Hồng Trang

Chương 6: Chương 6: Cảnh đẹp Giang Nam




Editor: Tô Tô Hữu Hành

***

Nhiều năm trước đây.

Giang Nam đẹp, phong cảnh cũ từng ham.

“Nắng rực hoa sông hồng tựa lửa, xuân về dòng nước biếc như chàm......” [1]

[1] Bản dịch: Sưu tầm.

Giang Nam hảo,

Phong cảnh cựu tằng am.

Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,

Xuân lai giang thuỷ lục như lam,

Năng bất ức Giang Nam.

(Ức Giang Nam kỳ 1 - Bạch Cư Dị)

Hồng Trang ghé vào bên cửa sổ, gối đầu lên cánh tay. Đôi mắt kiều mị như nàng mèo đang thảnh thơi hưởng thụ phong cảnh sông nước về đêm.

Nhà trọ bên sông chào giá khá cao nhưng nàng vừa ra tay liền bao trọn dãy phòng chữ Thiên trên lầu cao nhất. Từ xưa đến nay, “Đệ tử không được phép sầu vì tiền” luôn là quy tắc tuyệt vời nhất của Thất Tinh cốc.

Có lẽ tiểu nhị nơi đây chưa từng gặp qua nữ tử Nam Cương giống như nàng, vừa nhìn mặt đã phải thất thần. Sau khi bị Thiên Xu sư bá dùng một thỏi bạc đánh cho tỉnh ngộ thì gương mặt của hắn đã nóng như lửa đốt.

Nghĩ đến bộ dáng kinh hoảng thất thố của tiểu nhị khi nãy, trong mắt nàng nổi lên ý cười.

“Người Trung Nguyên thú vị thật đấy......”

Nàng đổi tư thế từ nằm bò sang ngồi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ở Trung Nguyên rất hiếm nữ tử đến từ dị vực [2], nàng to gan không kiêng nể, ngay cả gương mặt cũng chẳng buồn dùng mạng che.

[2] Dị vực: Cõi lạ, cõi khác.

Nhìn cho rõ vào, tốt nhất là đến khi xuống địa ngục vẫn có thể nhớ được nữ la sát nào đã lấy mạng chó của bọn họ.

Cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, tiếng bước chân chậm rãi đi tới.

Hồng Trang dựa lưng vào cửa sổ ngắm nhìn bờ sông, cười nói: “Thiên Xu sư bá tới rồi.”

Ông lão một thân áo trắng mũ đen khoảng bảy tám chục tuổi, tóc trên đầu đã bạc phơ, bàn tay chắp phía sau lưng. Quả nhiên là tiên phong đạo cốt [3], ngoại trừ cặp mắt không mấy hiền hòa từ ái kia, thì người này cũng không khác gì những lão nhân cùng tuổi là bao.

[3] Tiên phong đạo cốt: Tinh thần và phong thái bất tử, có khí phách đạo sĩ.

Nhưng Hồng Trang biết, đây tuyệt đối không phải một ông lão bình thường.

Trong những “Sao Bắc Đẩu” ở Nam Cương, đệ nhất võ công thuộc về Khai Dương, nhưng nói đến người nguy hiểm nhất lại là vị Thiên Xu sư bá đang ở ngay trước mặt đây.

Ông rất thạo dùng cổ độc, năm đó vì mải mê luyện loại cổ “Hoạt tử nhân” [4] nên chưa thể liên thủ cùng với hoàng thất Nam Cương. Trong trận chiến quyết đấu với đội quân Trung Nguyên, ông dùng người chết ở bốn phía chế tạo thành con rối, chỉ dựa vào thực lực của bản thân để vực dậy sự suy tàn của Nam Cương khi ấy.

[4] Hoạt tử nhân: Người chết sống lại.

Một người, lại có thể chống đỡ được mười hai thành châu.

Hồng Trang không sợ ông, nụ cười càng thêm trong sáng: “Khai Dương sư bá không đến đây ạ?”

“Nhắc kẻ điên ấy làm gì?” Thiên Xu vân đạm phong khinh nói: “Hắn nghe nói môn chủ môn thứ nhất của Quý gia ở Cô Tô có võ nghệ rất cao cường, nên đã mang theo Câu nguyệt tìm đến cửa nhà người ta để khiêu chiến rồi.”

Hồng Trang nhướng mày: “Câu nguyệt?”

Nàng chạm tay vào bên hông, nơi đó giấu kín một thanh loan kiếm nho nhỏ như vầng trăng rằm.

Câu nguyệt là song đao, một cái ở chỗ Khai Dương, cái còn lại ở trên người nàng.

Thiên Xu chậm rãi đáp: “Câu nguyệt của con và hắn không giống nhau.”

Đều là kiếm tốt, chỉ là người dùng khác nhau mà thôi.

Hồng Trang thu tay về, giận dữ: “Sư bá lại chê cười con rồi. Con vốn không giỏi kiếm đạo, Câu nguyệt cũng chỉ là vật phòng thân của con mà thôi.”

Gương mặt diễm lệ pha thêm chút giận dữ lại càng trở nên xinh đẹp động lòng người.

Tựa như có thể cướp mất trái tim của người khác.

“Không dùng được càng tốt.” Thiên Xu không ngẩng đầu, nói tiếp: “Kẻ điên kia chỉ biết phá đao, thà mang đi thái rau còn hơn.”

Khai Dương khi chiến đấu đúng là kẻ điên, cả đời chỉ ham mê đấu võ. Lần này bọn họ đến đây đều có mục đích, còn mục đích của Khai Dương chính là khiêu chiến cao thủ.

Nhắc đến an nguy sống chết, Khai Dương còn nói bọn họ không cần quan tâm.

Chỉ là.

“Môn chủ môn thứ nhất của Quý gia ở Cô Tô?”

Thiên Xu lắc ly trà, nước bên trong đã dính vào đầu ngón tay. Một con sâu nhỏ theo ngón tay bò ra miệng ly, nước trà nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như máu.

Thiên Xu: “Nhị ca của Quý tông chủ, Quý Tĩnh Thịnh.”

Quý gia có năm phiến môn, môn thứ nhất là ám sát, môn thứ hai là tình báo, tiếp theo là dược lý, binh khí và tiền bạc.

“Nghe nói vị môn chủ này cũng là người điên?”

Thiên Xu: “Phải, một tên điên với một tên ngốc. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Nhưng hai cái điên này không thể đặt chung với nhau. Khai Dương là kẻ điên thích đánh nhau, còn Quý Tĩnh Thịnh lại đúng là thiên tài.

Hắn tuy ngốc nghếch nhưng lại có võ nghệ thiên phú dị bẩm. Kiếm pháp đã đạt đến độ thượng thừa, Trục phong kém cỏi của Quý tông chủ không thể so bì.

Thiên Xu: “Quan tâm đến bọn họ làm gì, cùng lắm chỉ là hai kẻ điên mà thôi.”

Hồng Trang cũng cảm thấy vậy, đối với võ công của Khai Dương sư bá thì chỉ có người khác hại thân mà thôi.

Nàng nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ xuống, bước đến trước mặt Thiên Xu, thản nhiên rót một ly trà.

Vừa mới đặt lên môi đã nghe thấy Thiên Xu mở miệng -----

“Ân Viễn Nhai không chết.”

Tay cầm ly trà bỗng khựng lại, cánh môi đã ở sát miệng ly nhưng cuối cùng lại không uống được giọt nào.

Hồng Trang không dám tin: “Sao có thể chứ? Đó chính là 'Vãng sinh'!”

Kịch độc “Vãng sinh” không màu không vị, chỉ cần dính một chút thôi là ngay lập tức xâm nhập vào máu thịt. Lúc đầu sẽ không có cảm giác gì, nhưng dần dần sẽ làm cho lục phủ ngũ tạng của người đó chậm rãi thối rữa. Thẳng đến khi lan tới cổ họng, chóp mũi, mắt môi, hoàn toàn biến thành một khối thi thể bốc mùi hôi thối.

Xác chết khó coi, quá trình thê thảm, người hạ loại độc này ác vô cùng, ý đồ đáng chết.

Thiên Xu: “Trước khi con đi, Dao Quang có cho thuốc giải không?”

“Có ạ.” Hồng Trang đáp: “Nhưng con không giải độc cho lão!”

Thiên Xu liếc mắt nhìn nàng: “Dao Quang có thể điều chế thuốc giải thì người Trung Nguyên cũng có thể, biết đâu còn lợi hại hơn ấy chứ.”

“Nhưng mà......”

Thiên Xu giơ tay ngăn lại lời Hồng Trang muốn nói.

“Ta đã sớm nói với bà lão kia rồi, đừng có giấu nghề mãi thế. Đã chế độc là phải chế loại không thể không chết, nhưng nàng nhất quyết không chịu nghe ta.”

Hồng Trang: “......”

Thiên Xu: “Lòng dạ đàn bà, khó thành đại sự.”

“......”

Thiên Xu sư bá ái mộ sư phụ của nàng đã vài chục năm, đến nay tình si không đổi. Hai người dây dưa hơn nửa đời người nhưng đến tận bây giờ vẫn không định chung thân [5].

[5] Chung thân: Suốt cả đời, cả đời.

Hồng Trang tự cho rằng, nói chuyện với vị sư bá này cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng nàng rất thức thời, lời này chỉ nghẹn trong họng chứ không dám nói ra. Ngoại trừ Dao Quang, tất cả mọi người trên thế gian này đều chỉ là con kiến trong mắt Thiên Xu mà thôi. Nàng không muốn chọc vào ông, chọc rồi lại bị mấy con sâu bảo bối của ông cắn.

Nhưng việc Ân Viễn Nhai không chết lại càng khiến nàng thấy tò mò.

Nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ có người giải được độc “Vãng sinh“.

Hồng Trang cảm thấy thích ý, người Trung Nguyên thú vị hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

Trong những “Sao Bắc Đẩu” ở Nam Cương, sư phụ Dao Quang của nàng là nữ tử duy nhất, chuyên điều chế độc dược, ám khí, khinh công. Dùng cách nói của Thiên Xu sư bá thì bà sở hữu thủ đoạn giết người vô cùng bỉ ổi.

Với khả năng của bà, chỉ cần dùng một tay cũng khó có người giải được.

Thế mà bây giờ lại bị một người Trung Nguyên phá giải.

Hay lắm.

Nàng khinh địch rồi, người Trung Nguyên lợi hại hơn những gì nàng nghĩ.

Hồng Trang đứng lên: “Con đi xem sự việc thế nào.”

Thiên Xu ôm tay, gật đầu tán thưởng: “Con hiếu học hơn sư phụ của con nhiều.”

*

Võ lâm hiện giờ chia thành nhiều thế lực, long bàn hùng cứ [6] mỗi người mỗi mục đích riêng. Trong đó Quý gia ở Cô Tô cầm đầu, đại khái chia làm năm môn phái lớn.

[6] Long bàn hùng cứ: Cuộn mình như rồng, ngồi như hổ. Mô tả địa thế hùng vĩ và hiểm trở.

Tuy nói là năm môn phái lớn nhưng thực chất chỉ có bốn mà thôi. Nhà họ Ân ở vùng Giang Nam đang dần suy thoái, rất nhiều năm trước bọn họ đã phải sử dụng kiếm phổ gia truyền làm vật hồi môn để kết thông gia với nhà họ Quý.

Thê tử của gia chủ Quý gia Quý Thừa Huyên, chính là nhị tiểu thư Ân Thê Thê của Ân gia.

Hai nhà Quý Ân liên thủ tuy không gây ra nguy hiểm gì, nhưng lại chiếm cứ tuyệt đối một vị trí không hề nhỏ.

Ân Viễn Nhai là nhị gia của Ân gia, cha của Ân Thê Thê.

Dưới màn đêm, hộ vệ Ân gia nắm chặt bội kiếm trong tay, sắc mặt nghiêm trọng, tạo thành thế trận sẵn sàng đón đợi quân địch. Người hầu vội vàng bê thuốc đi tới đi lui trong biệt viện, thi thoảng vang lên âm thanh bàn luận rồi rất nhanh tan biến theo làn gió.

“Nhị gia rốt cuộc bị làm sao, đột nhiên lại bị bệnh......”

“Haiz, chỉ còn mỗi một tay và một bên tai, thế mà cũng không nhìn xem chính mình đã thành cái bộ dạng gì. Cả ngày chỉ quấn lấy nữ nhân, có khi mắc bệnh hoa liễu [7] ấy chứ.”

[7] Bệnh hoa liễu: Bệnh lây qua đường tình dục.

“Ngươi nói cứ như thể ngươi mới chính là người muốn leo lên giường nhất đấy!”

“Đừng nói bậy! Ta nghe được mấy tỷ tỷ hầu hạ tông chủ trong viện nói rằng Nhị gia đắc tội kẻ thù, bị người ta hạ kịch độc.”

“Độc gì thế, ta thấy Nhị gia vẫn ổn mà......”

“May mắn nhờ có Tam công tử......”

Thị nữ bưng chén thuốc từ dược phòng đi tới liền bị thị vệ ngăn lại, mấy người lần lượt dùng ngân châm thử độc rồi mới cho các nàng tiến vào.

Bảo vệ kín mít như thùng sắt, bọc Ân Viễn Nhai không hở ra một kẽ.

Nhưng ở trong mắt Hồng Trang thì cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Nàng hạ mắt, cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện của những thị nữ vừa rồi. Tâm tư vừa chuyển liền nâng bước chạy về hướng ngược lại.

Thân hình linh hoạt vòng qua đám người bay thẳng lên nóc nhà. Nhóm thị vệ mở to đôi mắt chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ lướt qua, dưới màn đêm không hề có bóng người nào cả.

Dược phòng tuy thắp đèn nhưng bốn bề vắng lặng, chỉ có ấm thuốc đang đun trên bếp lò nhỏ.

Hồng Trang dứt khoát nhảy xuống sàn nhà, thoải mái hào phóng, trắng trợn táo bạo nhìn ngắm xung quanh.

Bước đến bên cạnh bếp lò, Hồng Trang sờ vào ấm thuốc vẫn còn nóng, bên trong sót lại chút nước thuốc chưa đổ ra hết.

Nàng rót ra non nửa chén, nước thuốc màu nâu, mùi vị hơi đắng. Dùng tay quạt gió liền ngửi được hương vị đặc thù của dược thảo.

......

Nếu muốn biết giải dược như thế nào thì phải nếm thử.

Tốt nhất là độc tính và dược tính trong cơ thể phải tương đương với lão già kia, lúc ấy mới tìm ra được chút manh mối.

Hồng Trang buồn rầu nhăn mi.

Nàng không muốn làm chuột bạch đâu.

Không hề muốn chơi bời với “Vãng sinh” chút nào, hơn nữa loại độc này chưa chắc có thể giải được hoàn toàn.

Thế nhưng không uống thuốc độc thì làm sao dùng được thuốc giải chứ.

Khó xử muốn chết.

Tất cả là do người Trung Nguyên kia, hắn dựa vào đâu mà chế thuốc giải “Vãng sinh“. Cứ để Ân Viễn Nhai chết quách đi, hắn xen vào làm gì!

Thời điểm nàng vẫn đang khó xử -----

“Ngươi là ai?”

Một âm thanh bất ngờ vang lên.

Hồng Trang giương mắt nhìn.

Dưới bóng đêm, một thân ảnh mảnh khảnh đứng cạnh cửa, tóc dài búi cao, gương mặt ôn nhã [8] ấm áp. Nam tử khoanh tay đứng ở đó, phong thái tựa thần tiên.

[8] Ôn nhã: Ôn hòa, nhã nhặn.

Chàng có một đôi mắt rất đẹp, giống như hồ nước mùa xuân, tràn ngập dịu dàng.

Nụ cười bên môi cũng vậy, vừa thiện ý vừa bao dung. Dường như đang lo lắng sự xuất hiện của chàng đã bất ngờ quấy nhiễu nàng.

Gió thổi làm ánh nến khẽ lay động, thỉnh thoảng vang lên âm thanh tí tách. Hồng Trang kinh ngạc thất thần.

Nàng lại ngầm bực bội vô cớ.

Lần thứ hai khinh địch.

————————————————————————

Tác giả P.S: Năm phiến môn của Quý gia:

Môn thứ nhất: Ám sát, môn chủ Quý Tĩnh Thịnh.

Môn thứ hai: Tình báo, môn chủ (?).

Môn thứ ba: Dược lý, môn chủ Quý Hàn Sơ.

Môn thứ tư: Binh khí, môn chủ (?).

Môn thứ năm: Tiền bạc, môn chủ (?).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.