Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Quý Thừa Huyên đứng ngay trước mặt nàng, gương mặt không có lấy một biểu tình dư thừa, hỏi: “Nàng ở đâu? [1]”
Hồng Trang chỉ tay về phía khách điếm: “Phòng thứ hai ở gian chữ 'Thiên' [2].”
Quý Thừa Huyên tựa như không nghe thấy, lạnh lùng lặp lại: “Nàng ở đâu?”
[1] Đại từ nhân xưng ngôi thứ ba số ít 他 (Anh ấy) và 她 (Cô ấy) đều phát âm là “tā“.
[2] Chữ “Thiên”: 天.
Giọng điệu không có dị thường nhưng lưỡi kiếm trên tay của ông ngày càng lạnh, đó chính là điềm báo đầy nguy hiểm.
Thanh kiếm này mang tên “Trục phong”, kiếm tựa như tên, là một vũ khí hiếm có.
Kiếm pháp của gia chủ Quý gia có một không hai trên thiên hạ, mà vũ khí Hồng Trang am hiểu nhất lại không phải đao kiếm. Nếu thật sự đánh nhau thì nàng sẽ bị áp xuống thế dưới.
Võ công của Quý Thừa Huyên cao hơn nàng rất nhiều, Hồng Trang đã sớm được lĩnh giáo.
Nhưng nàng vẫn giữ thái độ châm biếm như cũ, nhẹ nhàng xoay người lui về phía sau.
“Chuyện này khác với những gì mà chúng ta đã trao đổi từ trước. Những điều nên nói ta đều nói rồi, về sau không thể phụng bồi.”
Quý Thừa Huyên nghe vậy liền trầm mặc.
Sau một lúc lâu ông mới mở miệng: “Ta lấy Hàn Sơ đổi với ngươi.”
Hồng Trang xoay đầu, nhếch môi trào phúng: “Đó là điều kiện trước đây.”
“Không, là bây giờ.” Quý Thừa Huyên nâng mắt, giữa hai đầu lông mày là sự cố chấp nồng đậm: “Nếu ngươi không nói thì ta sẽ mang nó đi. Ta đã có thể để cho ngươi đưa nó rời khỏi Quý gia, tất nhiên cũng sẽ có cách mang nó quay về một lần nữa.”
Hồng Trang đột nhiên siết chặt ngón tay.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Quý Thừa Huyên ngừng thở, không biết tay phải đã đặt lên chuôi kiếm Trục phong từ lúc nào, ông chẳng kiêng nể gì mà phóng thích sát ý.
Hồng Trang cười rộ lên, gương mặt đầy tà khí: “Ngươi không dám giết ta, nếu giết ta rồi thì khắp thiên hạ này sẽ không có người nào nói cho ngươi biết sư tỷ đang ở đâu.”
“Ta sẽ tự đi tìm nàng.”
“Hai mươi năm rồi, ngươi tìm được chưa?” Hồng Trang nhếch một bên lông mày, nói: “Sợ rằng ngay cả một sợi tóc cũng tìm không ra.”
Biểu cảm trên gương mặt của Quý Thừa Huyên vẫn lạnh nhạt, nhưng lực đạo trên tay ngày càng tăng: “Ta có thể bắt ngươi nhốt lại vài năm hoặc vài chục năm, ta không tin nàng sẽ bỏ mặc ngươi.”
Lúc này trên mặt Hồng Trang mới xuất hiện một chút hoảng loạn, không nhịn được mà cắn môi.
Nàng không sợ Quý Thừa Huyên ra tay, nếu chỉ có một mình thì nàng sẽ vận khinh công chạy thoát. Nhưng lúc này đây, bên trong gian phòng trọ kia còn một Quý Hàn Sơ đã bị nàng hạ nhuyễn cốt tán, mà chắc chắn nàng sẽ không bỏ chàng lại một mình.
Nếu như thật sự bị bắt lại, chưa nói đến việc giúp Quý Hàn Sơ tìm lại ký ức, chỉ sợ nửa đời sau có muốn gặp mặt chàng cũng không dễ dàng.
Hai nhà Ân - Quý là quan hệ thông gia, nàng với Ân gia còn có thù oán, chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho nàng.
Hồng Trang mím môi, dứt khoát rút roi.
Quý Thừa Huyên nắm chặt thanh kiếm, nhíu mày nói: “Ngươi là sư muội của nàng, ta không muốn đả thương ngươi.”
Ông cho nàng một cơ hội cuối cùng. Nếu đổi lại ngày thường, Quý Thừa Huyên tuyệt nhiên không kiên nhẫn được như vậy.
Hồng Trang: “Bị thương hay không, phải đánh mới biết được.”
Roi dài theo gió mà đến, khí thế hung mãnh đánh thẳng đến ngực của Quý Thừa Huyên.
Không một động tác dư thừa, mỗi chiêu hạ xuống đều là sát chiêu. Còn Quý Thừa Huyên lại không dám dùng hết toàn bộ sức lực.
Giống như lời nàng nói, nếu nàng chết thật rồi thì sẽ không có ai nói cho ông biết chuyện mà ông luôn kiếm tìm.
Vì thế nên ông chỉ thủ chứ không tấn công, sau khoảng mười mấy chiêu thì trên người của Quý Thừa Huyên đã xuất hiện vài vết thương.
Quý Thừa Huyên nghiêng người, tránh thoát được một roi, nhíu mày nói: “Đừng ép ta phải xuất kiếm, thế cục sẽ không còn như bây giờ đâu, ngươi chớ hối hận.”
Hồng Trang cắn răng: “Ngươi có bản lĩnh thì ra tay đi, đừng ở đây giả mù sa mưa.”
Nàng nhảy lên một bước, tay phải vừa thu lại roi dài thì tay trái đã linh hoạt rút ra một thanh kiếm, ngay lập tức chuyển sang cận chiến.
Mục đích của nàng không phải đánh vào người, mà là đánh vào tim.
“Quý Thừa Huyên.” Hồng Trang nhìn ông chằm chằm: “Ngươi đã nhìn thấy đứa bé nằm trong quan tài băng đó chưa?”
Sắc mặt của nam nhân bỗng cứng đờ, động tác cũng chậm lại một nhịp.
“Thật đáng thương, một thân thể nhỏ xíu tím xanh nằm bên trong quan tài băng. Đã vậy còn chưa đầy một tháng tuổi đã bị lôi đi chôn sống dưới núi tuyết, chết thê thảm đến thế.”
Đầu ngón tay của Quý Thừa Huyên tựa như khảm sâu vào lòng bàn tay, trong mắt ông tuôn trào một cỗ lệ khí, cả người liên tục bị ép lui về phía sau.
“Mỗi ngày sư tỷ đều đến thăm nó, trò chuyện với nó, nhưng thương thay đến nửa câu cũng không có ai đáp lại. Đứa bé còn chưa biết gọi tiếng 'cha' đã phải chết. Nếu ta là ngươi, ngay cả khi nhắm mắt cũng không ngủ yên giấc, hận không thể ngày ngày cầu nguyện, nguyện cho đứa bé kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt để có thể bình an mà lớn.”
Từng câu từng chữ đều đánh vô cùng chính xác vào lòng của Quý Thừa Huyên.
Người cầm kiếm nhất định phải thanh tỉnh, nhưng giờ khắc này tâm của Quý Thừa Huyên đã loạn như ma. Lời nói của Hồng Trang cứ vang vọng trong đầu, khiến y khó lòng chống đỡ công kích.
Hồng Trang ngay lập tức bắt lấy cơ hội, nàng rút kiếm liều mạng xông lên. Quý Thừa Huyên chỉ kịp tung một chưởng đánh vào đầu vai của nàng, máu tươi từ khóe môi tràn ra tức khắc.
Lưỡi kiếm của Hồng Trang cũng xoẹt qua cánh tay của y, lưu lại một vết máu nhàn nhạt.
Miệng vết thương tuy không sâu nhưng lại kéo rất dài, giống như cây kim đâm vào lòng người, khiến người đó đứng không vững.
Hồng Trang lau vết máu trên môi, cười nói: “Ta đã nói rồi, có bị thương hay không thì phải đánh mới biết được.”
Đôi mắt của Quý Thừa Huyên đỏ bừng, ông vừa dùng lực đứng lên thì lồng ngực truyền đến cơn đau quái ác.
“Đừng lộn xộn, càng động càng đau.” Hồng Trang thu hồi roi kiếm, nàng nâng tay che lại vết thương trên bả vai: “Một chút độc mà thôi, không chết được đâu. Chỉ khiến ngươi không thể động võ trong vài canh giờ.”
Nàng nhẹ nhàng thở dốc, nhảy mấy bước xuống dưới mái hiên, quay đầu lại nhìn bóng dáng người kia trên nóc nhà, nhẹ giọng nói: “Quý tông chủ, không hẹn ngày gặp lại.”
......
Gương mặt của Hồng Trang trắng bệch, nàng cắn chặt môi dưới miễn cưỡng chống đỡ lết về căn phòng ở gian chữ “Thiên“.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng, đồ cổ hủ kia cố chấp cho rằng nam nữ khác biệt, một hai phải nhường phòng lại cho nàng. Nàng buồn bực phất tay áo bỏ đi, thế nên chàng vẫn luôn châm đèn đợi nàng quay về.
Hồng Trang muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Một chưởng của Quý Thừa Huyên khiến nàng thở cũng không xong, bả vai đau đến mức mất tri giác.
Nàng hít sâu một hơi, chẳng còn sức mà giơ tay, đành phải dựa người vào bên cạnh ván cửa, cánh môi ngập ngừng, khàn giọng nói: “Quý, Quý Hàn Sơ...... mở cửa......”
Lời vừa dứt, cánh cửa liền “Kẽo kẹt” mở ra. Đồ cổ hủ đứng bên trong phòng, đèn ở sau lưng còn chưa tắt, trên giường cũng không có dấu viết bị người nằm qua.
Quả đúng như nàng đoán, chàng sẽ không ngủ cho đến khi đợi được nàng.
Môi của Hồng Trang trắng bệch, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chàng làm theo lời ta nói......”
Chưa kịp nói hết câu thì cả người đã mềm oặt ngã xuống.
Quý Hàn Sơ lập tức duỗi tay đỡ lấy nàng, nữ nhân thuận thế rơi vào trong lồng ngực của chàng. Chóp mũi nàng quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt, cực kỳ giống với mùi hương trước kia.
Quý Hàn Sơ trố mắt nhìn khuôn mặt không hề có một chút huyết sắc, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi đau đớn không tên. Chàng hoảng hốt dùng tốc độ nhanh nhất bế nàng đặt lên giường, đến chính bản thân chàng cũng không phát hiện ra đôi tay chuyên hạ châm cứu người kia, giờ phút này đang run nhè nhẹ.
Chàng duỗi tay định bắt mạch cho Hồng Trang, nhưng còn chưa kịp xem kỹ thì nàng lại đột nhiên dịch người về phía sau.
“Không kịp nữa rồi, phải đi mau.” Nàng lấy từ trong ngực một viên dược thảo to bằng đầu ngón tay, nhanh chóng nuốt xuống, thân thể lúc này mới bình ổn lại.
Hồng Trang: “Nơi này không thể ở lâu, chúng ta đi trước đã.”
Quý Hàn Sơ không rõ thương thế của nàng, nhưng khi đối diện với đôi mắt cố chấp kia thì chàng đành phải nuốt xuống ý định phản đối. Nam nhân bước đến nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt trên lưng của chính mình.
Hồng Trang dựa đầu vào vai chàng, nàng chẳng còn tí sức lực nào cả, hai cánh tay nhỏ gầy đung đưa trước ngực chàng, ý thức dần tan rã.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Chàng mau tìm một con ngựa tốt nhất, nhớ rõ, nhất định phải tốt nhất. Chúng ta đi......”
Quý Hàn Sơ đáp ứng, cõng nàng xuống dưới lầu.
Chàng lo lắng nàng ngủ rồi sẽ khó tỉnh lại, vậy nên liền lắc nhẹ sống lưng, hỏi nàng: “Sao lại bị thương?”
“Vừa mới bị tam thúc của chàng đánh đấy, nhưng ta cũng coi như tính kế được y, bây giờ y vẫn đang trúng gió ở trên nóc nhà kia kìa.”
Quý Hàn Sơ dừng bước, đứng đơ một lúc lâu rồi mới đi tiếp, từng bước từng bước đi xuống lầu.
“Vì sao tam thúc đánh ngươi?”
“Ông ta hỏi sư tỷ của ta ở đâu...... Ta không nói, nên ông ấy muốn bắt ta về nhốt lại, nếu bị nhốt rồi thì ta sẽ không gặp được chàng nữa.”
“Ngươi không nên cùng thúc ấy tranh chấp.” Quý Hàn Sơ xốc lưng, nói: “Nếu quả thật ngươi bị bắt, ta có thể tìm cách cứu ngươi ra ngoài.”
Hồng Trang nằm trên lưng chàng cười cười: “Chàng lại muốn cứu ta rồi, lần đầu tiên gặp nhau, chàng cũng nói rằng nhất định sẽ cứu ta...... Sao chàng cứ thích cứu ta mãi thế......”
Quý Hàn Sơ: “Hả? Vì sao ta lại cứu ngươi từ lần gặp đầu tiên?”
“Ta lừa gạt chàng, chàng dễ lừa lắm, ta nói mình là nha hoàn thông phòng mà chàng cũng tin......”
Quý Hàn Sơ lắc đầu, tuy ký ức không rõ ràng nhưng sự việc vừa nghe lại giống như đã thật sự xảy ra ở trên người của chàng vậy.
“Ta dễ lừa lắm à?”
Chàng mỉm cười. Sau khi đặt nàng lên lưng ngựa liền lập tức xoay người ngồi ở phía sau, đem nàng ôm vào trong ngực.
Mí mắt của Hồng Trang càng ngày càng nặng, con ngựa xóc nảy lại không cho nàng ngủ, nàng lẩm bẩm nói: “Dễ lừa lắm, nói cái gì chàng cũng đều tin.”
Bàn tay dày rộng nắm lấy cánh tay của nàng, Quý Hàn Sơ cười khẽ ra tiếng.
“Chàng cười gì thế?”
Quý Hàn Sơ: “Không phải vì ta dễ lừa, là do ngươi quá thông minh.”
“Là sao, ta vốn dĩ thông minh mà......”
......
Trong màn đêm, con ngựa chạy như bay qua đường phố không người.
Quý Hàn Sơ giữ chặt dây cương, rũ mắt nhìn Hồng Trang, nói: “Rốt cuộc ngươi ở môn phái nào, tại sao lại bắt ta?”
Hồng Trang đã sớm lẫn lộn, hỏi gì bèn đáp nấy: “Nam Cương, Thất Tinh cốc...... Chàng...... Phu quân......”
Từng câu từng chữ rành mạch dừng bên tai của Quý Hàn Sơ, khiến chàng chớp mắt ngạc nhiên.
Thất Tinh cốc ở Nam Cương, đó là nơi mà hầu hết người tập võ ở Trung Nguyên đều biết đến.
Thất Tinh cốc hoạt động giữa hai bên chính - tà, tu tà môn ma đạo, chỉ toàn làm những việc ma quỷ. Nhưng lại không hề can dự vào chuyện tranh đấu giang hồ, quanh năm suốt tháng không màng thế sự.
Chủ nhân ở nơi đó là “Thất tinh”, theo lời đồn là do bảy người cai quản, bọn họ đều dùng tên giả là “Sao Bắc Đẩu“. Không ai biết thân phận thật cũng như tên họ của những người đó là gì. Chỉ biết rằng sau khi mỗi một vị “Sao Bắc Đẩu” qua đời, đệ tử của vị đó sẽ từ bỏ thân phận để trở thành “Sao Bắc Đẩu” mới kế nhiệm. Quy tắc này đã tương truyền qua nhiều thế hệ.
Quý Hàn Sơ ngẫm lại, căn cứ vào tin tức tình báo của Quý gia, người ở Thất Tinh cốc có võ công rất cao siêu, thậm chí bọn họ còn tu cả cổ thuật. Nhưng chỉ có duy nhất một vị sử dụng tiên pháp [3] cùng với cổ độc.
[3] Tiên pháp: Sử dụng roi.
Quý Hàn Sơ: “Ngươi là đồ đệ của 'Dao Quang'?”
Đáng tiếc hai mắt của Hồng Trang đã nhắm nghiền, mất hết ý thức nên không thể trả lời chàng được.
Ước chừng sau nửa canh giờ, cả người và ngựa dừng lại trước cửa một nhà trọ.
Chàng cẩn thận cõng Hồng Trang bước vào, mặc kệ vấn đề nam nữ khác biệt thuê một gian phòng trọ. Sau khi đuổi được tiểu nhị ra ngoài, Quý Hàn Sơn liền ngồi xuống bên mép giường, lấy chùy thủy cắt bỏ phần vai áo của nàng.
Y phục rơi xuống lộ ra bả vai trắng nõn, nơi ấy có một vết thương đỏ tía đang chuyển biến thành màu đen, khiến người ta sợ hãi mười phần.
Thâm tâm của Quý Hàn Sơ có chút hoảng loạn, nhanh chóng vươn tay bắt mạch cho Hồng Trang.
Thật kỳ lạ, mạch tượng này có gì đó không đúng.
Quý Hàn Sơ nhíu mày, đổi tay bắt mạch lại lần nữa.
Sau khi cảm nhận được mạch tượng của nàng, chàng hơi chau mày, yên lặng thu tay về.
Kết quả sau cả hai lần đều như nhau, không phải ảo giác, tâm mạch của nàng thực sự đã bị tổn hại nặng nề, mạch đập mong manh khó có thể bắt giữ.
Đây tuyệt đối không phải do tam thúc để lại, một chưởng kia tuy khiến nàng bị thương không nhẹ nhưng từ dấu vết trên vai có thể nhìn ra, y đã thu lại hơn phân nửa lực đạo. Không có khả năng tạo thành thương thế như thế này.
Vậy rốt cuộc là vì sao...... Tâm mạch đã suy yếu đến mức này, cho dù là người tập võ đi chăng nữa thì đáng ra phải đang nằm im trên giường không dậy nổi mới đúng. Sao nàng lại có năng lực bắt cóc chàng, sau đó còn cùng với tam thúc so chiêu, thậm chí còn khiến y bị vây khốn?
Một lúc lâu sau đó, Quý Hàn Sơ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Chàng không thể xuống tay được.
Ngay lúc này đây, Hồng Trang mơ hồ nói gì đó.
Hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, đôi môi lúc đóng lúc mở, âm thanh nhè nhẹ phát ra từ bên trong cổ họng.
Từng chút từng chút kêu thứ gì đó.
Quý Hàn Sơ cúi người, lỗ tai kề sát bên môi của nàng, cẩn thận lắng nghe.
“Ngươi đang nói gì?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai chàng, cánh môi mềm mại vô tình lướt qua vành tai khiến chàng cảm thấy tê dại. Quý Hàn Sơ tựa như bị bỏng mà ngồi thẳng dậy, cứng người không nhúc nhích.
Nhưng câu chữ nàng nói chàng lại nghe rất rõ.
“Quý Hàn Sơ, Quý Hàn Sơ......”
“Quý Hàn Sơ...... Tên khốn kiếp......”
Quý Hàn Sơ vừa cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, lại giống như bị hun nóng mà nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Thanh âm của Hồng Trang càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ lẩm bẩm vài chữ: “Đồ cổ hủ, ta đau......”
Quý Hàn Sơ bối rối đáp: “Ngươi, ta...... ta......”
Gương mặt của chàng bỗng đỏ ửng, không biết phải làm sao mà cũng không nghĩ ra được biện pháp nào cả.
“Quý Hàn Sơ......”
“Quý tam ca ca......”
“Quý lang......”
Gò má của Quý Hàn Sơ càng ngày càng hồng, mong ngóng nàng đừng kêu nữa. Trong lòng chàng hoảng loạn giống như có con nai vừa chạy qua.
Nhưng nàng chẳng chịu buông tha, âm thanh nhỏ nhẹ đáng thương vô cùng.
Quý Hàn Sơ khẽ nghiêng người cố gắng ổn định hơi thở.
“Đồ cổ hủ......”
Quý Hàn Sơ nhắm mắt, thử vươn tay chạm vào đầu ngón tay của Hồng Trang, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cả bàn tay của nàng.
Cảm giác trong tay tựa như thanh kiếm quay về với vỏ, không thừa không thiếu, bởi vì vốn dĩ phải nên như vậy.
Chàng cũng không dám quay đầu nhìn nàng, chỉ ngồi ở một bên đáp lại tiếng gọi “Quý tam ca ca” yếu ớt kia mà thôi.
“Ừ, ta ở đây.”
Chàng nói: “Hồng Trang, ta ở đây.”
———————————————————————
Editor: Đừng quên ném sao nhỏ nhé các tiểu tình nhân!!! (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)