Bởi vì là ở trong nước lần đầu tiên mở buổi trình diễn thời trang, cho nên Phương Thê cực kỳ coi trọng.
Mặc dù trong lòng quyết định mặt đối mặt nói rõ
ràng với Doãn Văn Trụ, nhưng bởi vì bản thảo thiết kế, còn phải chuẩn bị một ít chuyện về buổi họp báo, cho nên cũng không có thời gian để đi.
Sau lại nghĩ thầm dứt khoát liền để sau khi buổi trình diễn kết thúc.
Vì vậy chuẩn bị hơn mười mấy ngày, buổi trình diễn thời trang lần đầu tiên ở trong nước của Phương Thê cuối cùng cũng bắt đầu.
Nơi diễn ra là hội quán lớn nhất của Thành phố C,
người mẫu cũng là Abel tìm một chút người nổi tiếng trong nước, thậm chí còn tuyên bố nói có khách quý thần bí.
Mà khách quý này ngay cả Phương Thê cũng không cho biết, Abel nói này yêu cầu của vị khách quý này.
Nhưng người đó nhất định có thể khiến buổi trình diễn thời trang này càng nổi tiếng hơn.
"Thê Thê, bụng em đau quá."
Lúc đi xe tới hội quán, Tô Tiểu Mạt ngồi ở ghế sau, mặt buồn bã nói.
"Tiểu Mạt, bây giờ không thể hối hận."
Phương Thê nhếch môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Nhưng bụng em thực sự rất đau."
Bộ quần áo này thực mất mặt, cô không cần sắm vai
loli, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, cô muốn làm Ngự Tả (trái ngược với
loli, như: chín chắn, phải có thực lực, đủ mạnh mẽ,…) , muốn làm nữ
vương.
Thế nhưng dáng người lại không cao.
"Dì vừa nói qua đau bụng rồi."
Tiểu Dạ ở một bên tiết lộ không chút lưu tình.
Tô Tiểu Mạt một thanh ôm cổ Tiểu Dạ, cười híp mắt
nói: "Thê Thê, em đột nhiên có một ý rất tốt, chị xem Tiểu Dạ xinh đẹp
như vậy, không giả thành cô bé thật là đáng tiếc, chị không cảm thấy em
và tiểu Lạc Lạc chệnh lệch số tuổi rất nhiều sao? Thêm một Tiểu Dạ thì
vừa vặn."
"Tiểu Mạt, ý tưởng này của em nếu sớm nói, chị nghĩ chị sẽ xem xét."
Phương Thê mang theo chút tiếc nuối nói, "Nhưng bây giờ, đã không có thời gian làm quần áo cho
"Mẹ."
Tiểu Dạ uất ức kêu lên.
Nhưng thật may là người đàn bà kia lúc này mới nghĩ ra cái chủ ý này.
"Thê Thê, chị không phải cảm thấy như vậy rất mất mặt sao?"
Tô Tiểu Mạt kéo kéo trên người bộ quần áo rất thục nữ này, nói không được tự nhiên.
Cô chưa bao giờ mặc qua quần áo như thế, ngay cả váy cũng rất ít mặc.
"Tiểu Mạt, có nhiều người muốn mình nhìn trẻ hơn, em đây chính là vốn có."
Đoạn thời gian trước nghe chuyện của Tiểu Mạt,
Phương Thê biết trong lòng của cô thật ra thì không vui như vậy, cho nên có lúc cũng làm một ít chuyện, hi vọng cô tạm thời có thể quên đi một
ít chuyện đã qua.
"Coi như giúp đỡ chị."
Không phải thật sự không tìm được người đến thay thế.
Chẳng qua là ở giây phút quan trọng, Cô hi vọng em ấy có thể đứng bên cạnh cô.
Anh hai không có thời gian, nhưng nói nhất định quan sát toàn bộ hành trình, sáng sớm còn đưa quà tặng tới.
Khiến Phương Thê cảm động một hồi.
Cô vốn cũng nghĩ qua, có nên gọi điện cho Doãn Văn Trụ không?
Nhưng sau nghĩ lại, anh nếu có tâm, nhất định sẽ biết.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, anh luôn đến, không đến gần, nhưng vẫn đứng nơi đó.
Dường như cái phần cường thế và bá đạo lúc đầu toàn bộ cũng bị anh thu lại.
"Thê Thê đã nói như vậy, em chỉ có thể chấp nhận."
Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ nói.
Lúc bốn người Phương Thê tới hội quán, Abel đã sớm ở ngoài cửa chờ đợi, vừa thấy bọn họ, liền tiến lên đón.
"Đại Tiểu Thư, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ thời gian tới liền bắt đầu."
Phương Thê gật đầu một cái, "Ừ, Abel, anh vất vả rồi."
Abel làm việc vô cùng cẩn thận, Phương Thê cũng rất yên tâm.
Anh mang theo bọn họ đi vào phía hậu đài, một chút người mẫu đã thay xong quần áo từ lâu.
"Các vị, đây chính là nhà thiết kế của SUNSHINE, sau này nếu còn có buổi trình diễn khác, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn."
Abel hướng các vị người mẫu vỗ tay một cái, nói với vẻ mặt tươi cười.
"Chào mọi người, lần này đa tạ các vị tới cổ vũ."
Phương Thê mỉm cười nói, tầm mắt lại dừng lại ở một người trong đó.
Mặc dù cô không đi quan tâm tới giới người mẫu, nhưng người phụ nữ kia cô lại biết đến.
Người mẫu nổi tiếng nhất trong nước- Sue, thậm chí ở trên quốc tế cũng có độ nổi tiếng riêng.
Cô bình thường yêu cầu rất cao, không dễ m
Abel đã từng nhắc qua cô ta, còn nói anh đã mời nhưng bị từ chối rồi.
Như vậy bây giờ cô ta vì sao lại ở nơi này?
Abel tựa hồ chú ý tới sự nghi ngờ của Phương Thê,
thấp giọng nói: "Đại Tiểu Thư, ngày hôm qua Sue đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói là chấp nhận lời mời của chúng ta."
"Ừ."
Phương Thê nghĩ, như vậy cũng tốt, có thể vì SUNSHINE nổi tiếng thêm một chút.
Mà về tuyên truyền, còn có truyền thông muốn mời gì đó, những thứ này Phương Thê cũng không thế nào đi hiểu, nhưng Cô biết
Abel nhất định sẽ làm được tốt hơn.
Công ty chi nhanh của tập đoàn RT ở Thành phố C không tính là lớn nhất, nhưng tập đoàn RT dù sao cũng nổi tiếng trên thế giới.
Các người mẫu bình thường cũng rất kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng dựa vào người nâng đỡ mới có thể nổi tiếng.
Đối với người có thân phận địa vị, thái độ của các cô vẫn là rất khách sáo.
Vốn Phương Thê trong ngành thiết kế thời trang ở Italy đã có tên tuổi, vả lại họ chú ý tới Abel đối với cô cung kính.
Cho nên Phương Thê chào hỏi, họ cũng rất nhiệt tình đáp lại.
Trong lúc này, chỉ có Sue ngồi ở chỗ đó, rất là kiêu ngạo.
Phương Thê nghĩ, ngôi sao nổi tiếng nói chung đều kiêu ngạo vậy, cũng không còn để ý gì.
Tô Tiểu Mạt ở một bên lại bĩu môi, hừ nói: "Thật ra thì bộ dáng cũng chả có gì
Chẳng qua là dáng người đẹp một chút.
Dĩ nhiên về dáng người, tuyệt đối là chỗ đau của Tô Tiểu Mạt.
"Tiểu Mạt."
Phương Thê cúi đầu kêu một tiếng.
Cô không muốn vào lúc này gây ra chuyện gì.
"Em hiểu mà."
Tô Tiểu Mạt cũng hiểu, vì đây là buổi họp báo rất quan trọng của Phương Thê, cho nên cô sẽ tùy tâm sở dục như bình thường nữa.
Phương Thê cũng ở một bên quan sát những người mẫu khác.
Cô nghĩ, có lẽ từ trong đây cô sẽ chọn được người đúng ý, lần sau tiếp tục hợp tác.
Thật ra thì quần áo của cô, cũng không phải tất cả mọi người mặc ra loại cảm giác đó.
Nhưng nếu như nhất định tìm loại cảm giác đó, người mẫu cũng không thể tùy tiện chọn.
Cho nên Phương Thê cũng không cố ý theo đuổi cái loại hiệu quả đó.
Chỉ là trong lúc này ngược lại có một người khiến cô rất vừa ý, cô cùng những người đó lên tiếng chào sau mới lui qua một bên.
"Abel, cô người mẫu kia là ai?"
Phương Thê thoáng chỉ chỉ cô gái ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha.
Cô bây giờ rất an tĩnh, nhưng mới vừa rồi cô ấy cười lên, chính là cho Phương Thê cảm giác như ánh
"Đại Tiểu Thư, cô có phải cảm thấy người mẫu đó không được không?"
Abel lật lật tài liệu, giải thích: "Lúc tôi đi công ty kinh tế người mẫu VV, có người cố ý đề cử cô ấy với tôi. Tôi thấy cô ấy không có danh tiếng gì, muốn từ chối. Nhưng người đề cử cô ấy là một trưởng phòng của công ty VV, tôi cũng không thể không nể mặt người ta.
Nếu như Đại Tiểu Thư cho rằng không hợp, tôi lập tức ——"
Abel lời nói còn chưa nói xong, Phương Thê lại cười cười nói: "Không phải, anh hiểu lầm, tôi cảm thấy cô ấy rất phù hợp."
Chuyện tình của làng Giải Trí, Phương Thê cũng không rõ ràng.
Nhưng có vài người có thể nổi tiếng có lẽ phải trả
giá rất cao, mà có vài người không nổi tiếng cũng không phải là cô ta
không có thực lực đó.
Có một số việc, không cách nào nói rõ ràng.
"Ý của Đại tiểu thư là ——"
Abel lên tiếng dò hỏi.
Phương Thê cười cười, "Abel, anh không phải nói cô
ấy không nổi tiếng sao? Vậy nếu như chúng ta vào lúc này muốn cô ấy làm
người mẫu độc quyền cho công ty chúng ta, nói vậy cũng không tốn bao
nhiêu tiền, hơn nữa sẽ làm cô ấy cảm thấy chúng ta đối với cô có ơn tri
ngộ. Nếu đã muốn mở rộng công ty, đương nhiên muốn làm ra hiệu quả và
lợi ích lớn nhất. Abel, anh hiểu, đúng không?"
Phương Thê dù sao cũng là người từng trải trên con
đường kinh doanh, có một số việc cô không làm cũng không phải là cô
không hiểu.
"Đại Tiểu Thư, tôi hiểu."
Xác thực vào lúc này, có thể sử dụng giá thấp nhất ký hợp đồng với một người là tốt nhất.
ù ai cũng không cách nào xác định cô ta có thể nổi tiếng không.
Nếu như không nổi tiếng, cái khoản đầu tư này xem như lỗ vốn, cũng chỉ là một số lượng nhỏ.
Nhưng nếu như cô ta nổi tiếng, vậy bọn họ ngược lại thật sự kiếm được không ít.
Abel không khỏi bội phục Phương Thê .
Đúng là người của Tư Đồ gia.
"Được rồi, chuyện này, chúng ta bàn lại sau buổi họp báo, bây giờ cũng sắp bắt đầu rồi."
Phương Thê nói xong, Abel liền gật đầu một cái, đi vào bên trong.
Người mẫu chuyên nghiệp tự nhiên sẽ không cần dùng
nhiều thời gian để dạy các cô ấy làm gì, hơn nữa công ty cũng có đặc
viên phụ trách khối này.
Cho nên Phương Thê phải làm cuối cùng chính là lúc ra sân khấu.
Vì vậy cô lại trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Lạc Lạc từ lúc ở trong xe đã ngủ rồi, bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Tiểu Dạ một mực ở một bên nhìn bé.
Mà mới vừa rồi Tô Tiểu Mạt còn ở bên người cô,
trong lúc cô nói chuyện với Abel cũng không biết đi nơi nào rồi, bây giờ lại không có mặt ở phòng nghỉ ngơi.
"Tiểu Dạ, dì Tiểu Mạt đã tới chưa?"
Người này cũng sẽ không lâm trận lùi bước chứ?
Tiểu Dạ lắc đầu một cái: "Không cóPhương Thê suy nghĩ một chút, cảm thấy mặc kệ ra sao, thật ra thì cũng không sao.
Nếu như Tiểu Mạt thật không muốn làm như vậy, như vậy tùy cô đi đi.
Nhưng Tô Tiểu Mạt rất nhanh đã trở lại rồi.
"Tiểu Mạt, chị cho rằng em lâm trận đào thoát."
Phương Thê tựa lưng vào ghế ngồi, cười nhìn người xuất hiện ở cửa.
"Em trốn cái gì, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao."
Cô nói như thế, cũng không thể tưởng mới vừa rồi là người nào muôn vàn không muốn vạn lần không muốn.
"Cũng chỉ là cùng một người mẫu hàn huyên mấy câu."
Tô Tiểu Mạt rất nhạy cảm, cho nên cô cảm thấy ánh mắt Sue mới vừa rồi nhìn các cô có chút địch ý.
Cho nên cô phải đi quay một vòng.
Nhưng đúng là người của làng giải trí, nói cái gì không thấy được cái đuôi.
"Thật may là em không có ra tay."
Phương Thê cười cười, cũng không nói gì cô.
Cô biết Tiểu Mạt đã rất thu lại, bình thường cô đều dùng quả đấm để nói chuyện, quản ngươi là nam hay nữ.
Sue làm cho người khác cảm giác thực sự không tốt.
Nhưng giữa các cô cũng chưa từng có quen biết gì, cùng lắm thì lần sau không mời cô ta nữa.
Phương Thê luôn không muốn đi người xa lạ.
Lúc này, âm nhạc trước đài vang lên.
Phương Thê biết, bắt đầu cuộc trình diễn.
Trong phòng nghỉ, cũng bắt đầu phát hình ảnh trên sân khấu.
Từng cô người mẫu nối đuôi ra, mặc quần áo do Phương Thê thiết kế, quanh mình đèn flash không ngừng sáng lên.
Mặc kệ là cách bày trí của hội quán, hay là dàn xếp nhân viên, Abel cũng làm được rất tốt.
Phương Thê nghĩ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, buổi họp báo sẽ rất thành công.
Lúc buổi trình diễn đã tiến hành một nữa, lại xuất hiện một người không ngờ tới.
Âu Dương Phi.
Phương Thê không nghĩ tới Abel nói khách mời thần bí dĩ nhiên lại là anh ta.
Đích thực lấy địa vị của anh trong giới nghệ sĩ, sẽ mang đến buổi trình diễn này được nhiều sự chú ý hơn, nhưng Phương Thê
lại cảm thấy rất nhức đầu.
Người này, cũng là lúc cô ở Italy gặp phải.
Nói thế nào đây, một cuộc nghiệt duyên.
Trước sự xuất hiện của Âu Dương Phi quả thực tạo nên một bầu không khí mới.
Anh đứng trên sân khấu được đặc chế, hát một bài hát cùng tên thương hiệu SUNSHINE này.
Anh nói, đây là bài hát đặc biệt hiến tặng cho Shine, ăn mừng cô trở về nước, cũng ăn mừng buổi họp báo này.
Âu Dương Phi rất phách lối, thậm chí có chút muốn làm gì thì làm.
Nhưng kì lạ là có người rất nhiều thích anh, đương nhiên tố chất âm nhạc của anh rất cao .
Anh không sợ xì căng đan, không sợ ký giả, càng không sợ vì vậy mà mất đi nhân khí.
Ca hát bản thân chính là một trò chơi của anh, bởi
vì anh đang là một ngôi sao ca nhạc rất thành công, đồng thời cũng là
thiếnhà họ Âu của một công ty tài chính nổi tiếng trong nước.
Chuyện ai cũng sợ, anh không sợ.
Cho nên nói những lời làm những chuyện không kiêng nể tý nào.
Phương Thê nâng trán, cảm thấy nhức đầu.
Cô hi vọng buổi họp báo thành công, nhưng cô không hy vọng mình trở thành đối tượng xì căng đan của anh.
Hơn nữa bị anh quấy nhiễu như thế, Cô đều không muốn mang Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đi ra rồi.
Trên đời này, luôn sẽ có một ít người viết những thứ thương tổn đến người khác.
Cô không muốn Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ bị thương tổn, cho nên kế hoạch thay đổi.
Chờ sau khi xong buổi họp báo, Cô nhất định phải cùng người kia nói rõ ràng mới được.
Mà ở đầu bên kia, Doãn Văn Trụ ngồi trong thính phòng cũng hơi nhíu mày.
Người này, anh biết, lại không nghĩ tới có quan hệ với Phương Thê.
Nhưng cách làm của người này khiến anh
Người trong làng giải trí có thói quen sống trong ánh đèn flash, thói quen bị người truy đuổi.
Nhưng anh ta lại làm như vậy, đem Thê Thê của anh dụ dỗ chính là không đúng.
"Tiểu Lý, gọi điện thoại đi tìm những người này tới đây."
Doãn Văn Trụ cúi đầu nói với Tiểu Lý.
Hiệu ứng của thần tượng có đôi khi là điên cuồng.
Có chút fans càng thêm điên cuồng.
Anh muốn bảo đảm sự an toàn của Phương Thê.
Mà trong lúc Phương Thê buồn bực, Abel gõ cửa tiến vào.
Anh rất là áy náy nói: "Đại Tiểu Thư, tôi không biết anh ta lại biết Đại Tiểu Thư. Có muốn nói đại tiểu thư không khỏe không?"
Abel đối chuyện lần đầu tiên mình không nắm rõ rất là áy náy.
"Không cần, Abel, tôi biết cần phải làm gì?"
Nếu Âu Dương Phi cũng làm như vậy, cô không lợi dụng anh đúng là tổn thất lớn.
Phương Thê cười cười, đáy mắt tràn đầy tự tin.
Ba năm trước đây, khi vừa tới Italy, chính là lúc
Mạt điện rung chuyển, hai tổ chức tranh đoạt địa bàn, thường sẽ xảy ra
một chút tranh đấu.
Phương Thê không hiểu, Phương Dận vì sao vào lúc đó dẫn Cô đi Italy.
Cô nhiều lần cũng thiếu chút nữa chết.
Nhưng ba năm sau, lại đột nhiên có chút hiểu.
Trải qua sinh tử, luôn làm cho một người hiểu rất nhiều chuyện.
Mà trong ba năm đó, Cô thực sự học được rất nhiều thứ.
Giống như theo như lời anh, anh là con gái của cha cô, nhất định có phần dũng khí kia, cũng nhất định có loại kiên quyết kia.
Anh còn nói, nếu như muốn dung nhập vào một tổ
chức, biện pháp tốt nhất chính là cùng người ở bên trong cùng nhau trải
qua khó khăn, cùng ra sống vào chết.
Cô cũng hiểu.
Bằng không, người của Mạt điện sẽ không dùng Cô như thế.
Cho nên đối mặt tình huống như thế, làm sao cô lại hốt hoảng?
"Đại Tiểu Thư ——"
Abel còn muốn nói thêm gì, Phương Thê lại cắt đứt anh.
"Abel tin tôi."
Sự tự tin của Phương Thê khiến cô chói mắt hơn bình thường.
Abel không tự chủ được gật đầu một cái, đó là một loại ánh sáng làm cho người ta muốn đi tin.
Nhưng còn chờ không tới cuối cùng, người mẫu Sue lại nhấc lên một cuộc phong bạo.
Cô đi xuống sân khấu, mang theo nụ cười mê người, cầm lấy micro trên tay MC.
"Tôi trung thành với cảm nhận của mình, quần áo này
Còn chưa nói xong, Âu Dương Phi lại nhanh chóng đi cướp lấy micro trên tay cô.
Sau đó nghiêng đầu không biết ở bên tai cô ta nói gì.
Trên trán Abel không khỏi hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, lần này anh làm việc tại sao lại không cẩn thận như vậy.
Sue nếu từ chối, lại đột nhiên đồng ý, anh nên đi điều tra rõ nguyên nhân mới phải?
Nhìn một màn này, anh đã hiểu, thì ra là vì Âu Dương Phi mà đến, căn bản là cố ý tới phá hư.
Nếu để cho điện hạ biết, mình nhất định sẽ không dễ chịu.
Phương Thê cũng là đứng lên, nói với Tô Tiểu Mạt ở bên cạnh: "Tiểu Mạt, theo chị đi một chuyến."
Sau đó lại quay đầu nói với Abel: "Abel, chăm sóc tốt Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ. Chẳng ai hoàn mỹ, cho nên đừng tự trách mình."
Muốn phá hư buổi họp báo của cô, cũng phải xem cô có đồng ý không.
Phương Thê cầm lấy bộ đàm trong tay Abel, hướng về
phía người điều chỉnh ánh sáng phân phó mấy câu, sau đó cùng Tô Tiểu Mạt cùng đi tới sân khấu.
Sự xuất hiện của cô, mọi người tự nhiên lại đem ánh mắt dời đến trên người cô.
Cô dắt tay Tô Tiểu Mạt, cầm micro lên, mỉm cười
nói: "Cảm tạ các vị tới tham gia buổi họp báo của SUNSHINE, cũng cảm tạ Âu Dương Phi tiên sinh và Sue tiểu thư diễn xuất khuynh tình."
Lúc Phương Thê nói câu nói này, ánh đèn lập tức chiếu đến trên người Âu Dương Phi và Sue.
Phản xạ từ tính chất nghề nghiệp, Sue lập tức triển
Điểm này trong suy nghĩ và dự đoán của Phương Thê.
Đợi đến Sue phản ứng kịp, muốn thu hồi nụ cười,
Phương Thê lại bắt đầu nói, mà ánh đèn cũng đúng lúc chuyển dời lên
người cô lần nữa.
Dù Sue thu hồi nụ cười cũng không sao, Cô muốn chính là nụ cười mới vừa rồi trong nháy mắt kia.
"SUNSHINE, lúc tôi lấy tên này chính là muốn người mặc vào những bộ quần áo tôi thiết kế có thể nở nụ cười như ánh mặt
trời, đúng như nụ cười mới vừa rồi của Sue tiểu thư."
Sue nghe đến đó, làm sao lại cam tâm, Cô là tới phá hư, thế nào ngược lại bị cô ta lợi dụng?
Chỉ là lúc này lời nói của Phương Thê lại vang lên.
"Buổi trình diễn sẽ kết thúc trong nụ cười như ánh
mặt trời của Sue tiểu thư. Chỉ là Âu Dương Phi tiên sinh vì Sue tiểu thư mà chấp nhận lời mời của tôi cũng làm cho tôi thật cảm động, tôi ở chỗ
này lần nữa cảm tạ Sue tiểu thư, vì mang tới vui mừng cho buổi họp báo
này. Cũng cám ơn mọi người, cám ơn các vị ký giả. Buổi họp báo có thể
thành công, đều là nhờ sự ủng hộ của mọi người, cũng cám ơn bạn bè và
người thân của tôi."
Phương Thê nghiêng đầu chuyển hướng Tô Tiểu Mạt nói: "Cám ơn em, Tiểu Mạt."
Đây là thật tâm, ban đầu cô ấy đã giúp cô rất nhiều, cũng khích thích cuối cùng.
Nhưng cô tin tưởng mới vừa rồi những lời nói đó của cô, Sue cũng sẽ không tức giận ở nơi này.
Về phần Âu Dương Phi, là anh ta mang phiền phức cho Cô, tự nhiên do anh ta đi giải quyết.
Buổi họp báo của cô mặc dù không tính là kết thúc trong hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người nh
Tác dụng của hai người nổi tiếng cũng không phải là một loại.
Lời nói của Phương Thê, dĩ nhiên khiến ký giả cho
rằng mới vừa rồi Âu Dương Phi nói những lời chúc mừng cho Shine đều là
trước đó an bài xong.
Phương Thê nhẹ nhõm thoát thân.
Mà khi ca sĩ nổi tiếng Âu Dương Phi vì người mẫu Sue đặc biệt từ thành phố B chạy tới, đây chính là một tin lớn.
Lập tức, ký giả toàn bộ vây quanh hai người bọn họ.
Mà Phương Thê mỉm cười xoay người.
Doãn Văn Trụ một mực ở thính phòng nghe ngóng, đến cuối cùng khóe môi anh không khỏi cong lên.
Tựa hồ anh gọi tới những người đó căn bản không dùng được.
Thê Thê của anh thoải mái mà giải quyết mọi thứ.
Ba năm nay, Cô chín chắn không ít.
Điều này làm cho anh vừa vui vẻ, rồi lại có chút nho nhỏ lo lắng.
Lo lắng khoảng cách giữa bọn họ sẽ từ từ xa hơn, lo lắng Cô càng trở nên ưu tú sẽ hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn.
Giống như cái Âu Dương Phi đó.
Mà Âu Dương Phi bị bao vây ở chính giữa cuối cùng vẫn không nói ra một tiếng làm cho người ta hiểu lầm.
Anh biết nói thêm gì nữa, Phương Thê tuyệt đối sẽ tức giận.
Anh cũng không muốn thật sự phá hủy buổi họp báo của Phương Thê.
Chẳng qua là đối với Sue lại càng ghét hơn.
Người đàn bà này lại đặc biệt tới phá hư.
Cô thích anh, muốn cùng anh náo xì căng đan, vậy anh sẽ thành toàn cô ta.
Dù thế nào đi nữa anh cũng không để ý những thứ xì căng đan này đến cỡ nào kinh thiên động địa.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Phi nhanh chóng kéo Sue qua, cúi người hôn lên môi cô ta.
Kình bạo như thế, đương nhiên khiến ký giả càng không ngừng điên khùng chụp.
Đợi đến hôn xong, Âu Dương Phi mang theo vài phần không chút để ý nói: "Ừ, tôi bị cơ thể Sue dụ dỗ."
Nói xong, lôi kéo cô bước nhanh rời khỏi, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện.
Lời như vậy, mập mờ mười phần.
Cơ thể, dụ dỗ?
Không khỏi làm cho người ta nghĩ đến Sue có phải câu dẫn Âu Dương Phi lên giường không?
Mà Âu Dương Phi chính là muốn cái hiệu quả này.
Anh không thích loại đàn bà tự cho là đúng.
Nhưng mà chỉ là một người mẫu mà thôi, có cái gì hay để kiêu ngạo.
Ngành này người mới xuất hiện lớp lớp, ai cũng sẽ không nổi tiếng vĩnh viễn.
Chờ đến chỗ không người, anh mới buông tay của cô ta ra, "Đừng nghĩ tìm phiền phức cho Shine, cô không chọc nổi cô ấy."
Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi.
Sue ở phía sau hận hận dậm chân.
Anh nói như vậy, cô đương nhiên không tin.
Coi như là ngôi sao mới trong ngành thiết kế thời
trang ở Italy, coi như cô và tập đoàn KT có quan hệ gì nữa, nhưng ở
trong nước, nước xa không cứu được lửa gần.
Cô biết nhiều người như vậy, thật đúng là sợ cô ta sao?
Tập đoàn KT nói cho cùng cũng chỉ là một công ty, sao có thể cùng chút người so với?
Có đôi khi, bạn không muốn tìm rước phiền phức, nhưng kỳ lạ là phiền toái đó lại tìm đến bạn.
Chuyện này cùng Phương Thê căn bản không có liên quan gì, nhưng có người cứ đem oán khí đổ trên người cô.
Sue nghĩ nghĩ, lại quay trở lại.
Không có đạo lý khiến người đàn bà kia chiếm tiện nghi, mà cô chọc phải một thân tai tinh.
Cô ta muốn cô từ trong xì căng đan đi ra ngoài, Cô cũng không nguyện ý.
Ký giả còn chưa tản đi, nhìn thấy cô trở lại, lại tiến lên đón, mà cô lại một đường đi tới phòng nghỉ của Phương Thê.
Cắm đầu vào liền nói: "Shine, tôi đáp ứng chuyện
của cô đã làm được, về sau cô đừng quấn lấy Phi, như vậy tôi và Phi sẽ
rất khó xử."
Một câu nói của Sue, lại đem Phương Thê kéo vào trong dòng xoáy.
Đèn flash không ngừng nhấp nhoáng, điều này khiến
Người đàn bà này đến cùng muốn làm cái gì?
Cô ta lại mang một đám ký giả tới, Cô không muốn làm cho Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ bị thương tổn.
Tô Tiểu Mạt càng tức giận hơn, Cô không nghĩ tới người đàn bà này lại khiến người khác chán ghét như vậy.
Cô muốn ra tay đánh méo mặt con đàn bà này, nhìn cô ta sau này làm thế nào để bán nhan sắc.
Chỉ là cái ý nghĩ này còn chưa áp dụng, một tiếng lười nhác liền vang lên.
"Vị tiểu thư này, ăn nói lung tung thì không được đâu. Bà xã tôi có cần thiết đi quấn Âu Dương Phi sao?"
Doãn Văn Trụ từ trong đám người đi ra, mang theo một cỗ khí bức nhân.
Dung mạo của bản thân anh so rất nhiều sao còn muốn đẹp hơn, cho nên anh nói lời này không phải khoe khoang, mà là một loại tự tin.
"Nếu như cô còn nói lung tung một chữ nào nữa, muốn phá hoại danh tiếng của bà xã tôi, chúng ta trên tòa án gặp."
Anh sẽ không cho phép bất cứ người nào tổn thương Phương Thê.
Vốn là nghĩ xa xa nhìn cô, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, sau đó dù Phương Thê trách anh, anh cũng không có câu oán hận.
"Cuối cùng, đừng mượn danh tiếng của mình làm chút
chuyện tổn hại người khác, danh tiếng loại vật này cũng chỉ là cảnh
tượng huyền ảo, tôi nếu muốn gói cô lại, chỉ là một chuyện dễ dàng."
Đây là khuyên giải, cũng là cảnh cáo.
Bản thân tập đoàn Doãn văn chính là tập đoàn nổi
tiếng trong nước, ba năm nay Doãn Văn Trụ mặc dù chưa bao giờ qua phỏng
vấn gì, nhưng ba năm trước đây cũng là có.
Dung mạo của anh, năng lực của anh, còn có cuộc tai nạn xe cộ ba năm trước đây, rất nhiều người dĩ nhiên sẽ nhớ ra anh.
Ba năm anh không xuất hiện, cũng có rất nhiều suy đoán.
Bây giờ nhìn anh đứng nơi này, tựa hồ đánh vỡ tất cả lời đồn.
"Còn nữa..., tôi không hy vọng báo chí vào ngày mai thấy vị tiểu thư này là bất luận một câu lời đồn gì, nếu không dù dốc
hết toàn bộ tài lực tập đoàn Doãn văn, tôi cũng sẽ khiến người đó táng
gia bại sản."
Lời như thế không phải ai cũng có thể nói được, nhưng Doãn Văn Trụ thực sự có năng lực đó.
Dưới quyền lực, có vài người tự nhiên hiểu.
Là ai nói dối.
Có dung mạo như vậy, ông chồng quyền thế như thế đương nhiên sẽ không đi dây dưa một người khác.
Mà người trong vòng giải trí mấy lời kia bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, mọi người đáy lòng đều hiểu.
Rất nhanh, ký giả dời phương hướng, hỏi: " Tổng giám đốc Doãn Văn, ngài ba năm qua không xuất hiện, là vì cái gì?"
Doãn Văn Trụ chợt nhếch môi cười, lười nhác lại mê người, "Chỉ vì tôi và người tôi yêu qua một cuộc sống bình thản."
Đây không phải là nói láo, đây là lời nói thật.
Bây giờ anh chỉ muốn dắt tay cô, cùng nhau sống cuộc sống bình thường nhất.
Chỉ cần có cô bồi bên cạnh, nơi nào đều là Thiên đường.
Đây cũng là anh tỏ tình trên ý nghĩa một tầng khác.
Một ký giả mắt tinh chú ý tới đưa bé bên cạnh Phương Thê, lại hỏi: "Đó là con của hai người sao?"
Lúc này, tiểu Lạc Lạc cũng bị tiếng ồn ào đánh thức.
Thấy Phương Thê, mở miệng gọi: "Mẹ."
Thấy Doãn Văn Trụ bên kia, bé uốn lên tiểu não nghĩ một lát, vẫn là kêu một tiếng: "Cha."
Có đôi khi, có lẽ là thiên tính của cha và con gái.
Một tiếng kêu như thế, đương nhiên cũng trả lời vấn đề của ký giả kia.
Doãn Văn Trụ cẩn thận từng li từng tí đi tới,
Phương Thê làm như đã hiểu ra cái gì, ôm tiểu Lạc Lạc nắm lấy tay anh,
mà đổi thành một cái tay cũng dắt lấy Tiểu Dạ.
Cô biết, lúc này làm như vậy mới tốt nhất.
Anh giúp cô, nếu không trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết làm sao phản bác sự vu hãm của Sue.
Hơn nữa cô cũng hiểu, anh không muốn bại lộ ở trước mặt người khác, có lẽ là không muốn làm cho người khác biết ánh mắt của anh có vấn đề.
Cho nên cô phối hợp anh, không muốn làm cho người có tâm nhìn ra, mà cổ động tuyên truyền.
Tay của anh thật ấm áp, giống nhau lúc trước.
Nhớ đến lời nói của Tô Tiểu Mạt, nhìn đến gò má quen thuộc của anh, trái tim Phương Thê không khỏi nhức nhối.
Không phải đau lòng, mà là có mấy phần cảm khái.
Mà Tô Tiểu Mạt đứng ở sau lưng bọn họ, không khỏi cong lên khóe môi.
Rất nhiều chuyện, người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt.
Cô cảm thấy người đàn ông này là thật tâm yêu Phương Thê.
Cho nên Thê Thê sẽ hạnh phúc .
Mà cô cũng rất vui vẻ.
Tất cả kết thúc ở một bức hình ấm áp, có người vui vẻ, đương nhiên cũng có người bất mãn.
Chẳng qua là ai cũng sẽ không để ý người kia.
Cô ta chẳng qua chỉ là người không quen biết, đối với người nào cũng không quan trọng.
Sue cuối cùng không nói gì nữa, trợn mắt nhìn người bị vây ở chính giữa một cái, tức giận xoay người rời đi.
Lúc này, cô đương nhiên biết có chút lời nói dù nói ra, cũng không có người tin.
Không nghĩ tới lúc này còn có một người đàn ông như vậy cắm vào.
Bọn họ thật sự là vợ chồng sao?
Coi như là vợ chồng, có một người cũng sẽ không để ý.
Mà cô thật đúng là không tin lời nói của Doãn Văn Trụ.
Anh ta thật có thể vì một người đàn bà làm được tình trạng kia sao?