Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 39: Chương 39: Ngu ngốc, ngu ngốc




Phương Dận nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, tà khí trong khóe mắt vẫn như trước.

"Không nghĩ tới chú tới đây nhanh vậy."

Trong giọng nói mang theo vài phần không chút để ý, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn tới người đối diện.

Nói xong, Phương Dận lại cầm ly rượu lên uống một ngụm, nhm nháp một cách vênh váo nhởn nhơ.

"Tôi muốn cùng anh nói chuyện."

Doãn Văn Trụ đi thẳng vào vấn đề.

Phương Dận là người ra sao, Doãn Văn Trụ đã biết đến.

Cho tới giờ đều không nhìn thấu được anh ta, là người khó đối phó nhất trong ba đứa con nuôi của Phương gia.

Mà bây giờ xem ra, dự cảm của anh rất chính xác.

Chẳng qua là lúc trước không nghĩ tới anh ta sẽ có quan hệ với Phương Thê.

"Nói chuyện gì?"

Phương Dận nhếch môi cười cười, khóe miệng tà khí càng dày đặc thêm.

"Tôi biết là lúc trước nhà Doãn Văn đã làm chuyện có lỗi với Tư Đồ gia, nếu như có cơ hội tôi sẽ trả lại. Nhưng mà anh không có quyền ngăn cản giữa tôi và Phương Thê lui tới, dù sao nói cho cùng, anh cũng không được xem là người của Tư Đồ gia."

Phương Dận rốt cuộc có quan hệ gì với Tư Đồ gia, Doãn Văn Trụ cũng không rõ ràng.

"Chú cảm thấy tôi không có tư cách sao?"

Phương Dận cười ha ha, hỏi ngược lại: "Vậy chú lại có tư cách gì ở chung với Phương Thê?"

Tay Phương Dận ở trên bàn làm việc gõ có tiết tấu, chậm rãi nói: "Tôi không chỉ quan tâm đến dòng họ của chú, tôi còn để ý chính là con người của chú."

"Tôi biết rõ trước kia tôi đã làm sai, nhưng cả đời này sẽ không lại tổn thương Phương Thê nữa."

Dù trong lòng không muố, nhưng dù sao đối phương là người có quan hệ với Phương Thê.

Nếu như có thể, anh cũng không muốn cùng anh ta trở mặt.

"Hứa hẹn loại việc này, là vô dụng nhất rồi."

Phương Dận rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Doãn Văn Trụ một cái, khẽ cười nói: "Chú biết tôi vì sao muốn phản bội Phương gia không?"

Cũng không chờ trả lời, Phương Dận tiếp tục nói: "Đã từng bởi vì một chút chuyện nhỏ, một nhà chúng tôi bị khu trục ra Phương gia, đoạn thời gian đó, tôi mất đi cha, cũng mất đi mẹ. Khi đó, là cha của Phương Thê giúp tôi, đem tôi từ trong tuyệt vọng cứu ra. Sau lại, tôi trở về Phương gia, còn bị ông cụ Phương chọn trúng. Ông ta cho rằng cho tôi một chút ân huệ, tôi sẽ quên chuyện trước kia, sẽ đội ân sao? Mà bây giờ mọi việc tôi làm, chỉ vì báo ân mà thôi. Phương gia, chỉ là bước đầu tiên. Biết không? Đây là việc làm mà cha Phương Thê muốn làm, cũng là nguyện vọng của ông. Nếu như Phương Thê biết, chú cảm thấy Phương Thê sẽ thế nào? Còn có thể ở chung một chỗ với chú sao?"

Anh không phải người tốt, nhưng anh là người có cừu báo cừu, có ân báo ân.

Cả đời này, anh cũng chỉ bội phục qua một người đàn ông.

"Hay là nói chú tình nguyện con bé thống khổ, cũng muốn ở chung một chỗ với nó."

Phương Dận tiếp tục hỏi.

"Tôi chỉ là ——"

Doãn Văn Trụ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Phương Dận lại cắt đứt anh.

"Doãn Văn Trụ, chú lại biết gì. Chú có biết bởi vì chú mà Phương Thê thiếu chút nữa chết không? Chú có biết lúc con bé ở Italy đã từng trải qua gì không?"

Phương Dận chất vấn nhiều tiếng

"Phương

Thê thiếu chút nữa chết là chuyện gì xảy ra?"

Doãn Văn Trụ hỏi có chút gấp.

Lúc trước cha anh nói chính mắt thấy Phương Thê đã chết, mà bây giờ Phương Dận lại nói như vậy. Hay là chuyện năm đó có liên quan đến Phương Dận.

Anh ta đã ghét nhà Doãn Văn như vậy, đó là có phải là cái bẫy anh ta văng ra, làm cho bọn họ lầm tưởng Phương Thê đã không còn trên đời này nữa.

"Còn nhớ Hạ Sơ không?"

Phương Dận thu lại mới vừa rồi phần khí thế kia, nói không chút để ý.

Chợt nghe đến cái tên này lần nữa, Doãn Văn Trụ hơi sững sờ.

Anh cơ hồ sắp quên còn có một người như vậy, lúc trước cô ta sau khi rời đi cũng không có trở về nữa.

"Cô ta thế nào?"

Chỉ là bên trong mơ hồ, anh lại có một phần dự cảm xấu.

"Cô ta giỏi lắm, tìm được nơi Phương Thê ở, thiếu chút nữa đã hại chết Phương Thê, cũng may là ngày đó Phương Thê không ở đấy, chỉ có tôi ở."

Phương Dận dừng một chút, lại cười nói: "Cho nên tôi liền lợi dụng cô ta, thiết kế một hiện tượng giả như Phương Thê đã chết."

Đúng vậy, người chết lúc trước không phải là Phương Thê, mà là Hạ Sơ.

Đây chính là chân tướng mọi việc.

Phương Dận cũng không sợ Doãn Văn Trụ biết, mà bây giờ anh càng muốn cho anh ta biết

Có chút trò chơi, luôn dùng một loại phương pháp sẽ ngán.

Giành được Phương gia, anh dùng chiến lược thâm nhập vào sào quyệt kẻ địch.

Như vậy bây giờ đối phó nhà Doãn Văn, anh sẽ đổi một phương thức khác.

Nghe vậy, Doãn Văn Trụ hơi sững sờ.

Thì ra chuyện năm đó là như thế.

Nếu như Phương Thê không trở về, vậy đời này anh sẽ không biết cô còn sống trên cõi đời này.

Mà đối với Hạ Sơ, anh đã không có cảm giác nhiều lắm.

Vừa nghĩ tới cô ta thiếu chút nữa hại chết Phương Thê, anh cũng rất tức giận.

Kết quả cuối cùng của cô ta, cũng chỉ có thể nói là cô ta gieo gió gặt bão.

Phần tình cảm của thời niên thiếu, cuối cùng cũng chỉ là một chặng đường lạc lối.

"Nếu đều đã bày cục tốt cho mấy người, mấy người nên sống tốt trong thế giới của mình, vì sao nhất định lại chạy tới trêu chọc lần nữa? Chú bây giờ cảm thấy mình còn có tư cách sao?"

Phương Dận hỏi từng chữ từng câu.

Ai cũng có thể, chính là mấy người trong gia tộc trước kia thì không thể.

Chuyện của Tư Đồ gia, anh với độ tuổi này cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mỗi lần có người nhắc tới, không khỏi có chút thổn thức.

Dù sao, đã từng huy hoà như vậy.

"Phương Dận, vốn tôi thật sự không muốn cho Phương Thê biết ân oán giữa hai nhà chúng ta, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, mặc kệ ra sao, Phương Thê đều có quyền biết. Mà chúng ta cũng không có năng lực vì cô ấy lựa chọn. Nếu như cô ấy thật không có cách nào chấp nhận, như vậy tôi cũng sẽ không ép cô ấy. Nhưng nếu như cô ấy quyết định ở chung với tôi, anh cũng không có quyền lợi ngăn cản."

Doãn Văn Trụ nói từng chữ từng câu.

"Tôi sẽ không cho cô ấy đau khổ, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy, ngược lại, anh cũng không thể ép cô ấy."

Mặc kê Phương Thê muốn làm gì, anh cũng sẽ tôn trọng.

Nếu như cô ấy không có cách nào chấp nhận anh, như vậy anh liền rời đi, từ đó về sau ở nơi xa yên lặng chờ đợi.

Nếu như cô ấy muốn báo thù, cũng có thể, anh cũng sẽ không trách cô.

Nhưng anh không muốn cho Phương Dận buộc cô làm gì, làm cho cô đau khổ.

Đây mới là mục đích thực sự của tìm tìm đến Phương Dận.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi.

"Nếu là người của Tư Đồ gia, có chút trách nhiệm nhất định phải gánh vác. Từ lúc Phương Thê đồng ý đi Italy, thật ra con bé đã làm lựa chọn của mình."

Ban đầu anh không có trực tiếp nói cho cô biết, thân thế của cô, cũng vì muốn xem cô rốt cuộc có năng lực chịu đựng hết thảy không.

Nếu như không được, anh cũng không thừa nhận cô ấy là con gái của anh Diễm.

Nếu như chịu được, như vậy cô nhất định mang trên lưng mình vận mệnh của Tư Đồ gia.

Có một câu, coi là anh ta nói đúng, anh không phải người của Tư Đồ gia, cuối cùng không cách nào báo thù một cách quang minh chính đại.

"Chuyện lúc trước Phương Niệm Hoa và mẹ của Phương Thê, còn có chuyện Phương Thê bị đuổi giết, anh đều biết ư?"

Giọng nói của Doãn Văn Trụ đã có chút lãnh.

Anh chợt hiểu rõ cách làm của Phương Dận.

Nhiều chuyện như vậy, anh ta cũng chỉ vì thử Phương Thê sao?

"Biết thì làm sao? Nếu như ngay cả chút tổn thương này cũng chịu không khỏi, vậy cô ấy cũng không xứng là con gái của anh Diễm."

Chuyện này không phải anh làm, nhưng anh lại ngầm cho phép.

Anh sẽ không ra tay cứu một người không có tài cán gì.

"Vậy anh làm như vậy lại coi là cái gì?"

Doãn Văn Trụ tiến lên một bước, dù không nhìn thấy, anh vẫn tinh chuẩn nắm lấy cổ áo của Phương Dận.

Dù không thấy được, tài nghệ của anh cũng không vì vậy mà trở nên kém.

"Anh nói anh báo ân, nhưng anh cảm thấy cha Phương Thê hi vọng người như anh đối xử với con gái mình như vậy sao? Anh căn bản không biết cái gì là tình thương của cha."

Trước kia anh cũng không hiểu, nhưng bây giờ mới hiểu được.

Ở trên đời này, tình yêu của cha mẹ đều không cầu lợi.

"Đây là mong muốn của anh Diễ

Anh sẽ không sai, lúc được anh Diễm cứu, chính miệng anh ấy nói qua, anh ấy muốn báo thù.

Xảy ra quan hệ với mẹ Phương Thê, đều chỉ vì trả thù Phương gia.

Cho nên anh sẽ không tính sai.

Phương Dận cũng không thuộc về Mạt điện, cho nên có một số việc anh cũng không rõ ràng.

Anh muốn kéo tay Doãn Văn Trụ ra, lại phát hiện kéo không ra, vì vậy định buông tay xuống, nhàn nhạt nói.

Doãn Văn Trụ đột nhiên đưa đánh Phương Dận một quyền, bởi vì lực đạo quá lớn, ngay tiếp theo liền đụng vào bàn rượu rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng bể của thủy tinh.

Rượu màu đỏ từ bên trong chảy ra, lập tức liền nhiễm ướt một mảnh sàn nhà.

Lúc này anh hiểu rõ rồi, Phương Dận cũng không phải thật lòng tốt với Phương Thê, chỉ vì Phương Thê là con gái của Tư Đồ Diễm, cho nên muốn cho cô làm chút gì đó.

Tự cho là đúng cảm thấy cô ấy nên làm chút gì, thậm chí căn bản là không có cân nhắc qua Phương Thê có nguyện ý hay không.

Mà người tổn thương Phương Thê, anh là sẽ không nể tình.

"Doãn Văn Trụ, tôi cho chú một cơ hội. Tôi không ngại nói cho chú biết, người tôi muốn đối phó chính là nhà Doãn Văn. Chú có năng lực bảo vệ gia tộc mình không?"

Phương Dận đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, tà khí cười một tiếng.

Mà lúc này đây, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang.

Cửa vốn đang đóng bị đẩy ra, Phương Thê liền đứng

Trên mặt Phương Thê có chút khiếp sợ, còn mang theo chút thất vọng.

Tối ngày hôm qua cô nghĩ tới nghĩ lui không ngủ được, vẫn là đi trước thời gian.

Đem Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ giao cho Tô Tiểu Mạt tới chăm sóc, mà chính mình một đường tới nơi này.

Về cuộc nói chuyện của hai người, mặc dù cô không biết mình có nghe thấy toàn bộ không, nhưng đại khái cũng hiểu một ít.

Ví như Tư Đồ gia và nhà Doãn Văn từng có quan hệ.

Lại ví như mục đích của Phương Dận làm những chuyện lúc trước.

Còn có chuyện giữa cha và mẹ cô.

"Anh nói thật sao?"

Phương Thê nhìn Phương Dận, hỏi: "Cha chỉ vì muốn trả thù mới cùng mẹ sinh em ra sao?"

Lúc trước rõ ràng Tư Đồ Dục nói cho cô biết, hai người bọn họ là yêu nhau, không tới gặp mẹ con cô, là vì Mạt điện không đủ ổn định, sợ mang tổn thương đến cho hai mẹ con cô.

Cô vẫn cho rằng như vậy.

"Phương Thê, em làm sao ra đời cũng không quan trọng, quan trọng là em chính là người của Tư Đồ gia. Em nghe thấy không, có một số việc anh cũng không muốn nói cho em biết. Lúc trước Tư Đồ gia chính là gia tộc lớn nhất trong nước, là mấy đại gia tộc hợp lực đi phá sụp nó. Trong lúc đó bao gồm có Phương gia, cũng bao gồm nhà Doãn Văn, còn có cái mấy khác, anh đã khiến Phương gia đóng cửa. Bây giờ em là truyền nhân chính thống duy nhất của Tư Đồ gia, có phải nên cùng anh hợp lực đối phó nhà Doãn Văn không?"

Có chút tình cảm, Phương Dận không hiểu, cho nên anh không cách nào thể nghiệ

"Dĩ nhiên quan trọng."

Phương Thê lắc đầu một cái, lui về sau một bước.

Một loại ra đời là mang theo hạnh phúc, mà đổi thành một loại ra đời là mang theo trả thù.

Nếu như vậy, cha cô căn bản không yêu cô, cô lại xem là cái gì đây?

Anh sẽ không hiểu rõ loại cảm xúc này của cô.

"Phương Thê, anh cho rằng em có thể hiểu."

Chẳng lẽ anh nhìn lầm người sao?

Sắc mặt của Phương Dận hơi trầm xuống.

"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ mặc dù không nhìn thấy sắc mặt của Phương Thê, tuy nhiên có thể cảm giác được sự thất vọng trong lời nói của cô.

Vì vậy không khỏi đau lòng kêu một tiếng.

Không muốn cho cô biết chút chuyện, nhưng không nghĩ tới lại cho cô biết, còn làm cho cô đau lòng đến vậy.

"Em muốn yên lặng một chút."

Phương Thê cũng không nhìn về phía anh, chỉ từ tốn nói một câu.

Sau đó xoay người rời đi.

Lúc này đây cô rất rối bời, cô cần sửa sang lại suy nghĩ của mình.

Lúc trước nghe Tư Đồ Dục nói nhiều chuyện về cha cô như vậy, mặc dù cuối cùng cô vẫn không thể nhìn thấy trong lòng đã từ từ có tình cảm sâu nặng đối với ông.

Cho nên đột nhiên nghe đến mấy cái này, Cô không tiếp thụ nổi.

Mà về chuyện giữa Tư Đồ gia và nhà Doãn Văn, cô cũng không cách nào chấp nhận.

Cho nên bây giờ, cô không muốn thấy một ai.

Nhưng dù sao cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, cô rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Truyền đến tiếng kêu của Doãn Văn Trụ từ sau lưng, nhưng bây giờ cô không muốn gặp anh.

Ít nhất để cho cô biết rõ tất cả lại nói.

Nếu không đối với bọn họ ai cũng không tốt, có lẽ cô sẽ đem tức giận tạt trên người anh nói cũng không chừng.

Phương Thê ra khỏi tòa nhà Phương thị, ngồi vào trong xe của mình.

Cô không có mở động cơ xe, lẳng lặng ngồi một lúc sau mới gọi điện thoại cho Tư Đồ Dục ở Italy.

Rất nhanh được kết nối, bên trong truyền đến tiếng cưng chiều của Tư Đồ Dục.

"Thê Thê, nhớ tới anh hai rồi sao?"

Tư Đồ Dục đối với cô rất tốt, một điểm này, cho tới bây giờ cô cũng không thể phủ nhận.

Coi như anh lừa gạt cô, nhưng tình cảm anh đối với cô, từ trước giờ cô không cảm thấy đó là giả.

"Anh hai, về chuyện của cha, anh nói với em, rốt cuộc là thật hay là giả?"

Phương Thê hít một hơi thật sâu mới lên tiếng hỏi.

"Đương nhiên là thật, đúng rồi, anh đột nhiên tìm được một quyển nhật ký, còn là cha năm đó lưu lại. Anh nghĩ em sau khi xem nhất định sẽ hiểu."

Tư Đồ Dục lại lập tức trả lời.

"Thê Thê, đừng hoài nghi, cha thương em lắm."

Về chuyện năm đó của Tư Đồ Diễm, Tư Đồ Dục cũng không rõ ràng, nhưng loại nhớ mong kia cũng là thật.

Nghe giọng nói Tư Đồ Dục kiên định như vậy, Phương Thê chợt bình thường trở lại.

Là cô sai rồi, không nên không tin cha mình.

Cô là bị rất nhiều người lừa gạt, tổn thương qua, nhưng cũng không nên phong bế tim của mình, từ đó không dám đi tin tưởng.

Mặc dù cô không biết mình có thể làm tốt không, nhưng cô sẽ từ từ học.

Nếu như vậy, như vậy là Phương Dận sai rồi.

Hay là nói Phương Dận từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đang gạt cô.

Phương Thê cảm thấy đáy lòng vẫn còn có chút thất vọng, có chút khổ sở.

Đối với Phương Dận, mặc dù lúc ban đầu cô không thích anh, nhưng vài năm qua cũng là đối với anh có cảm kích, cũng có nhân tố thân tình ở.

Nhưng nói cho cùng, anh ta cho tới bây giờ không để ý qua cô.

Cô không thể nói anh sai, dù sao anh cũng vì cha mình, vì Tư Đồ gia.

Nhưng sợ là về sau đều không thể cùng anh thân cận

"Vâng, em hiểu rồi, anh hai."

Phương Thê gật đầu một cái, nói có chút đau lòng.

"Vốn anh hai tính tự mình đưa cho em, nhưng gần đây không đi được, cho nên anh sẽ gửi bưu kiện. Anh cảm thấy được vật này vẫn nên cho em bảo quản mới tốt."

"Vâng."

Về chuyện Tư Đồ gia, tất cả chỉ đợi sau khi xem qua nhật ký của cha rồi nói tiếp.

Cô nghĩ, chân tướng thực sự chính là trong quyển nhật ký này.

Về ý nguyện của cha, cũng về chuyện của ông và mẹ.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Thê suy nghĩ xong, sau đó đạp chân ga.

Cô bây giờ lập tức trở về Thành phố C.

Vốn chính là muốn đến hỏi Phương Dận một ít chuyện, mà bây giờ đã không còn cần thiết hỏi nữa.

Có một số việc cô đã hiểu.

Chờ Phương Thê lái xe ra, Doãn Văn Trụ mới từ từ đi ra ngoài.

Tiểu Lý ở bên người hỏi: "Tổng giám đốc, hai người không phải đã tốt rồi sao?"

Chẳng lẽ ngày hôm qua sau khi bị anh cắt đứt, lại không tốt nữa ư?

Vậy anh không phải thành đầu sỏ gây nên sao?

"Ừ."

Doãn Văn Trụ

Bọn họ đã không sao nữa, nhưng bây giờ anh cũng không biết cô sẽ làm thế nào nữa.

Nhưng anh không muốn ép cô.

Cho nên việc lúc này anh phải làm chính là chờ đợi.

"Vậy ngài mới vừa rồi ——"

Tiểu Lý còn muốn hỏi gì đó, Doãn Văn Trụ lại lập tức cắt đứt anh.

"Tiểu Lý, đi theo xe cô ấy."

Bây giờ anh chỉ nghĩ làm cách nào để bảo hộ cô.

Tiểu Lý gật đầu một cái, vội vàng đỡ Doãn Văn Trụ lên xe.

Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, trên đường cao tốc bị kẹt xe.

Xe của Doãn Văn Trụ và Phương Thê chỉ cách ba chiếc.

Lúc này, Tiểu Lý đột nhiên kêu lên: "Tổng giám đốc, có người tới gần xe phu nhân."

Doãn Văn Trụ vội vàng nói: "Tiểu Lý, mau đỡ tôi xuống xe."

Dù không nhìn thấy, nhưng anh vẫn có năng lực bảo vệ cô.

Phương Thê ngồi ở trong xe, có chút phiền não, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa xe.

Cô sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại, lại chưa từng thấy qua người đàn ông xa lạ này, khiến người khác cảm giác một loại thật không tốt.

Nhiều xe như vậy, bọn họ làm gì cố tình gõ cửa sổ xe c

Phương Thê dĩ nhiên sẽ không kéo cửa sổ xe xuống, cô làm như không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người bên ngoài dường như không nhịn được, cao giọng mắng thô tục, còn tuyên bố nói cô nếu không mở cửa liền đập hư cửa cô.

Có lúc cái thế giới này chính là lạnh lùng như vậy, dù bọn họ phách lối như vậy, cũng sẽ không có ai ra tay giúp đỡ.

Chỉ cần không động đến mình, như vậy ra sao cũng không có quan hệ gì.

Phương Thê vẫn không muốn để ý tới, nếu như bọn họ thật sự làm ra chuyện gì, cô ra tay cũng không muộn.

Mặc dù nói không biết mấy người này vì sao nhằm về phía cô, nhưng bọn họ cũng quá coi thường cô rồi.

Bây giờ võ công của cô so với trước kia tốt hơn nhiều.

Cô không phải cô gái yếu đuối, cho tới bây giờ đều không phải.

Trước kia, cô cũng dựa vào mình bảo vệ mình .

Nhưng bây giờ cô có rất nhiều việc phải hoàn thành, nếu như có thể không chọc phiền toái gì là tốt nhất.

Nhưng không nghĩ tới những người đó lại dám dùng gậy sắt đập bể cửa sổ xe cô.

Trong nháy mắt thủy tinh vỡ kia, cũng có mấy mảnh văng tới, thật may là cô kịp thời nắm được gối ôm bên người che lại cơ thể, bằng không nhất định sẽ bị vạch đến.

Xem ra phiền toái hình như là đặc biệt tìm tới cô.

Như vậy không ra tay cũng không được rồi.

Ở Italy, Cô được rất nhiều.

Ví như, mặc kệ chuyện gì, luôn phải cầm những thứ có lợi cho mình.

Tren xe cô thật ra là trang bị camera, giây phút mới vừa rồi cô đã chụp toàn bộ hành động của bọn họ.

Như vậy bây giờ cô ra đánh bọn họ, cũng chỉ là tự vệ mà thôi.

Coi như chờ cảnh sát tới, cũng sẽ không chọc phải phiền toái gì.

Phương Thê đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, nhưng có người sớm hơn cô một bước.

Doãn Văn Trụ một quyền đánh sang, đánh cho người kia trong nháy mắt ngã xuống đất.

Người dám khi dễ Phương Thê, anh sẽ không dễ dãi như thế đâu.

Nhưng mắt không nhìn thấy, luôn không có phương tiện.

Vốn bằng năng lực của anh, căn bản sẽ không trúng đòn, nhưng vì không nhìn thấy, khi đối mặt mấy người, vẫn sẽ bị đối phương đánh trúng.

Tuy vậy, Doãn Văn Trụ vẫn là dựa vào cảm giác của mình, từng quyền đánh vào thân thể của những người kia.

Hơn nữa những người này xuất hiện quá kỳ quái.

Tựa hồ vốn là có chuẩn bị.

Anh không cho phép Thê Thê xảy ra một chút không may.

Phương Thê sửng sốt, sau đó lập tức chạy qua.

Một quyền đánh vào người muốn đánh lén sau lưng Doãn Văn Trụ.

"Thê Thê, em đừng qua

Anh có thể cảm nhận được Cô, bởi vì trong không khí truyền đến mùi của cô.

"Tiểu Lý, đem Thê Thê mang tới chỗ an toàn."

Anh sẽ không cho cô chịu một chút tổn thương.

"Anh mới đúng, không nhìn thấy cũng đừng cậy mạnh."

Nhìn anh liều mạng như vậy, Phương Thê cảm thấy lòng chua xót, cô cũng quay đầu lại đối với Tiểu Lý nói: "Tiểu Lý, tới đây dẫn tổng giám đốc nhà anh rời đi."

Hơn nữa những người này, Cô có thể đối phó.

Mà lúc này đây, mấy người bị đánh nằm trên mặt đất không cam lòng, nhặt gậy sắt mới vừa rồi đập vỡ kính xe lên liền vung tới hai người.

Doãn Văn Trụ đứng đưa lưng về phía bọn họ, mà Phương Thê lại nhìn thấy.

Cô nhanh tay kéo Doãn Văn Trụ ra, muốn đi đá bay vật trong tay người kia.

Nhưng Doãn Văn Trụ lại theo bản năng đem Phương Thê hộ ở trong lòng.

Anh biết Phương Thê làm như vậy, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Vậy tại sao anh có thể làm cho cô đi ngăn cản nguy hiểm.

"Ngu ngốc, buông em ra."

Phương Thê thật sự bị anh làm cho tức giận.

Cô không phải cô gái yếu đuối, hơn nữa vốn là có thể tránh thoát, anh tại sao phải lấy cơ thể chính mình đi chịu đựng tổn thương.Doãn Văn Trụ lại không sợ.

Phương Thê tức giận, cắn anh một ngụm, lúc này mới tránh thoát anh, nhanh tay kéo anh ra.

Nhưng vẫn là không kịp, gậy sắt mặc dù đánh trật, nhưng vẫn đánh vào trên lưng anh.

"Ngu ngốc, ngu ngốc."

Phương Thê bỏ ra mấy tiếng tức giận, sau đó đá bay gậy sắt này ra, lại một quyền đá vào người kia.

Ấn người đó trên mặt đất, dùng sức đánh.

"Cho mày đến tìm phiền toái, cho mày đánh lén, cho mày cầm gậy sắt đánh người, mày có biết sẽ xảy ra án mạng không?"

Doãn Văn Trụ trên lưng của rất đau, nhức nhối, nhưng nghe tiếng của Phương Thê, không khỏi nhếch môi bật cười.

Thê Thê của anh thật là đáng yêu.

Đáng tiếc anh không nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng.

Phương Thê đánh đủ rồi, lúc này mới đứng dậy liếc Doãn Văn Trụ, nói với giọng không hay tý nào: "Cười cái gì, có gì đáng cười."

Cô thật sự giận.

Không ai ngu xuẩn đến vậy.

Không duyên cớ bị đánh, bây giờ còn cười được.

Mấy người khác lại ngây ngẩn cả người, không ai nói cho bọn họ biết, cô gái này hung hãn như vậy a, hơn nữa cũng không có người nói cho bọn bọ biết, còn có một người đàn ông bảo vệ.

Vì vậy kéo lên thân xác bị , nghênh ngang rời đi.

Bọn họ mặc dù nhận lệnh của đại ca, nhưng không muốn vứt bỏ mạng nhỏ.

Phương Thê không đuổi theo, bởi vì cô có chứng cớ.

Khi dễ người của cô, Cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

"Không có gì, chỉ đang nghĩ bộ dáng bây giờ của em."

Doãn Văn Trụ vẫn đang cười.

Cho dù trên lưng đang đau, nghe được cô bảo vệ anh như thế, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, có ít thứ sẽ không thay đổi.

Mặc kệ ngăn cách giữa bọn họ là gì, anh cũng là sẽ không bỏ qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.