Chuông cửa vang lên, thanh âm dồn dập thể hiện tâm tình của người tới.
Quý Thư đứng dậy mở cửa, một nháy mắt kia, xông tới mặt đúng là quả đấm của Doãn Văn Trụ.
Anh nghiêng mình, tránh thoát được sự công kích của Doãn Văn Trụ, lại xoay người nghênh đón.
Bọn họ thường đánh nhau, chẳng qua là lúc trước xem như đừa giỡn, lần này lại là thật.
Doãn Văn Trụ đi học gì đó, Quý Thư cho tới bây giờ cũng sẽ không rơi ở phía sau.
Cho nên bọn họ thế lực ngang nhau.
Đối với người khác mà nói, taekwondo 8 đẳng đai đen đã là rất lợi hại rồi, nhưng đối với họ mà nói, bọn họ chẳng qua là
đứng trên cùng một vị trí.
Hai người giằng co trong căn nhà, ai cũng không thắng được ai.
Quý Thư ôn hòa cười một tiếng, làm như cái gì cũng chưa từng
"Trụ, thắng không được mình đâu."
Mặc kệ là mặt nào, anh đều sẽ không thua Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ cái gì cũng không nói, chỉ là không ngừng cùng Quý Thư so tài.
Anh ta lại dám làm như vậy, lại dám tổn thương Phương Thê đến vậy.
Cho dù muốn tổn thương anh bao nhiêu cũng không sao, nhưng anh ta lại dám hại đến Phương Thê thì không được.
Nghĩ đến Phương Thê có thể sẽ bị tổn thương, nghĩ đến Cô bây giờ một thân một mình không biết ở nơi nào, tim của anh đau quá.
Anh còn có xúc động đem Quý Thư đánh một trận.
Mà đáng chết là, trong này lại có anh tham dự vào.
"Trụ, anh bây giờ thật nhếch nhác, xem ra anh thật sự rất thích cô ta."
Quý Thư liếc Doãn Văn Trụ một cái, vẫn nhàn nhạt nói như cũ.
"Trụ, nhìn anh thì tưởng là người rất lý trí, thật
ra thì dễ bị kích động hơn so với người khác, anh còn chưa đủ chính
chắn. Đúng vậy a, từ nhỏ liền miệng chứa thìa vàng ra đời, căn bản vẫn
là một đứa trẻ bị nuông chiều hư. Cho nên vừa gặp phải chuyện gì cũng
chỉ biết theo ý mình đi làm, lại quên nghĩ cảm nhận của người khác. Tôi
là muốn thương tổn Phương Thê, bởi vì tổn thương cô ta mới có thể tổn
thương tới ngươi. Nhưng nếu như không phải anh giúp đỡ, tôi có thể thành công sao? Trụ, thật ra thì người khiến cô ấy bị thương nặng nhất chính
là anh, mà không phải tôi. Tôi chỉ là lợi dụng nhược điểm của anh mà
thôi."
Quý Thư là cố ý, anh chính là muốn Doãn Văn Trụ đau lòng, muốn anh thống khổ.
Anh càng thống khổ, Quý Thư
Lúc này, Doãn Văn Trụ tự nhiên biết mục đích của anh ta, nhưng tuy vậy, anh vẫn không nhịn được tự trách và thống khổ.
Nghĩ đến Phương Thê sẽ thừa nhận thống khổ, anh liền tình nguyện nỗi thống khổ của mình nặng hơn một chút.
Có chút tổn thương đã xảy ra, cũng thu lại không được.
Bây giờ anh có thể làm là cùng cô chịu đựng sự thống khổ đó.
Anh vẫn luôn âm thầm ra sức, rốt cuộc chiếm thượng phong, một quyền đánh vào mặt Quý Thư.
Quý Thư thậm chí bị anh đánh té xuống đất, khóe miệng chảy ra máu.
"Đây là vì Thê Thê đánh. Quý Thư, nếu là đàn ông,
sẽ không liên lụy đến phụ nữ. Muốn đối phó tôi thế nào đều được, nhưng
bạn lại tổn thương đến Thê Thê, tôi liền không có cách nào tha thứ cho.
Bạn thật sự có lòng tin như vậy sao? Cuối cùng cũng chỉ là một con rùa
đen cụt đầu núp trong bóng tối không dám thò đầu ra mà thôi. Cuối cùng
cũng chỉ là một người đi lợi dụng người khác tới hiếp đáp kẻ yếu mà
thôi."
Doãn Văn Trụ mắt lạnh nhìn Quý Thư còn trên mặt đất, nhếch môi, mang theo vài phần cười nhạo.
"Có gan thì quang minh chánh đại tới đấu với tôi.
Có bản lãnh đem tôi giẫm ở dưới lòng bàn chân, khiến tôi tâm phục khẩu
phục. Chỉ là tôi xem bạn cũng không có bản lãnh kia, sẽ chỉ biết làm một ít động tác lén lút mà thôi."
Anh bây giờ khí thế bức nhân, hoàn chỉnh vốn có,
cho dù áo có chút xốc xếch, nhưng căn bản không xem thấy sự nhếch nhác
nào, ngược lại như một đế vương bình thường mắt nhìn xuống.
Những lời đó, loại cảm giác đó khiến Quý Thư luôn đeo mặt nạ duy trì cho tới nay liền vỡ vụn.
Mấy cái lời đó của Doãn Văn Trụ đâm trúng tim đen
Đó là vấn đề cho tới nay Quý Thư không dám nhìn thẳng.
Anh ta đưa tay lau đi vết máu trên môi, từ trên mặt đất đứng lên.
Anh nhìn Doãn Văn Trụ, ánh mắt tràn đầy hận ý.
"Loại người như mày biết cái gì?"
Từ nhỏ được thương yêu, từ nhỏ liền ưu việt như vậy, căn bản là không có cách nào tưởng tượng anh đã gặp qua cái gì.
Như vậy anh ta lại có tư cách gì tới nói với anh những thứ này?
Anh chính là núp trong bóng tối thì thế nào?
Chỉ cần có thể đạt tới mục đích, anh sẽ không từ thủ đoạn.
Người đời lấn anh, anh lấn người đời mà thôi.
"Quý Thư, bạn đừng cho là mình thắng, trận đấu của chúng ta giờ mới bắt đầu."
Doãn Văn Trụ đọng lại một câu, xoay người liền đi về phía cửa.
Thê Thê, đừng rời đi quá xa, để cho anh không tìm được em.
Chuyện anh làm sai, anh sẽ tự trừng phạt mình.
Nhưng trước khi đó, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ người thương tổn đến Phương Thê.
Anh nói qua, anh tới giờ đều là một người ích kỷ, anh chỉ quan tâm người mình quan tâm.
Quý Thư thấy Doãn Văn Trụ rời đi, vọt mấy bước tới, một quyền đánh lại
Doãn Văn Trụ lại sớm có chuẩn bị, trốn được sự công kích của Quý Thư.
Xoay người lần nữa, đứng ở cách đó không xa, mắt lạnh nhìn anh ta.
"Thẹn quá thành giận rồi, Quý Thư, bạn còn chưa tu luyện tới, chúng ta cũng chỉ là vậy thôi."
Giả bộ bình tĩnh sao?
Thật ra thì anh cũng biết.
Anh tự nhận là mình cũng không phải một người dễ
dàng biểu lộ tâm tình ra bên ngoài, chỉ vì người để ý, cho nên mới có
cảm xúc lớn kia.
Ban đầu, Quý Thư cũng là trong đó một người.
Ở trước mặt anh ta, anh sẽ không che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng bây giờ đã không phải.
Cho nên anh cũng sẽ học đeo mặt nạ, ưÂu Nhã từ đầu đến cuối.
"Doãn Văn Trụ, mày đừng đắc ý, kịch hay vẫn còn ở phía sau."
Giữa bọn họ tầng ngụy trang cuối cùng kia cũng đã
phá bỏ, hai người cũng không còn đường để quay đầu lại nữa, lẫn nhau
đứng ở đối diện.
"Quý Thư, mình chờ bạn, có thủ đoạn gì cứ lấy ra."
Doãn Văn Trụ chứa đựng cười, một ít lần lười biếng lại lơ đãng lộ ra.
Lúc này chính Quý Thư cũng không nghĩ tới lúc này giữa hai người.
Rõ ràng anh ta nên bị thương, anh ta nên nhếch nhác, nhưng quay đầu lại người nhếch nhác lại là
Quý Thư có chút không chấp nhận được.
Càng không quen nhìn bộ dáng lúc này của anh.
Anh ta nên nhếch nhác hơn, thống khổ hơn, và mất khống chế mới đúng.
Doãn Văn Trụ xoay người rời đi, Quý Thư hung hăng đem đồ trên bàn quăng hết xuống đất.
Tiếng vỡ vụn vang lên, đổi lấy một phòng bừa bãi.
Nhưng rất nhanh, anh lại bình tĩnh lại, móc điện thoại di động ra, bấm một số.
"Chuyện làm tới đâu rồi?"
"Còn chưa xong? Tôi muốn anh nhanh chóng hoàn thiện."
"Không cho thất bại, chỉ có thể thành công."
Chờ cúp máy, anh mới ngồi vào ghế sa lon, đưa tay sờ lên gương mặt sưng đỏ, thấp giọng nguyền rủa nói: "Chết tiệt."
Anh nhất định hoàn trả gấp bội.
Doãn Văn Trụ rời khỏi chỗ Quý Thư, tâm tình lại chưa bao giờ có sáng sủa vậy.
Lúc ban đầu tới đó, anh thật sự có một loại xúc động, một loại muốn cùng Quý Thư đồng quy vu tận.
Nhưng sau lại đột nhiên hiểu ra chút chuyện.
Quý Thư muốn xem đúng là cái dáng vẻ kia, anh làm sao có thể đúng như ý muốn của anh ta?
Hơn nữa anh không thể chán chường, không thể ngã xuống được.
Anh còn phải đối phó Quý Thư, còn muốn đi tìm Thê Thê, còn phải đoạt cô về lần nữa, tại sao có thể trở thành bộ dáng kia?
Cho nên anh thu hồi lúc ban đầu xúc động.
Ngồi trở lại trong xe của mình, Doãn Văn Trụ cũng bấm một số.
Ban đầu có chuyện gì, anh đều để cho Quý Thư đi điều tra, cho tới Quý Thư biết quá nhiều chuyện về anh.
Nhưng trừ Quý Thư, anh vẫn còn người khác .
Ban đầu không phải là không tin Quý Thư, chẳng qua là những người đó anh thuê đến bảo vệ những người anh quan tâm.
Đã từng, ở trong đó cũng bao gồm Quý Thư.
Cho nên anh tự nhiên cũng sẽ không muốn anh ta biết.
Chỉ bởi như thế, anh có một số việc, Quý Thư cũng không biết.
"Ken, trước yên lặng theo dõi biến hóa, mặc kệ anh
ta muốn làm gì cũng không được phản kích. Ăn miếng trả miếng, bắt cá lọt lưới. Tôi muốn cho anh ta biết, muốn lấy được tập đoàn Doãn văn cũng
không phải là chuyện dễ dàng như vậy."
Nhà Doãn Văn có thể ở thành phố H đặt chân nhiều
năm như vậy, trong lúc đó có rất nhiều thứ thậm chí ngay cả anh cũng
không nghĩ tới.
Quý Thư nghĩ bằng sức một mình cướp lấy tập đoàn Doãn văn, quá ngây thơ rồi, cũng quá liều lĩnh.
Tuy rằng anh nhiều năm xao lãng, nhưng ban đầu anh là thiên tài trong mặt kinh doanh.
Cho nên Quý Thư cũng chưa chắc quá coi thường anh.
Gần xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trí rối loạn.
Nhưng bây giờ anh đã tỉnh táo lại.
Anh lại gọi một cú điện thoại cho một người khác, ra một đạo lệnh.
Mặc kệ tốn bao nhiêu tài lực, bao nhiêu thời gian, đều phải tìm được Phương Thê.
—— Thê Thê, không có tự mình đi tìm em thực xin lỗi.
Chẳng qua là lúc này anh muốn đem chướng ngại của bọn họ toàn bộ đều tiêu diệt hết.
Chờ cô quay về, anh sẽ biến thành một Doãn Văn Trụ hoàn toàn mới, sẽ cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới.
=================
"Lạc Ương, tất cả theo phần kế hoạch này đi làm, việc cần hoàn thành đến tốt nhất nên giữ bí mật, để tránh lòng người hỗn loạn."
Doãn Văn Trụ vừa cầm phần tài liệu kế hoạch giao cho Lạc Ương vừa phân phó nói.
Lạc Ương gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Đợi đến lúc phòng làm việc chỉ còn lại Doãn Văn Trụ một người, anh mới lấy ra một phần tài liệu.
Trên đời này tiền không phải vạn năng, nhưng có đôi khi cũng chỉ có tiền mới có thể làm được một ít chuyện.
Người Quý Thư có mạng lưới trải rộng mấy thành phố, thậm chí trong tay nắm rất nhiều bí mật của những người giới thượng lưu.
Cho nên anh ta có thể dùng những thứ này đến uy hiếp, tìm rất nhiều người giúp một tay.
Nhưng cũngì thế, anh ta cũng đắc tội bọn họ.
Nếu như có thể không hề dấu vết hủy diệt những bí mật này, như vậy những người đó tự nhiên sẽ nguyện ý.
Quý Thư biết anh rất nhiều chuyện, đồng dạng, anh cũng biết một ít chuyện của Quý Thư, bao gồm bí mật của những người đó.
Cho nên tìm những người đó, trao đổi, khiến những người đó về phe anh.
Mà phần tài liệu này, cũng là một phần cặn kẽ tài liệu về Quý Thư.
Trên đời này cũng không phải chỉ có Quý Thư có năng lực kia.
Doãn Văn Trụ lật ra một ít phần tài liệu, tỉ mỉ nhìn xuống, càng xem đến phía sau, mày nhíu lại càng sâu.
Anh nghĩ qua rất nhiều loại nguyên nhân khiến Quý Thư hận anh, lại không chưa từng nghĩ tới lại là loại này.
Nhưng cái này là thật sao?
Quý Thư là con riêng của cha anh?
Cho nên anh ta mới hận anh, muốn cướp đi tất cả của anh ?
Doãn Văn Trụ chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân này, đó là bởi vì anh biết ba anh yêu mẹ anh bao nhiêu.
Gần hai mươi năm rồi, kể từ khi mẹ anh qua đời, cha anh chưa từng muốn tái giá lần nữa, thậm chí cũng chưa từng có qua bất
kỳ người đàn bà nào.
Như vậy ông làm sao có thể ở bên ngoài có con riêng?
Doãn Văn Trụ không tin, thế nhưng phần trong tài liệu lại ghi như thế .
Anh do dự liên tục, vẫn là cầm tài liệu đi ô-tô
Kể từ xảy ra sự việc bề bộn như vậy sau, anh rốt cuộc cảm nhận được khổ tâm của cha mình.
Quan hệ của hai người cũng khá hơn rất nhiều, giống như quay lại lúc còn bé.
Khi đó, anh cũng rất sùng bái cha anh.
Mà bây giờ anh cũng kính nể ông, có thể giữ gìn một phần tình yêu nhiều năm như vậy, cũng không phải tất cả mọi người có
thể làm được .
Cho nên anh trở về không phải đi chất vấn ông, chỉ là muốn ông suy nghĩ một tý đây là chuyện gì xảy ra.
Bởi vì bây giờ anh thật sự yêu một người phụ nữ.
Cho nên mới hiểu, nếu như yêu, trong mắt sẽ không có bóng dáng của người đàn bà khác.
"Cha, cha biết một người phụ nữ tên Quý Mỵ không?"
Đó là trong tài liệu ghi là mẹ của Quý Thư.
Doãn Văn Thận sửng sốt một chút, sau đó cũng là gật đầu một cái.
"Tiểu trụ, con hỏi cái này làm gì?"
Người đàn bà này cơ hồ đã từng hủy diệt hạnh phúc của ông, tình yêu của ông, cho nên ông nên ông không muốn nhớ lại.
"Quý Thư là con trai của bà ta."
Có một số việc anh không có nói cho Doãn Văn Thận, ví như trăm phương ngàn kế của Quý Thư.
Mà có một số việc anh muốn cho ông biết.
"Xảy ra chuyện gì?”
Doãn Văn Thận cả đời bôn trải, có chuyện gì chưa từng gặp.
Ông lập tức liền nghĩ tới vấn đề gì.
Doãn Văn Trụ đem phần tài liệu kia đưa cho ông, nói: "Cha, cha xem một chút trước."
Chờ Doãn Văn Thận xem xong rồi phần tài liệu kia, giận đến đém nó quăng xuống đất.
"Hoang đường."
Người đàn bà này lại vẫn dám nói như vậy.
Ban đầu ông chưa bao giờ có ý kiến về môn đăng hộ
đối, nhưng có hai người đàn bà khiến ông đối với những cô gái sinh ra
thiếu thốn có cái nhìn không tốt.
Người thứ nhất là quý mị, bà ta đã từng trăm phương ngàn kế câu dẫn ông, thậm chí cơ hồ hủy đi hạnh phúc của ông.
Người còn lại chính là Hạ Sơ, người đàn bà này khiến cho tình cảm của cha con bọn họ trống rỗng suốt bảy năm.
Cho nên lúc ban đầu ông mới đối với Phương Thê
không có cảm tình gì, nhưng Phương Thê lại là người khiến ông thay đổi
cái ý nghĩ này.
Khiến ông cảm giác mình phiến diện nhìn cả vấn đề, dần dần đi ra khỏi cái loại cực đoan đó.
Nhưng hai người đàn bà kia, lại là loại ông xem thường nhất .
"Cha, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Doãn Văn Trụ cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Anh thật lâu không thấy cha anh tức giận đến vậy
"Quý Thư không phải là con của cha, con trai của cha chỉ có một mình là con."
Doãn Văn Thận căm giận nói, vật như vậy căn bản là sỉ nhục đối với ông.
Có thể đem tài liệu làm được tường tận thế này,
thậm chí khiến người khác đều không thể hoài nghi, cũng chỉ có Quý Mỵ
người đàn bà này làm được.
Tâm cơ của bà ta rất sâu.
Ban đầu ông cũng thiếu chút nữa liền bị bà ta lừa gạt rồi.
"Con biết rồi."
Doãn Văn Trụ ngồi xuống bên cạnh Doãn Văn Thận, đưa tay mình đặt lên tay Doãn Văn Thận, nhẹ nhàng an ủi: "Con biết cha sẽ
không làm chuyện có lỗi đến mẹ."
Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây.
Từng cho chỉ là truyền thuyết, thì ra thật sự có loại chuyện đó tồn tại.
Cha anh chính là một ví dụ.
"Con có thể hiểu thì tốt rồi."
Đối với sự tín nhiệm của Doãn Văn Trụ , Doãn Văn Thận không khỏi có chút cảm kích.
Chẳng biết lúc nào bắt đầu, con ông cũng dần dần trưởng thành, cũng bắt đầu trở nên chín chắn.
Sẽ không như bảy năm trước nữa, không nghe giải thích liền định tội cho ông.
"Cha, thật xin lỗi."
Nhìn vẻ mặt Doãn Văn Thận, Doãn Văn Trụ đột nhiên cảm thấy tội ác của mình.
Vì chuyện năm đó.
Rất sớm liền muốn nói lời xin lỗi rồi, nhưng vẫn không có cơ hội nói.
Lần này, là thật tâm nhận sai.
Chuyện năm đó, anh mặc dù là bị người lừa gạt, nhưng cũng làm rất nhiều chuyện sai.
"Không có chuyện gì, cha chỉ cần con có thể hạnh phúc liền an tâm."
Đây là kết tình của ông và người ông yêu nhất, cho nên vì hạnh phúc của anh, ông thậm chí không ngại dùng thủ đoạn nào.
"Cha."
Doãn Văn Trụ kêu một tiếng, hốc mắt hơi ướt át.
"Được rồi, cha nói cho con biết về một chút chuyện của Quý Mỵ đi."
Doãn Văn Thận mặc dù không hỏi Doãn Văn Trụ, nhưng trong lòng cũng mơ hồ đoán được một ít chuyện.
Đối với chuyện làm của quý mị, như vậy lúc này lại là chuyện làm của quý thư.
Nhưng ông tin con trai mình, cho nên ông sẽ không nhúng tay.
Nếu như anh muốn biết, ông sẽ nói cho anh biết.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái.
Mà Doãn Văn Thận từ từ nhớ lại nói: "Quý Mỵ là một
người đàn bà tâm cơ rất nặng, lại rất biết ngụy trang. Có lẽ là từ nhỏ
chịu khổ quen, cho nên bà ta một lòng muốn trở thành người vượt trội. Bà ta rất am hiểu về sát ngôn quan sát, cũng biết lợi dụng vốn liếng của
mình. Ban đầu cha với mẹ con trong lúc vô tình đã giúp bà ta, sau lại bà ta lợi dụng báo ân vì danh nghĩa, bắt đầu cùng cha mẹ trong lúc đó lui
tới. Lúc ban đầu cha và mẹ con cũng cảm thấy cô gái này tốt, chúng ta
cũng không làm chuyện gì to lớn, bà ta lại nhớ kỹ, nhất định phải báo
ân. Nhưng sau lại suy nghĩ một chút, có thể từ lúc ban đầu gặp nhau là
bà ta cố ý an bài. Báo ân tự nhiên chỉ là cái cớ, bà ta chỉ muốn cùng
cha và mẹ con liên lạc sâu hơn mà thôi. Khi đó, thấy bà ta chính là một
thiếu nữ đơn thuần. Cha với mẹ con cũng rất quan tâm bà ta. Chẳng qua là bà ta hao tổn tâm cơ, cố ý làm rất nhiều chuyện, khiến cha và mẹ con
sinh ra rất nhiều hiểu lầm. Giữa hai người thậm chí thiếu chút nữa cứ bỏ lỡ như vậy. Lúc ban đầu cha chưa từng hoài nghi tới bà ta, cho đến khi
thừa dịp cha uống say rượu liền bò lên giường cha. Chỉ là lần đó, cha
không say, chẳng qua là phiền muộn, cho nên không nghĩ để ý bất luận kẻ
nào, vì vậy giả say. Bà ta thật ra tính cùng cha xảy ra quan hệ. Nhưng
cha làm bộ ngủ như chết, bà ta không còn cách nào, chỉ có thể cởi quần
áo ra nằm cạnh cha. Ngày thứ hai, bà ta nói cha say rượu bắt lấy bà ta,
cùng bà ta xảy ra quan hệ. Cha cũng không có vạch trần bà ta, nhưng bà
ta không biết, từ lúc bắt đầu leo lên giường cha, cha liền âm thầm mở ra hệ thống theo dõi trong phòng. Sau lại không biết bà ta đi đâu đào ra
một đứa bé, nói là mang thai, mang thai con của cha.Lần đó, cha làm rất
tuyệt, không chỉ vạch trần bà ta, còn khiến bà ta không thể đặt chân ở
thành phố H này. Bởi vì bà ta làm thưởng tổn đến mẹ con, người phụ nữ
cha yêu nhất. Sau lại bà ta không xuất hiện nữa, cha ngược lại dần dần
quên rất nhiều việc. Tiểu trụ, ban đầu cha ghét Hạ Sơ như thế, cũng là
vì mục đích của Hạ Sơ và quý mị như nhau. Nhưng có lẽ cha dùng sai cách
đi."
"Cha, là con sai." Doãn Văn Trụ giờ mới hiểu được cha anh dụng tâm lương khổ.
"Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại. Chỉ là tiểu trụ,
con phải cẩn thận Quý Thư. Con của Quý Mỵ, tất nhiên không tốt hơn bao
nhiêu. Cha vốn tưởng rằng quý mị chết tâm rồi, nhưng bây giờ suy nghĩ
một chút khẳng định bà ta rất hận cha, cho nên không gì không làm." Doãn Văn Thận nhắc nhở.
Nghe những thứ này, Doãn Văn Trụ nghĩ thông suốt rất nhiều.
Anh cảm thấy Quý Thư căn bản là cho rằng bản thân là con của cha anh.
Anh ta chỉ vì bị người thân nhất của anh ta lừa gạt mà thôi.
Người đàn bà kia muốn báo thù cha anh, cho nên lợi dụng
Quý Thư ăn rất nhiều khổ, tự nhiên đem hận chuyển dời lên người anh.
Anh ta khẳng định cảm thấy đều là con trai của cha, vì sao anh sống được vui vẻ như vậy, thế mà anh ta lại sống bi thảm như vậy.
Anh hiểu rồi, thật sự hiểu, nguyên nhân anh ta hận anh.
Anh ta nghĩ cướp lấy tập đoàn Doãn văn là cảm thấy điều này nên là của anh ta.
Anh có thể lý giải loại tâm tình này của Quý Thư, nhưng anh không cách nào tha thứ anh ta.
Bởi vì anh ta làm thương tổn đến Phương Thê.
Nhớ đến Phương Thê bây giờ còn không biết một mình ở nơi nào khóc thút thít, tim của anh liền đau đến không cách nào thở được.
Anh cũng không cách nào tha thứ người đàn bà kia,
làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, đến cuối cùng thậm chí ngay cả con
trai của mình cũng lợi dụng.
Đây rốt cuộc là chấp niệm điên cuồng cỡ nào?
Người đáng thương phải có chỗ đáng hận.
Vì một ít thứ, càng tổn thương người khác như thế.
"Cha, con hiểu rồi ."
Anh chỉ muốn biết rõ một chuyện, nhưng chuyện anh muốn làm cũng sẽ không thay đổi.
Quý Thư xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, cho nên anh đã còn không cách nào xem anh ta như bạn nữa.
Anh ta cuối cùng cũng là người đáng thương, lại bị mẹ của mình lợi dụng
Cho nên nếu như có thể, anh cũng sẽ không làm quá tuyệt.
===========
Đây chỉ là một trấn nhỏ, Phương Thê ở chỗ này rất nhiều ngày rồi.
Ngày đó rời đi thành phố A, cô liền tùy ý ngồi lên
một chuyến xe, lại vòng vo vài chiếc xe, trong lúc vô tình đến nơi tiểu
trấn này.
Cư dân trong trấn nhỏ rất thuần phác, mà cách thành phố H cũng rất xa.
Cho nên rất tốt, Cô muốn ở chỗ này một mình lặng yên qua.
Sau đó sinh ra cục cưng, nhìn cục cưng lớn lên.
Tư Mị rất tốt, chăm sóc cô nhiều lắm.
Nhưng cô không muốn làm cho mình lõm xuống nữa, cũng không muốn khiến Tư Mị rơi vào.
Cô đã không thể nào lại đi yêu, cho nên không cách nào hồi báo Tư Mị.
Để cho anh rơi vào là không công bằng cho anh.
Cho nên cô mới rời đi.
Hơn nữa Cô cũng không muốn lại bị Doãn Văn Trụ tìm được.
Đoạn tuyệt tất cả, sau đó mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Phương Thê là nghĩ như vậy, cũng muốn làm như vậy.
Nhưng mở đầu luôn là khó khăn, ở nơi này không
người nào biết, ở trong bóng tối, Cô cũng không cần làm bộ nữa, hay vì
không thể tiếp tục giả bộ nữa.
Vì vậy có đôi khi luôn không nhịn được rơi lệ.
Nói không đau lòng là gạt người.
Một khắc kia, Cô cảm thấy mình cơ hồ hỏng mất.
Chỉ là năm tháng luôn có thể làm dịu đi mọi thứ, cô nghĩ cô sẽ quên đi đau đớn, quên đi quá khứ, cũng sẽ quên tình yêu đối
với Doãn Văn Trụ.
Bây giờ cô chỉ muốn bình bình đạm đạm sống qua ngày.
Giữa ngàn vạn suy nghĩ, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Cô thuê một căn phòng nhỏ, ở nơi trấn nhỏ này cũng không biết người nào.
Trong ngày thường cũng chỉ có chủ cho thuê nhà thỉnh thoảng sẽ đến nhấn chuông cửa nhà cô.
Cho nên Phương Thê có chút cảm thấy kỳ quái, lúc này chủ cho thuê nhà chắc sẽ không tới, vậy thì sẽ là ai đây?
Hay chỉ là gõ nhầm đi?
Nhưng Phương Thê vẫn đứng lên đi mở cửa.
Mở cửa nháy mắt kia, Phương Thê đứng ở nơi đó, sửng sốt hồi lâu mới mở miệng nói: "Làm sao anh lại ở chỗ này?"
Nói xong, Cô vội vã đưa tay đi đóng cửa.
Cô không muốn nhìn thấy người ở trước mắt này, tuyệt không muốn.
Hơn nữa bây giờ giữa bọn họ cũng không có quan hệ gì.
Chẳng qua là người tới lại đem tay trên chắn cửa lại, khiến Phương Thê không cách nào đóng cửa được.
"Buông ra."
Phương Thê liếc anh một cái, lạnh lùng nói.
Cô không muốn sẽ cùng anh ta có cái gì qua lại.
Người tới cũng không mở miệng, chẳng qua là tựa vào nơi đó nhìn cô, ý nghĩa không rõ