Tư Mị ôm Phương Thê đứng ở ven đường đón xe, nhưng lại không có xe nào dừng lại .
Anh nhìn Phương Thê máu càng chảy càng nhiều, đáy lòng có chút nóng nảy.
Tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ gặp nguy hiểm .
Tư Mị không muốn quản, anh tính xông ra cản một chiếc xe, mới mặc kệ kết quả ra sao.
Chỉ là lúc này, một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc dừng ở trước mặt anh.
Doãn Văn Trụ mở cửa xe ra, gấp gáp nói: "Lên xe nhanh tý."
Tư Mị dừng một chút, nhưng rất nhanh lên xe.
Mặc dù không thích người đàn ông này, nhưng anh không muốn lấy sinh mạng Phương Thê ra giỡn.
Xe một đường bay nhanh, đến bệnh viện gần nhất.
Mới vừa rồi các y tá còn len lén xem tin về cuộc
đính hôn của công tử giàu có một hai ở thành phố H qua điện thoại, lại
không nghĩ rằng đảo mắt liền gặp được người thật.
So với hình thì đẹp trai hơn, nhưng đối với tình huống này lại có chút không hiểu.
"Mau gọi bác sĩ."
Tiếng của hai người đồng thời hô lên.
Y tá kia mới hồi hồn lại, liền vội vàng xoay người chạy đi.
Một đám bác sĩ rất nhanh liền chạy ra.
Không tại sao, chỉ vì cái bệnh viện này còn dựa vào sự viện trợ của Doãn Văn Trụ, nghe thấy Tổng giám đốc Doãn Văn đến,
đương nhiên không dám chậm trễ.
"Nhanh lên, không cho phép cô ấy có chuyện, nghe rõ chưa?"
Doãn Văn Trụ cơ hồ hầm hừ nói với bác sĩ.
Lúc này, trong lòng anh chỉ có một ý niệm, quyết không thể để cho cô gặp chuyện không may.
Nếu như Cô đã xảy ra chuyện, như vậy cả đời này, anh sẽ hối hận.
Bác sĩ muốn từ trên tay Tư Mị nhận lấy Phương Thê, Tư Mị cũng là xẹt qua anh, đem Phương Thê nhẹ nhàng đặt trên xe.
"Nhanh lên một chút, còn lo lắng làm gì?"
Bác sĩ gật đầu, vội vàng đẩy Phương Thê vào phòng giải phẩu.
Doãn Văn Trụ muốn theo sau, nhưng bị Tư Mị ngăn cản.
"Anh cảm thấy mình có tư cách để đi sao?"
Tư Mị thay đổi ngày thường cởi mở, mang theo vài phần lạnh lẽo hỏi.
Anh không biết Phương Thê rốt cuộc tại sao có thể như vậy, nhưng nhất định người trước mắt này có liên quan.
Doãn Văn Trụ nhìn Tư Mị một thân là máu, đáy mắt có đồ vật gì đó xẹt qua, nhưng cuối cùng lại dấu xuống.
"Tránh ra."
Anh sai rồi, quá sai rồi.
Nhưng người trước mắt này không có tư cách tới chất vấn anh.
Anh biết, mình ghen tỵ, nhìn anh ta bên cạnh Phương Thê, anh ghen.
Vì vậy anh đã biết thêm, cảm giác nhìn người mình yêu đứng cạnh người khác.
Vì vậy anh càng hận mình, lại dùng phương pháp này để tổn thương cô.
Thật sự sai lầm rồi.
Anh hối hận không kịp.
"Quên nói cho anh biết, tôi là vị hôn phu của Phương Thê, cho nên tôi không muốn thấy mặt anh nữa."
Tư Mị nghĩ sự có mặt của anh ta sẽ khiến Phương Thê càng đau lòng hơn.
Cho nên anh mới ngăn cản tất cả.
Hơn nữa cô nhất định không hy vọng đến cuối cùng còn nhếch nhác như vậy.
Ít nhất lúc này không thể.
Phương Thê ngoài mặt bình tĩnh, cảm xúc trong lòng nhất định sắp hỏng mất rồi.
Cho nên anh ta không thể xuất hiện.
Mặc dù từ nơi này nhìn vẻ mặt của người đàn ông này, anh cảm thấy anh ta cũng không phải không thích Phương Thê.
"Nếu như là vị hôn phu, Phương Thê làm sao lại tới nơi này gặp tôi?"
Anh không muốn đi tin, cho dù chỉ là tưởng tượng, lòng sẽ cảm giác rất đau.
Loại cảm giác dường như có thể mất đi cô, anh không dám nghĩ tới.
Anh biết mình ở rất nhiều chuyện rất độc đoán, hơn nữa lại bá đạo.
Bây giờ mới phát hiện, mình sai cỡ nào.
"Cho anh một cơ hội, cho cô ấy một cơ hội, cũng cho chính mình tôi một cơ hội."
Tư Mị cũng không tính giấu giếm cái gì, tim mình có lẽ có chút không giống với.
"Nếu như anh quay đầu lại, như vậy tôi sẽ không làm tiếp chuyện gì, cô ấy cũng có thể hạnh phúc. Nếu như anh không quay đầu lại, như vậy cô ấy sẽ hoàn toàn hết hy vọng, tôi liền tranh thủ. Mà bây giờ, đáp án đã rất rõ ràng rồi. Tôi hi vọng anh tuân theo sự lựa chọn
của mình. Nếu đã lựa chọn, nhất định phải chịu đựng cái giá đó. Có một
số việc cho dù hối hận, cũng không cách nào có thể quay lại."
Anh từng làm qua một chuyện sai, cho tới đời này đều không cách nào quên.
Doãn Văn Trụ đang muốn nói gì, bác sĩ đi tới nói:
"Hai vị ai là người thân của cô ấy? Đứa trẻ rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể cứu người lớn trước sau đó mới cố sức bảo toàn đứa nhỏ, cho nên
muốn mời các vị ký tên.”
"Là tôi."
Hai người trăm miệng một lời nói.
Sau đó đồng thời đưa tay ra trước bác sĩ Triều.
Bác sĩ có chút khó xử, đây rốt cuộc nên đưa ai?
Nếu như ông nhớ không lầm, hôm nay Tổng giám đốc Doãn Văn này hình như là cùng người khác đính hôn.
Hơn nữa mới vừa rồi cũng là người đàn ông kia ôm bệnh nhân tiến vào.
Nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn chằm chằm ông, ông lại không dám đem giấy đưa cho người khác.
Vì vậy chỉ là ho nhẹ nói: "Hai vị có nên bàn bạc một chút không?"
Chuyện này thật đúng là làm khó.
"Không cần, tôi tới ký."
Lúc này, một giọng nói khác chen vào.
Phương Dận chậm rãi đi tới phía này, trên mặt vẫn như cũ treo một màn tà khí kia, khí thế trên người vẫn bức người như cũ.
Anh đi qua hai người, cầm thẳng đồ trên tay bác sĩ, cười cười nói: "Tôi là tam thúc của cô ấy."
Nói xong, liền ký tên của mình.
Chờ Tư Mị và Doãn Văn Trụ phản ứng kịp, anh ta đã ký xong rồi.
Bác sĩ cầm giấy đã được ký tên xong vội vàng đi, đáy lòng không khỏi nói thầm lên.
Mấy người đàn ông này, thế nào lại một cái so một cái lại hại hơn?
Người phụ nữ nằm ở đó nhất định không phải là người bình thường, ông cũng không thể làm ra bất kỳ sai sót nào.
Bằng không tuyệt đối sẽ là bi kịch.
Mấy người phía ngoài, xem ra đều không phải là hạng người dễ chọc.
Phương Dận là Tam thúc của Phương Thê, điểm này khiến Tư Mị và Doãn Văn Trụ cũng không thể phản đối.
Doãn Văn Trụ ban đầu sống ở thành phố A một đoạn thời gian rất dài, dĩ nhiên là biết Phương Dận .
Nhưng ba người con nuôi kia của Phương gia đối Phương Thê tất nhiên ôm tâm tư không tốt, anh ta tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Ban đầu khiến người của Phương gia đem Phương Thê đón về, là bởi vì biết ông cụ Phương có năng lực bảo vệ cô.
"Ngay từ đầu tôi đã nói cháu gái tôi mang thai, cháu gái còn không thừa nhận."
Phương Dận nhìn phòng giải phẫu một cái, nhẹ nhàng
cười cười, ánh mắt xẹt qua Tư Mị, dừng ở trên người Doãn Văn Trụ, "Là
của tiểu tử ngươi phải không?"
Một người chỉ lớn hơn mình một tuổi gọi mình là tiểu tử, Doãn Văn Trụ cảm thấy thực nghẹn.
Nhưng cố tình người này ở bối phận liền bên trên là chú của Phương Thê, dường như chính mình cũng chỉ có thể thừa nhận.
"Là của tôi."
Điểm này, không cần hoài nghi.
Anh từng nói qua sinh một đứa con
Chẳng qua là không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.
Đứa con của hai người lại bị chính tay anh ——
Doãn Văn Trụ nhìn đôi tay chính mình, ánh mắt không khỏi ảm đạm.
Anh rốt cuộc là làm cái gì?
"Tùy tiện để lại cũng không phải là một chuyện tốt nha."
Phương Dận cười như không cười nhìn Doãn Văn Trụ.
"Tam thúc, làm sao thúc cũng chạy tới nơi này vậy?"
Tư Mị lại cắt đứt cuộc đối thoại quỷ dị của bọn họ.
Anh là đứa con riêng, mặc dù được Tư Úc sủng ái, nhưng vài người Tư gia cũng không đón nhận anh.
Ví như đại ca anh.
Phương Thê mặc dù là người thừa kế chính thống nhất, tuy nhiên cũng là kẻ đến sau.
Như vậy ba người con nuôi của Phương gia đương nhiên sẽ không muốn thấy Phương Thê.
Điểm này bọn họ rất giống nhau, cho nên anh rất rõ ràng cái loại tình cảnh đó.
Cho nên anh cũng không ưa thích Phương Dận, cảm giác anh ta là kẻ địch của Phương Thê.
Hơn nữa khi anh cùng Phương Thê chung sống đoạn thời gian đó, Phương Dận cũng không biết vì sao luôn vô tình hay cố ý cắm vào.
Điều này làm cho anh càng cảm thấy kì lạ.
"Cháu bắt cóc cháu gái thúc, tôi làm thúc tới tìm cháu không đúng sao?"
Phương Dận luôn mồm cháu gái cháu gái, giống như mình là một thúc thúc tận tâm tẫn chức.
"Tam thúc, thúc rãnh rỗi thì tự quản chính mình."
Tư Mị trả lời, có điều ngụ ý.
Anh nói chuyện vốn là không chút kiêng kỵ.
Doãn Văn Trụ cũng không ưa thích Phương Dận, người đàn ông này quá bí hiểm, làm cho người ta không hiểu rõ.
Hơn nữa anh ta cũng rất có thể đối Phương Thê bất lợi.
Ban đầu điều tra ba đứa con nuôi của Phương gia, vốn anh ta khiến người khác cảm thấy phức tạp một chút.
Bây giờ nhìn thấy anh ta, loại cảm giác này lại nặng hơn.
Có lẽ anh ta chính là cái loại dây dưa khó khan nhất.
Ba người đều chiếm một nơi, có thể nói người nào xem nhau đều không thuận mắt.
Lẫn nhau cũng không nói thêm gì, cho đến đèn phòng giải phẫu tắt, người ở bên trong ra ngoài.
Tư Mị và Doãn Văn Trụ vội vàng nghênh đón, mà Phương Dận vẫn như cũ tựa vào nơi đó, vẻ mặt vẫn như cũ.
"Cô ấy thế nào rồi?"
Tư Mị và Doãn Văn Trụ không biết là lần thứ mấy trăm miệng một lời rồi, thế nhưng vào lúc này, bọn họ ai cũng chẳng đi để ý.
"Người lớn và đứa bé đều được an toàn rồi, nhưng về sau phải đặc biệt chú ý, nếu như lại có lần tiếp theo, sẽ không may mắn như thế."
Nhìn hai người đàn ông xuất sắc rõ ràng chuyển biến sắc mặt tốt hơn, bác sĩ cảm giác mình quá may mắn, thế nhưng hai người
đều bảo vệ được.
Chỉ là rốt cuộc thì ai là cha của đứa bé?
Tại sao hai người bọn họ cũng khẩn trương như vậy?
Bác sĩ không dám nhiều chuyện hơn, tẫn chức phân phó y tá đem Phương Thê đẩy tới phòng bệnh.
Tư Mị và Doãn Văn Trụ vội vàng đi theo, đã sớm quên một bên còn có Phương Dận.
Phương Dận tựa vào nơi đó, nhìn hai người lo lắng, khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt có làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc.
"Thê Thê không sao, anh có thể yên tâm, đi nhanh đi."
Tư Mị không khách khí đối với Doãn Văn Trụ nói.
Doãn Văn Trụ lại không để ý tới anh ta, ngồi thẳng ở bên giường Phương Thê, đưa tay nắm tay cô.
Thật may là cô không sao.
Đứa bé cũng không có chuyện.
Nếu không cô nhất định sẽ khổ sở .
Anh biết, Phương Thê chính là loại thoạt nhìn rất lãnh đạm, thật ra thì đáy lòng so với ai khác mềm hơn.
Cô nhất định rất thích đứa bé này.
"Doãn Văn Trụ."
Tư Mị có chút tức giận.
Anh chẳng lẽ cho rằng sau khi làm như vậy, Phương Thê còn có thể làm như không có gì xảy ra sao?
"Tôi chỉ muốn đợi cô ấy tỉnh lại."
Doãn Văn Trụ mở miệng, trong lời nói mang theo vài phần khổ sở.
Cô vốn thuộc về anh, nhưng bây giờ anh lại không thể không đón nhận một người đàn ông khác chỉ trích.
Anh hiểu được, đều hiểu.
Phương Thê tỉnh lại nhất định không muốn nhìn thấy anh.
Anh biết, lúc xem cô càng bình tĩnh, lại là lúc quyết tuyệt nhất.
Mới vừa rồi cô đi được thật bình tĩnh, trên mặt một mảnh lạnh nhạt.
Nhưng chính là lạnh nhạt như vậy, mới khiến người khác cảm thấy sợ.
Nhưng anh muốn tránh ra.
Nếu như đi ra ngoài, có thể giữa bọn họ thật sự kết thúc như vậy.
Nói anh ích kỷ cũng tốt, nói anh bá đạo cũng được.
Anh không muốn cứ như vậy buông cô ra.
Tư Mị không nói gì nữa, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở bên kia.
Có thể nói anh đều nói, có một số việc anh cũng không quyền quyết định.
==========
Lúc Phương Thê tỉnh lại đã là gần trưa
Nắng chiều rọi qua khung cửa sổ, chiếu vào trên
giường cô, tỏa sáng bóng dáng loang lỗ, cũng độ lên một tầng nhàn nhạt
vầng sáng.
Tỉnh lại cảm giác đầu tiên chính là đau.
Trong thân thể còn mơ hồ đau, còn có tâm.
Làm như bị đào đi một khối, vắng vẻ đau.
Cô mở mắt, có lẽ là bởi vì thói quen trong tối, cho nên cảm thấy ánh sáng kia cực kỳ chói mắt, Cô đưa tay muốn đi ngăn cản, nhưng bị người bắt được tay, một tiếng mừng rỡ vang lên, "Thê Thê, em
đã tỉnh?"
Giọng nói rất quen, quen thuộc đến cơ hồ mỗi đêm đều xuất hiện trong mộng của cô.
Cũng là thanh âm tàn nhẫn nhất, đem cô thương tổn thành mảnh nhỏ.
Nhưng vì sao lúc này anh ta lại ở đây?
"Cục cưng."
Chợt nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi, tim Phương Thê
không khỏi nhéo lên, cũng nhớ tới cuối cùng tình cảnh chảy máu té xỉu
của mình.
Mặc dù hi vọng mong manh, nhưng cô vẫn là ôm một chút kỳ vọng.
Thời gian nhiều ngày như vậy, bọn họ ở chung một chỗ.
Tuy cục cưng còn nhỏ, nhưng bé nhất định cũng có thể cảm thụ được đến.
"Thê Thê, không có chuyện gì, cục cưng không sao."
Doãn Văn Trụ nắm tay an ủi cô, trên mặt tràn đầy nhu hòa.
Cô quả thật rất quan tâm đứa bé, thật may là không sao, bằng không anh nhất định sẽ hận chết mình.
Nhưng ánh mắt Phương Thê chỉ nhìn phía trước, ngay cả liếc mắt một cái cũng không cho anh.
Tựa hồ căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Thật may cục cưng không sao.
Bây giờ cô mới cảm thấy cục cưng là của cô, đang ở trong thân thể của cô, sẽ không rời đi Cô, cũng sẽ không tổn thương Cô.
Như vậy bây giờ anh ta lại muốn gì?
Là bởi vì cục cưng sao?
Biết cô có con, cho nên mới ở lại chỗ này sao?
Chỉ là Cô tuyệt đối sẽ không đem cục cưng cho anh ta, anh nếu muốn thì hãy kêu đàn bà của mình sinh thì được.
Phương Thê đã tuyệt vọng, không muốn nghĩ xa hơn.
Mới vừa rồi cô hỏi anh như thế, cơ hồ cầu khẩn, nhưng anh vẫn ngoan tâm như vậy.
Cho nên cô không tin, cũng sẽ không ôm hi vọng gì nữa.
"Ừ."
Phương Thê khẽ lên tiếng, xem ra một mảnh yên tĩnh.
"Thê Thê."
Cô lạnh nhạt, từ trước đến giờ là nơi anh đau lòng nhất.
Cô căn bản là cố ý làm bộ kiên cường mà thôi.
Ban đầu cũng
Anh hô tên của cô, đáy lòng từng trận co rút đau đớn.
"Anh ở nơi này được sao? Trở về đi thôi. Còn có, tôi muốn nói rõ, đứa bé này không phải của anh."
Mới vừa rồi cô đã nhếch nhác lắm, thậm chí vượt qua ranh giới cuối cùng của mình.
Chỉ vì cô thương anh, cho nên nguyện ý vì anh mà dốc hết tất cả dũng khí.
Nhưng bây giờ, Cô sẽ không.
Sẽ không ở trước mặt anh nhếch nhác, cũng sẽ không ôm cái gì ý tưởng buồn cười nữa.
Ban đầu anh nếu không tin cô, như vậy lúc này cô liền thừa nhận.
Để cho anh cảm thấy cô không chịu nổi cũng tốt, cũng tốt hơn anh ở trong này hoảng loạn.
Bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh.
Tuy nhiền cũng không muốn mắc chứng cuồng loạn mắng anh cút ra ngoài.
Như vậy sẽ chỉ làm mình có vẻ nhếch nhác hơn mà thôi.
"Thê Thê."
Anh biết cô đang nói láo.
Anh biết, Cô cùng Quý Thư căn bản không xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô nói như vậy, có phải đối với anh hết hi vọng rồi không?
Anh lúc trước rốt cuộc nói bao nhiêu lời đáng chết.
"Tôi cảm thấy mệt, có chuyện sau này hãyTư Mị đâu?"
Phương Thê vẫn như cũ rất nhạt, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều chưa dừng qua trên người Doãn Văn Trụ.
Tư Mị đứng ở trước cửa nghe tới câu hỏi đó, mới đẩy cửa đi vào.
Nụ cười của anh vẫn như cũ rất rực rỡ.
"Thê Thê, em đã tỉnh, anh đi mua chút đồ ăn cho em, em đói bụng chưa? Ăn một chút nha?"
Anh là đi mua đồ ăn cho cô.
Chẳng qua là lúc trở lại, nghe được đối thoại của bọn họ.
Bước chân ngừng lại, tựa trước cửa.
Lúc này nên làm thế nào, Phương Thê mới có tư cách nhất.
Nhưng không ngờ cô tỉnh táo như thế, thật sự giống như căn bản bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng đây thật ra là trừng phạt lợi hại nhất.
Bị chửi, còn có thể cảm thấy cô tức giận đối với anh, còn có thể biết cô bởi vì anh gây tổn thương mà tức giận.
Nhưng bình thản như vậy, giống như đã hoàn toàn không quan tâm anh nữa, thậm chí coi anh như một người xa lạ.
Lúc này trong nội tâm của Doãn Văn Trụ rất khó chịu.
Thế nhưng đều là chính anh tạo thành.
"Ừ, muốn ăn."
Phương Thê cười cười nói
Tư Mị mua chút thức ăn nhẹ, anh múc một chút cho Phương Thê, cầm qua.
Phương Thê kéo tay bị Doãn Văn Trụ nắm ra, "Tôi muốn ăn."
Giọng nói thật bình tĩnh, ngay cả một tý đau lòng đều nhìn không ra.
Mặc dù lòng cô một mực co rút đau đớn.
Doãn Văn Trụ cuối cùng buông tay ra, Phương Thê nhận lấy cái chén trong tay Tư Mị, bắt đầu từ từ ăn.
Lúc này, cửa bị mở ra.
Đứng ngoài cửa là Doãn Văn Thận và Thím Vương.
"Thê Thê, con không sao chớ?"
Biết chuyện đã xảy ra sau, bọn họ liền vội vàng chạy tới.
Ban đầu Cô rời đi, bọn họ cũng không yên lòng, lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.
"Thím Vương, bác Doãn Văn, con không sao, cám ơn hai người đến xem con."
Phương Thê thản nhiền cười.
Chỉ là một tiếng bác Doãn Văn khiến Doãn Văn Thận cảm thấy lòng chua xót.
Ban đầu sự lơ đãng quan tâm ông, đứa con gái gọi anh là cha cuối cùng không phải là người của nhà Doãn Văn nữa rồi.
Đối với Doãn Văn Trụ, Doãn Văn Thận lần này ngoài ý muốn không có nổi giận, nhưng cũng là lựa chọn không nhìn.
Nhìn Phương Thê mang theo cười, hiền hòa mà đối với bất luận kẻ nào, lại duy chỉ không nhìn anh một cái, Doãn Văn Trụ cảm
thấy rất khổ s
Nhưng anh càng chấp nhận là nụ cười bây giờ của Phương Thê.
Vì sao phải miễn cưỡng mình?
Nếu như hận anh, đánh anh cũng tốt, mắng anh cũng tốt, chính là không cần đem tất cả để trong đáy lòng, cố làm kiên cường.
Chính là đừng âm thầm gánh chịu một mình mọi thứ.
Lúc trước anh có thể giúp cố chống mọi thứ, nhưng anh lại buông tay.
Mình thật là đáng chết.
Anh nắm thật chặt quả đấm của mình, ngay cả các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Ngay cả móng tay cắt kháp gần chảy máy.
"Thê Thê, đừng cười nữa."
Doãn Văn Trụ đứng lên, lên tiếng nói.
Nhìn nụ cười như vậy, tim của anh làm như bị người nắm khó chịu.
Nhưng Phương Thê coi như là không nghe thấy, nụ cười vẫn không thay đổi.
Doãn Văn Thận biết Phương Thê xem ra mềm yếu, ở
phương diện khác không ngờ kiên cường như thế, cũng không ngờ quật
cường, xem ra lần này con trai của mình thật sự mất cô rồi.
Đáy lòng càng cảm thấy có chút ít mất mác.
Lúc nhìn thấy Tư Mị, cái loại mất mác đó mãnh liệt hơn.
Con trai của mình có lẽ rất ưu tú, nhưng cũng không phải là duy nhất.
"Thê Thê, vị này là?"
Ông vẫn hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
Phương Thê nhìn Tư Mị một cái, không biết nên nói thế nào.
Tư Mị cũng là hướng Doãn Văn Thận lễ độ cười cười
nói: "Con là vị hôn phu của Phương Thê, con tên là Tư Mị, cha con đã
từng nhắc qua bác Doãn Văn."
Tư Mị thay đổi trong ngày thường không nghiêm chỉnh, cử chỉ hào phóng thỏa đáng.
Phương Thê sau khi nghe xong, cũng không nói gì .
Như vậy cũng tốt, mặc dù có chút không đành lòng,
nhưng về sau cô sợ cũng sẽ không theo Doãn Văn Thận và Thím Vương có quá nhiều liên hệ nữa.
"Tư Mị? Cha con là tư úc?"
Doãn Văn Thận lên tiếng hỏi.
Bản thân xuất sắc, hơn nữa gia thế xuất sắc, con trai của mình tựa hồ một chút ưu thế cũng bị mất.
Hơn nữa coi như không có gia thế, Phương Thê cũng sẽ không quan tâm đi.
"Chính thế."
Tư Mị thỏa đáng trả lời: "Cha con và ông cụ Phương
cũng là bạn tri kỷ, cho nên định cửa hôn sự này cho con và Phương Thê,
hơn nữa chúng ta bản thân cũng quen biết, cho nên nói chuyện với nhau
cũng hợp ý."
Ở Tư Mị xem ra, người nọ là cha của Doãn Văn Trụ,
cho nên anh không muốn làm cho Phương Thê ở trước mặt người của nhà Doãn Văn ném cái gì mặt mũi nữa.
Ít nhất đừng cho người ta nghĩ Phương Thê không có người muốn, nhất thiết phải bám theo con trai ông t
Doãn Văn Thận không nói cái gì nữa.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này lại vì một người mà phá vỡ.
Hạ Sơ làm sao lại cam tâm?
Cho nên cô tìm tới.
Không phải là đứa bé sao?
Cô cũng có thể sinh cho anh.
Cô cho rằng, Doãn Văn Trụ chẳng qua là mềm lòng mà thôi.
"Trụ."
Hạ Sơ nhỏ giọng kêu.
Nụ cười của Phương Thê cứng đờ, nhưng rất nhanh
liền khôi phục tự nhiên, cũng không còn nhìn về phía Hạ Sơ, mà là cúi
đầu nói chuyện với Tư Mị.
Doãn Văn Thận liếc Hạ Sơ, lại trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái.
Doãn Văn Trụ hiểu, đứng dậy đối Phương Thê nói: "Thê Thê, anh đi trước, sau đó trở lại."
Mặc dù anh biết, Phương Thê vẫn sẽ không xem anh.
Nhưng bây giờ, phải đi giải quyết chuyện của Hạ Sơ rồi.
Anh kéo Hạ Sơ đi ra ngoài, đi thẳng đến trong bệnh viện một chỗ không người.
"Trụ, đứa bé trong bụng cô ấy không nhất định là anh, hơn nữa nếu như anh muốn có con, chúng ta có thể có một đứa a
Hạ Sơ thấp giọng thầm nói, cô cho rằng anh chỉ vì đứa con trong bụng Phương Thê.
Doãn Văn Trụ lập tức bén nhọn nhìn về Cô, nhưng
cũng chưa nói chuyện đứa nhỏ, chỉ là nói: "Hạ Sơ, chúng ta kết thúc đi,
anh sẽ cho em năm trăm vạn."
Chuyện đứa nhỏ, anh không cần nói rõ với cô.
Anh cũng không muốn cùng cô ta dây dưa nữa, thậm chí không muốn vạch trần diện mục thật của cô.
Ít nhất là từng ở cùng nhau, cho nên anh cũng không muốn làm quá tuyệt.
Nếu như cô thức thời, như vậy sẽ cầm tiền rời đi.
Tiền, có lẽ là anh lúc này duy nhất có thể cho Cô.
"Trụ, em không cần, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải tiện nhân đó cùng anh nói gì?"
Bởi vì sợ, cô lại đang lơ đãng giữa bại lộ bản chất.
"Hạ Sơ, đừng để anh nghe em mắng cô ấy, nếu không
dù em là con gái, anh cũng sẽ ra tay. Có một số việc, anh không muốn làm quá tuyệt, chính em là người ra sao , trong tâm biết rõ ràng. Đừng dây
dưa nữa. Giữa chúng ta thật ra thì bảy năm trước đã sớm kết thúc."
Doãn Văn Trụ ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Ai cũng không có tư cách đi mắng Phương Thê.
Ở trong cuộc này, Cô mới là người vô tội nhất.
"Trụ."
Hạ Sơ còn chưa cam tâm
Rõ ràng cũng đã sắp lấy được mình muốn rồi, tại sao phải biến thành như vậy?
Nghĩ tới đây, đáy lòng của Cô càng hận Phương Thê hơn.
Thân thế của Phương Thê.
"Anh lại nói một lần, đừng để anh nói lại lần nữa."
Giọng của Doãn Văn Trụ đã có chút không nhịn được nữa.
Hạ Sơ tự nhiên biết mình là người thế nào, lại thấy Doãn Văn Trụ biểu tình rất khó coi, lúc này mới xoay người rời đi.
Nhưng nếu cô cứ như vậy buông tha, cô thì không phải là Hạ Sơ rồi.
Cô làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn trở thành người của xã hội thượng lưu.
Cô chỉ là tạm thời rút lui.
Cô đem tất cả đều đổ lên đầu Phương Thê, các âm mưu dần dần nãy ra.
Doãn Văn Trụ xoay người tính trở về, rồi lại tại bậc thang đầu gặp được Doãn Văn Thận và Thím Vương.
"Cha, Thím Vương."
Doãn Văn Thận nhìn anh thở dài nói: "Tiểu trụ, con muốn cha nói thế nào thì tốt."
"Cha, con sẽ truy Phương Thê về ."
Mặc dù con đường phía trước mong manh, nhưng mà anh chắc là sẽ không buông tha.
"Sớm biết hôm nay, ban đầu cần gì như vật
Doãn Văn Thận thở dài một tiếng, "Hơn nữa bây giờ con bé đã có vị hôn phu, con hoàn toàn không có gì ưu thế."
"Cha, Thê Thê mang thai, cô ấy rất yêu cục cưng, sẽ không để cho nó không có cha."
Đây có lẽ là cái cớ duy nhất của anh.
Nhưng xem như không có cái này, anh cũng không muốn buông tha.
"Có thật không?"
Doãn Văn Thận mừng rỡ hỏi, Thím Vương cũng nhìn anh chờ đợi.
"Ừ, là thật."
Doãn Văn Trụ gật đầu trả lời, đáy lòng lại có mấy phần chán nản.
Là thật, là cục cưng không dễ dàng có được.
"Tiểu trụ, con cố gắng lên."
Doãn Văn Thận vỗ vỗ bả vai Doãn Văn Trụ nói.
"Thiếnhà họ Âu, cố gắng lên."
Thím Vương cũng làm một tư thế cố gắng lên .
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, đáy lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hay đến vào giờ phút này, anh mới đột nhiên phát hiện ai mới là người chân chính vì anh suy nghĩ.
=============
Cáo biệt Doãn Văn Thận và Thím Vương, anh lại đi vào
Lúc đi tới cửa, tay mới vừa chạm lên chốt cửa lại bởi vì cuộc nói chuyện bên trong mà dừng lại động tác.
"Thê Thê, em thật sự quyết định?"
Tư Mị nhìn Phương Thê với vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Cô bình tĩnh khiến anh đau lòng.
Cho dù chỉ có anh, Cô cũng chưa từng lộ ra một tia một đau lòng nào.
Chẳng qua là thật sự không đau lòng sao?
Ai cũng biết không thể nào không đau lòng.
Chẳng qua là Cô không muốn làm cho bất luận kẻ nào thấy cô mềm yếu thôi.
"Ừ, lúc trước không phải đã nói qua sao? Hoặc là bắt đầu lần nữa, hoặc là hoàn toàn buông tha."
Dũng khí luôn là có hạn.
Một lần lại một lần thất vọng sau, Cô cũng sẽ mệt mỏi.
Cô muốn đi tin, tuy nhiên nó không có lý do tin tưởng.
Hoặc là nên nói cũng không dám đi tin tưởng nữa, sợ đây chỉ là lại một cảnh tượng huyền ảo, sẽ rất nhanh tiêu tán.
"Ừ, em quyết định là tốt rồi."
Tư Mị tự nhiên sẽ không giúp Doãn Văn Trụ nói chuyện.
Sau đó là trầm mặc lâu dài.
Phương Thê không mở miệng, chẳng qua là chậm rãi nhắm hai mắt lại
Cô muốn nghỉ ngơi thật tốt, không thể bởi vì chính mình mà lần nữa thương tổn cục cưng nữa.
Lần này, Cô cũng tự trách, không có bảo vệ tốt bé.
Về sau, Cô chỉ muốn cùng cục cưng trải qua quảng đời.
Doãn Văn Trụ đứng ở ngoài một lúc mới đẩy cửa vào.
Ý trong lời nói đó, anh rất rõ ràng.
Nhưng anh không thể buông tay.
Vừa buông tay là thật sự kết thúc.
"Cô ấy đã ngủ, anh đừng quấy rầy cô ấy."
Tư Mị nhìn Doãn Văn Trụ một cái, thản nhiên nói.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, ngồi thẳng vào bên giường của Cô, lẳng lặng ngây ngô.
Anh chỉ nghĩ cùng với cô mà thôi.
Lần này, vô luận như thế nào cũng không thể để cô bị tổn thương gì nữa.
Quý Thư có lẽ sẽ hành động, người của Phương gia cũng sẽ hành động, cho nên anh không dám rời.
Này tiếp qua mấy ngày, Doãn Văn Trụ luôn một tấc cũng không rời, nhưng Phương Thê lại xem như không thấy anh.
Từ đầu đến cuối cũng không có nhìn anh một cái.
Cô vẫn như cũ thật bình tĩnh, bình tĩnh khiến anh bận tâm, cũng làm cho anh bất đắc dĩ.
Bất kể nói gì, Cô đều sẽ không thay đổi phần bình tĩnh.
Tựa hồ thật sự đã đem anh ngăn cách bên ngoài rồi.
Cho nên có đôi khi, anh sẽ rời đi gian phòng, lẳng lặng sống ở bên ngoài.
Dĩ nhiên Phương Thê cũng không bình tĩnh, chẳng qua là làm bộ bình tĩnh mà thôi.
Ở không ai nhìn thấy, cái loại tâm tình đó mới có thể hiển hiện ra.
Cô không muốn nhìn thấy anh, thật không muốn, nhưng cố tình cô làm nhiều như vậy, anh vẫn không chịu rời đi.
Cô cảm thấy thật buồn cười.
Tại sao lại như thế?
Nếu như không phải là anh đối với Cô tuyệt tình như vậy, Cô cơ hồ sẽ cho rằng anh thật yêu Cô.
Là vì cục cưng đi.
Nghĩ đến đây, đáy lòng lại càng khó chịu.
Cái loại tâm tình đó rốt cuộc vẫn không chịu nổi.
Đang ở cùng một chỗ với Tư Mị, cô nói cho Tư Mị, Cô muốn rời đi, rời đi Thành phố H.
=========
Doãn Văn Trụ trên mặt mang theo nhàn nhạt cười, coi như gương mặt đã có chút gầy, tuy nhiên không ngăn được bản thân anh
cái phong thái kia.
Hôm nay Thê Thê rốt cuộc cùng anh nói chuyện.
Cô nói Cô muốn ăn cháo của tiệm mà trước kia hai người đã từng
Cho nên anh thật vui vẻ chạy đi mua.
Mặc dù tiếng nói của Cô rất lãnh đạm, cũng không có cho anh một ánh mắt, nhưng này cũng không trở ngại anh vui vẻ.
Cô chịu nói chuyện với anh, đó chính là một bắt đầu tốt.
Làm Doãn Văn Trụ giơ lên đồ đi qua bàn y tá, mấy cái y tá cũng không khỏi đuổi theo bóng dáng của anh.
Doãn Văn Trụ - ba người bản thân đã xuất sắc, hơn
nữa thoạt nhìn như một mối tình tay ba phức tạp, điều này làm cho những y tá rất là chú ý tới bọn họ.
Đối với Phương Thê có thể có hai người đàn ông xuất sắc chăm sóc như thế, những người đó dĩ nhiên là không ngừng hâm mộ.
Cũng không ít người cố đoán chuyện xưa của bọn họ.
Nhìn thấy trên mặt Doãn Văn Trụ rốt cuộc triển lộ nụ cười, họ cũng có chút thương hại anh.
Bởi vì mới vừa rồi, cô gái kia cùng một người đàn ông khác đã đi rồi.
Cho nên anh là người thất bại, mà anh tựa hồ còn không biết.
Mà sự thực, Doãn Văn Trụ rất nhanh liền phát hiện rồi.
Khi anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong chỉnh tề, vật trong tay không khỏi chảy xuống ở trên mặt đất.
Trong lúc bất chợt hiểu, nguyên nhân Phương Thê kêu anh đi mua cháo.
Thì ra là muốn rời khỏi anh.
Nhưng anh vẫn không muốn tin, an ủi mình cô chẳng qua là ra ngoài tản bộ.
Vọt tới bàn y tá, anh mở miệng lại hỏi: "bệnh nhân phòng 301 đâu?"
"Đã xuất viện rồi."
Y tá có chút không đành lòng, lại cũng chỉ có thể đem sự thật nói cho anh biết.
Rời đi?
Thật sự rời đi.
Doãn Văn Trụ cười cười, nụ cười có chút khổ sở.
Thì ra cô thật sự không muốn gặp lại anh như vậy.
Doãn Văn Trụ từ từ xoay người, rời đi bệnh viện.
Tấm lưng kia nói nhiều cô đơn liền có bao nhiêu cô đơn.
Những y tá kia cũng không phải thật thích anh,
chẳng qua là giống với xem phim thần tượng, thấy bên trong nhân vật
chính thương tâm, tự nhiên cũng sẽ cảm khái một phen.
Rất lâu, người luôn cho là mình làm đúng, là vì người khác tốt.
Nhưng khi mình ở vào một vị trí khác mới phát hiện, thì ra là tốt chỉ là mình tự cho là đúng, người kia cũng không cần.
Doãn Văn Trụ lúc này mới hiểu được, mình ban đầu nếu nói bảo vệ Phương Thê căn bản không cần.
Nhưng thế nhưng anh lại ngu đến đẩy cô ra, kéo ra giữa khoảng cách bọn họ.
Thê Thê, Thê Thê ——
Trong lòng anh lần lượt gọi tên cô, đau đớn khó dây v
Quả nhiên yêu rồi mới có thể hiểu cái gì là yêu.
Quả nhiên gặp phải rồi mới có thể hiểu cái gì là sai.
Nhớ một người, cũng chỉ có khi lúc cô rời đi mới có thể phát hiện.
=========
Đi mang theo lòng tràn đầy chờ đợi, mang theo khắp người đau đớn trở lại.
Lần nữa đạp trên đất thành phố A, Phương Thê cảm thấy dường như đã có mấy đời.
Phương Thê ngay từ lúc một khắc kia có lẽ tuyệt vọng mà chết.
Nhưng cho dù tuyệt vọng, đáy lòng còn có thể đau.
Tâm thiếu một khối lớn, sinh đau sinh đau .
"Tư Mị, chuyện em mang thai có thể tạm thời đừng nói cho người khác biết?"
Ở trên đường trở về Phương gia, Phương Thê quay đầu nói với Tư Mị.
Phương Dận đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, cho nên Phương Thê cũng không biết anh ta đã từng tới.
Tư Mị gật đầu một cái, "Được."
Anh hiểu, ở trong gia tộc như Phương gia, có một người thừa kế là cỡ nào quan trọng.
Nếu như Phương Thê có con, vậy càng trở thành uy hiếp của người khác.
"Cám ơn anh, Tư Mị."
Phương Thê chân thành
Nếu như không có Tư Mị, Cô có lẽ không biết nên làm cái gì bây giờ?
Cho dù làm bộ kiên cường nữa, nhưng trong lòng lại là một mảnh mờ mịt.
Có lẽ trở về thành phố A cũng sẽ trở nên khó khăn.
Tư Mị không nói gì, chẳng qua là đưa ra một cái tay sờ sờ đầu của Cô cười cười.
Xe vẫn lái đến Phương gia.
Nhưng trong nhà hôm nay có chút không bình thường, những người trong gia tộc toàn bộ đều đến đông đủ.
Ông cụ Phương ngồi ở chỗ đó, khẽ nhíu mày, nhìn
thấy cô cũng không có nở nụ cười như trong ngày thường, chỉ là nói với
Tư Mị bên người cô: "Tiểu mị, Phương gia chúng ta có chút việc, con
trước tiên có thể rời đi không?"
"Ông nội, con là bạn trai của Phương Thê nha, cho nên cũng là người mình chứ sao."
Anh có chút vô lại cười nói ông cụ Phương.
Nhiều người như vậy, vẻ mặt khác nhau, nhưng rõ ràng đều đem tầm mắt ném trên người Phương Thê.
Trực giác cho anh biết chuyện này có liên quan với Phương Thê.
Phương Thê mới vừa bị thương nặng như vậy, anh làm sao có thể rời cô đi?
Để cho cô một thân một mình đối mặt.
Ông cụ Phương thích Phương Thê , nhưng bây giờ ngay cả ông đều là bộ dạng như vậy.
Rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng g
Mà người còn lại càng thêm không thể trông cậy vào, còn ước gì Phương Thê gặp chuyện không may.
Giống như anh, cho dù anh chịu hết ân sủng.
Nhưng nếu như không có sự ủng hộ của cha anh, anh ở tư gia sẽ bị chèn ép.
Cho nên anh không muốn lấy một đồng một xu nào của tư gia, từ mới bắt đầu đã có quyết định riêng của mình.
Tư Mị mặc dù xem ra không làm việc đàng hoàng, nhưng chuyện nên làm cũng chưa từng xem thường qua.
Hơn nữa người lại cẩn thận.
"Tiểu mị, thật sự có chuyện rất quan trọng."
Giọng điệu của ông cụ Phương có chút nặng nề, "Con vẫn chưa xem là người của Phương gia, đi trước thôi."
Phương Thê cũng có một loại dự cảm xấu.
Đáy lòng của Cô thật ra thì rất sợ.
Người bị thương cho dù giả bộ kiên cường nữa, nội tâm cũng là yếu ớt, cũng chịu không được một chút đả kích nữa.
Nhưng Cô lại không muốn quá lệ thuộc vào Tư Mị.
Người, luôn là phải dựa vào mình.
Nếu như quá lệ thuộc vào người khác, khi người kia ra đi, thế giới của mình sẽ sụp đổ.
Cho nên cô không muốn lại nếm thử một lần nữa.
Vì vậy nghiêng đầu đối với Tư Mị nói: "Tư Mị, anh đi đi.”
Bất kể xảy ra cái gì, Cô đều tự mình đi đối mặt.
Tư Mị gật đầu một cái, xoay người rời đi, nhưng lại không có rời đi Phương gia, mà là ở bên ngoài chờ.
Mặc kệ xảy ra cái gì, anh nghĩ trước tiên xuất hiện ở bên người Phương Thê.
Đợi đến Tư Mị rời đi, ông cụ Phương mới nói với Phương Thê: "Ngồi đi."
Trong giọng nói cũng mất đi sự từ ái trong ngày thường.
Phương Thê theo lời ở trên ghế sofa ngồi xuống.
Những người xung quanh nhìn cô cũng không có ý tốt.
"Ông nội, đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc ban đầu cô cũng có chút ghét ông cụ Phương, nhưng sau một thời gian sống chung, cô đã đem ông thành người thân.
Phương Thê thật ra rất dễ dàng tha thứ sai lầm của người khác.
Huống chi là ông lão, bản thân cô sẽ mềm lòng.
Bởi vì xem ông thân nhân, cho nên cô mới trở về Phương gia.
Có một số việc, Cô vốn là muốn nói rõ ràng với ông cụ Phương.
"Đừng gọi tôi là ông nội."
Ông cụ Phương cũng là đột nhiên lạnh lùng nói.
Phương Thê ngẩn ra, vốn là vết thương chồng chất lại thêm một vết
Tại sao?
Đột nhiên toàn bộ thế giới cũng sụp đổ rồi.
Tựa hồ tất cả mọi người trở nên xa lạ, không bao giờ quen biết nữa.
"Phương gia chúng ta cũng không có người như vậy,
mẹ mày cũng thật không biết xấu hổ, niệm hoa của chúng tôi yêu cô ta như vậy, vì cô ta bỏ hết mọi thứ, cô ta còn phải bội nó."
"Thật hạ tiện, lại sinh ra cái nghiệt chủng này."
"Niệm Hoa thật đáng thương, đến chết cũng không biết giúp người khác nuôi con."
Những người xung quanh từng câu từng chữ ném tới, từng chữ gõ vào tim cô.
Đây là sự thật sao?
Cô cảm thấy toàn bộ thế giới lại xám xịt không ít.
Cô đưa ánh mắt dời về phía ông cụ Phương, trong mọi người nơi này, thật ra thì Cô chỉ xem ông thành thân nhân mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn bất luận đồ gì của Phương gia.
Chỉ là muốn một phần thân tình mà thôi.
Ông cụ Phương cũng là đem một phần tài liệu ném trước mặt Cô.
Nơi này, có tư liệu của cô, còn có rất nhiều điều tra tư liệu.
Tất cả đều biểu lộ, Cô không phải con gái của Phương Niệm Hoa.
Đương nhiên không phải là người của Phương gia
Phương Thê đột nhiên hiểu rõ lúc trước thế nào cũng nghĩ không thông chuyện tình.
Vì sao cha đột nhiên lại biến thành như vậy, thậm chí bắt đầu ghét cô?
Thì ra đây chính là nguyên nhân sao?
Bây giờ nhớ tới, dường như từ lúc bắt đầu cô bị thương lần kia.
Cô cũng hiểu, vì sao cha biến thành như vậy, mẹ của cô còn là đối với ông như vậy.
Vốn tưởng rằng là bởi vì yêu, bây giờ đã biết rõ cũng là bởi vì áy náy đi.
Bà làm chuyện thật có lỗi với ông, khi ông bởi vì bà mà bỏ hết thảy mọi thứ.
Tất cả tất cả, thì ra không phải là không có nguyên nhân.
Chỉ là mình chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này.
Chân tướng như vậy, khiến Phương Thê trầm trọng.
Thân thể không nhịn được hơi run rẩy.
Cô mất đi tình yêu, lại cũng vào thời khắc này mất đi thân tình.
"Cô đi đi."
Ông cụ Phương làm như thở dài một cái.
"Đi nhanh đi, nghiệt chủng."
"Thật may ông cụ dự kiến trước, phản đối tuyên bố ra bên ngoài, bằng không mặt của Phương gia cũng vứt sạch."
"Mau cút đi, một nghiệt chủòn muốn tới tranh đoạt sản nghiệp của Phương gia."
Từng câu từng chữ truyền đến, khó nghe như vậy.
Phương Thê cảm thấy những người đó, một vài âm thanh kia bắt đầu thay đổi có chút ít xa xôi.
Dường như mình không phải là người của thời không này.
Ban đầu nịnh nọt, bây giờ chửi rủa, thật đúng là châm chọc.
Chẳng qua là cái thế giới này chính là như vậy.
Cô đứng lên, thân thể có chút lay nhẹ, nhưng lại vẫn chống được.
Có lẽ đáy mắt của bọn họ, mình đã là rất nhếch nhác, bị người như thế đuổi ra ngoài.
Nhưng mặc kệ ra sao, Cô đều không thể vào lúc này ngã xuống.
Cô căn bản không quan tâm tiền của Phương gia, thì khổ sở thế nào?
Chỉ là có chút chuyện khiến Cô không chịu nổi.
Có phải cô không nên ra đời không?
Nếu như Cô không ra đời, cha mẹ cô sẽ luôn luôn hạnh phúc đi.
Cũng có lẽ sẽ không, nhưng ít ra cô sẽ không trở thành cái đầu sỏ phá hư hạnh phúc của bọn họ.
Chẳng qua là người đàn ông sinh ra cô là ai?
Mẹ của cô rốt cuộc là người bị hại, hay là thật sự phản bội tình yêu đó?
Trong trí nhớ, dung mạo của hơi già nua, nhưng cô không quên, ban đầu bà xinh đẹp dường n
Phương Thê suy nghĩ rất hỗn loạn, từng bước một đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, Tư Mị tiến lên đón, "Thê Thê, thế nào?"
Phương Thê làm như ở trong mộng tỉnh lại nhìn Tư Mị, sau đó lắc đầu một cái, tiếp tục đi đến phía trước.
Tư Mị đuổi theo, nhưng mặc kệ anh hỏi gì, Phương Thê đều không mở miệng.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Cô.
Cho đến khi Cô té xỉu cái phút chốc kia.
Anh rất muốn chạy về Phương gia đi hỏi rõ ràng, bọn họ đến cùng đã làm gì.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Có một số việc, cô cũng không muốn cho anh biết.
Tư Mị đem Phương Thê mang về một ngôi nhà riêng của mình.
Phương Thê cơ hồ ngồi yên một ngày, mặc kệ Tư Mị
nói với Cô thế nào, Cô đều không để ý tới anh, cũng không ăn cơm, thậm
chí ngay cả tư thế ngồi cũng không có thay đổi qua.
Chẳng qua là ngày thứ hai, cô làm như đã hiểu rõ, bắt đầu cố gắng ăn cơm.
Mặc dù vẫn như cũ không mở miệng, tuy nhiên mỗi lần cũng đúng hạn ăn, thậm chí còn ăn rất nhiều.
Anh biết, cô là vì đứa bé.
Cô như thế, thật sự khiến anh rất đau lòng.
Không biết từ khi nào bắt đầu, đối cô hứng thú bắt đầu từ từ biến thành một loại thương tiếc, một loại đau lòng.
Anh đem Phương Thê ôm vào lòng, "Phương Thê, khóc lên đi."
Cô đè nén như vậy, làm cho người ta khó chịu.
Phương Thê không có cự tuyệt cái ôm của anh, nhưng cũng thật giống như không nghe thấy lời của anh.
Tư Mị bất đắc dĩ, chỉ có chầm chậm chờ đợi.
Có một số việc, không phải anh có thể làm đến .
Chẳng qua là ngày thứ ba, khi anh cầm thức ăn đến căn phòng kia, lại phát hiện Phương Thê không thấy.
Tìm khắp nơi, cũng không thấy bóng dáng của cô.
Lại đi hỏi bảo vệ bên ngoài, mới biết cô rời đi.
Cô đi, cũng không nghĩ dựa vào anh, cái ý nghĩ này khiến Tư Mị tức giận.
Đã đến lúc này, chẳng lẽ cô còn muốn một người đi đối mặt?
Cũng không thể để cho anh giúp Cô gánh chịu một chút sao?
Tư Mị vận dụng người của tư gia, lật đổ khắp cả thành phố A, đều không tìm được Phương Thê.
Mà mỗi lần đi Phương gia, người của Phương gia lại ngậm miệng không nói về chuyện của Phương Thê.
Anh cũng không biết ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, anh chỉ có thể thừa nhận, Phương Thê không ở thành phố A nữa, biến mất, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Nhưng cô chỉ có một mình, hơn nữa còn có con, có thể đi nơi nào?
Anh thậm chí gọi điện thoại cho Doãn Văn Trụ, hỏi anh ta có đầu mối gì không?
Nhưng người bên kia tựa hồ mới biết Phương Thê không thấy, trầm mặc hồi lâu sau mới chất vấn: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tư Mị không trả lời, chẳng qua là vẫn như cũ hỏi:
"Trừ thành phố A, Thành phố H, thành phố C, anh còn biết cô ấy có thể đi nơi nào không?"
Anh biết, Cô nhất định sẽ không ở lại ba nơi này nữa.
Nếu cô không từ biệt mà đi, tất nhiên là không muốn làm cho bất luận kẻ nào tìm được.
Bên kia Doãn Văn Trụ trầm mặc một hồi.
Tư Mị hiểu này trầm mặc đại biểu cái gì, nhàn nhạt nói: "Thì ra là anh căn bản cũng không hiểu rõ cô ấy."
Sau khi nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Anh cũng bị chọc giận, Cô muốn rời đi như vậy, thế nhưng anh lại càng muốn tìm được Cô.
Bất kể ở nơi nào, anh đều muốn tìm được Cô.
=======
Doãn Văn Trụ cầm chiếc điện thoại sớm bị cắt đứt, đáy lòng trống rỗng.
Thê Thê mất tích?
Anh lại muộn một bước sao?
Anh vốn là tính hôm nay lái xe đi thành phố A, chính là bái phỏng Phương gia .
Thậm chí đã tính ở thành phố A lâu dài.
Nhưng Cô không thấy.
Thế mà anh lại bị người khác hỏi cô đi nào, cái gì cũng không trả lời được.
Tư Mị nói rất đúng, thật ra thì anh căn bản cũng không hiểu rõ Cô.
Rất lâu, mình luôn là quá bá đạo, bá đạo muốn đối cô tốt, lại bá đạo quyết định tất cả.
Doãn Văn Trụ ôm đầu, vẻ mặt rất thống khổ.
Không được, anh muốn đi tìm Cô, bất kể ở nơi nào, đều muốn tìm được Cô.
Doãn Văn Trụ đứng lên, cất bước muốn đi ra phòng làm việc, mà lúc này đây, điện thoại di động lại vang lên.
Hẳn là Quý Thư .
Doãn Văn Trụ mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn còn nhấn nút trả lời.
Anh cảm thấy Quý Thư vào lúc này gọi điện thoại tới đây có lẽ cũng không phải là trùng hợp.
Nhấn nút trả lời, bên trong liền truyền đến tiếng Quý Thư, ôn nhã như thường ngày.
"Trụ, mình tự tay thương hại tới người mình quan trọng nhất tư vị thế nào?"
Nghe Quý Thư nói như thế, Doãn Văn Trụ hiểu anh ta là muốn ngả bài.
Thời cơ đã tới sao?
"Thê Thê mất tích có phải liên quan tới mày không?"
Nghĩ đến đây, anh liền s
"Trụ, là tự mình anh tạo thành, anh không chỉ thương tổn đến cô ấy, còn tự tay mình đẩy cô ấy vào Phương gia."
Quý Thư nhàn nhạt nói.
"Có ý tứ gì?"
Chẳng lẽ lần này Phương Thê mất tích cùng Phương gia có liên quan?
"Phương Thê không phải là con gái của Phương Niệm
Hoa, trên tay mình vừa lúc có phần tài liệu, liền thuận tay bán cho
Phương gia, rất xin lỗi a, trụ."
Thương tổn người quan trọng nhất của anh ta có thể gây tổn thương cho anh ta chưa hẳn là nặng nhấy.
Mà để cho anh ta tự tay thương tổn tới người mình quan trọng nhất, mới có thể khiến anh ta thống khổ không chịu nổi.
Doãn Văn Trụ cho rằng như vậy là đối với Phương Thê tốt, cố ý nói không yêu cô, để cho Cô đứng ở ô dù nhà họ Phương.
Nhưng anh là cố ý, cố ý buộc anh ta đi tới bước này.
Đợi được chính là cái kết quả này.
Muốn đả thương, liền thương tổn tới cực hạn đi.
Anh làm sao có thể để cho anh ta với người mình yêu bình yên hạnh phúc, để cho anh ta yên lòng đối phó anh.
Ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, anh hiểu rất rõ Doãn Văn Trụ, cho nên anh căn bản cũng không tin anh ta sẽ chọn Hạ Sơ.
Anh ta tự cho rằng ngụy trang như vậy, cũng là ấn kế hoạch của anh từng bước đi tới mà thôi.
"Quý Thư."
Tiếng của Doãn Văn Trụ cắn răng nghiến lợi truyền đến.
Quý Thư muốn nói gì, điện thoại lại bị cúp.
Anh cười cười, không chút để ý, xem ra có người muốn tìm tới cửa.
Được, anh chờ.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ngày này cuối cùng cũng tới.