Anh xuống phòng ăn lầu dưới chờ em."
Doãn Văn Trụ nói với Bạch Hinh còn trong phòng tắm.
Tối hôm qua, ngủ rất trễ, nhưng sáng nay vẫn dậy rất sớm.
Nằm ở trên giường, tâm tư phức tạp, vì vậy đơn giản là ra khỏi giường.
"Trụ, anh không sao chứ?"
Bạch Hinh từ trong phòng tắm đi ra hỏi.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái: "Không sao, anh sớm đã thành thói quen rồi."
Quen với thế giới tối tăm, cũng quen với thế giới không có Thê Thê.
Thật ra thì như vậy cũng tốt, không có cô, thế giới của anh chính là một mảnh hắc ám.
Ban đầu, anh không cảm giác mình không thể không có cô, cũng có lẽ như vậy, giữa bọn họ mới đi tới bước này.
Nhưng trong ba năm, anh đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều.
Thì ra là, trong cuộc đời của một người, thật sự sẽ có một người như vậy, mình không thể không có cô ấy, nói không ra lý do gì, nhưng chính là không kìm lòng nỗi.
Sau khi hiểu, mới hiểu cái gì gọi là yêu.
Đó cũng không phải như tình cảm đối với Hạ Sơ có thể so sánh được.
"Vậy anh cẩn thận một chút."
Bạch Hinh nói một cách ân cần.
Người đàn ông trước mắt này, cho dù mắt không nhìn
thấy gì, nhưng khí tràng thuộc loại của anh vẫn tồn tại như cũ, có lúc
thậm chí không dám làm cho người ta nhìn gần.
Cô đã từng xem qua hình trước kia của anh.
Sau đó phát hiện anh bây giờ cùng trước kia dường như rất khác.
Khi đó chính anh luôn là khiến người khác cảm giác một loại xinh đẹp mà lười nhác.
Mà bây giờ chính anh, ít đi phần xinh đẹp và lười nhác đó, lại nhiều hơn một phần chững chạc.
Anh đối với cô rất tốt, nhưng chẳng biết vì sao, có đôi khi, cô lại có cảm giác anh cách cô xa như vậy.
Cô xem không ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
Bạch Hinh đứng tại chỗ, vẫn nhìn anh xoay người rời phòng.
Anh thật sự đã thành thói quen, dù không nhìn thấy, những động tác vẫn lưu loát như vậy.
Cô sửng sốt một hồi lâu, mới xoay người trở lại phòng tắm.
Cô cảm giác cô bây giờ càng ngày càng khống chế không được tim của mình nữa.
Nhưng cô có thể tranh thủ sao?
Mà Doãn Văn Trụ ra khỏi căn phòng, dựa vào cảm giác của mình tìm được cầu
Anh không đi thang máy, đó là bởi vì chân của anh
năm đó cũng bị thương qua, bác sĩ nói qua coi như khỏe lại, cũng phải
rèn luyện nhiều hơn mới tốt.
Mà anh cũng thích loại cảm giác không có ai này, một người từ từ đi xuống dưới.
Từ lầu năm từ từ đi xuống.
Phương Thê không nghĩ tới, sáng sớm lại ở cầu thang của khách sạn này đụng phải anh.
Rất sớm hôm nay, Tư Mị đột nhiên gọi điện cho cô, nói là anh bị bệnh, muốn phiền cô một chút.
Tư Mị ở thành phố C không có bạn bè, anh bị bệnh, cô chăm sóc anh cũng đúng, cho nên cô vội vàng tới.
Hơn nữa cô nghe thấy, anh không còn cách nào mới gọi điện cho cô.
Có thể tối hôm qua đã bị bệnh.
Giờ phút này, Phương Thê có cảm giác muốn lập tức xoay người rời đi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người kia nhìn
không chớp mắt đi về phía cô, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không
cho cô, cô liền dừng lại bước chân.
Cô không thể trốn, nên thản nhiên đối mặt.
Anh có thể làm được, cô cũng có thể làm được.
Nhưng mà cô đột nhiên lại oán chính mình, vì sao phải đi cầu thang?
Lúc Phương Thê sinh Tiểu Lạc Lạc đã xảy ra quá
nhiều chuyện, cho nên thân thể có chút bị tổn thương, thể chất trở nên
thiên lãnh.
Cho nên những năm nay, cô một mực rèn luy
Nhưng nơi có thể đi, cô sẽ tận lực đi.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ có người đi cầu thang giống như cô.
Cô thật không biết duyên phận giữa cô và Doãn Văn Trụ có tính là nghiệt duyên không?
Phương Thê không dấu vết hít vào một hơi, sau đó từ từ đi về phía anh, cũng học anh mắt nhìn thẳng, làm như người xa lạ gặp thoáng qua.
Thì ra Phương Dận không lừa cô.
Anh thật sự không quan tâm cô.
Ban đầu ở trong bệnh viện làm như vậy, thực sự là vì đứa con sao?
Phương Thê cực lực để cho mình không nên suy nghĩ
bậy bạ, không phải ba năm trước đây đã sớm quyết định quên đi mọi chuyện rồi sao?
Bây giờ còn muốn những thứ này làm gì?
Hai người từ từ đến gần, một đi lên, một đi xuống, sau đó gặp thoáng qua, rồi rời đi.
Lúc đi qua bên cạnh anh, Phương Thê cảm thấy hô hấp thông thuận không ít.
Thì ra chính là đơn giản như vậy, không nhìn thấy, sau đó đi qua.
Thế nhưng khi đó, tay của cô lại đột nhiên bị bàn tay của một người kéo lại.
Bởi vì lực hút, thân mình không khỏi ngã, lập tức đụng vào trong ngực người sau lưng.
Ngực của anh vẫn ấm áp như vậy, ngay cả hương vị
trên người anh cũng không thay đổi, Phương Thê hoảng hốt trong nháy mắt, có cảm giác dường như đã trải qua mấy
Nhưng thật chỉ là một nháy mắt, cô rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Không giống nhau, bọn họ đã sớm xa cách ba năm, xa cách nhiều thứ lắm.
Cô không nên lưu luyến nữa.
Thật ra thì cô thật sự không nghĩ tới, thời gian ba năm, Cô cố đi quên, lại vẫn không cách nào hoàn toàn quên đi anh.
Có phải bởi vì bị thương càng nặng, cho nên mới càng khắc cốt minh tâm.
Loại đau này, cô có lẽ cả đời đều quên không được rồi.
"Tiên sinh, có thể buông tôi ra không?"
Cô cúi đầu, không nhìn thái độ của anh, chỉ nói với sự lãnh đạm.
Nếu như anh muốn xem như người xa lạ, thì liền làm như vậy đi.
Cô không hiểu, anh vì sao phải kéo cô?
Nhưng Phương Thê không có giãy giụa, bởi vì cô biết xem như là cô bây giờ có lẽ cũng tránh không được sự trói buộc của anh.
Thanh âm quen thuộc, ngữ điệu xa lạ cứ như vậy truyền vào tai Doãn Văn Trụ.
Tim anh đập nhanh hơn.
Gặp gỡ Phương Thê sau, anh mới biết thì ra là nhịp tim thật sự sẽ bởi vì một người mà tăng nhanh.
Khi đó, ảnh hưởng của cô đối với anh vượt ra khỏi tưởng tượng của anh.
Thậm chí lúc ban đầu, cô liền dễ dàng khơi mào a
Mới vừa rồi trong nháy mắt gặp thoáng qua kia, anh
ngửi thấy hương vị quen thuộc, còn có cảm nhận được tim đập dồn dập quen thuộc.
Tay cứ như vậy không tự chủ được đưa ra, cũng không quản người kia rốt cuộc là ai.
Anh chỉ nghĩ xác nhận một người làm cho tim anh đập dồn dập.
Bởi vì nhịp tim của anh đã từng đối với Phương Thê như thế.
Còn có chỉ có Phương Thê có hương vị này.
Cái loại nhàn nhạt đó, giống như hương chanh luôn quanh quẩn trong mộng của anh.
Có lẽ cha anh không biết, khi Bạch Hinh đến gần anh một khắc kia, anh liền biết người này không phải Phương Thê, xem như cô ấy có tiếng nói rất giống Phương Thê.
Nhưng cô sẽ không thể làm cho anh cảm thấy nhịp tim, cũng không có hương vị nhàn nhạt như chanh.
Có thể đồng thời có hai loại đặc thù này, cõi đời này rốt cuộc sẽ có mấy người đây?
Mà khi Phương Thê mở miệng nói chuyện cái khắc kia, Doãn Văn Trụ chỉ cảm thấy khiếp sợ.
Anh cảm thấy có thể thế giới này thật sự có kỳ tích.
Thê Thê của nah không chết, bây giờ đang ở bên cạnh anh.
"Tiên sinh, ngài có thể buông tay tôi không?"
Phương Thê cảm giác được người kia chẳng những
không buông tay, ngược lại trên tay lực đạo càng lớn, không khỏi lên
tiếng lần nữa.
Doãn Văn Trụ, rốt cuộc anh tính
Có phải thật sự xem cô như một công cụ chơi đùa muốn chơi thì chơi không?
Nghĩ đến năm đó đủ loại, nghĩ đến mấy cái lời kia
của Phương Dận, trong lòng Phương Thê không khỏi toát ra một đoàn lửa
giận, vì vậy thanh âm càng lạnh hơn.
Lạnh đến khiến Doãn Văn Trụ có chút kinh hãi.
Giọng nói như thế, anh không quen.
Năm đó Phương Thê, xem như lãnh đạm, cô cũng chưa từng lạnh như băng như vậy.
Nhưng anh không muốn buông tay, không muốn.
Đáy lòng có một thanh âm kêu gào.
Anh muốn xác nhận một chút, trên đời này thật sự sẽ có kỳ tích không, vì vậy cố lấy dũng khí.
"Thê Thê, anh ——"
Chẳng qua là lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đỉnh đầu truyền đến một đạo cười khẽ, "Trụ, anh có phải nhận lầm người không?"
Doãn Văn Trụ sửng sốt, Phương Thê nhân cơ hội từ trong tay của anh tránh ra, rất nhanh rời đi.
Đi ngang qua Bạch Hinh cái khắc kia, cô khẽ gật đầu với cô ấy, một bộ thong dong, tựa hồ thật chỉ là Doãn Văn Trụ nhận lầm
người.
Cô từ đầu đến cuối cũng không có nhìn ánh mắt của Doãn Văn Trụ, cho nên căn bản không phát hiện ánh mắt anh không có tiêu cự.
Bởi vì sợ, cho nên không dám nhìn.
Chỉ là vì sao Bạch Hinh lại nói
Vì sao Doãn Văn Trụ gọi Thê Thê?
Nếu quả thật là nhận lầm người?
Nhưng rất nhanh, Cô lại đem những ý nghĩ này bỏ sau đầu.
Vì sao cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung?
Đó là không thể nào.
Doãn Văn Trụ cũng không có như thường ngày trả lời
ngay Bạch Hinh, chẳng qua là đứng ở tại chỗ, tay mở ra ở trước mặt,
người có chút hoảng hốt.
Cái loại cảm giác ấm áp đó thậm chí còn trong lòng
bàn tay của anh, cái loại hương chanh đó tựa hồ vẫn còn quanh quẩn ở
chóp mũi, nhưng người nọ đã không còn ở đây.
Mà bây giờ chính anh lại không năng lực kia đi ngăn cản cô rời đi.
Xác nhận vẫn là không hỏi ra miệng.
Người này là Thê Thê sao?
Nếu như không phải, vì sao tim anh sẽ đập?
Nếu như không phải, vì sao cái hương vị đó giống như vậy?
Nếu như không phải l, vì sao ngay cả giọng nói cũng hợp thành một?
Từng tiếng chất vấn ở đáy lòng vang lên.
"Trụ, anh làm sao vậy? Mới vừa rồi người đó là Shine, anh có phải nhận lầm người không?"
Bạch Hinh đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi.
Cảm giác anh có gì đó
"Nhưng thật là khéo, lại ở đây đụng phải cô ấy."
Doãn Văn Trụ vẫn không lên tiếng, anh còn đang suy nghĩ mới vừa rồi những vấn đề kia.
Bạch Hinh cũng không để ý, đỡ cánh tay của anh từ từ đi xuống.
Mà Phương Thê tìm được phòng của Tư Mị, vỗ cửa.
Đợi hồi lâu, cửa mới mở ra.
Mà Tư Mị cả người cũng đánh tới, ngã xuống trên người cô.
Phương Thê chỉ cảm thấy cả người anh nóng như một đoàn hỏa.
Người này sốt thành ra như vậy rồi, thế nhưng cũng không biết sớm một chút gọi điện cho cô, cô hơi đau lòng.
Anh rốt cuộc là làm cái gì, làm sao lại sốt đến vậy?
"Tư Mị, tỉnh, em dẫn anh đi bệnh viện."
Bây giờ tới tình trạng này căn bản không phải uống thuốc là có thể khỏe.
Phương Thê đưa tay vỗ mặt Tư Mị, mà Tư Mị cũng tỉnh chút, cười cười nói: "Thê Thê, em đến rồi? Làm phiền em."
"Nói phiền gì, chúng mình là bạn mà."
Cô thật sự xem anh như bạn bè, tri kỷ.
Anh đã giúp cô rất nhiều, cũng đã chăm sóc cho cô rất nhiều.
Tư Mị còn mặc đồ ngủ, nhưng Phương Thê cũng không lo nhiều chuyện vậy, thu thập một ít đồ liền đỡ anh rời khỏi
Lại một đường rời đi khách sạn, đi về phía bệnh viện.
Trong phòng ăn ở khách sạn, Bạch Hinh nhìn ngoài
cửa sổ, đột nhiên nói: "Thì ra là Shine có bạn trai, hơn nữa cũng ở
trong khách sạn này, nhưng mà giống như anh ta ngã bệnh, không trách
được mới vừa rồi cô ấy gấp gáp như vậy."
Nghe vậy, tay Doãn Văn Trụ cũng là run lên, ly trà trên tay cứ lung lay ra ngoài.
Nước trà nóng có rơi một ít trên bàn, cũng có chút
rơi trên tay anh, nhưng anh lại thật giống như cái gì cũng không cảm
giác được.
Bạn trai sao?
Trong lòng Doãn Văn Trụ cũng chỉ quanh quẩn là lời nói mới rồi của Bạch Hinh.
Thê Thê có bạn trai?
Anh ngay cả mình cũng không phát giác, anh đã cho rằng Shine chính là Phương Thê.
"Trụ, anh sao vậy?"
Bạch Hinh lại chú ý tới, đứng dậy đi tới bên cạnh anh, đưa tay lấy xuống ly trà trên tay anh, lại cầm lên tay của anh xem xét.
Anh làm sao vậy?
Thế nào từ chuyện vừa rồi bắt đầu có chút mất hồn mất vía .
"Trụ, anh có phải ngã bệnh không?"
Bạch Hinh đưa thay sờ sờ trán của anh, nói rất là ân cần.
Doãn Văn Trụ lại đột nhiên bắt được tay Bạch Hinh, nói: "Anh có chút khó chịu."
Không được, anh nhất định phải đi xác nhận.
Anh nghĩ, nếu như người bị bệnh như vậy, cô ấy nhất định sẽ rời khách sạn đi tới bệnh viện gần đây.
Cho nên nếu anh đi bệnh viện, nhất định còn có thể gặp cô lần nữa.
Như vậy tiếp theo, mặc kệ ra sao, anh đều muốn xác nhận rõ.
"Vậy chúng mình đi bệnh viện xem một chút."
Bạch Hinh cũng không biết trong lòng của Doãn Văn
Trụ, cảm thấy anh thật sự có thể không thoải mái, cho nên mới phải mất
hồn mất vía .
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, Bạch Hinh liền đỡ anh đi tới cửa khách sạn, đón một chiếc taxi.
Lúc lên xe, Doãn Văn Trụ tự ý mở miệng trước, "Đi bệnh viện, phải đi bệnh viện gần đây nhất."
Bạch Hinh thấy anh khẩn cấp như thế, đáy lòng cũng là nôn nóng.
"Trụ, anh rất khó chịu sao?"
"Không sao."
Doãn Văn Trụ phát hiện, đáy lòng từ sau khi có sự nghi ngờ kia, anh không thể tiếp tục ở trước mặt Bạch Hinh kêu cô là Thê Thê.
Vốn tưởng rằng Phương Thê chết rồi, anh cảm thấy không sao, mới nguyện ý tiếp nhận sự thật này.
Nhưng bây giờ, không xác định, thì làm sao có thể kêu người khác bằng tên cô?
Anh thừa nhận, mình rất ích kỷ .
Vì người quan trọng của mình, có thể không để ý cảm th
Ban đầu anh cho rằng Phương Thê đã chết, thế giới của anh cũng chỉ còn lại có cha anh.
Anh không muốn cha anh đau lòng, cho nên làm bộ hạnh phúc.
Mà Bạch Hinh sẽ ra sao, anh lúc ban đầu thật không nghĩ tới.
Cảm thấy đây cũng là một cuộc giao dịch, cô cầm tiền, bỏ ra thời gian mà thôi.
Nhưng dần dần sống chung, cũng hiểu cô là cô gái tốt, vì mình sinh ra ở cô nhi viện mới đón nhận đề nghị này của Doãn Văn Thận.
Cho nên anh thật muốn cô tốt một chút, ít nhất cô muốn cái gì, anh cũng sẽ thỏa mãn cô.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể yêu cô ấy.
Anh nghĩ, có lẽ có ít chuyện nên tìm cái cơ hội nói rõ ràng.
Chờ sau khi quay về Thành phố H, anh hãy cùng cha nói rõ ràng thôi.
Mặc kệ Phương Thê có chết hay không, anh cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Hơn nữa ban đầu anh cũng đã nói, ba năm.
Như vậy làm cho cái ước định kia tới trước mà thôi.
Lời như vậy, ít nhất cũng sẽ không đả thương cô.
Đi tới bệnh viện, Bạch Hinh đi đăng ký, Doãn Văn Trụ lại đi tìm.
Dù không nhìn thấy, anh nhất định có thể tìm được cô.
Bởi vì chỉ cần cô ở đây, anh sẽ cảm nhận được tim đập
Bởi vì anh có thể ngửi thấy mùi của cô.
Lúc này, Phương Thê đã làm xong tất cả, Tư Mị cũng đã nằm ở trên giường truyền dịch rồi.
Lúc ban đầu anh còn nói với cô mấy câu nói, nhưng rất nhanh đã ngủ.
Phương Thê lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, từ trong ví móc điện thoại di động ra, Cô muốn gọi điện hỏi tình huống của các con.
Nhưng còn chưa gọi, Cô lại dừng lại.
Hôm nay làm sao vậy?
Vì sao Cc lại đụng phải Doãn Văn Trụ nữa rồi?
Thành phố C lớn như vậy, làm sao trong thời gian ngắn như vậy cô gặp được anh hai lần?
Phương Thê nào biết Doãn Văn Trụ là đặc biệt tới tìm cô.
Chỉ là lần này, cô lựa chọn xoay người trở lại trong phòng bệnh.
Doãn Văn Trụ mới vừa rồi cảm nhận được cái loại
hương vị thuộc về Phương Thê, nhưng chỉ chớp mắt thế nhưng lại ngửi
không thấy nữa.
Anh xác định cô nhất định nhìn đến anh rồi, chỉ là lại chạy đi.
Kinh ngạc đứng ở nơi đó, không biết làm sao.
Lúc này, anh thật ghét đôi mắt của mình.
Vì sao còn chưa thấy được?
Anh thậm chí ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng làm
Mà Phương Thê tựa lưng vào cửa, lẳng lặng dựa vào.
Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng nói quen thuộc, "Trụ, làm sao anh lại đi tới nơi này?"
"Đi một tý, lại đi xa mất."
Tiếng nói của Doãn Văn Trụ cũng truyền đến.
"Anh phải cẩn thận một chút, hoàn cảnh nơi này anh
không phải quen thuộc, có chuyện gì đừng một mình đi loạn, em đã lấy
được số rồi, chúng mình đi qua đó đi."
Trong giọng nói của Bạch Hinh tràn đầy ân cần.
"Anh chỉ là không nhìn thấy mà thôi, dù đi lạc, chính mình vẫn có thể trở về."
Tiếng của Doãn Văn Trụ có chút xa, nhưng Phương Thê vẫn nghe được.
Cái gì?
Anh không nhìn thấy sao?
Vì sao lại không nhìn thấy?
Cho nên anh mới coi cô như người xa lạ sao?
Bởi vì anh không nhìn thấy?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lòng của Phương Thê bắt đầu không bình tĩnh rồi, Cô ở sau cánh cửa rất lâu, vẫn là nhịn không được mở cửa phòng ra.
Dù người kia đã sớm không có ở đây, Cô vẫn là nhịn không được muốn nhìn một cái.
Nhưng mở cửa khắc kia, lại thấy anh
Anh không phải đi rồi sao?
Thế nào vẫn còn ở nơi này?
Phương Thê sợ tới mức muốn lập tức đóng cửa lại, nhưng vào lúc này, anh đã chui vào rồi.
Doãn Văn Trụ vẫn cảm thấy không đúng, cho nên anh thừa dịp lúc Bạch Hinh nói chuyện với bác sĩ lại quay về nơi này.
"Thê Thê."
Anh tự tay bắt được tay của cô, rốt cuộc gọi ra.
Phương Thê hơi sững sờ, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về ánh mắt anh.
Ánh mắt của anh vẫn rất đẹp, nơi khóe mắt còn có
ban đầu cái phần xinh đẹp và lười nhác kia, thậm chí đáy mắt còn màu
sắc, tuyệt không giống nhìn không thấy.
Cô không nhịn được đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh .
Anh không có bất kỳ cảm giác gì, lần này cô thật sự tin anh không nhìn thấy rồi.
Doãn Văn Trụ không có trả lời Phương Thê, lại kêu một tiếng, "Thê Thê, là em đúng không?"
Anh cần gấp một đáp án tới lấp đầy sự trống rỗng của cô trong tim anh.
"Tôi không phải."
Phương Thê cũng tỉnh táo lại, bắt đầu phủ nhận.
Anh không nhìn thấy, làm sao lại biết là cô?
Mà cô không muốn thừa nhận.
Đá lòng có một loại cảm giác phức tạp mang theo chút đau lòng bắt đầu lan tràn, Cô bắt đầu sợ.
Cô hận qua anh, thật.
Nhưng lại nhìn anh như vậy, vẫn là nhịn không được đau lòng.
Có ít thứ thật không cách nào khống chế.
"Anh biết là em, bởi vì hương vị trên người em, nhận ra giọng nói của em."
Anh nói có chút gấp gáp, anh không thấy được cô, không thấy được vẻ mặt cô giờ phút này, cho nên anh cũng sợ.
"Cũng bởi vì tim anh chỉ vì em mà đập, cho nên anh mới có thể tìm được em."
Đúng vậy, thì ra là tim anh đập thực sự chỉ vì một mình cô mà tồn tại.
"Anh thật sự nhận lầm người, tôi là Shine, bạn trai tôi vẫn còn trên giường bệnh, anh không phải muốn đánh thức anh ấy."
Phương Thê thoát khỏi anh, lui về phía sau mấy bước.
Cô ba năm trước đây liền quyết định rồi, sẽ không cùng anh dây dưa nữa.
Quyết không thể vì nguyên nhân này mà thay đổi.
Cô cực lực xem thường sự đau đớn trong lòng.
Có đôi khi, cô cũng hận mình, vì sao đến nước này, cô còn có thể để ý anh?
Tình cảm, thật là loại vật kỳ quái.
Nhưng những lời này của Phương Thê lại kích thích Doãn Văn Trụ.
"Thê Thê, thật xin lỗi, không phải như em nghĩan đầu anh chỉ là ——"
Doãn Văn Trụ vội vàng muốn giải thích, tuy nhiên
lại không biết giải thích bắt đầu từ đâu, loại cảm giác không thấy được
vẻ mặt của cô, sờ không tới nhiệt độ cơ thể của cô thật không tốt tý
nào.
Anh vội vàng đi về phía trước, muốn đi bắt được Phương Thê.
Nhưng quá vội vàng, anh quên mình không nhìn thấy,
cả người bởi vì cái băng ngồi trước mặt mà trật chân té trên mặt đất, có mấy phần nhếch nhác kia.
Nhìn anh cái bộ dáng này, nghĩ sự tao nhã vô hạn lúc trước của anh.
Phương Thê càng khó chịu hơn.
Cô còn chưa từng gặp qua anh nhếch nhác như vậy, vì vậy đưa tay đỡ anh dậy.
"Tôi đưa anh ra ngoài đi. Enh thật sự nhận lầm người rồi."
Nhưng có một số việc cô không muốn thay đổi.
Ai biết đây có phải là một hồi lừa gạt nữa không?
Cô cũng không muốn thất bại nữa, cho nên cô không đánh cuộc.
Doãn Văn Trụ vội vàng nắm tay cô, cảm nhận được nhiệt độ từ cô, tay để lên gương mặt cô, cũng là hơi hơi sửng sốt.
Sau đó có chút mừng rỡ nói: "Thê Thê, em gạt người, bằng không vì sao em lại khóc?"
Khóc?
Phương Thê đưa tay sờ lên gò má mình, lúc này mới phát hiện ra thế nhưng mình thật sự khóc.
Đâ
"Tôi không có khóc, anh nghĩ sai rồi."
Nhưng cô vẫn rất ung dung hồi đáp.
Anh không nhìn thấy, làm sao có thể như vậy.
Thì ra là ba năm nay, cô vẫn là học được rất nhiều thứ, ít nhất lúc này còn có thể nói thong dong như thế.
"Thê Thê, em gạt anh."
Doãn Văn Trụ đưa tay ôm lấy cô, không muốn buông ra.
Giờ phút này, anh đã xác định cô chính là Thê Thê của anh.
Thê Thê của anh không có chết.
Bây giờ đang ở trong lòng anh.
Ba năm nay, toàn bộ tình cảm chất chứa đều ở một khắc này bạo phát.
Bây giờ anh chỉ muốn ôm thật chặt cô, cảm nhận sự tồn tại của cô.
Phương Thê bị anh ôm đau, cái loại ấm áp quen thuộc mà xa lạ đó, nhưng nhớ tới Bạch Hinh tim lại lạnh đi.
Anh cũng đã có vợ rồi, làm gì còn tới trêu chọc cô nữa?
Anh thật sự cảm thấy Phương Thê cô tùy tiện như vậy sao?
Kêu thì tới, đuổi thì đi.
"Doãn Văn Trụ, liền tính tôi là Phương Thê thì thế
nào? Chẳng lẽ anh quên chúng ta đã không có quan hệ gì rồi sao. Anh đã
có vợ, tôi cũng có bạn trai, làm như vậy không tốt sao, cho nên mờiĐã
như vậy, Cô thừa nhận thì thế nào?
Cô chưa bao giờ làmchuyện gì thật có lỗi với anh, cô không cần thiết trốn trốn tránh tránh như thế.
Giữa bọn họ, căn bản không nên có tiếp xúc gì.
Phương Thê tự nói với mình, không cần mềm lòng, cô đã không đánh cuộc được.
"Thê Thê, không phải như thế ——"
Doãn Văn Trụ vội vã muốn giải thích, nhưng điện thoại di động cũng đúng lúc này vang lên.
"Thê Thê."
Anh không muốn nghe điện thoại, anh chỉ muốn cùng cô nói rõ ràng.
"Điện thoại quá ồn rồi, sẽ ầm ĩ tới bạn trai tôi."
Phương Thê chỉ muốn nói cho anh biết, cô có bạn
trai, không thích anh, không phải như trước kia đứa ngu ngốc thật lòng
đưa qua để cho anh chà đạp.
Cho nên anh có thể hay đừng dây dưa với cô nữa?
Có thể đừng dùng vẻ mặt như thế nói chuyện với cô?
Cô rất ngu, sẽ làm thật