Cầu xin anh cho em làm bạn gái của anh
Năm ngày sau, Phương Thê ở cửa nhà cô, lại nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên lần nữa.
Cho tới nay, Phương Thê đều cố gắng sinh hoạt, những ngày nhàn nhã như vậy vô cùng thiếu.
Mấy ngày qua, thần kinh vốn buộc chặt đột nhiên thả lỏng ra.
Thoải mái rất nhiều, nhưng không được tự nhiên.
Có lẽ là thói quen bôn ba vất vả.
"Có chuyện gì không?"
Hồn Phương Thê bay đi rất xa vội vàng thu trở về,
lại thấy người đứng ở cửa cũng không ra tiếng, chẳng qua là lẳng lặng
nhìn cô, dường như có chút nan ngôn chi ẩn*. (việc hay nỗi niềm khó nói)
"Phương Thê, tôi ——"
Tần Tiêu Nhiên muốn nói lại thôi.
"Đã đến đây rồi, cứ nói đi."
Phương Thê nghiêng người, cho Tần Tiêu Nhiên đi vào gian phòng của mình.
Tần Tiêu Nhiên không có ngồi xuống, đột nhiên xoay
người, đi vài bước về phía Phương Thê, hai tay nắm thật chặt bả vai
Phương Thê, "Phương Thê, bây giờ Tần thị lâm vào khủng hoảng, rất nhiều
công ty không chịu viện trợ."
Phương Thê không trả lời, lặng lẽ đợi Tần Tiêu Nhiên nói tiếp.
"Mặc dù biết người bán đứng công ty, tuy nhiên
không có chứng cớ chứng minh phần tài liệu kế hoạch kia là chúng ta
trước tiên nghĩ ra, phương án đó cũng bị đoạt đi, tiền bạc không thể thu hồi, bồi thường cũng vô vọng."
Tần Tiêu Nhiên càng nói càng nhỏ, lời cuối cùng cũng chưa nói hết.
Anh lại nhìn Phương Thê, "Thật ra thì không có gì, muốn tới thăm em một chút thôi."
Nói xong, lướt qua Phương Thê, bước nhanh rời đi.
Chỉ còn cửa phòng rộng mở cùng với đứng đó không hiểu ra sao Phương Thê.
Anh muốn tới nói gì, nhưng cuối cùng không nói đi.
Thật ra thì mấy ngày nay, Phương Thê cũng bình tĩnh hơn.
Quá khứ có thế nào, đều do mình cam tâm tình nguyện.
Anh không thích cô, tự nhiên sẽ không đối xử tốt với cô, đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ như vậy.
Vì thế bình thường lại.
Cô cũng từng nghĩ qua, nếu như ban đầu cô không vây quanh anh, có lẽ sẽ không thích anh, anh cũng sẽ không ghét cô, bọn họ
trong lúc đó có thể từ một tầng quan hệ khác phát triển trở thành bạn
bè?
Nhưng mà không có nếu như, con đường kia, mình đã lựa chọn.
Anh đã từng cứu cô, đó là sự thật, hơn nữa cô cũng không thể nhìn anh sụp đổ như thế.
Tư liệu kế hoạch bị trộm, cô cũng có trách nhiệm trong đó.
Nếu như không phải vì chuyện của cô, có lẽ Lý Nguyệt sẽ không làm như vậy.
Phương Thê đổi một bộ quần áo, lấy quyển sổ tay ra, đến buồng điện thoại công cộng, bấm một dãy sốLộ Buồm được xem là bạn
bè của Tần Tiêu Nhiên, được coi như là bạn thời đại học của bọn họ, so
với bọn họ lớn hơn một lớp.
Anh cũng đi làm ở Tần thị, quản lý đúng là phòng thiết kế.
Đối với chuyện tình của Tần thị, không có ai so với anh rõ ràng hơn.
Chỉ là, giữa anh và cô, cũng không giao thiệp mấy, chẳng qua là thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, cùng đi ra ngoài mấy lần.
Đợi một hồi, điện thoại có tín hiệu, bên trong truyền đến tiếng của Lộ Buồm.
"Ai vậy?"
"Là em, Phương Thê, em muốn hỏi một cái Tần Tiêu Nhiên tìm em là chuyện gì?"
Điện thoại đầu kia, thật lâu không trả lời, một lát sau, mới hơi kinh ngạc nói: "Anh ấy không nói với em sao?"
"Không có, tới, lại không nói, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc có chuyện gì tìm em."
Cô đoán không ra, đoán không ra mục đích Tần Tiêu Nhiên tìm cô.
"Phương Thê, em biết tổng giám đốc của tập đoàn Doãn Văn à?"
Lộ Buồm có chút chần chờ.
Phương Thê suy nghĩ một chút, nói: "Không biết, làm sao vậy?"
"Tổng giám đốc của Doãn Văn nói, rất có hứng thú
cùng em thảo luận về chuyện giúp đỡ Tần thị, Tiêu Nhiên vốn muốn tìm em
hỏi một chút , có điều hẳn là nói không ra miệng. Chuyện về tài liệu kế
hoạch, anh ta vẫn tự trách, Phương Thê, chúng ta qua lại nhiều năm như
vậy, em hãy tha thứ anh ta đi."
Phương Thê không nghe rõ Lộ Buồm nói những gì, bởi vì giờ phút này, cô đột nhiên nhớ
Nhớ tới Doãn Văn Trụ, nhớ lại anh nói câu nói kia.
Khiến cô đi cầu anh cho cô làm bạn gái anh.
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, anh sẽ không có thời gian rãnh để đi đối phó cô đi.
Cô không phải mỹ nữ gì, cũng không đáng giá anh dụng tâm như vậy.
"Phương Thê ——"
Giọng nói trong điện thoại khiến Phương Thê hồi hồn lại.
"Lộ Buồm, em sẽ đi một chuyến tập đoàn Doãn Văn xem thử, chỉ là anh tạm thời không cần nói cho Tần Tiêu Nhiên, dù sao không biết cuối cùng chuyện sẽ như thế nào, có thể thành công hay không."
Cuối cùng cô không cách nào làm như không thấy được.
Giúp anh có lẽ đã thành thói quen.
"Phương Thê, em đối với Tiêu Nhiên quá tốt rồi, anh ta làm sao lại không nhìn thấy em."
Tiếng nói của Lộ buồm truyền qua điện thoại, mang theo vài phần không rõ.
Phương Thê không trả lời, nói gặp lại sau liền cúp điện thoại.
Thật ra thì tình yêu cũng chính là một sự việc không phải sao?
Nếu như không yêu, dù tốt hơn nữa cũng vô dụng.
Cô ra khỏi buồng điện thoại, đón một chiếc taxi, trực tiếp đến cửa tập đoàn
Xuống xe, đi đến quầy tiếp tân.
Cô tiếp tân kia nhìn từ trên xuống đánh giá cô một phen, sau đó khinh thường nói: "Có hẹn trước không?"
"Không có."
Phương Thê dĩ nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt khinh thường của cô ta, chẳng qua là loại ánh mắt này cô đã sớm không thèm để ý.
"Không có hẹn trước sẽ không thấy được tổng giám đốc chúng tôi ."
Cô tiếp tân ném ra một câu nói sau cũng không để ý đến Phương Thê.
"Cô có thể giúp tôi gọi điện cho tổng giám đốc cô không, nói Phương Thê tìm anh ấy."
Mặc dù không ôm kỳ vọng gì, nhưng Phương Thê vẫn nói.
Bất luận tổng giám đốc của công ty này có phải là Doãn Văn Trụ không, nếu anh ta đã nói như vậy, nhất định sẽ gặp cô.
"Tôi nói chị này, nếu như chị cùng tổng giám đốc
quen biết như vậy, làm sao chính mình không gọi điện cho tổng giám đốc
đi? Nhìn thế nào, chị cũng không phải là loại người như vậy. Được rồi,
không nên quấy rầy công việc của tôi nữa, đi đi."
Cô tiếp tân khinh thường hơn, trong lòng nghĩ người như vậy cũng dám mơ tưởng đến tổng giám đốc, tổng giám đốc sẽ để ý sao?
Chỉ là mọi người tin tức quá nhanh đi, biết công ty họ đổi tổng giám đốc so với sao còn đẹp hơn.
Nghĩ đến mặt của tổng giám đốc bọn họ, cô tiếp tân bày ra một bộ mặt háo sắc.
Phương Thê biết nói gì cũng không được nữa, vì vậy đi tới chỗ nghỉ bên kia
Cô ở chỗ này chờ, cuối cùng có thể đợi đến anh xuất hiện.
Cô tiếp tân háo sắc xong, thấy Phương Thê vẫn ngồi ở nơi nghỉ ngơi, càng thêm khinh thường hơn.
Nghĩ tới người phụ nữ này sao không biết xấu hổ,
nếu thật sự làm cho cô gặp được tổng giám đốc, nhất định sẽ quấn lấy
tổng giám đốc không buông.
Đến lúc đó tổng giám đốc nhất định sẽ rất tức giận, nhất định sẽ trách cô không làm tròn bổn phận.
Vì vậy cô gọi bảo vệ, lại chỉ chỉ Phương Thê.
Bảo vệ đi tới trước người Phương Thê, "Chị này, mời chị đi ra ngoài."
pjkatiff: bạn pj nếu có ủng hộ cho mình thì bấm nút thanks nhé, không cần cm đâu. Tkx bạn nhiều.
Phương Thê liếc nhìn bảo vệ, mắt lại nhìn cách đó không xa cô tiếp tân đầy đắc ý, lúc này mới đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Người trông mặt mà bắt hình dong cũng thật là nhiều.
Thôi, ở ngoài cửa chờ cũng được.
Chỉ là đầu mùa hè, nhưng nhiệt độ ban ngày có hơi cao, uy lực ánh nắng mặt trời rọi xuống cũng rất lớn.
Đứng một hồi, Phương Thê cảm thấy cả người thật là nóng, đầu có chút ngất.
Quả nhiên hai năm qua thiếu vận động, cả ngày sống trong máy điều hòa, ngay cả cơ thể cũng mảnh m
Phương Thê có lúc rất quật cường, chuyện đã quyết
định, xem như đụng vào nam tường cũng không quay đầu, cho nên cô không
rời đi, đợi một chút, chờ đến tan việc.
Rất nhiều người từ trong cửa đi ra, nhìn thấy cô cũng nhịn không được nhìn thêm mấy cái.
Tự nhiên, đây cũng không phải ánh mắt tốt đẹp gì.
Lúc cô tiếp tân đi ra, thấy cô vẫn còn ở, không
nhịn được lên tiếng chế nhạo: "Cái người này làm sao vẫn còn ở? Có phải
đầu óc có bệnh không, chị hãy xem lại bản thân là dạng gì đi."
Phương Thê mặc kệ cô ta, cô chỉ biết đợi thêm lát nữa, có lẽ sẽ gặp.
Thấy Phương Thê không để ý đến mình, cô tiếp tân
càng tức giận hơn, "Ai cho chị đứng ở cửa công ty, làm hỏng hết hình
tượng công ty rồi."
Lúc nói chuyện, còn đưa tay kéo Phương Thê, định lôi kéo cô rời đi.
"Cô có phiền hay không."
Phương Thê cuối cùng bị cô ta làm cho tức giận.
Cô nhẫn nhịn đủ rồi, người này thế nào còn lấn nữa.
Đưa tay vung rớt tay cô ta ra, Phương Thê tiếp tục chờ đợi.
Người trước mắt, cô còn không đặt vào mắt, những năm nay học taekwondo cũng không phải học uổng phí.
Chỉ là cô tiếp tân cảm thấy Phương Thê làm mất thể
diện cô ta, ở trước mặt nhiều người như vậy, vì vậy không giằng co với
Phương Thê nữa, chính mình không được, thì gọi bảo vệ tới.
Mà những người tan việc cũng dừng lại vây xem, vì thế cửa liền bị tắc ngh
Phương Thê đứng bất động tại chỗ, mà ba người cùng nhau dùng sức kéo cô, cô tiếp tân còn nói những lời khó nghe.
Lúc Doãn Văn Trụ đi tới cửa, thấy chính là tình cảnh như vậy.
"Chuyện gì xảy ra?"
Anh nói một tiếng, những người vây xem kia lập tức lui sang một bên.
Ba người kéo Phương Thê kia cũng ngừng lại.
"Tổng giám đốc, người phụ nữ này tới quấy rối công ty ta, còn nói muốn gặp ngài, cũng không xem hình dáng mình thế nào."
Cô tiếp tân vừa thấy Doãn Văn Trụ, vội vàng buông Phương Thê ra, tiến lên mấy bước, tính tranh công.
Doãn Văn Trụ hoàn toàn không để ý đến cô ta, ánh mắt dừng trên người Phương Thê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn, giờ đây đỏ bừng, trên mặt còn một tầng mồ hôi mỏng manh.
Nhìn bên ngoài mặt trời, cùng với bảo vệ bên người cô, trong lòng cũng hiểu ra.
Cô quả nhiên đến tìm anh, vì người đàn ông kia.
Thậm chí còn cam nguyện đứng ở dưới mặt trời đợi lâu như vậy.
Chuyện phát triển theo kế hoạch của anh, Doãn Văn
Trụ vốn nên cảm thấy cao hứng , nhưng xem đến thái độ của Phương Thê,
lại thấy không thoải mái.
Ban đầu anh nói những câu tốt đẹp như vậy, cô không đồng ý.
Bây giờ vì Tần Tiêu Nhiên, thế nhưng có thể làm đến tình trạng này.
Xem ra cô rất yêu anh ta.
Mà Phương Thê thấy bóng dáng của Doãn Văn Trụ, cũng hiểu tất cả.
Có lẽ đúng như cô suy nghĩ.
" Tổng giám đốc Doãn Văn, tôi muốn cùng anh nói chuyện."
Cúi đầu về phía anh, cô không vui, nhưng có lúc không làm không được.
Tần Tiêu Nhiên sợ là cùng đường rồi, mới có thể tới tìm đến cô.
Chuyện trên thương trường, cô cũng biết, rất nhiều
người có thế lực, thời điểm tốt thì là bạn bè, nếu gặp rủi ro, lại chỉ
biết thấy chết mà không cứu thôi.
Tần thị sống hay chết còn là một vấn đề, tự nhiên
sẽ không có người nguyện ý lấy ra một số tiền lớn tới tiếp nhận cái mạo
hiểm này.
Cho nên người trước mắt này, có lẽ là hy vọng duy nhất.
Dù sao, cô cũng không muốn nhìn thấy Tần thị đóng cửa, Tần Tiêu Nhiên tinh thần sa sút.
Vốn những năm gần đây, Tần thị đã xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, mặc dù không đến nỗi lỗ vốn, nhưng lời không nhiều lắm.
Cho nên xây dựng công trình đó đối với Tần thị là hết sức quan trọng.
Vốn đã tới tay, lại xuất hiện cái sai lầm như vậy.
Phần kế hoạch kia, ngưng tụ quá nhiều tâm huyết, lại bị người khác sớm một bước
Mà bọn họ ngay cả thời gian thiết lập một kế hoạch mới cũng không có, chỉ có thể ở giờ phút cuối cùng này bỏ cuộc.
"Bây giờ đã tan việc."
Doãn Văn Trụ khó chịu, nên cố ý muốn làm khó cô, nhìn cô có thể làm đến tình trạng nào.
"Tôi chỉ muốn năm phút."
Phương Thê vội vàng nói, chỉ sợ anh lập tức rời đi.
"Vậy được, ở chỗ này nói đi."
Doãn Văn Trụ lơ đãng làm một động tác, nhưng cũng tản ra sức hấp dẫn trí mạng.
Những người quanh mình, có thể tiếp xúc gần tổng giám đốc như vậy mà âm thầm vui mừng.
"Không phải anh nói muốn bàn với tôi về chuyện đầu tư của Tần thị sao?"
Trước mặt nhiều người như vậy Phương Thê cũng không biết mở miệng thế nào.
"Tôi có nói qua sao?"
Doãn Văn Trụ nhếch môi cười về phía cô, lười biếng nói.
"Anh——"
Người này căn bản là cố ý, bởi vì ban đầu cô cự tuyệt anh sao?
Có vài người luôn có lòng hư vinh như vậy.
Đã như vậy, cô nói thêm gì có tác dụng sao
Phương Thê trừng mắt liếc anh một cái, xoay người muốn rời khỏi.
Doãn Văn Trụ tiến lên mấy bước, kéo tay cô lại,
dùng thanh âm chỉ có Phương Thê nghe thấy nói: "Thực ra thì không phải
là không thể, bây giờ em cầu xin anh cho em làm bạn gái anh, anh nghĩ
anh có thể cân nhắc đến chuyện của Tần thị."
Trước nhiều người như vậy, còn phải cầu xin anh ta?
Cái này căn bản là muốn sỉ nhục cô.
Bởi vì cô cự tuyệt anh, anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sao?
Thì ra thực sự có người nhàm chán đến vậy, vì chuyện như vậy mà hao tổn tâm sức gây khó dễ.
Cô có nên cảm thấy vinh hạnh không?
Phương Thê nhếch môi, tự giễu.
Cô rất muốn đá anh một cước, tiêu sái xoay người rời đi.
Nhưng nghĩ đến Tần thị, nghĩ đến Tần Tiêu Nhiên, cô không cách nào lại làm như vậy.
Cuối cùng không bỏ xuống được, không bỏ được người
cô nhiều năm bận tâm, cho dù bị anh thương tổn, đau lòng, cho dù từng
bởi vì anh mà cảm thấy một mảnh lạnh như băng, cho dù từng nói với chính mình, mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, không bao giờ lo chuyện khỉ gió của anh nữa.
Cái anh muốn không phải một câu nói của cô thôi sao?
Được, cô nói.
"Cầu xin anh cho em làm bạn gái anh." Hít sâu một hơi, Phương Thê nói từng câu từng chữ.
Như vậy có đủ rõ ràng chưa, có đủ vang dộ
Những người xung quanh nghe thấy, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bội phục sự to gan của Phương Thê đồng thời
cũng có chút xem thường.
Người như vậy thấy thế nào cũng không xứng với tổng giám đốc, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không đồng ý thôi.
Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê, khóe miệng tươi cười chưa biến mất, nhưng nụ cười kia vẫn chưa chạm đến đáy mắt.
Nói rồi.
Tần Tiêu Nhiên quan trọng đến vậy sao?
Lòng càng khó chịu hơn, dường như mình đã thua bởi cái người tên Tần Tiêu Nhiên.
Vì vậy cơ hồ anh cũng từng câu từng chữ nói: "Làm
bạn gái tôi thì miễn đi, chỉ là chuyện về Tần thị tôi có thể bàn với cô, năm phút đã hết, thư ký Phương, chiều mai có thể đến lần nữa." (NH :
Sao ghét anh này quá, hành hạ PT thấy sợ, tính tình như con nít ấy)
Doãn Văn Trụ nói xong, liền xoay người đi về xe mình.
Mà đám người xung quanh cũng giải tán, cũng là
không để ý đến lời nói của Phương Thê, lúc đi ngang qua bên người cô,
còn che miệng cười nhạo.
Cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Bên trong một mảnh cười vang, Phương Thê nhưng không có trốn, vẫn đứng đó, lưng so bình thường còn thẳng hơn.
Cái anh muốn không phải là cái này sao?
Được, cô chịu đựng.
Nếu như điều này có thể khiến anh vui vẻ, làm cho anh đáp ứng cứu Tần thị.
Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua chỉ một câu nói, mấy câu chê cười thôi?
Cô sớm đã thành thói quen, lời nói của người xa lạ căn bản không thể tổn thương đến cô.
Mặc dù cô tự nhủ với chình mình, nhưng vẫn cảm thấy thê lương.
"Chị thật đúng là không biết xấu hổ, bây giờ có thể hết hy vọng chứ, hừ."
Cô tiếp tân khẽ hừ một tiếng, sau đó cũng rời đi.
Bảo vệ cũng về tới vị trí của mình.
Mới vừa rồi trước cửa còn ầm ầm, lập tức chỉ còn sót lại một người Phương Thê.
Rõ ràng mới vừa rồi còn náo nhiệt như vậy, bây giờ chỉ cảm thấy một mảnh đau thương lạnh lẽo.
Phương Thê lại đứng một tý, lúc này mới tính rời đi.
Nhưng mà đứng quá lâu rồi, ngay cả chân cũng chết lặng đi, thiếu chút nữa ngã xuống, may được người đỡ lại.
"Cô không sao chứ?" Một tiếng dịu dàng dễ nghe vang bên tai cô.
Phương Thê ngẩng đầu, thấy một người đàn ông ôn hòa lo lắng nhìn về phía cô.
Thì ra vẫn còn có người tốt .
"Tôi không sao, cám ơn." Cô lắc đầu một cái, lại nói tiếng cám ơn, lúc này mới một mình rời đi.