"Tiểu trụ, mau tới đây."
Doãn Văn Thận gọi Doãn Văn Trụ vừa mới tới cửa.
Doãn Văn Trụ nghiêng người dựa vào cửa, nhìn người ngồi trên ghế, khóe môi khẽ nhếch, cười mỉa mai.
Mấy ngày trước anh làm như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?
Ông già này lại vẫn làm những thứ này.
"Tiểu trụ, còn đứng đó làm gì? Tới đây, đừng làm cho chú Âu và em Nhã Nhi của con chê cười."
Doãn Văn Thận nhíu mày về phía anh kêu lên.
"Con còn tưởng rằng, lần trước con đã nói rõ ràng, ngượng ngùng, con có bạn gái rồi."
Ánh mắt Doãn Văn Trụ quét qua Âu Phong, lại dừng trên người Âu Nhã Nhi.
"Tiểu trụ, ở đâu ra bạn gái con, cô gái kia thế nào xứng với con."
Doãn Văn Thận tức giận đứng lên.
"Muốn xem sao? Được, vậy các ông chờ."
Doãn Văn Trụ xoay người đi ra khỏi, anh quyết định, đi ra nhà hàng gặp cô gái thứ nhất chính là bạn gái anh.
Doãn Văn Thận muốn nói nữa, nhưng anh đã sớm biến mất.
Doãn Văn Trụ bước nhanh đi ra khỏi nhà hàng, mắt nhìn thấy cô gái đầu tiên vừa đi qua nhà hàng này.
Tại sao lại là cô ấy?
Anh cũng hoài nghi, có phải cô cố ý đi theo anh không .
Nhưng nếu đã quyết định, thì phải là cô.
Anh bước nhanh, đưa tay kéo Phương Thê lại, đem cô mang vào trong nhà hàng.
Phương Thê vẫn cúi đầu, cho đến khi cảm nhận được
cổ tay thình lình xuất hiện một lực đạo mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy lại là anh ta.
Mệt chết đi, bệnh của cô vốn chưa hoàn toàn bình phục hẳn.
Mà bây giờ, ngay cả hơi sức giãy giụa cô cũng không có.
"Buông tôi
Bất mãn kháng nghị, nhưng người trước hoàn toàn không nghe.
Cho nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Doãn Văn Trụ kéo vào một gian phòng.
Sau đó anh ôm cô thật chặt.
Bên tai cũng vang lên tiếng nói của anh, "Đây chính là bạn gái con."
Lúc này, Doãn Văn Trụ cũng mới biết, mình còn không biết tên cô ấy là gì.
"Làm càn." Doãn Văn Thận tức giận đứng lên, chỉ vào Doãn Văn Trụ nói.
Thằng nhóc này chính là cố ý chọc tức ông.
"Con nhìn kĩ cô gái này, có xinh đẹp bằng Nhã Nhi, trình độ học vấn cao bằng Nhã Nhi không? Rốt cuộc con từ nơi nào tìm đến?"
Bây giờ Phương Thê vốn có chút nhếch nhác, cũng không trách Doãn Văn Thận nói như vậy.
Nhưng anh rốt cuộc dựa vào cái gì nói cô như vậy? Mà vì sao cô phải đứng ở chỗ này cho người khác phê bình.
Phương Thê đưa tay đẩy Doãn Văn Trụ ra, xoay người rời đi.
Cô đã thảm như vậy rồi, làm sao còn cho cô gặp anh?
"Cho dù em có tệ hơn nữa, anh vẫn thích em. Tốt nhất cha hãy nghĩ tới làm thế nào tiếp nhận cô ấy đi."
Doãn Văn Trụ ném ra một câu rồi xoay người đi ra.
Anh đang cùng Doãn Văn Thận làm trá
Thật ra thì Phương Thê càng nhếch nhác, anh nói ra
câu kia hiệu quả mới càng lớn, khiến người nhà họ Âu cảm thấy mất mặt,
sẽ không tự nhiên trở lại làm cái trò náo nhiệt này nữa.
"Đợi chút."
Anh đuổi theo Phương Thê, đưa tay móc ra một xấp tiền, đặt ở trên tay cô, "Tiền thù lao cho vừa rồi."
Phương Thê nhìn xấp tiền trên tay, nở nụ cười lạnh.
Sau đó đưa tay đem tiền nện về phía Doãn Văn Trụ.
Tiền, thật ra cô rất ghét tiền.
Vì nó, cô đã nếm trải nhiều sóng gió.
Bởi vì nó, lưng cô còn đeo một tội danh.
Lúc này, anh lại muốn dùng nó tới sỉ nhục cô sao?
Anh có hỏi qua cô có đồng ý cùng anh vào trong không?
Anh có hỏi qua cô có muốn số tiền này không?
Buồn cười, thật là buồn cười.
"Cô ——"
Doãn Văn Trụ bắt được tay Phương Thê, muốn nói gì đó, chẳng qua là tầm mắt nhìn thấy gò má Phương Thê thì dừng lại.
Cô ấy khóc.
Phương Thê cảm thấy những uất ức cuối cùng kìm chế không nổi.
Anh không phải ai, ở trước mặt anh, cô cần gì phải chiều một cách miễn cư
Không muốn lo nữa, chỉ muốn phát tiết.
"Anh cho rằng có tiền là rất giỏi sao? Tôi không lạ gì. Tại sao anh đưa tiền ra để sỉ nhục tôi ?
Mấy người có cái gì, không phải chỉ có tiền sao? Rốt cuộc có cái gì tốt để kiêu ngạo."
Cô giãy giụa, giãy dụa không thoát được, cuối cùng lựa chọn cúi đầu cắn tay anh.
Doãn Văn Trụ bị đau, muốn đem cô bỏ ra, nhưng nhìn tới gương mặt đẫm lệ thì có chút mềm lòng.
Trả nợ cho 2 ngày trước. :hixhix:
"Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Vì sao phải đối với tôi như vậy?"
Thật ra Phương Thê đã có chút choáng váng, có mấy lời liền lơ đãng nói ra.
"Em không sai, đừng khóc."
Tình cảnh trước mắt, và đoạn ngắn trong trí nhớ chồng chéo lên nhau.
Doãn Văn Trụ đưa tay sờ sờ đầu Phương Thê, khó được giọng nói dịu dàng.
Phương Thê cũng mặc kệ anh, khóc đến tùy ý.
Vốn đè nén tâm tình, bởi vì chuyện của Doãn Văn Trụ toàn bộ bùng nổ ra.
Lúc này, cô chỉ muốn khóc, cũng không quản đến bản thân có cỡ nào nhếch nhác
Doãn Văn Trụ nhìn quanh mình, đưa tay nắm Cô, mang cô tới xe của mình.
Phương Thê khóc suốt, khóc suốt, cuối cùng khóc đến mệt đi, ngay cả hơi sức cũng không còn.
Doãn Văn Trụ vẫn nhìn cô, không nói gì, chỉ nghĩ, rốt cuộc cô bị bao nhiêu uất ức, tại sao có thể khóc lâu như vậy?
Anh lần lượt đưa khăn giấy cho cô, lại duỗi thân tay vỗ lưng cô, chưa bao giờ dịu dàng như thế.
Làm một người vô cùng lạnh nhạt, khi chỉ có một
mình, nếu như gặp được một luồng ấm áp, nhất định sẽ nắm đến không muốn
buông tay .
Phương Thê vô ý thức nhào vào ngực anh, chôn trong ngực anh, cảm thụ phần ấm áp kia, tiếp tục cúi đầu nức nở.
Doãn Văn Trụ sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vòng qua người cô.
Anh cũng không phải người thiện lương, cũng chưa bao giờ để ý người phụ nữ chảy bao nhiêu nước mắt.
Nhưng giờ phút này, anh hơi đau lòng.
Có lẽ cô như vậy, giống mấy phần Sơ Nhi của anh.
Phương Thê cứ ở trong ngực Doãn Văn Trụ khóc đến ngủ mê đi.
Doãn Văn Trụ buông cô ra, cầm khăn giấy lau khô vệt nước mắt trên mặt cô, lúc này mới bắt đầu khởi động xe của mình.
Lamborghini màu lam đi mất.
Mà nhà để xe bên kia, một người khác cũng đứng đó dặm chân, gương mặt không cam lòng.
Lúc Phương Thê tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trên một chiếc giường lớn.
Ánh mắt nhìn quanh, nhìn tới bên cửa sổ Doãn Văn Trụ đứng đó.
Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, đột nhiên cô cảm thấy mất thể diện thật.
Làm sao có thể ở trước mặt anh, khóc thê thảm như vậy, còn bắt lấy anh không buông.
Rõ ràng người này ba lần bốn lượt sỉ nhục cô.
Doãn Văn Trụ cảm thấy không bình thường, vào lúc này quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt ảo não của Phương Thê.
Nhìn cô như vậy, anh không khỏi cười lên, lại hỏi: "Em tên gì?"
"Phương Thê."
Phương Thê trả lời có điều kiện.
"Phương Thê? Phương Thảo Thê Thê* sao?" (* 芳草萋萋: cỏ thơm mọc tươi tốt )
Doãn Văn Trụ lặp lại tên cô.
"Ừ."
Phương Thê gật đầu một cái, hậu tri hậu giác phát hiện mình giống như bị anh dắt mũi.
Vừa định ngẩng đầu nói gì, rồi lại nghe anh nói: "Anh tên là Doãn Văn Trụ, Trụ trong vũ trụ."
Đây cũng là lần đầu tiên cô biết tên anh.
Rõ ràng đã có quan hệ thân mật như vậy, suy nghĩ một chút cảm thấy có chút buồn cười
Phương Thê không nói gì, từ trên giường bò xuống, "Tôi đi nha."
Cô cảm thấy không giao thiệp với người trước mắt này thì tốt hơn.
Người như vậy, càng không thể cùng thế giới với cô .
"Phương Thê, lần trước anh nói là thật đó, em hãy suy nghĩ, anh muốn em làm bạn gái của anh cũng không tệ đi."
Nhìn thấy cô, anh lại có ý nghĩ như vậy.
Hơn nữa mới vừa rồi cha anh nhìn thấy cũng là cô, cũng không tiếc tìm người phụ nữa khác.
Không phải Doãn Văn Trụ kiêu ngạo, chẳng qua là xuất sắc như anh vốn từ trên cao nhìn xuống.
Cho nên anh vẫn tương đối tin tưởng, Phương Thê chính là đang cố ý khiến anh cảm thấy hứng thú.
Nói cho cùng, lúc ban đầu Phương Thê lấy một tram vạn kia là sự thật.
"Không cần."
Phương Thê lần nữa không chút do dự cự tuyệt, sau đó vội vàng rời đi.
Đối với tình cảm, cô không muốn xem nó như một trò chơi.
"Anh bảo đảm, em sẽ tới cầu anh, cho em làm bạn gái anh."
Bị cự tuyệt hai lần, Doãn Văn Trụ hơi khó chịu, ở sau lưng cô nói.
"Anh yên tâm đi, không bao giờ có chuyện đó đâu."
Phương Thê bởi vì anh nói mà dừng bước, nhưng rất nhanh lại cất bước
Đợi cô rời đi, Doãn Văn Trụ mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Quý Thư, đi điều tra người tên Phương Thê."
"Đúng, Phương của Phương Viên, Thê của Phương Thảo Thê Thê."
"Ừ, tôi muốn nhanh chút biết được."
"Được, cứ như vậy."
Cúp điện thoại, trên mặt Doãn Văn Trụ ngược lại xuất hiện vài vệt thú vị.
Anh cũng muốn xem một chút, cô có thật sự giống như cô biểu hiện thái độ thờ ơ đối với anh không.
******************************************
Tập đoàn Doãn Văn
"Cha, con có thể ở lại chỗ này, nhưng về sau không cho phép cha trông nom chuyện của con."
Doãn Văn Trụ đứng trước bàn làm việc nói với Doãn Văn Thận.
"Thằng khốn này nói cái gì, ta là cha mày, chẳng lẽ không có quyền lo chuyện của mày sao?"
Doãn Văn Thận tức giận quát anh.
"Cha không đáp ứng cũng được, ngày mai con đi."
Doãn Văn Trụ vẫn là bộ dạng lười biếng, dường như không chút nào để ý đến Doãn Văn Thận có bao nhiêu tức giận.
"Mày đang uy hiếpa mày sao?"
Doãn Văn Thận càng thêm tức giận.
Con trai của mình thế nhưng luôn cùng ông chống đối.
"Nếu như cha chịu uy hiếp của con."
Doãn Văn Trụ nhếch môi cười cười nói.
Doãn Văn Thận sắp bị tức chết, chỉ vào cửa phòng làm việc hô: "Đi ra ngoài, cút ra ngoài cho tao."
Doãn Văn Trụ vô vị đứng dậy, sau đó rời đi.
Náo loạn một trận, Doãn Văn Trụ nghĩ rằng Doãn Văn Thận chắc sẽ không thỏa hiệp .
Nhưng không nghĩ tới ngày thứ hai, thế nhưng ông ấy lại đồng ý.
Chỉ là muốn anh bây giờ liền tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, quản lý tốt công ty.
Doãn Văn Trụ mặc dù đoán không ra rốt cuộc cha mình đang tính toán gì, nhưng anh cũng nhận lời.
Doãn Văn Trụ mặc dù mấy năm nay không chịu làm gì
cả, nhưng thật ra là một nhà kinh doanh kỳ tài, cho nên Doãn Văn Thận
vẫn muốn giao công ty cho anh.
Lần này con đã đáp ứng, Doãn Văn Thận rất vui vẻ, lập tức triệu tập cổ đông, trịnh trọng giới thiệu Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Thận có tính toán của mình, trước chịu
thua, mà có một số việc, thật ra cũng không nhất định đem ra tranh luận, vụng trộm giải quyết là được.
Năm đó, ông không phải đã sớm làm sao?
Nếu tiếp nhận công ty, Doãn Văn Trụ cũng không chậm trễ, rất nhanh liền hiểu được một ít tin tức của c
Mà anh muốn tra tài liệu cũng đã được tra ra.
Anh buông xuống văn kiện trong tay, mở ra phần tài liệu được đưa đến một ngày rồi.
Mở trang đầu tiên ra, đầu tiên nhìn thấy chính là tấm hình góc trên bên phải.
Người trong hình so với bây giờ nhỏ hơn vài tuổi, trừ vẻ thanh thuần, lại lộ ra một phần sáng lạn.
So bây giờ sinh động hơn.
Thu hồi tầm mắt, anh lại bắt đầu nhìn tiếp tư liệu.
Gia đình, trình độ học vấn, công việc, còn có những năm này xảy ra chuyện gì.
Quý Thư tra rất rõ ràng.
Anh chỉ biết, chuyện như vậy nhờ Quý Thư tra là sáng suốt nhất.
Nhìn tới trang cuối cùng, về chuyện Tần thị bị bán tài liệu ra ngoài, chân mày Doãn Văn Trụ nhíu lại.
Thì ra là bị vu tội sao?
Cho nên thiên tài đó khóc đến thương tâm như vậy?
Nhìn xong tư liệu về Phương Thê, Doãn Văn Trụ cũng
hiểu Phương Thê mầy tiền kia xài ở nơi nào, tại sao lại bị người khác
hiểu lầm.
Anh cho cô một trăm vạn, lại tạo thành một loại hiện trường giả.
Tần thị không được xem là công ty nhỏ, nhưng không lớn, ít nhất so với tập đoàn Doãn Văn thì kém rất nhiều
Hạng mục đó cũng xem là hạng mục lớn, hình như Tần
thị đem toàn bộ tài chính đều đặt vào đó, nhưng tài liệu kế hoạch đó bị
người đem bán ẩu còn một trăm vạn như vậy.
Thật đúng là buồn cười.
Doãn Văn Trụ buông xuống tài liều về Phương Thê, cũng hiểu rõ đôi chút, cũng có một quyết định.
Tần Tiêu Nhiên sao?
Nếu như anh nhớ không lầm, lần cuối cùng kia, cô dường như gọi chính là Tiêu Nhiên.
Thì ra cô có người trong lòng rồi?
Nhưng đây có lẽ là một chuyện tốt cũng không chừng.
***************************************
Trong lúc Phương Thê đang tắm, chỉ nghe chuông cửa nhà mình không ngừng vang lên.
Nhưng cô không nghĩ ra, cái thành phố này còn ai có thể tìm đến cô.
Cho nên cô nghĩ, chắc có người tìm nhầm chỗ.
Chẳng qua đợi sau khi cô tắm xong, cửa chuông vẫn vang lên, sức kiên nhẫn của người kia không ngờ tốt đến vậy.
Cô đi mở cửa, lại phát hiện đứng ngoài cửa lại là Tần Tiêu Nhiên.
"Phương Thê, thật xin lỗiTần Tiêu Nhiên vừa thấy cô, liền mở miệng xin lỗi.
Vốn Phương Thê nghĩ lập tức đóng cửa lại, nhưng khi nhìn ánh mắt khẩn thiết của anh, cô vẫn nghiêng người, cho anh đi vào.
Kể từ ngày đó sau, cô không tới công ty nữa.
Tính tính toán toán cũng có mấy ngày rồi.
"Tôi gọi điện cho em không được, cho nên chỉ có thể tới nhà em nhấn chuông cửa."
Tần Tiêu Nhiên nhìn sắc mặt Phương Thê có chút khó coi, giải thích.
Phương Thê nhàn nhạt trả lời, "Di động bị mất."
Cô chưa đi mua lại.
Nếu như không đi làm, điện thoại di động gần như cô không dùng đến.
"Phương Thê, tôi tra ra được rồi, là tôi hiểu lầm em."
Tần Tiêu Nhiên hơi xấu hổ nhìn Phương Thê.
"Là ai làm?"
Phương Thê vẫn thản nhiền, như không có bất kỳ quan hệ đến cô.
Từ ban đầu thương tâm đến bây giờ lạnh nhạt.
Cô phát hiện năng lực chịu đựng của mình càng ngày càng lợi hại.
"Lý Nguyệt."
Tần Tiêu Nhiên cắn răng nghiến lợi khi nói đến tên Lý Nguyệt.
Người này bán liền bán, thế nhưng còn giả ngốc chỉ bá một trăm vạn.
Ban đầu làm sao anh ngu khi chọn cô ta làm trợ lý.
"À."
Thì ra là cô ta, nghĩ tới đoạn thời gian trước xảy ra một chuyện, Phương Thê chợt hiểu.
Người này vẫn ghét cô, chỉ sợ lần này là cố ý giá họa cho cô.
Nhưng cô ta có thể trộm được phần kế hoạch này, có lẽ cũng do một phần trách nhiệm của cô.
Lại nói bị vu tội cảm giác cũng đã dịu đi, bây giờ nghe chân tướng thật sự đúng là không có cảm giác gì.
Tức giận không có, thương tâm không có, uất ức cũng không có.
"Phương Thê, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi."
Tần Tiêu Nhiên nhìn Phương Thê, lại luôn miệng nói xin lỗi.
Phương Thê không có mở miệng, chỉ lạnh nhạt nhìn anh.
Trong lòng vẫn có chút để ý, để ý ban đầu anh không tín nhiệm.
"Phương Thê, em có thể trở về tiếp tục làm việc không."
Phương Thê không lên tiếng, Tần Tiêu Nhiên càng không yên, nhỏ giọng hỏi.
Phương Thê nhìn người trước mắt, có chút giật mình.
Ở trước mặt cô, Tần Tiêu Nhiên khi nào hạ thấp mình nói chuyện như vậy.
Cho tới nay, anh đều là cao cao tại thượng, đối với cô, cũng chưa bao giờ quan tâm quá nhiều.
Nửa đêm gọi điện thoại cho cô, lúc kêu cô làm việc từng có.
Nửa đường bởi vì có chuyện ném cô đi, lại thường xuyên xảy ra.
Hơn nữa cho đến bây giờ anh cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Anh thật sự coi cô như thư ký để đối đãi thôi.
Nhưng bây giờ, anh nói với cô như vậy.
Thật sợ cô rời đi sao?
Hay cảm thấy không có cô, hoặc giả như không tìm được cô thư ký nào nghe lời như cô?
Phương Thê đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn đi theo bên cạnh anh nữa.
"Em có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Thật sự mệt mỏi.
"Phương Thê, em nghỉ bao lâu cũng không sao, chỉ là nghỉ ngơi tốt rồi, nhất định phải đi làm trở lại."
Đôi mắt Tần Tiêu Nhiên sáng ngời, tiến lên hai bước, nắm tay Phương Thê nói.
Phương Thê từ trong tay anh rút tay mình về, "Để xem đã."
"Phương Thê ——"
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy mất mác, lòng hơi rầu rĩ.
Anh chưa từng nghĩ tới, một người theo sau anh quay người lại là có thể thấy, sẽ có một ngày đột nhiên không thấy, cũng sẽ
không chờ anh quay đầu lại.
Rõ ràng nên thoải mái, nhưng cảm thấy không có thói quen.
"Em có chút mệt mỏi, chuyện này về sau hãy nói có được không?"
Phương Thê cắt đứt lời anh, đi thẳng tới cửa mở ra.
Ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Tần Tiêu Nhiên dừng một chút, nhưng cuối cùng không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Đi tới cửa, anh lại quay đầu nói: "Phương Thê, tôi sẽ chờ em trở về ."
Phương Thê không có trả lời, chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Tần Tiêu Nhiên đứng một chút, cuối cùng vẫn rời đi.
Cô đóng cửa lại, trở về trên ghế sa lon, cả người co lại một nơi.
Cô còn muốn đi sao?
Dâng mình lên để anh tổn thương nữa sao?
Trong lòng Phương Thê rất phức tạp.
Mơ hồ có một tia kỳ vọng, cũng chôn lấy một tia tuyệt vọng.