Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 44: Chương 44: Mẹ chụt chụt cho cha




"Tiểu Dạ, thế nào?"

Phương Thê sờ sờ đầu Tiểu Dạ hỏi.

Tiểu Dạ nhìn Doãn Văn Trụ nằm trên giường một cái, liền nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi.

Bé trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Mẹ, con muốn trở về Mạt điện."

"Tiểu Dạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Thê biết đến, Tiểu Dạ rất thích cùng cô còn có tiểu Lạc Lạc ở chung một chỗ.

"Con muốn trở về học võ."

Lần đầu tiên biết mình có chỉ số thông minh siêu cao cũng không thể dùng tới.

Đối mặt những người đé ngay cả mình cũng không bảo vệ được.

Bé đã từng không thích Mạt điện, bởi vì nơi đó mà cha bé mới chết.

Lúc trước bé không hiểu vì sao dù đến cuối cùng, cha bé vẫn còn cười nói lại không có tiếc nuối.

Bây giờ có lẽ bé đã hiểu một ít.

Ở nơi đó, sẽ mất đi ít thứ, tất nhiên cũng sẽ lấy được ít thứ.

Mà bây giờ bé muốn trở nên mạnh mẽ, muốn bảo vệ mẹ, cũng muốn bảo vệ tiểu Lạc Lạc.

"Tiểu Dạ, nếu như con muốn học võ, nơi này cũng có thể."

Phương Thê đem Tiểu Dạ ôm vào lòng, chỉ muốn cho bé qua cuộc sống bình thường như bao trẻ khác, không cho bé nhảy lớp, cũng bởi như thế.

Bây giờ Tiểu Dạ lại nói phải đi về.

Mạt điện không phải không tốt, nhưng bé còn quá nhỏ, không nên sớm như vậy liền tiếp xúc một ít thứ.

Bé bây giờ nên vui vui vẻ vẻ, nếu là trẻ con, cũng đừng mang trên lưng cái gì, chỉ cần học làm thế nào trở thành một đứa trẻ ngoan là tốt rồi.

Phương Thê biết Tiểu Dạ suy nghĩ gì .

Bé vẫn cảm thấy mình là một người đàn ông, nên bảo vệ cô và tiểu Lạc Lạc.

"Mẹ, con vẫn muốn trở về."

Tiểu Dạ cúi đầu nói, bé đã hạ quyết tâm.

Rời đi, là vì về sau ở chung một chỗ tốt hơn.

é sẽ mau chóng trở về.

Đến lúc đó, liền do bé bảo vệ mẹ và tiểu Lạc Lạc.

"Tiểu Dạ, nghe mẹ nói, Tiểu Dạ con còn nhỏ, cho nên bây giờ là mẹ nên bảo vệ con, chờ con lớn lên, sẽ tới bảo vệ mẹ được không?"

Phương Thê nói lời thấm thía: "Nhưng mẹ sẽ không bắt buộc Tiểu Dạ, con suy nghĩ kỹ rồi nói mẹ biết được không? Con thật sự muốn rời đi mẹ và tiểu Lạc Lạc sao?"

Mẹ chụt chụt cho cha (2)

Tiểu Lạc Lạc cũng kéo góc áo Tiểu Dạ, nói giọng trẻ con: "Anh hai, đừng đi."

Tiểu Dạ hơi do dự, nhưng nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi, trong lòng vẫn có sợ hãi.

Nếu như ông ấy không xuất hiện, như vậy bé căn bản không thể ra sức.

Tiểu Dạ vốn trưởng thành sớm, dù chỉ có tám tuổi, nhưng suy tính tới chuyện gì thì rất chu toàn.

Bé do dự một hồi, mới nói: "Mẹ, con muốn đi."

"Nếu như con đã quyết định, mẹ đáp ứng con."

Phương Thê gật đầu một cái nói: "Mẹ sẽ gọi điện nói với cậu."

"Dạ."

Tiểu Dạ cũng gật đầu nhẹ nhẹ.

Bé là Nam Tử Hán, cho nên nhất định làm chuyện của nam tử hán.

"Anh hai."

Tiểu Lạc Lạc lại mím môi, một bộ muốn kh

Tiểu Dạ ôm lấy tiểu Lạc Lạc, dịu dàng nói: "Lạc Lạc ngoan, anh hai rất nhanh sẽ quay về , chờ anh hai sau khi trở về, thì vĩnh viễn sẽ cùng Lạc Lạc ở chung một chỗ được không?"

Bé nói xong những lời Ti

u Lạc Lạc không hiểu, nhưng đây chính là sự hứa hẹn của bé.

Sự hứa hẹn của anh hai đối với em gái.

Từ lúc tiểu Lạc Lạc sinh ra, bé đã rất thích Lạc Lạc rồi, cho nên cũng rất thương con bé.

"Không muốn, Lạc Lạc không muốn anh hai đi."

Tiểu Lạc Lạc ôm Tiểu Dạ khóc lớn.

Tiểu Dạ ôm bé, kiên nhẫn nói lời an ủi.

Phương Thê nhìn bộ dáng của Tiểu Dạ, cuối cùng không có chen miệng.

Mặc dù cô muốn cho Tiểu Dạ lớn lên trong sự vui vẻ, nhưng nếu Tiểu Dạ đã chọn con đường cho chính mình, như vậy cô cũng không có quyền quấy nhiễu.

Ở nhiều chỗ, Tiểu Dạ so người lớn càng chin chắn hơn.

Có lẽ, bé đúng.

Người chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ mình và người mình muốn bảo vệ.

Cô cũng có ý nghĩ như vậy.

Không muốn làm cho người quan trọng mình bị thương tổn, muốn bảo vệ bọn họ, muốn cùng bọn họ luôn luôn ở cùng nhau.

Nhìn dáng vẻ Tiểu Dạ dụ dỗ tiểu Lạc Lạc, tay của cô nắm thật chặt tay

Giờ phút này, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Rất nhiều chuyện từng mong muốn mà không thể thành, bây giờ cô đều có được.

Cho nên còn sợ gì nữa, còn có gì phải do dự nữa?

"Trụ, nhanh tỉnh lại, em đang đợi anh."

Mẹ chụt chụt cho cha(3)

Phương Thê cứ canh giữ ở bên cạnh Doãn Văn Trụ như vậy, tay cầm tay, mắt nhìn gương mặt hơi tái nhợt kia.

Tiểu Lạc Lạc bởi vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Tiểu Dạ ôm bé nằm trên giường sau cũng ngủ.

Sắc trời bên ngoài đã hơi tối, buổi tối đầu thu vẫn có mấy phần se lạnh như vậy.

Cửa sổ không có đóng lại, gió từ bên ngoài thổi vào làm cho rèm cửa lúc bung lên lúc rơi xuống.

Phương Thê đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, lúc này mới về bên giường bệnh.

Cô xem di động, đã hơn một giờ đêm rồi, nhưng cô vẫn còn tĩnh táo lắm.

Dường như chỉ cần có thể nhìn anh như vậy, thì thế nào cũng sẽ không mệt mỏi.

Vì vậy lại ngồi trở lại nơi đó, duy trì cùng một tư thế.

Cô chợt nhớ đến lúc trước, lúc mình bị thương, anh không phải cũng là như vậy chờ cô tỉnh lại sao?

Lại nhớ đến khoảng thời gian trong bệnh viện.

Trong lòng không khỏi nổi lên vài tia ngọt ngào.

Tựa hồ là từ khi đó bắt đầu, giữa bọn họ chậm rãi thay đổi.

Lúc chờ, tổng cảm thấy thời gian dài đằng đẵng.

Nhưng bây giờ, Cô nhìn anh như vậy, mới biết cũng không chịu đựng khó khăn như vậy.

Vì vậy Cô cứ coi chừng như vậy, cho đến mình cũng chống đỡ không nổi, cứ như vậy nắm tay anh thiếp đi.

Lúc Doãn Văn Trụ tỉnh lại đã là rạng sáng, anh cảm giác đầu tiên chính là trong lòng bàn tay có sự ấm áp.

Cái loại ấm áp đó, còn có quanh quẩn ở bên cạnh thuộc về mùi chanh nhàn nhạt của vô, điều này làm cho anh cảm thấy thực uất ức.

Dù không nhìn thấy, dù vết thương vẫn còn đau âm ỷ, tuy nhiên nó vẫn không ngăn được trong lòng dâng lên từng đợt ngọt ngào.

Khóe môi đẹp mắt hơi giơ lên, Thê Thê của anh ở chỗ này cùng anh.

Nghĩ tới đây, ngọt ngào trong lại có chút đau lòng.

Cô, nhất định rất lo lắng đi.

Nếu không phải anh không nhìn thấy, cũng sẽ không bị những người đó ám toán.

Bằng tài nghệ của anh, căn bản không có đem bọn họ đặt ở trong mắt.

Vì vậy đáy lòng cũng hạ quyết tâm, chờ lần này sau, nhất định phải đi Pháp đem mắt chữa khỏi.

Anh nghĩ phải bảo vệ cô, cũng muốn mỗi thời mỗi khắc đều có thể nhìn thấy cô.

Bàn tay đặt lên mặt cô, anh cẩn thận từng li từng tí đẩy sợi tóc tán loạn bên má cô ra.

Cô ngủ nhất định rất không thoải mái, nhưng bây giờ anh không thể làm gì.

Cảm nhận được trên mặt nhột nhột, Phương Thê từ trong mơ màng tỉnh lại.

Phản ứng đầu tiên của cô đúng là, không biết trụ tỉnh chưa?

Ngẩng đầu vội vàng đi xem anh, Cô mới biết anh liền trợn tròn mắt nhìn về phía cô.

Mặc dù biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng khi nhìn ánh mắt của anh, cô chính là cảm thấy anh như đang nhìn cô, tựa hồ muốn ngắm tận kiếp trước kiếp này của cô.

"Trụ, anh đã tỉnh?"

Tiếng Phương Thê có chút nghẹn ngào.

Đau trong lòng, còn có mới vừa rồi hốt hoảng, lại có một loại xu thế mong muốn xông tới.

"Ừ, tỉnh."

Khóe môi Doãn Văn Trụ vẫn là nhịn không được cong lên.

Không có gì so khi tỉnh lại liền phát hiện người mình yêu ở bên người mình là một loại hạnh phúc.

Nhìn anh cười như thế, Phương Thê càng cảm thấy đau lòng.

Cô đưa tay ôm anh, nói êm ái: "Về sau không cho lỗ mãng như vậy, phải chăm sóc chính mình thật tốt

"Ngu ngốc, anh vì con của chúng mình mới bị thương, đây là vinh dự của người làm cha."

Doãn Văn Trụ đưa tay vuốt Phương Thê, cưng chiều nói.

Cảm giác có thể để cho cô yêu thương nhung nhớ thật là tốt.

Anh thậm chí cảm thấy nếu như bị thương có thể đổi sự gần gũi của cô, vậy cũng đáng.

"Anh thật là ngốc."

Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế.

Nhưng lại bởi vì như vậy, cô mới hiểu được anh thật quan tâm bọn mẹ con cô.

Tình nguyện mình bị thương, cũng không muốn cho mẹ con cô bị một chút tổn thương.

"Kia ngu ngốc xứng ngu ngốc có phải vừa vặn hay không đây?"

Doãn Văn Trụ cũng cười , cảm giác như thế thật tốt.

"Ừ."

Phương Thê nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi lại cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, tựa hồ lại trở về lúc ban đầu cái loại cảm giác mới vừa thích đó.

Có loại rung động của mối tình đầu.

Chỉ là cô cũng có chút may mắn, thật may là anh không thấy được bộ dáng này của cô.

"Thê Thê, anh thật hạnh phúc."

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại cô xác định rõ quan hệ

Mẹ chụt chụt cho cha(5)

"Ngu ngốc."

Phương Thê lại trả lời một tiếng, cở thể vẫn tựa vào trong ngực anh, chẳng qua rất là cẩn thận không đụng đến vết thương của anh.

"Anh nguyện ý làm kẻ ngốc cho em."

Anh nghiêng đầu, hôn lên trán của cô.

"Trụ, chờ sau khi vết thương lành, chúng mình cùng đi Pháp đi."

Phương Thê nhẹ nhàng nói: "Nước Pháp rất tốt, cũng thích hợp ở, chúng mình có thể ở đó một thời gian."

Lần này, cô phải bồi anh.

Chờ đến lúc anh nhìn thấy lần nữa, Cô muốn anh có thể nhìn thấy người đầu tiên chính là cô.

"Ừ, Thê Thê ở nơi nào, anh liền ở nơi đó."

Chỉ cần có thể ở cùng cô, đối với anh mà nói, nơi nào đều được.

"Cho nên anh phải nhanh chóng khỏe lại, em muốn anh nhìn thấy em."

Cô nói xong, cảm giác mặt của mình nóng hơn.

Nhưng mà đây chỉ là lời thật lòng của c

ô.

Cô thích anh loại cảm giác anh nhìn cô, sẽ cho mình cảm giác mình là vật trân quý nhất của anh.

"Ừ, vậy đến lúc đó em cùng đừng nói nhàm chán nghe."

Chờ anh thấy được rồi, vậy thì muốn vẫn luôn nhìn Cô, toàn thân từ trên xuống dưới, nhìn một lượt.

"Được."

Lúc Phương Thê đồng ý, hoàn toàn không nghĩ tới cái nhìn của người nào là loại nhìn đó.

"Đúng rồi, anh có cần uống chút nước không? Khát nước không? Đói không?"

Cô lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi.

Có lẽ là bởi vì động tác của cô quá lớn, đụng tới vết thương của anh, anh không khỏi thở nhẹ một tiếng.

"Thế nào? Có phải làm đau anh không?"

Phương Thê căng thẳng hỏi.

Doãn Văn Trụ lắc đầu một cái, "Không có gì, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng thật là không có thói quen."

"Vậy anh có khát nước không? Có đói bụng không?"

Phương Thê bỏ qua lời nói khiến người khác thẹn thùng, hỏi những vấn đề quan tâm khác.

Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, đột nhiên nói với vẻ ủy khuất: "Anh rất đói."

"Vậy có muốn ăn chút gì không, muốn ăn gì?"

Phương Thê nghĩ, lúc này mặc dù là rạng sáng, cũng vẫn có thể mua được đi.

Doãn Văn Trụ lại đột nhiên có chút cười cười với ý xấu nói: "Muốn ăn em."

Mẹ chụt chụt cho cha(6)

Nghĩ tới đây nhớ nhung trong ba mấy ngày trước đây bị người cắt đứt - chuyện tốt, Doãn Văn Trụ đã cảm thấy mình thật đói bụng lắm.

Dĩ nhiên này đói không phải kia đói.

Chờ sau khi Phương Thê hiểu ý của anh, lập tức đỏ mặt .

Người này thiệt là.

"Đói chết anh đi."

Cô lo lắng như vậy, anh lại còn có ý định trêu đùa.

"A, ——"

Doãn Văn Trụ muốn đứng dậy, lại thật giống như liên lụy đếnvết thương.

Phương Thê vội vàng đi tới, đỡ anh nói: "Thế nào? Anh không nằm đứng lên làm gì?"

Doãn Văn Trụ nhân cơ hội bắt được tay Phương Thê, uất ức nói: "Thê Thê em muốn anh đói chết sao, anh dĩ nhiên là đi kiếm ăn rồi."

"Anh ——"

Phương Thê bất đắc dĩ.

Đối với loại vô lại này của anh, cô vốn không có cách nào.

"Thê Thê, anh đói quá, cũng đau quá, em không thể nhẫn tâm như vậy."

Doãn Văn Trụ chỉ chỉ môi mình, "Hôn một cái được không?"

Về phần tiếp theo chuyện, về sau nữa thực hiện.

Anh sẽ toàn bộ đều nhớ kỹ.

"Anh muốn được hôn, Thê Thê hôn sau sẽ không

Doãn Văn Trụ tiếp tục đùa bỡn sự vô lại.

Phương Thê bất đắc dĩ, chỉ đành phải cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Nhưng lúc muốn đứng dậy, cổ lại bị tay anh ôm lại.

Anh bị động thành chủ động, ở trong miệng của cô tiến quân thần tốc, hôn triền miên, dường như anh rất đói bụng.

Nghĩ tới đây, mặt của Phương Thê trở nên đỏ hơn.

Cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

"Thê Thê, mặt của em làm sao lại nóng như vậy? Xấu hổ sao?"

Đợi đến trong lúc thở dốc, anh chống lên trán của Cô, có chút ý xấu hỏi.

Thê Thê của anh thật đáng yêu, như vậy cũng sẽ đỏ mặt.

"Em chỉ cảm thấy hơi nóng."

Chờ nói xong, Phương Thê lại lập tức hối hận.

Cô đây rốt cuộc nói gì.

Đúng là, người nào đó cười híp mắt nói: "Thật là muốn làm một chút chuyện khiến Thê Thê càng nóng hơn."

"Doãn Văn Trụ, anh——"

Lời nói tiếp theo của Phương Thê, lại bị nuốt vào trong nụ hôn của anh.

Đúng lúc này, một tiếng trẻ con đột nhiên vang lên.

"Anh hai, mẹ và cha đang làm gì?"

Tiểu Dạ vừa bưng kín ánh mắt của tiểu Lạc Lạc, vừa nghiêng đầu mình, gương mặt hơi ửng đỏ.

Ai biết khi tỉnh lại sẽ thấy một màn kích tình như vậy?

Mà hai người đang hôn cũng lập tức tách ra.

Phương Thê trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái, đều là anh, muốn làm chuyện như vậy, bây giờ thì tốt rồi, còn bị con của mình vừa vặn bắt lấy.

Cô đều không biết trả lời thế nào vấn đề của tiểu Lạc Lạc.

Doãn Văn Trụ giương môi, buộc vòng quanh một đường cong hoàn mỹ.

"Tiểu Lạc Lạc, cha đau đau, Mẹ chụt chụt cho cha."

Người nào đó trợn mắt nói dối.

"A, cha bị người xấu đánh bị thương, cho nên đau đau, à, mẹ chụt chụt cho cha nữa y, cho cha nhanh khỏe lại."

Tiểu Lạc Lạc nghĩ tới lúc bé bị té, mẹ cũng chụt chụt cho mình như vậy, sau đó nói chụt chụt rồi sẽ không đau.

"Mẹ, chụt chụt cho cha y." Doãn Văn Trụ chuyển hướng Phương Thê, mặt nở nụ cười mà nói.

Phương Thê đi tới, nhéo đùi anh một cái, sau đó mới ôm lấy tiểu Lạc Lạc nói: "Cha không đau, không cần chụt chụt nữa.

Trước mặt con, anh cũng thật nói được.

"Mặt của anh hai giống như quả táo."

Tiểu Lạc Lạc nói như tìm thấy được một vùng đất mới.

Vì vậy mặt của Tiểu Dạ càng đỏ hơn.

Tiểu Lạc Lạc không hiểu, nhưng Tiểu Dạ cũng có chút hiểu.

Nghe thấy lời nói của tiểu Lạc Lạc, bé không khỏi quay đầu trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái, nhưng trừng xong sau mới biết người đó căn bản không thấy.

"Anh hai cũng ngã bệnh sao? Lạc Lạc, chụt chụt cho anh hai."

Tiểu Lạc Lạc nói xong, lại tiến tới hôn lên mặt Tiểu Dạ : "Chụt chụt, hôn rồi, sẽ không đau."

"Cha cũng phải chụt chụt tiểu Lạc Lạc."

Nghĩ đến con gái mình, Doãn Văn Trụ cũng nói.

"Ừ, cũng chụt chụt cha nữa."

Vì vậy Phương Thê ôm tiểu Lạc Lạc đi tới bên giường bệnh, bé hôn lên mặt Doãn Văn Trụ, "Chụt chụt, cha cũng không đau."

Doãn Văn Trụ không khỏi đưa tay, muốn từ trong tay Phương Thê ôm qua con gái của mình.

Mẹ chụt chụt cho cha(8)

Con gái của anh rốt cuộc đáng yêu cỡ nào đây?

Thật là muốn nhìn một chút.

"Vết thương của anh?"

Phương Thê không khỏi hỏi.

Doãn Văn Trụ lắc đầu nói: "Không sao, anh sẽ cẩn thận."

Phương Thê cũng hiểu lòng anh, cho nên đem tiểu Lạc Lạc đưa đến trong ngực của anh.

Doãn Văn Trụ ôm tới, cũng ở trên mặt tiểu Lạc Lạc hôn một cái : "Ừm, Lạc Lạc thật biết nghe lời ."

Mặc dù không có chứng kiến cô ra đời, nhưng về sau nhất định phải có mặt trong quá trình con bé lớn lên.

===============

Trong lúc Doãn Văn Trụ nằm viện, căn bản đều là Phương Thê chăm sóc anh.

Tiểu Dạ ở mấy ngày sau đã về Italy, tiểu Lạc Lạc khóc suốt, bọn họ dụ dỗ thật lâu mới ngừng lại.

Cả nhà bọn họ cơ hồ đều ở bệnh viện.

Nhưng ở nơi nào thật không sao, quan trọng là người một nhà ở chung một chỗ.

Phương Thê đang gọt táo, tiểu Lạc Lạc mệt mỏi, lại ngủ trên giường kế bên rồi.

Doãn Văn Trụ đang an tĩnh tựa vào nơi đó, ánh mắt nhìn Phương Thê, dù không nhìn thấy, anh cũng có thể tưởng tượng.

Phương Thê gọt táo xong, lại cắt thành từng miếng, mới bưng tới.

"Trụ, ăn miếng táo."

Mấy ngày nay, dường như lại trở về lúc cô ở bệnh viện, chỉ là người vô lại thủy chung đều là Doãn Văn Trụ.

Lúc trước, l thừa dịp cô bất tiện khi dễ cô.

Lúc này, là mượn vết thương của mình mỗi lần ở trên người của cô đòi một chút tiện nghi.

Ví như lúc này, anh đang há to miệng : "Thê Thê, đút anh."

"Không đút, chính mình cầm."

Đây không phải là lần đầu tiên.

Lúc lần đầu, Phương Thê thật sự đút, nhưng đến cuối cùng quả táo lại đến trong miệng cô.

Đợi đến đút xong, triền miên xong, anh mới cười nói, là muốn miệng em đút cơ.

"Thê Thê, vết thương anh đau."

Người nào đó lại đang giả bộ uất ức.

"Vậy sao? Vậy hôm nay buổi tối một mình anh nghỉ ngơi thật tốt, em ngủ với Tiểu Lạc Lạc."

Phương Thê cười cười nói.

Người này mượn các loại danh nghĩa, cũng muốn cho cô chen chúc ở trên giường của anh.

Mặc dù không có làm gì, nhưng tay và miệng của người nào đó cũng không rãnh rỗi qua.

Mẹ chụt chụt cho cha(9)

Cho đến cuối cùng, hai người cũng tìm bất mãn.

Anh còn cười nói, đây là có khó khăn cùng làm, khiến Phương Thê không biết nên nói gì nữa.

" Vết thương anh không đau, tự anh ăn.Doãn Văn Trụ vội vàng trả lời.

Anh cũng không muốn một người gối đầu một mình ngủ, mặc dù có thể xem không thể ăn rất thống khổ, nhưng anh thích cô ở trong lòng anh, dạt dào như vậy.

"Ngoan!"

Phương Thê sờ sờ đầu Doãn Văn Trụ, sau đó mới đem quả táo đưa tới trước mặt anh.

"Anh ngoan như vậy, có phần thưởng gì không?"

Doãn Văn Trụ ăn quả táo, còn lấy lòng hỏi, tựa như trẻ con muốn ăn kẹo.

"Được, phần thưởng là một nụ hôn được không?"

Phương Thê cười trả lời.

"Có thật không? Thê Thê khi nào hào phóng như vậy rồi ?"

Doãn Văn Trụ cười càng thêm rực rỡ hơn.

"Em rất hẹp hòi sao? Không cần vậy."

Phương Thê xoay người muốn rời đi, nhưng bị Doãn Văn Trụ kéo tay.

"Đương nhiên là muốn, Thê Thê cho, anh cái gì đều muốn."

Coi như là thương, coi như là đau, anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Phương Thê cúi đầu, ở trên gò má anh hôn lên một nụ hôn.

Mềm mại lại cảm giác ấm áp ở trên mặt xẹt qua, làm cho lòng của Doãn Văn Trụ có chút ngứa.

"Thê Thê, em đúng là rất keo kiệ

Là anh biết cô sẽ không hôn ở trên miệng .

"Vậy sau này liền mặt cũng không hôn."

Phương Thê ngắt mặt của anh cười nói.

Được rồi, anh càng ngày càng vô lại rồi, cũng càng ngày càng đáng yêu, để cho cô không nhịn được nghĩ muốn khi dễ anh.

Lúc Bạch Hinh tiến vào, thấy chính là tình cảnh như vậy.

Hai người cũng cười, ấm áp như họa, hạnh phúc đến dường hồ toàn bộ thế giới đều chỉ còn dư lại hai người bọn họ, cũng không có người thứ ba có thể xen vào.

Doãn Văn Trụ cười như vậy, mang theo điểm vô lại, lại có chút làm nũng, cô chưa bao giờ gặp qua.

Thì ra là, anh cũng có giây phút như vậy.

Đây nên là duy thuộc của Phương Thê.

Lúc nghe thấy anh bị thương, cô ngoài lo lắng lại có chút tức giận.

Tại sao cô ta luôn một lần lại một lần để cho anh vì cô ta mà bị thương?

Nhưng khi nhìn đến chính là tình cảnh này sau, Cô đột nhiên cảm thấy mình căn bản không có tư cách tức giận.

Mẹ chụt chụt cho cha(10)

Mặc kệ thế nào, Doãn Văn Trụ cũng vui vẻ chịu đựng.

Mà cô nên đứng ở lập trường nào đây?

Vì vậy không khỏi ở đáy lòng tự giễu một p

Có lẽ cô vốn đem mình định vị sai lầm rồi, nói cho cùng, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng đến gần anh qua.

Ba năm đó, dù anh kêu Thê Thê, nhưng chưa từng có lúc như vậy.

Đột nhiên, cô tựa hồ đã hiểu ra cái gì.

Nhưng rốt cuộc là thế nào, có lẽ đã không còn quan trọng.

Trước khi đến, cô còn chưa quyết định, nhưng bây giờ cô đã có quyết định rồi.

Mình cũng nên hết hi vọng thôi.

Cô nghĩ cứ vậy rời đi, nhưng Phương Thê lại trong lúc xoay người thấy được cô.

Cô lúng túng trong chốc lát, nhưng rất nhanh cười cười nói: "Bạch Hinh, cô tới thăm trụ sao?"

Doãn Văn Trụ nói cho cô mọi chuyện, cho nên đối với Bạch Hinh, cảm giác của cô rất phức tạp.

Nhưng trong lúc này cũng không có oán hận.

Mặc kệ ra sao, trong ba năm là cô ấy bồi bên cạnh anh, chăm sóc anh ba năm.

Cô thậm chí còn có một chút ghen tỵ.

Đã bỏ lỡ, nhưng có thể lại cùng một chỗ, chính là duyên phận của hai người.

Sau này, bọn họ còn có nhiều thời gian hơn, cho nên cuối cùng cũng rất nhanh liền bình thường trở lại.

"Ừ."

Bạch Hinh đáp một tiếng, nhìn Doãn Văn Trụ trên giường một cái, lại đem tầm mắt về trên

"Thật ra mình tới chào từ biệt."

Ở chỗ này có lẽ sẽ đau lòng hơn, cô vẫn nên rời đi.

Liền đem ba năm nay xem như một giấc mộng đi, cũng có lẽ từ đầu tới đuôi cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.

"Cô và trụ nói chuyện một chút đi."

Phương Thê không nói gì, lại xoay người rời đi, đem không gian tặng cho bọn họ.

Nói chuyện cũng không lâu lắm, không bao lâu, Phương Thê chỉ thấy Bạch Hinh đi ra.

Cô ấy nói với cô một tiếng tạm biệt, sau đó rời đi.

Lúc Phương Thê trở lại phòng bệnh, cũng không có hỏi bọn họ nói cái gì.

Cô tin anh, hơn nữa cô cũng không phải loại người muốn quản người khác.

Thật ra thì nói cái gì cũng không quan trọng.

Quan trọng là, giữa bọn họ yêu nhau, lại gặp nhau ở bên nhau.

Từ nay về sau, cũng phải học đi tín nhiệm, không muốn bỏ lỡ một lần nữa.

Phương Thê và Doãn Văn Trụ tay trong tay ở nơi đó, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.

Mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng hết thảy không cần nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.