Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 38: Chương 38: Anh có thể ôm em không?




Đợi đến ký giả toàn bộ tản đi, trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại có mấy người.

Tô Tiểu Mạt hiểu ý ôm tiểu Lạc Lạc đi, mang cả Tiểu Dạ đi, ngay tiếp theo ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Lý.

Tiểu Lý tự nhiên hiểu ý đi ra, cũng xoay người rời đi, thuận tiện vì bọn họ đóng cửa lại.

Lập tức cả phòng nghỉ ngơi lại chỉ còn Phương Thê và Doãn Văn Trụ.

Thật lâu không cùng một chỗ, ngay cả không khí quanh mình đều mang chút ít hồi họp.

"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ dịu dàng kêu, giọng nói lười nhác không thay đổi, chẳng qua là ít đi ban đầu mấy phần không chút để ý, nhiều mấy phần chín chắn.

Phương Thê cảm giác mình thật hồi họp, đặc biệt là tại khoảng cách hai người gần như vậy.

Rõ ràng lẫn nhau cũng vừa gặp qua, nhưng vì sao cô có một cảm giác bọn họ thật giống như cách một thế kỷ không gặp.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt anh vẫn như lúc trước, anh cúi đầu, lông mi thật dài, dù anh không nhìn thấy, tuy nhiên nó vẫn khiến cô cảm thấy anh đang nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.

Tim đột nhiên đập lỡ mất một nhịp, tim đập nhanh như lúc ban đầu.

"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ không thấy Phương Thê trả lời, lại kêu một tiếng.

Lần này Phương Thê nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lần gặp mặt đầu tiên sau ba năm, anh vội vã muốn giải thích, mà cô lại từ chối nghe anh giải thích.

Vậy mà tâm tình của hai người hôm nay tựa hồ cũng bình thản không ít.

Trong lòng Doãn Văn Trụ đều là vui vẻ, lần này, Cô không có đẩy anh ra.

Thực sự có đôi khi không nên chỉ lo mình.

"Thê Thê, anh sẽ chờ em."

Mặc dù có cơ hội, nhưng có một số việc anh cảm thấy dù không giải thích cũng đã không sao rồi.

Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, làm thương tổn chính là làm thương tổn.

Mà anh bây giờ muốn làm chính là từ giờ trở đi phải đối xử cô thật tốt.

Đi qua cuối cùng vẫn là trôi qua, quan trọng là bây giờ và sau này.

"Con mắt của anh xảy ra chuyện gì?"

Đây là Cô vẫn luôn để ý.

Dù buộc mình nói không sao, dù buộc mình không đi cố ý thám thính.

Nhưng bây giờ cuối cùng lại hỏi ra miệng.

"Lúc trước bị tai nạn xe cộ."

Doãn Văn Trụ nói với vẻ hời hợt.

Anh không muốn nhắc tới Quý Thư, cũng không muốn nhắc tới lúc đó anh là vì đi

Nói rồi, ngược lại sẽ khiến Cô cảm thấy đau lòng thôi.

Cô không có lỗi gì, anh cũng không muốn làm cho cô cảm giác mình có phần lỗi gì.

Những thứ chuyện cũ kia, thật đã không còn quan trọng.

Sau cuộc tai nạn xe cộ kia, anh đã từng sa sút qua, cũng hận qua Quý Thư.

Nhưng bây giờ cũng bình thường trở lại.

Những năm này, anh có đi xem qua Quý Thư một lần, nhưng anh ta lại không muốn gặp anh.

Nhưng cũng được, giữa bọn họ cuối cùng không là bạn bè nữa rồi.

Anh bị thương tổn, mà Quý Thư cũng bỏ ra tự do của mình.

"Không thể trị sao?"

Phương Thê không khỏi truy đến cùng.

Doãn Văn Trụ nhàn nhạt cười cười, "Có lẽ ngày mai sẽ có thể nhìn thấy nói cũng không chừng. Nhưng Thê Thê, những thứ này cũng không quan trọng."

Quan trọng là, cô ở bên cạnh anh, như vậy cho dù thân nơi hắc ám, đều sẽ cảm giác thật hạnh phúc.

Chưa bao giờ có cảm nhận như vậy, mà đợi đến cảm nhận được mới có thể hiểu.

"Em không biết mình có thể đối với anh thế nào, nói không để ý là giả, cho nên em vẫn còn cần một ít thời gian."

Phương Thê châm chước lời nói, từ từ nói.

Muốn cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ h

Nhưng trong lòng cuối cùng có chút ngăn cách, cho nên cũng không thể lập tức trở về đến ban đầu.

Khoảng cách ba năm, rất nhiều thứ còn chưa phải giống nhau.

"Anh hiểu, anh sẽ chờ em."

Doãn Văn Trụ cười nắm tay Phương Thê.

Cô nói ra những lời này, đối với anh mà nói đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Phương Thê không có rút tay về, tiếp tục nói: "Em không hy vọng có người gạt em, mặc kệ là vì cái gì, em đều không hy vọng mình bị lừa."

"Thê Thê, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều không lừa em nữa."

Đây là hứa hẹn của nah.

Thật ra thì ba năm nay, anh cũng hiểu ra, giữa người với người, tín nhiệm rất quan trọng.

Giữa anh và cha anh, năm đó cũng là bởi vì không tín nhiệm mà đã tạo thành cách ngại bảy năm.

Mà giữa tình nhân, thật ra thì yêu nhau cũng không khó, khó được là sống chung.

Trong quá trình chung sống, quan trọng nhất chính là tín nhiệm.

Nếu như thiếu hụt tín nhiệm, kia tổn thương nhất định vẫn sẽ xuất hiện.

Cho nên anh quyết định, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không lừa cô nữa.

Anh không chịu nổi nổi thống khổ lại một lần nữa tổn thương cô, rời đi sự tuyệt vọng của cô.

" chuyện ba năm trước đây."

Đây là vết thương trong lòng cô.

Cô muốn biết, mình ban đầu rốt cuộc vì sao mà bị thương.

Doãn Văn Trụ vốn không muốn nhắc đến truyện đã qua, chuyện kia sẽ làm lẫn nhau đều không vui vẻ.

Nhưng mà nếu Phương Thê hỏi, anh liền đem chuyện năm đó toàn bộ nói cho cô nghe.

Về chuyện Quý Thư, cũng về chuyện Hạ Sơ.

Nhớ tới cái này, Doãn Văn Trụ lại nói: "Thê Thê, ba năm trước đây, anh bị tai nạn xe cộ, không thể đi tìm em, nhưng sau lại anh kêu cha đi tìm, nhưng ông lại tận mắt thấy em chết. Anh khi đó, cơ hồ tuyệt vọng, nhưng anh không thể không buông cha ra được. Cha tìm Bạch Hinh thay thế em, anh cũng liền làm bộ không biết thuận theo tự nhiên. Tự nói dối mình, em đang ở bên cạnh anh."

Về chuyện Bạch Hinh, Doãn Văn Trụ cũng muốn giải thích.

Anh nghĩ khiến Phương Thê biết, anh chưa bao giờ có di tình biệt luyến.

"Làm sao lại như vậy?"

Phương Thê cũng có chút kỳ quái.

Lúc đó cô căn bản chưa từng gặp qua Doãn Văn Thận.

Mà Cô tin tưởng Doãn Văn Thận cũng sẽ không nói láo, như vậy Doãn Văn Thận thấy người kia là ai?

"Cho nên anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái."

Tựa hồ là có người cố ý để cho bọn họ hiểu lầm.

Nếu như anh không phải tin Phương Thê đã không có ở đây, như vậy dù chân trời góc biển anh cũng sẽ đi tìm, không phải hết hy vọng ở lại Thành phố H sống.

Phương Thê đáy lòng cũng là mơ hồ có chút cảm giác.

Lúc trước tựa hồ Phương Dận rất không thích Doãn Văn Trụ, ở trước mặt cô cũng đã nói rất nhiều.

Khi đó, Cô vốn là đối với Doãn Văn Trụ mất đi lòng tin, cộng thêm nói những lời của Phương Dận, Cô không nghi ngờ càng tin thêm, cảm thấy Doãn Văn Trụ căn bản không yêu cô.

Sau lại, luôn cố ý muốn quên đi anh, cho nên cũng chưa từng đi nghĩ lại.

Chỉ là Phương Thê không có nói ra.

Mặc kệ thế nào, Phương Dận là em kết nghĩa của cha cô, anh ta sẽ không hại Cô.

Bằng không lúc trước, anh cũng không cần phí lớn công sức như thế.

Có một số việc, có lẽ cô nên đi hỏi anh một chút .

"Thê Thê, cũng không sao rồi, mặc kệ lúc trước thế nào, chuyện đã qua và lúc này của chúng ta."

Doãn Văn Trụ nắm tay Phương Thê không khỏi càng chặt thêm mấy phần, "Anh vẫn sẽ ở chỗ này chờ em."

Anh thật ra thì rất muốn ôm lấy Cô thật chặt, cũng muốn hôn Cô thật sâu, nhưng anh không muốn dọa Cô sợ.

Những chuyện này, về sau còn có cơ hội làm.

Bây giờ, anh chỉ muốn mở ra lòng phòng bị của cô, để cho cô tin tưởng anh lần nữa.

"Ừ."

Phương Thê không biết nên nói gì, cảm giác lẫn nhau nhiều mấy phần xa lạ.

Dù lòng mình thực sự còn cảm giác với anh.

"Thê Thê, anh ——"

Doãn Văn Trụ mở miệng, lại thêm mấy phần ngượng ngùng.

Cô nhìn anh, thế nào?

"Anh có thể ôm em một cái không?"

Doãn Văn Trụ một hớp nói ra, trong lòng bàn tay là nhiệt độ của cô, cho nên cảm giác trong ngực mình càng phát ra trống không.

Cái ôm này đã không tồn tại trong ba năm, anh cực độ muốn cô lấp đầy.

Anh muốn cảm nhận được nhiệt độ của cô, ngửi mùi của cô.

"Doãn Văn Trụ ——"

Phương Thê có chút tức giận kêu lên.

Anh đây là cái gì vấn đề?

Chẳng lẽ để cho cô trả lời sao?

Anh trước kia căn bản sẽ không hỏi vấn đề này, chính là bá đạo muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Cô biết anh bây giờ trở nên bắt đầu tôn trọng ý nguyện của Cô, thế nhưng loại vấn đề này.

Doãn Văn Trụ lại không hiểu, còn tưởng rằng mình chọc Phương Thê tức giận.

"Thê Thê, thật xin lỗi, anh chỉ là muốn ôm em một cái, sẽ không làm cái gì."

Anh thực sự chỉ muốn ôm ô

Dù đáy lòng muốn làm cái gì, cũng không dám bây giờ làm.

Nhìn thần sắc vội vã kia, Phương Thê đột nhiên cảm thấy phần ngăn cách trong lòng tản đi không ít, tâm tình cũng trở nên sáng sủa.

Chưa từng thấy qua anh cái bộ dáng này.

Vì vậy không khỏi nổi lên một tư tưởng xấu.

Cô tiến lên một bước, đưa tay vòng chắc anh, lại sâu kín nói " Đây là anh nói, về sau không có sự đồng ý của em cũng không cho làm cái gì."

Nhưng đợi đến lời nói ra, rồi lại có chút quẫn bách.

Cô đây là nói cái gì?

Về sau ——

Cái này căn bản là biến thành đồng ý chứ sao.

Doãn Văn Trụ cũng chú ý tới, vui vẻ ôm cô, cúi đầu ở bên tai của cô dịu dàng nói: "Cám ơn em, Thê Thê."

"Em còn chưa tha thứ cho anh đâu, cám ơn cái gì?"

Phương Thê nói có chút mạnh miệng.

Mình căn bản không nghĩ tới tha thứ nhanh như vậy, nhưng có đôi khi ngay cả mình cũng không kìm hãm được.

Cô cho rằng một người cũng có thể sống rất tốt.

Nhưng đợi đến tựa vào trong ngực của anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, Cô mới biết, thì ra mình vẫn là lưu luyến ngực của anh.

Khi thật sự yêu một người, thật là một loại kiếp nạ

Cho dù có ý muốn thương tổn, cũng chỉ làm mình càng khó chịu mà thôi.

Cho nên coi như đáy lòng còn có câu oán hận, nhưng Phương Thê cũng hiểu mình có lẽ thật không làm được chuyện báo thù gì đến sự tổn thương lúc trước.

Chỉ có thể ở trong lời nói lấy chút tiện nghi thôi.

Rõ ràng mới vừa rồi còn cảm thấy cách ngại, nhưng bây giờ phần cách ngại kia tựa hồ lại không còn rồi.

Phương Thê dừng một chút, có chút cảm thấy kỳ diệu.

Cô đắm chìm bên trong ý nghĩ của mình, mà Doãn Văn Trụ lại bởi vì hương thơm trong ngực kia mà tâm viên ý mã.

Ôm người mình yêu, nếu như không có phản ứng mới là không bình thường.

Anh cảm giác mình cũng không sai.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của cô không ngừng thổi vào ngực anh.

Vì vậy không khỏi lại nghĩ tới hơi thở là từ cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy thổi ra sao, ngay tiếp theo bắt đầu nhớ lại một ít phần tốt đẹp của cô.

Đến cuối cùng cuối cùng kìm lòng không được từ từ dựa vào cô, tìm kiếm một ít phần ngọt ngào.

Đợi đến trên môi đột nhiên xuất hiện nhiệt độ truyền đến, Phương Thê mới từ trong suy nghĩ thanh tỉnh lại.

Cô có chút tức giận, người này mới vừa nói qua cái gì? Bây giờ lại làm cái gì?

Đùng là lời nói đàn ông là không thể tin tưởng được?

Mặc dùô không phải là ghét, nhưng cảm giác có chút ủy khuất thôi.

"Doãn Văn Trụ, anh có phải có chút được voi đòi tiên không?"

Phương Thê quay đầu đi, nhẹ giọng hừ nói.

"Thê Thê, đó là vì không kìm hãm được."

Biết Phương Thê đối với anh cũng không phải là không có cảm giác, Doãn Văn Trụ so cái gì cũng vui vẻ, ngay tiếp theo thần thái cả người cũng phấn khởi .

Tựa hồ lúc trước cái kia Doãn Văn Trụ lại trở về.

"Trước khi em còn chưa tha thứ cho anh, không cho ôm em, cũng không cho hôn em."

Mặc dù tha thứ anh, nhưng luôn không thể tiện nghi anh như vậy.

"Thê Thê, đổi lại điều kiện được không?"

Được rồi, anh chỉ có thể nói òng người thực là ltham.

Vốn cảm thấy có thể xa xa nhìn cô là tốt rồi, có thể cùng cô cách chút là tốt rồi, nhưng mà bây giờ lại tham hơn.

Muôn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cùng cô một mực cùng nhau.

"Được, vậy chúng mình vẫn là trở lại trạng thái như cũ tốt nhất."

Phương Thê cười cười nói.

Doãn Văn Trụ mím mím môi có chút ủy khuất , "Anh biết rồi."

Anh biết mình có phần nóng lòng, nhưng thật chỉ là không kìm hãm được.

Đi tới bước này, không tự nhiên phải nghĩ trở lại tại chỗ.

"Vậy anh có thể buông em ra rồi."

Anh ôm rất chặt, Phương Thê cảm giác mình sắp bị anh bẻ gảy.

Doãn Văn Trụ mặc dù không nguyện ý, nhưng vẫn là rất nhanh liền buông Cô ra.

"Bây giờ em rất bận, về sau chúng ta một tuần gặp mặt một lần thôi."

Giống như theo như lời của Tô Tiểu Mạt, bị thương nhiều như vậy, tổng cũng muốn anh chịu chút đau khổ.

Nhưng thật ra thời gian tiếp theo, Cô có một số việc phải làm rồi.

"Ừ."

Doãn Văn Trụ gật đầu một cái.

Mặc dù rất muốn một mực cùng nhau, nhưng anh cũng biết phải từ từ.

Ba năm cũng chờ được rồi, cũng không kém bước này.

Phương Thê vừa định mở miệng nói gì, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Cô vừa nhìn, hẳn là Tư Mị.

Tư Mị rời đi cũng một đoạn thời gian, hơn nữa ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho cô, đây chính là có chút khác thường.

Nghĩ tới anh lần trước vội vã rời đi, Phương Thê có chút để ý, vội vàng nhận điện thoại.

"Tư Mị, chuyện gì?"

Một bên Doãn Văn Trụ nghe là Tư Mị, không khỏi có chút hẹp hò

Anh cũng không quên lúc ở bệnh viện, Phương Thê nói, còn có chuyện ba năm trước đây.

Vì vậy không khỏi đưa tay vòng chắc hông của Phương Thê.

Phương Thê quay đầu lại trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái, nhưng lại nghĩ đến anh căn bản không nhìn thấy, vì vậy cũng chỉ có thể thôi.

"Thê Thê, Phương gia phá sản rồi."

Tiếng của Tư Mị truyền đến, có chút nặng nề.

Về chuyện của Phương gia, Cô cũng không có nói cho Tư Mị, mà người nhà họ Phương cũng không tự nhiên nói ra.

Tư Mị vẫn cảm thấy cô là bởi vì cùng Phương gia bất hòa mới rời đi.

Mà Tư Mị cũng không biết chuyện tình của Mạt điện.

Cô không cùng anh nói, không phải là không tin anh.

Chẳng qua là cảm thấy có một số việc nói hay không thật ra thì cũng như thế, mặc kệ cô họ phương, hay là họ Tư Đồ, cô đều chẳng qua là cô mà thôi.

Chỉ là, Phương gia phá sản tin tức này còn mang cho cô rung động thật lớn.

Nhà giàu có nhất thành phố A - Phương gia thế nhưng lại phá sản.

Mặc dù từng bởi vì Phương gia mà bị thương, nhưng lúc đầu cô đối phương ông cụ ít nhiều gì vẫn còn có chút tình cảm.

"Là Phương Dận."

Tiếng Tư Mị tiếp tục truyền đến, "Anh biết ngay chú ấy không phải thứ tốt

Tư gia và Phương gia quan hệ mật thiết, Tư Mị nói như thế, Phương Thê cũng có thể hiểu.

Nhưng Phương Thê không nghĩ tới Phương Dận sẽ làm như vậy.

Phương Dận mặc dù chỉ là nuôi con, nhưng lại là người hệ thứ của Phương gia, vậy cho dù đoạt đến quyền thừa kế, cũng sẽ không khiến Phương gia phá sản đi.

"Tư Mị, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Phương Thê không khỏi hỏi tới.

Cô và Phương Dận sống chung một thời gian cũng không tính dài, lúc đầu anh đưa cô đến Italy sau, liền một thân một mình rời đi.

Vả lại, ở Phương gia cái đoạn thời gian kia, còn có đoạn thời gian ở trấn nhỏ kia.

Cho nên kỳ thật muốn nói hiểu biết lời nói, Cô cũng không hiểu rõ Phương Dận.

Nhưng rất nhiều người Mạt điện đều biết rõ, cha cô lúc trước còn ở, rất thích Phương Dận.

Dù giữa bọn họ tuổi kém nhiều lắm.

"Cụ thể anh cũng không biết chuyện gì xảy ra? Cha anh gọi điện cho ta trở về, lúc anh trở về, Phương Dận căn bản đã khống chế Phương thị. Chúng ta Tư gia xem như giúp vội, cũng không làm nên chuyện gì. Thê Thê, mặc dù em không thích người của Phương gia, nhưng em cuối cùng cũng là người của Phương gia, em có parhi nên tới một chuyến không?"

Phương Thê dừng một chút, mới lên tiếng nói: "Tư Mị, thật xin lỗi, có một số việc không có nói cho anh biết, thật ra thì em không phải người của Phương gia, lúc đó Phương gia là biết cái này, mới đuổi em ra. Chẳng qua em sẽ đi thành phố A một chuyến."

Phương Thê cảm giác Phương Dận dường như có chuyện gì gạt cô

Nghe đến mấy cái này, Doãn Văn Trụ lại hơi nhíu mày.

Phương gia đã xảy ra chuyện?

Anh không khỏi nhớ lại lúc trước mấy ân oán kia.

Nếu như người nọ đối phó Phương gia, có phải tiếp theo cũng sẽ đối phó nhà Doãn Văn không?

Nếu như đúng vậy, anh lại nên làm gì bây giờ?

Người kia là người của Tư Đồ gia, là người thân của Thê Thê, anh cũng không thể đi tổn thương.

Nhưng tập đoàn Doãn văn là tâm huyết của tổ tiên, anh cũng không thể ngồi yên mặc kệ.

Anh bắt đầu cảm thấy tiến lùi không được.

Nhưng mặc kệ thế nào, anh cũng không muốn buông tha.

Anh thiếu Phương Thê, nhà Doãn Văn thiếu Tư Đồ gia, anh cũng sẽ trả lại.

Cho nên mặc kệ ra sao, anh cũng muốn gặp người kia một mặt, gặp một mặt người của Tư Đồ gia.

Anh không muốn Phương Thê khó xử, như vậy chỉ có trước lúc cô biết đi giải quyết một ít chuyện.

Bên này, Phương Thê và Tư Mị nói một ít lời sau cũng cúp máy.

Cô dừng một chút, nói: "Anh nghe thấy?"

"Ừ."

Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, tay thủy chung chưa từng buông ra.

Anh sẽ không đho giữa bọn họ vì vậy mà tách ra .

"Cũng quên nói cho anh biết một chuyện, em họ Tư Đồ."

Về phần những chuyện khác, lúc này cô không có thời gian nói, về sau luôn có cơ hội nói.

"Ừ."

Anh biết rồi, đã sớm biết.

Mặc dù đã đồng ý không lừa gạt cô, nhưng có một số việc nếu như cô không hỏi, anh cũng không muốn nói .

Ít nhất sẽ không để cho hai người khó xử.

Mà lúc này đây, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Em đi mở cửa."

Phương Thê nhìn cánh tay vòng bên eo mình, lên tiếng nói.

"Ừ."

Anh lại đáp một tiếng, nhưng tay vẫn không có buông ra.

"Tay của anh."

Nếu như không buông ra, Cô làm sao đi.

Doãn Văn Trụ có chút lưu luyến không muốn bương tay, Phương Thê lúc này mới đi tới cửa mở cửa.

Người đứng trước cửa là Tiểu Lý, anh nhìn thấy là Phương Thê, không khỏi ngượng ngùng nói: "Phu nhân, xin lỗi, quấy rầy."

"Tiểu Lý, chuyện gì?"

Doãn Văn Trụ hơi buồn bực, tiểu tử này bình thường thật cơ trí, bây giờ làm sao ngây ngô

Biết rất rõ ràng anh cùng Phương Thê đang ôn chuyện.

"Hai người nói chuyện đi, em đi trước."

Phương Thê cũng là tự ý mở miệng nói trước.

Doãn Văn Trụ nghĩ muốn giữ lại, nhưng Phương Thê sau khi nói xong liền rời đi, thuận tay còn đóng cửa lại.

Cuối cùng anh vẫn không gọi cô lại, mà là hỏi: "Chuyện gì?"

Tiểu Lý tự nhiên biết lúc này tới quấy rầy sẽ làm tổng giám đốc tức giận, nhưng anh cũng không còn cách nào a.

"Tổng giám đốc, điện thoại của ngài vang lên rất nhiều lần rồi, là cha ngài, tôi sợ có chuyện quan trọng."

Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, lúc này anh thật ra thì cũng có thể đoán được cha anh vì sao gọi điện thoại cho anh.

Đơn giản về chuyện của Phương gia.

Anh nhận lấy điện thoại ở trong tay Tiểu Lý, gọi lại.

"Cha, chuyện Phương gia con đã biết, con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết ."

"Không, tạm thời con sẽ không về, hơn nữa coi như người của Tư Đồ gia muốn ra tay, cũng sẽ không ra tay nhanh như vậy, dù sao lúc này chuyện của Phương gia vẫn chưa xong."

"Cha, con tự có chừng mực, cha tin con một lần đi."

Thuyết phục xong Doãn Văn Thận, Doãn Văn Trụ liền quay đầu lại nói với Tiểu Lý: "Tiểu Lý, lập tức đi chuẩn bị một chút, lái xe mang tôi đi thành phố A."

Anh biết, sau buổi họp báo, Phương Thê cũng c có chút việc cần hoàn thành.

Ít nhất cũng phải ngày mai hoặc là ngày mốt mới có thể động thân.

Vậy anh có thể sớm một bước đi giải quyết chuyện kia trước, mọi thứ có phải sẽ thay đổi tốt một chút hay không.

Doãn Văn Trụ nghĩ tới đây, rồi rời đi hội quán.

Lúc Phương Thê lần nữa trở lại phòng nghỉ ngơi, Doãn Văn Trụ đã không còn ở đó.

Cô hơi buồn bực.

Người này xem là gì?

Đúng là mình không nên tha thứ anh ta nhanh như vậy, này quay người lại liền đi, mà ngay cả một câu cũng không nói.

Tha thứ?

Thì ra mình ở đáy lòng đã tha thứ anh ta sao?

Hay là chứng kiến tới cái bộ dáng kia, đáy lòng đã không tự chủ không có oán khí nữa.

Cuối cùng không nhịn được đau lòng.

Cuối cùng không làm được chẳng quan tâm.

"Ơ, đàn ông của chị đâu? Lám sao lại đi nhanh như vậy? Em còn tưởng rằng anh ta sẽ bám riết bên cạnh chị không đi."

Tô Tiểu Mạt ở sau lưng Phương Thê nhìn phòng nghỉ ngơi một vòng nói.

"Ta không có mị lực lớn như vậy, lại nói đi rồi thì tốt."

Phương Thê vừa nói vừa xoay người rời đi phòng nghỉ ngơi.

"Thê Thê, chị tức giận à?"

Tô Tiểu Mạt đuổi theo, ôm cánh tay Phương Thê nói.

"Chị tức cái gì? Chị còn mừng rỡ được thanh nhàn."

Phương Thê chết không thừa nhận, mình thật sự tức giận.

"Vậy lần sau anh ta tới tìm chị cũng không cần để ý đến anh rồi, được, hôm nay cũng xảy ra rất nhiều việc, chúng ta trở về thôi."

Tô Tiểu Mạt không hỏi nữa.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Phương Thê, thật ra thì cô cũng đã biết giữa bọn họ có chút hiểu lầm hơn phân nửa đã tiêu trừ.

Cái gai trong lòng Phương Thê đã bị rút, mặc dù vết thương vẫn còn ở, nhưng sẽ khép lại .

"Ừ, hơi mệt rồi."

Hơn nữa ngày mai cô còn phải đi thành phố A.

"Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đã ở trên xe rồi, chúng ta mau đi đi."

"Ừ."

Phương Thê gật đầu một cái, cùng Tô Tiểu Mạt cùng nhau đi về phía xe.

Chẳng qua là đợi các cô đi ra hội quán sau, bên kia đi ra khỏi một người, mặc dù làm một chút ngụy trang xử lý, nhưng vẫn nhìn ra chính là Sue.

Cô đối với người đàn ông bên cạnh nói: "Thấy rõ ràng chưa?"

"Ừ."

Người đàn ông gật đầu một cái, tay lại ôm eo cô ta : "Bảo bối, anh biết nên làm gì rồi, bây giờ chúng ta đi khách sạn trước đi, anh chờ không kịp."

"Xem anh gấp đến vậy."

Cô cười sờ sờ cái trán của anh ta.

Dù đáy lòng không tình nguyện, vì có thể được đến một ít thứ, Cô chỉ có thể hy sinh mình một chút.

Mà Cô thật ra thì cũng đã thói quen giao dịch như vậy.

Người đàn bà kia có lẽ không biết, Cô hận cô ta đã rất lâu rồi.

Người đàn ông nhận được sự đồng ý sau liền lôi kéo cô ta lên xe, đáy mắt tràn đầy thứ khiến người khác chán ghét.

Nhưng cô duy nhất có thể lợi dụng đúng là thân thể của mình.

Hơn nữa cô cũng vì vậy lấy được rất nhiều thứ cô cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.