Doãn Văn Trụ lấy điện thoại ra nhấn tắt, thậm chí tắt nguồn.
Lúc này, anh cái gì cũng không muốn đi lo, chỉ muốn nói rõ ràng
Anh vừa muốn nói gì, giường bệnh bên kia lại truyền tới một tiếng rên rỉ.
"Tư Mị, anh làm sao vậy?"
Phương Thê tránh Doãn Văn Trụ, đi tới trước giường bệnh, ân cần hỏi.
Quan tâm là thật, mà cô cũng muốn mượn chuyện này khiến Doãn Văn Trụ hiểu rõ.
"Tốt hơn nhiều, thật may là có em ở đây."
Tư Mị xuyên thấu qua Phương Thê thấy được người đứng một bên ở đó, có tí chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên.
Anh biết nên phối hợp làm sao.
Tư Mị?
Doãn Văn Trụ nghe tên đó cũng ngây ngẩn cả người.
Anh biết người đó là ai, người đàn ông ban đầu cùng với Phương Thê tìm đến anh.
Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có gì sao?
Tim, không khỏi đau xót.
"Thê Thê, em bây giờ hạnh phúc không?"
Anh trầm mặc một hồi, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Phương Thê không hiểu vì sao anh lại hỏi như thế, nhưng vẫn gật đầu một cái nói: "Hạnh phúc."
Từ ban đầu xoay người khắc kia, cô liền nói với mình, không thể ở trước mặt anh tiếp tục nhếch nhác nữa.
Hơn nữa bây giờ thật sự rất hạnh phúc.
Có Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ và bình thản hạnh phúc.
Mà cô không muốn phá hư phần bình thản này.
"Thê Thê, mặc kệ ra sao, anh chỉ muốn nói, ban đầu
anh không phải cố ý thương tổn em, từ đầu tới đuôi người anh yêu chỉ có
một mình em. Còn nữa..., anh không có kết hôn, Bạch Hinh không phải là
vợ anh."
Doãn Văn Trụ vốn muốn giải thích của Quý Thư, nhưng bây giờ lại không muốn nói nữa.
Mặc kệ nguyên nhân gì, làm thương tổn chính là làm thương tổn, này đã trở thành sự thật.
Lấy tên gọi là yêu để tổn thương vẫn là tổn thương.
Anh chỉ muốn nói cho cô biết, tim của anh thôi.
Anh chỉ muốn trả lời lúc trước cô hỏi anh cái vấn đề kia mà thôi.
Đáp án mặc dù tới trễ ba năm.
Nhưng đáp án này chưa từng thay đổi.
Phương Thê không trả lời, bởi vì cô không biết trả lời ra sao?
Cô từ trước đến giờ là một người sẽ không quay đầu lại, chuyện đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi.
Anh có biết không, rất nhiều chuyện cũng không có thời cơ hối hận.
Phải nói lời nói kia không có sinh ra ảnh hưởng trong lòng cô, đó là giả, nhưng cô không muốn đi suy nghĩ nhiều.
Doãn Văn Trụ đợi một lát, vẫn không đợi được câu trả lời
Anh không tiếp tục ở lại nữa, mà là xoay người đi rồi.
Trước khi đi, anh lại nói: "Thê Thê, anh sẽ không bức em."
Lần này, anh không muốn ép cô.
Nhưng anh sẽ đợi cô.
Ban đầu chính anh, luôn lấy mình làm trung tâm, đã làm rất nhiều chuyện bức bách cô, cũng luôn không nghĩ tới cảm nhận của cô.
Mặc dù bây giờ anh cũng vẫn không hiểu rốt cuộc nên làm thế nào.
Nhưng anh sẽ cố gắng sửa lại.
Phương Thê vẫn không đáp lời, đáy mắt Doãn Văn Trụ có mấy phần cô đơn, nhưng vẫn là rời đi.
Đợi đến trong phòng chỉ còn lại có Phương Thê và Tư Mị hai người, Tư Mị mới nói: "Thê Thê, em có phải còn thích anh ta không ?."
Mới vừa rồi Phương Thê nắm tay anh, ngay cả mình dùng bao nhiêu lực cũng không biết đi.
Anh biết, cô đang khẩn trương, hoặc là đang áp chế tâm tình của mình.
Xem ra, anh vẫn là thất bại.
"Không có."
Phương Thê lại phủ nhận rất nhanh.
Cô tự nói với mình, cô không thích anh ta, ba năm vốn không có.
Tư Mị không có hỏi nữa, bởi vì anh biết rõ Phương Thê sẽ không thừa nhận.
Vì vậy dời đi đề tài nói: "Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ hai người ở nhà không sao chứ?"
"Không sao."
Phương Thê lắc đầu nói.
Tiểu Dạ rất biết chăm sóc người khác, so với những đứa trẻ từ nhỏ được nuông chiều tốt hơn nhiều.
"Anh cảm thấy được lần sau khẳng định anh sẽ bị Tiểu Dạ niệm."
Nhớ tới Tiểu Dạ, Tư Mị không khỏi có chút nổi da gà, đứa nhỏ này quá chững chạc, làm cho người ta chống đỡ không được.
Mà rất nhiều thứ, người lớn thậm chí so ra cũng kém bé.
"Tiểu Dạ niệm anh, đó là cho rằng anh là người quan trọng. Trên căn bản, nó đối với người xa lạ đều là hờ hững."
Phương Thê cười cười nói, chỉ là nụ cười kia cũng là có chút miễn cưỡng.
"Thê Thê, anh không sao rồi, em trở về đi."
Tư Mị nói ở đáy lòng lại thở dài.
Anh biết, Phương Thê còn chưa thích ở trước mặt người khác toát ra tình cảm trong lòng mình.
Mà cô lúc này nhất định rất phức tạp, như vậy anh liền đem không gian để lại cho cô.
"Vậy buổi trưa em tới."
Phương Thê không có từ chối, bởi vì cô muốn tìm một nơi sửa sang lại tâm tình.
Cô dặn dò y tá mấy câu, rồi rời bệnh viện.
Lần này, cuối cùng không đụDoãn Văn Trụ nữa.
Lúc này, Doãn Văn Trụ đang ngồi trên ghế dài bên kia, Bạch Hinh bồi bên người anh.
"Trụ, anh làm sao vậy?"
Cô mới vừa rồi quay người lại, anh lại không thấy nữa.
Mà lúc quay về, thái độ lại mang theo vẻ đau thương như vậy.
Đau thương lại vì người nào, đáy lòng của cô không khỏi phức tạp.
"Chúng ta trở về Thành phố H đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với cha."
Doãn Văn Trụ đứng lên nói.
Anh nghĩ kỹ, trước rõ ràng đi về nói với cha, sau đó anh sẽ tới chi nhánh công ty của tập đoàn Doãn văn ở thành phố C.
Anh muốn ở gần cô một chút, cùng ở thành phố C, thở cùng loại không khí.
Anh sẽ đợi cô, đợi cô từ từ tin tưởng anh.
"Ừ, vậy chúng mình xem bệnh xong thì về."
Bạch Hinh gật đầu một cái nói.
"Không cần xem nữa, bây giờ liền trở về đi thôi."
Anh căn bản không có bệnh, anh tới nơi này chỉ vì muốn tìm Phương Thê mà thôi.
"Nhưng mới vừa rồi anh——"
Bạch Hinh cảm thấy kỳ quái.
"Bây giờ không sao, đi thôi."
Anh tự mình bước ra ngoài.
Bạch Hinh ở phía sau anh đứng một hồi, mới đuổi theo, đưa tay đỡ anh.
Cô cảm giác anh thay đổi, tựa hồ đối với cô không hề thân mật như vậy nữa.
Anh phát hiện ra gì sao?
Bạch Hinh cảm giác làm sao không thích hợp.
Mà lòng của cô cũng mơ hồ mang theo vài phần khó chịu.
Hai người bọn họ rất nhanh liền trở về Thành phố H.
Khi bọn họ trở về nhà, Doãn Văn Thận đang ngồi sofa ở phòng khách, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Vừa thấy bọn họ, mới nở nụ cười nói: "Tiểu trụ, Thê Thê, hai con đã về rồi à."
Doãn Văn Trụ không muốn chờ nữa, liền nói: "Cha, con đã biết."
"Biết cái gì rồi hả?"
Doãn Văn Thận liền giật mình, là chuyện kia sao?
Ông cũng vừa mới biết, tiểu trụ làm sao sẽ nhanh như vậy đã biết.
"Bạch Hinh không phải Thê Thê."
Anh nhàn nhạt nói chuyện ra thực, chỉ là cũng không có nói ba năm trước đây đã biết.
Có một số việc làm, không cần tranh công.
Chỉ cần lặng lẽ vì mình người quan trọng làm những gì
Doãn Văn Thận hơi sững sờ, mới hiểu được chuyện mình nghĩ và chuyện anh nói ra hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Mặc dù chuyện này cũng rất quan trọng, chỉ là lời nói dối này sớm muộn cũng phải vạch trần.
Có lẽ biết cũng tốt.
Anh không nên trầm mê trong quá khứ nữa, làm cho anh lần nữa đối đãi Bạch Hinh cũng tốt.
Bạch Hinh ngây ngẩn cả người.
Anh biết rồi sao ?
Anh biểu hiện ra dị thường cũng bởi vì anh biết rồi sao?
Cô bây giờ mới nhớ tới, anh tựa hồ không có kêu cô là Thê Thê nữa.
Nhưngm sao anh biết?
Bạch Hinh đột nhiên lại nhớ tới một màn ở trên bậc thang, anh nắm tay Shine kêu Thê Thê.
Cô ngay lập tức cho rằng anh nhận lầm người, nhưng bây giờ xem ra có lẽ căn bản là cô hiểu lầm mà thôi.
Nhưng Shine thật sự là Phương Thê sao?
Nếu là, cô ấy lại vì sao không thừa nhận?
Đối với Doãn Văn Trụ yêu Phương Thê, cô là nhìn ở trong mắt, cho nên đáy lòng cô không khỏi oán Phương Thê .
"Trụ, ban đầu cha cũng không có cách nào mới làm như thế, con đừng trách cha."
Doãn Văn Thận vẫn giải thích, ông không muốn vì vậy mà cùng Doãn Văn Trụ xa cách.
"Hơn nữa có chuyện cha cũng muốn để cho con biết,
Phương Thê thật ra thì ba năm trước đây đã chết, cho nên cha mới tìm
người khác thay thế con bé, cha thấy Bạch Hinh cũng là cô gái tốt, con
cũng nên buông xuống đi."
Chẳng qua là lời của ông cũng không dám cứng rắn,
Doãn Văn Trụ liền lên tiếng nói: "Cha, Thê Thê không có chết, con gặp
được cô ấy."
Nghe vậy, Doãn Văn Thận ngây ngẩn cả người.
Bọn họ làm sao lại gặp mặt?
Ông vốn đang không muốn đem mọi chuyện nói cho nó
biết, chỉ là muốn để cho nó cho rằng Phương Thê chết rồi, sau đó hết hy
vọng là tốt rồi.
Vốn là Phương Thê không có chết, đó là chuyện tốt.
Lúc đầu ông cũng thật sự rất thích Phương Thê .
Nhưng bây giờ chuyện không đơn giản như vậy, giữa bọn họ có lẽ không thể nào.
Nhưng ông vừa biết tình cảm của Doãn Văn Trụ đối với Phương Thê, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
Mà Bạch Hinh hoàn toàn hiểu, Shine quả nhiên chính là Phương Thê.
Có lẽ chẳng qua là chính cô ấy không muốn đi thừa nhận.
Trên đời này tại sao có thể có hai người giống nhau như thế.
Như vậy bây giờ, tất cả đều kết thúc sao?
"Tiểu Hinh, con trước đợi lát nữa, bác có chuyện muốn nói với tiểu trụ."
Doãn Văn Thận liếc nhìn Bạch Hinh có chút ngây ngốc an ủi: "Phải tin tưởng mình."
Bạch Hinh gật đầu một cái, lúc này, cô không phải không thừa nhận tựa hồ chính mình thật sự thích Doãn Văn Trụ rồi.
Nhưng hiểu, rồi lại muốn kết thúc.
"Tiểu trụ, con đi theo cha."
Sau một khắc, Doãn Văn Thận mang theo Doãn Văn Trụ vào phòng sách.
Doãn Văn Trụ mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được cha của anh tựa hồ không vui.
Anh không hiểu, không phải trước kia cha anh rất thích Phương Thê sao?
Bây giờ Phương Thê không chết, vì sao cha không vì anh mà vui vẻ?
"Cha ——"
Anh muốn mở miệng hỏi, Doãn Văn Thận lại cắt đứt lời của anh.
"Tiểu trụ, con buông tha Phương Thê đi."
"Tại sao?"
Doãn Văn Trụ hỏi có chút vội vàng: "Cha, cha biết rõ tình cảm của con đối với Thê Thê."
"Tiểu trụ, thời gian sẽ hòa tan tất cả. Hơn nữa,
sau khi con nhìn thấy Phương Thê, con bé có tha thứ con sao? Nếu nó
không tha thứ cho con, còn liền cả đời này dây dưa tiếp sao?"
Nếu như có thể, ông không muốn đem nguyên nhân sau lưng nói ra.
Mà chút chuyện, ông cũng là vừa mới biết.
Người đàn ông kia nói với ông, ban đầu để cho bọn
họ tận mắt thấy cái chết của Phương Thê chính là vì để cho cùng Phương
Thê có quan hệ gì nữa, giữa Phương Thê và Doãn Văn Trụ không thể nào.
Người đàn ông kia còn nói, không muốn nói cho
Phương Thê biết hết thảy, cho nên xin bọn họ đừng lại đi quấy rầy nó
nữa, bằng không sẽ chỉ làm nó và Doãn Văn Trụ cũng bị thương.
Mà người đó cho ông phần tài liệu kia, rõ ràng viết rõ tất cả.
Phương Thê thì ra là họ Tư Đồ.
Chính là Tư Đồ gia năm đó.
"Nếu như cô ấy cả đời không tha thứ cho con, con liền chờ đợi cả đời này."
Doãn Văn Trụ lại kiên định nói.
"Tiểu trụ, con liền nghe cha lần này đi, cha vì tốt cho con. Cha thích Phương Thê, đó là bởi vì ban đầu nó rất tốt với con, chỉ là bây giờ nó không tốt với con nữa. Lúc con bị thương, nó đều
không có xuất hiện, cha xem nó thật sự không thích con."
Doãn Văn Thận vừa nói một chút đả thương người, ông tình nguyện làm một người xấu, tình nguyện Doãn Văn Trụ bây giờ bị thương.
Bây giờ ông chỉ muốn nói, có lẽ người vô cùng đơn giản mới tốt, mà bối cảnh của Phương Thê không hề đơn giản nữa.
"Cha, Thê Thê không biết con bị thương, khi đó cô ấy đã đi Italy."
Nghe lời nói của Doãn Văn Thận, Doãn Văn Trụ thật ra thì hơi chột dạ, nhưng vẫn là tranh thủ nói.
Anh không muốn thừa nhận, Phương Thê có lẽ thật sự đã không thích anh.
"Tiểu trụ, con cảm thấy xảy ra nhiều chuyện như
vậy, lần nào con là đúng? Giống như năm đó chuyện như Hạ Sơ, về sau con
sẽ rõ, cha cũng vì tốt cho con
Doãn Văn Thận cẩn thận nói những lời thấm thía:
"Nghe lời cha, Bạch Hinh thật là một đứa bé ngoan, con không thử đi
thích con bé. Có lẽn con thật sự có thể quên mất Phương Thê cũng không
chừng."
Ông đương nhiên cũng biết, Phương Thê cũng không phải người như vậy, hơn nữa có lẽ con bé căn bản không biết chuyện này.
Nhưng dù không biết, có một số việc thực sự vẫn tồn tại, không cách nào xóa bỏ.
Giống như lời của người kia, giữa hai người không
nên có quan hệ gì thì tốt, tránh cho đến cuối cùng, yêu càng sâu, bị
thương càng sâu.
"Cha, năm đó con có lẽ thật không biết yêu, nhưng
bây giờ con rất rõ ràng nói cho cha biết, đời này, con chỉ yêu một mình
Thê Thê."
Chuyện tình cảm, mình cũng không cách nào khống chế.
Có lẽ ban đầu cũng không có khắc sâu như vậy, nhưng trong ba năm nay, ngày đêm nhớ mong, lại chậm rãi trở nên khắc cốt minh tâm.
Những ban đêm kia, vào lúc không người, anh có lúc chỉ là muốn gọi tên cô sẽ cảm thấy đau đến không cách nào thở nổi.
"Tiểu trụ."
Doãn Văn Thận thở dài.
Chẳng lẽ chỉ có thể nói cho anh biết chuyện kia sao?
Muốn cho nó hết hy vọng, có lẽ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Ông không biết người kia là người nào, nhưng nhất định là cùng Phương Thê có quan hệ mật thiết .
Cảnh cáo của người đó còn sờ sờ bên tai, khiến ông không thể không lo.
"Cha, rốt cuộc là vì cái gì, cha phải làm như vậy?"
Doãn Văn Trụ nhạy cảm cảm giác đến cái gì.
"Tiểu trụ, con biết không? Phương Thê thật ra thì họ Tư Đồ."
Những chuyện kia mặc dù không phải bọn ông gây nên, nhưng tội nghiệt của tổ tiên, bọn họ cũng chỉ có thể gánh chịu.
Doãn Văn Trụ không nói gì, lặng lẽ nghe.
Doãn Văn Thận ngừng tạm mới chậm rãi nói: "Tư Đồ
gia ở toàn tỉnh thậm chí cả nước cũng được cho là một đại gia tộc, thậm
chí so với chúng ta nhà Doãn Văn, Phương gia, còn có một ít nhà giàu có ở các thành phố còn lớn hơn. Rất nhiều chuyện, bọn họ cũng áp chế các gia tộc. Trên thương trường, chính là chuyện này. Các gia tộc liên hiệp đối phó Tư Đồ gia, sau Tư Đồ gia hoàn toàn sụp đổ, mà trong đó nhà Doãn Văn của chúng ta cũng tham dự. Cho nên giữa con và Phương Thê là kẻ thù
truyền kiếp . Người của Tư Đồ gia đã tới cảnh cáo cha, muốn cha đừng tới gần Phương Thê nữa. Bây giờ Phương Thê còn không biết chuyện này, nhưng nếu con tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ làm con bé biết rõ chân tướng, khiến
con bé bị thương nữa mà thôi."
Cái loại cạnh tranh đó, còn có che giấu ở hắc ám.
Dù ông không nói, ông nghĩ Doãn Văn Trụ cũng có thể hiểu.
Doãn Văn Trụ thật không nghĩ tới giữa anh và Phương Thê còn có dính dấp như vậy.
Cho dù có chút chuyện tình không phải bọn chúng gây nên, nhưng phải khiến người của Tư Đồ gia tiếp nhận nó có lẽ cũng rất
khó khăn đi.
Tại sao giữa anh và Phương Thê sẽ có nhiều ngăn trở như vậy?
Chẳng lẽ ban đầu bỏ lỡ, lại thật sự bỏ lỡ sao?
Coi vãn hồi nữa cũng vô ích?
Hơn nữa Phương Thê cũng không nói qua tha thứ anh.
Anh không khỏi áo não.
"Cho nên tiểu trụ, buông con bé đi, đối với hai con đều tốt. Con thử buông tay đi, chú ý nhiều cô gái bên cạnh mình."
Doãn Văn Thận lại than nhẹ một tiếng, "Tiểu trụ,
cha chỉ có một mình con thôi, cho nên cha hi vọng con hạnh phúc, không
cần chịu nhiều đau khổ như vậy."
Nếu như sớm biết bây giờ sẽ là cái kết quả này, như vậy ban đầu mặc kệ ra sao, ông cũng sẽ ngăn cản chuyện giữa nó và
Phương Thê.
"Cha, để con suy nghĩ một chút."
Doãn Văn Trụ đối với Doãn Văn Thận nói một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi phòng sách.
Anh cũng biết, phần tâm kia của cha, nhưng mà thật sự muốn buông tay Thê Thê sao?
Anh không làm được.
"Trụ, thật xin lỗi."
Lúc Doãn Văn Trụ đi tới phòng khách, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, mang theo vài phần áy náy.
Bạch Hinh ở trong phòng khách nghĩ thật lâu, anh có thể hay không trách cô đã lừa gạt.
Vì vậy tiếng xin lỗi cứ như vậy lao ra miệng.
"Không sao, anh hiểu, còn phải cám ơn em ba năm nay đã chăm sóc."
Doãn Văn Trụ vốn định muốn nói chuyện với Bạch
Hinh, nhưng bây giờ anh không có cái tâm tình này, chẳng qua là nhàn
nhạt nói như thế
"Anh không trách em sao?"
Cô giả mạo người con gái anh thích ba năm.
"Không trách."
Doãn Văn Trụ lắc đầu nói.
Thật ra thì chuyện này cũng bởi vì anh ích kỷ mà thôi.
Nếu như để anh chọn một lần nữa, có lẽ anh sẽ không làm như vậy.
Lựa chọn khác nhau, tổng sẽ tạo nên kết quả khác nhau.
Nhưng cuộc sống chỉ có thể lựa chọn một lần.
Mà trên đời không có nếu như.
Lựa chọn chính là lựa chọn, không thể thay đổi.
"Em ——"
Bạch Hinh còn muốn nói gì, nhưng bị Doãn Văn Trụ cắt đứt.
"Bạch Hinh, anh hơi mệt, có một số việc sau này hãy nói được không?"
Bây giờ ở trong nội tâm anh rất loạn, không muốn suy tính gì nữa.
Bạch Hinh gật đầu một cái, đột nhiên lại nghĩ đến Doãn Văn Trụ không thấy được, lại vội vàng mở miệng nói: "Được."
Doãn Văn Trụ từ bên người cô đi qua, từ từ đi về căn phòng trên lầu.
Mà Doãn Văn Thận cũng vào lúc này đi ra, vỗ vỗ vai
Bạch Hinh nói: "Tiểu Hinh, cho tiểu trụ một ít thời gian tiếp nhận, con
phải tin hai con trong ba năm này cũng không phải l không có tình cảm."
"Bác Doãn Văn, con xem con vẫn nên đi thôi."
Bạch Hinh cảm thấy cô bây giờ đã không có lý do gì nương nhờ nhà Doãn Văn nữa rồi.
"Nói gì vậy, nhà Doãn Văn cũng không phải không có
chỗ ở. Có một số việc, con cũng nên chủ động chút biết không? Tiểu trụ
không biết tình cảm con đối với nó, tự nhiên sẽ không nghĩ tới mặt này."
Mọi người là ích kỷ, ông cũng thế.
Ông không muốn con trai của mình bị tổn thương gì nữa, cho nên không muốn nó mạo hiểm nữa.
Phương Thê rất tốt, nhưng có lẽ bọn họ thật bỏ lỡ.
"Bác Doãn Văn, bác đừng nói bậy."
Gò má của Bạch Hinh đỏ lên.
Chính cô cũng mới vừa xác định tình cảm của mình, tại sao bác Doãn Văn lại biết?
Chẳng lẽ cô có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Thẹn thùng gì, thích cũng không phải là chuyện gì xấu."
Cảm nhận yêu một người ông cũng hiểu.
Ông thậm chí cũng biết cái loại cảm giác cả đời chỉ thích một người đó.
Chẳng qua là ——
Trời cao chắc là sẽ không khiến số mạng quá mức hoàn mỹ.
"Con Bạch Hinh muốn nói, lại dừng lại.
"Tiểu Hinh, đi xem tiểu trụ một chút đi, nó bây giờ có lẽ cần an ủi."
Doãn Văn Thận đẩy cô một cái nói.
Bạch Hinh gật đầu một cái, cũng đi lên lầu.
Đi tới trước cửa phòng Doãn Văn Trụ, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Nhưng bên trong không có tiếng động gì.
Cô đợi một hồi, vẫn là nhẹ nhàng đẩy, cửa không khóa, Cô mở cửa đi vào.
Căn phòng không mở đèn, rèm cửa sổ cũng không có
kéo ra, tối tăm một mảnh, mà Doãn Văn Trụ ngồi ở bên kia, trong tay còn
cầm một điếu thuốc.
Về điểm này ánh lửa lúc sáng lúc tối, lộ ra một loại hương vị tịch mịch.
Cô chưa bao giờ gặp qua Doãn Văn Trụ như vậy, thế nhưng chính anh như cũ làm cho lòng người sợ hãi.
Anh rất ít hút thuốc, có lẽ nên nói sau khi bị thương liền từ bỏ đi.
"Trụ."
Bạch Hinh ở cửa đứng một lúc, mới đi tới bên cạnh anh.
Cô kêu anh một tiếng, nhưng anh lại không có phản ứng gì, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Cô đột nhiên phát giác mình căn bản không biết làm sao để an ủi anh.
Trước kia lấy tên của Phương Thê, như vậy làm sao cũng có thể an ủi anh.
Bây giờ cô cái gì cũng không phải rồi, lại nên lấy tư cách gì xuất hiện ở trước mặt anh.
Cô có chút mờ mịt.
Vì vậy cũng chỉ là đứng cùng với anh, không dám mở miệng.
Ít nhất như vậy, sẽ không khiến anh cảm thấy chỉ có một mình anh.
Doãn Văn Trụ rất phiền, anh cũng không phải thật sự không có chú ý tới Bạch Hinh bước vào, chẳng qua là anh không muốn nói
gì thôi.
Lòng anh đều chỉ nghĩ về chuyện Phương Thê, còn có chuyện mới vừa rồi biết được.
Nếu là lúc trước chính anh, anh mới mặc kệ chuyện
của tổ tiên, nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ cần đem cô vững vàng khóa ở
bên người là tốt rồi.
Nhưng bây giờ, anh bắt đầu suy tính cảm nhận của người khác.
Cha anh, Phương Thê .
Nếu để cho Phương Thê biết những chuyện này, có phải sẽ cảm thấy bị thương không?
Nếu để cho cô kẹp giữa người của Tư Đồ gia và anh, có phải thật khó khăn không?
Nhưng mà đây đều là lấy cô còn thích anh là điều kiện tiên quyết .
Nhưng nếu như cô thật sự căn bản không thương anh nữa, như vậy anh càng không nên kiên trì?
Nhưng anh thật không bỏ được.
Mình làm không tới tiêu sái như vậy, thì ra cũng không thể vô tư như vậy.
Anh vẫn muốn thấy cô, dù chỉ là xa xa nhìn xem.
Cho nên anh vẫn muốn đi t
Đáy lòng ý tưởng kia vô cùng rõ ràng, cho nên anh không muốn nghĩ nhiều nữa.
Sẽ để cho anh tùy hứng một lần nữa đi.
Nếu như anh buông tay, như vậy giữa anh và cô lại thật sự không có khả năng gì.
Mà nghĩ đến đây anh sẽ không nén được thống khổ.
Cho nên Thê Thê, thật xin lỗi.
Anh vẫn ích kỷ như vậy.
Tình nguyện lôi kéo em cùng nhau xuống địa ngục, cũng muốn ở chung một chỗ với em.
Nghĩ tới nơi này, Doãn Văn Trụ thản nhiên mở miệng nói: "Bạch Hinh, cám ơn em đã chăm sóc anh ba năm qua."
"Không có gì."
Cô thật ra thì không chịu nổi tiếng cám ơn này.
Cô cầm tiền, hơn nữa cô cũng lấy được rất nhiều thứ.
Ấm áp, còn có anh đối cô sủng ái.
Dù anh bởi vì Phương Thê mà đối với cô, nhưng cô cũng cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.
"Anh sẽ đi thành phố C."
Một câu nói, rốt cuộc không cần nói nhiều cũng hiểu được.
Bọn họ đều hiểu bên trong ý tứ gì