm, sự trưởng thành của anh cũng to lơn như vậy thôi! Nhận thức của anh về quan trường này đã càng ngày càng rõ rồi, nhiều khi phải có chút lòng khoan dung, khiến người ta trung thành với anh thì rất khó, nên phải học tập cách sử dụng tốt các nhân tài, đấy là học vấn to lớn đấy.

Lời nói của Trịnh Thành Trung đã rất rõ ràng, những khi ông ta còn ngồi trên vị trí ấy, thì nhóm người của Trịnh hệ cũng không thể có những biến động gì, ông ta mà tái nhiệm thêm một khóa nữa, trong vòng năm năm, Diệp Trạch Đào có thể sẽ không cần phải lo lắng đến những vấn đề đáng lo ở trước mắt này, đến lúc đó, Diệp Trạch Đào đã trở thành người cầm cờ.

Ông cũng gợi rằng mỗi người đều có cách nghĩ riêng, họ cũng không thể một mực trung thành suốt, thế thì phải học biết cách khống chế.

Diệp Trạch Đào nghĩ suy một lúc cũng thấy đúng, phải chăng đã lo âu quá rồi.

- Nay tỉnh Cam Ninh có một lỗ hổng, cần phải nhắm thời cơ mà làm, trước giờ Trung ương đã có cách nhìn ngắm về tình trạng của Tỉnh Cam Ninh, giới truyền thông cũng được thế mượn cớ, Vu Chi Hán đã không còn thích hợp nắm giữ chức vụ Bí thư Thành ủy của Thành phố Lan Phong.

Đấy là thái độ đích thực của Trịnh Thành Trung!

Nảy sinh ra tình trạng thế này, Trịnh Thành Trung nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Dương Thăng Hải đưa Vu Chi Hán xuống.

Khi nghĩ đến vấn đề người nối nghiệp sau khi Vu Chi Hán xuống, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Ai có thể tiếp nhiệm?

Trịnh Thành Trung nói:

- Tỉnh Cam Ninh nay phải du nhập luồng khí mới!

Lại phải từ bên ngoài điều vào sao!

Xem ra Quan Bạch Viêm kia cũng sẽ không hài lòng.

Lại bàn tán thêm vài câu, Trịnh Thành Trung cũng rất bận, rồi đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Với cuộc gọi điện này, Diệp Trạch Đào đã hiểu thêm được một số tình trạng, nếu nói đây là cánh cửa công kích mà Dương Thăng Hải tạo ra thì cuộc chiến chính thức này chỉ mới bắt đầu, tiến công từ lỗ hổng này, tình trạng của tỉnh Cam Ninh có cứng như thép cũng đang nảy sinh những thay đổi.

Thoáng nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại với Vệ Hùng Phi.

- Tôi đang ở trong biệt thự, anh cứ nói.

Gần đây Vệ Hùng Phi cũng đã chuyển vào biệt thự khác để ở, cũng có ý muốn ở trong đó phát triển dài hạn.

- Chuyện xảy ra hôm qua bố đã biết rồi chứ?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Vệ Hùng Phi cười ha hả và trả lời:

- Câu chuyện náo nhiệt đến vậy thì làm sao tôi đây có thể không biết chứ, hôm qua tôi còn lên gặp bí thư Vu đấy chứ.

- Nếu ông ta không có ở đó, thì bố sẽ thế nào?

Nay Vệ Hùng Phi có liên hệ với Vu Chi Hán, Diệp Trạch Đào lo rằng Vệ Hùng Phi và Vu Chi Hán kết giao thân thiết quá, sẽ bị liên lụy.

Vệ Hùng Phi cười ha hả và nói:

- Anh yên tâm đi, gần đây tôi quan hệ rất tốt với Bí thư Hà của tỉnh các anh, tối qua tôi còn đánh bài chung với Bí thư Hà nữa chứ.

Bí thư Hà!

Thế là Diệp Trạch Đào phản ứng lại liền, ắt hẳn là phó bí thư tỉnh Hà Kim Nghiêu rồi.

Xem ra Vệ Hùng Phi cũng không hề rãnh rang đâu, thông qua mối quan hệ của Vu Chi Hán, gần đây cũng chút giao tình với Hà Kim Nghiêu.

Biết được Vệ Hùng Phi không đơn giản chỉ dựa dẫm Vu Chi Hán, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

- Bố cũng nên chú ý một chút tình hình phức tạp ở tỉnh Cam Ninh.

Dù sao cũng là cha vợ của mình, Diệp Trạch Đào cũng phải nhắc nhở một câu.

Vệ Hùng Phi cười ha hà và nói:

- Anh yên tâm, tôi đã lăn lộn bấy nhiêu năm rồi, có việc này còn không biết rõ thì kiếm một miếng đậu hủ đập đầu vào chết cho rồi.

Nay Diệp Trạch Đào mới được thở phào nhẹ nhỏm, chẳng may Vệ Hùng Phi xảy ra chuyện gì ở tỉnh Cam Ninh, thì chẳng phải Vệ Vũ Hinh sẽ lo lắng chết.

- Đúng rồi, gần đây Vũ Hinh thường hay qua lại với bên nhà, mẹ vợ anh cũng thường hay tới thăm.

Diệp Trạch Đào có biết về chuyện này, Vệ Vũ Hinh dắt theo đứa nhỏ qua đây chơi một chút là về.

Mới vừa gọi xong điện thoại, Dương Thăng Hải cũng gọi điện tới.

- Trạch Đào, hoạt động hôm nay của Tổng giám độc Trần họ sắp xếp như thế nào rồi?

- Cũng chưa có sắp xếp gì, đã bàn xong từ sớm rồi, hôm nay là buổi giới thiệu toàn diện về tình hình khu kinh tế mới Giáp Hà, sau đó thì sẽ đưa mọi người đến khu khai thác để tham quan, nếu có ý thì có thể tuyển chọn địa điểm trước.

Điều Diệp Trạch Đào nói cũng là sự thật, thật ra những điều này cũng không cần nói nhiều, Trần Hỉ Toàn đã hoàn tất mọi việc rồi, mọi người qua đây cũng chỉ là xem qua, sau đó tiến hành một nghi thức ký kết hợp đồng mà thôi.

Dương Thăng Hải tỏ vẻ gấp gáp, và nói:

- Lần này có ký được hợp đồng không?

- Điều này không thành vấn đề.

Dương Thăng Hải nói:

- Anh phải xác định lại với họ, tôi sẽ sắp xếp nghi thức ký kết hợp đồng, lần ký hợp đồng này phải làm sao cho náo nhiệt hơn, phải làm cho cả tỉnh này, nhân dân cả nước này thấy được sự đổi mới của tỉnh Cam Ninh.

Lần này Dương Thăng Hải muốn dồn hết sức vào trận đòn này, để chứng tỏ địa vị của hắn ở tỉnh Cam Ninh này!

Sau khi Diệp Trạch Đào và Trịnh Thành Trung trao đổi qua cuộc điện thoại, biết rằng chỉ cần Trịnh Thành Trung còn ngồi trên vị trí đó một ngày, thì dù Dương Thăng Hải có cách nghĩ gì cũng không dám làm loạn, cũng yên tâm một chút, lần này nhất định sẽ hết sức phối hợp, và nói:

- Bí thư Dương, tôi đi xác nhận lại với Tổng giám đốcTrần một chút.

- Ừ, việc này nhất định phải làm ra dưới dạng văn bản, phải đảm bảo không có sự ngoài ý muốn.

Diệp Trạch Đào chỉ cười, việc này đã được xác định từ sớm, thật ra không thể nào có sự ngoài ý muốn, và cũng trả lời một câu là được.

Có cần đi thăm Vu Chi Hán một chút không?

Bây giờ đã rất rõ ràng, một vai phản diện như Vu Chi Hán, tình hình lần này không tốt lành chút nào, khả năng bị giáng chức rất lớn, thật ra chẳng cần thiết phải đi xem nữa!

Suy nghĩ trong việc này Diệp Trạch Đào cũng quả thật tức cười, nếu Vu Chi Hán quả thật bị giáng xuống, thì chính bản thân cũng đồng thời mượn cớ việc này lập uy một lần .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.