Ba tháng sau ở Paris nước Pháp.
"Thê Thê, em đang ở đâu?"
Doãn Văn Trụ đưa tay, kêu tên Phương Thê.
Phương Thê liền vội vàng tiến lên một bước, đưa tay nắm tay anh, nhẹ giọng nói: "Trụ, em ở chỗ này, đừng lo lắng, bác sĩ
nói rồi, anh khôi phục được rất tốt."
Trong khi nói chuyện, Phương Thê lại cười cười với bác sĩ Triều, ý bảo ông có thể bắt đầu.
"Ừ, anh không lo lắng, chỉ là muốn nắm tay em."
Doãn Văn Trụ trên miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Cũng không biết là thật có thể thấy không.
"Mặc kệ kết quả thế nào, em vẫn bồi ở bên cạnh anh."
Phương Thê nói lời chân thành lại kiên định.
Người cả đời này, có lẽ thực sự chỉ có một người, có thể khiến bạn bỏ ra mọi thứ.
Cho nên nếu tìm được lần nữa, vậy dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Anh nếu thật không nhìn thấy, như vậy xem cô như ánh mắt anh, thay thế anh nhìn cái thế giới này.
"Thê Thê."
Nghe vậy, Doãn Văn Trụ cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ là cảm kích gọi tên cô.
Không có gì so lời nói của cô càng tuyệt v
Coi như thật không nhìn thấy rồi, có cô ở đây, thế giới của anh vẫn sặc sỡ như cũ.
Tay hai người mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt ở nơi đó.
Bác sĩ ở phía sau từ từ lấy băng gạc quấn quanh đôi mắt ra, một vòng lại một vòng, từ từ biến thành mỏng, cho đến cuối cùng toàn bộ đều lấy ra hết.
"Mở mắt từ từ." Bác sĩ dùng tiếng Pháp nhắc nhở.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, lại nói: "Thê Thê, em đứng trước mặt anh sao?"
Anh muốn ánh nhìn đầu tiên có thể thấy cô.
"Ừ, em ở đây, anh mở mắt là có thể thấy được."
Cô nắm chặt tay anh, ý bảo sự tồn tại của cô.
Doãn Văn Trụ hít sâu một hơi, sau đó từ từ mở mắt.
Có một tia sáng rơi vào bóng tối, có chút mơ hồ,
chỉ có một đoàn bóng dáng ở trước mặt, nhưng từ từ lại thay đổi rõ ràng, cho đến cuối cùng thấy rõ mặt của Phương Thê.
Ánh sáng đã lâu không gặp, khuôn mặt tươi cười lâu nay không thấy.
Doãn Văn Trụ sửng sờ trong khoảng thời gian ngắn này, không biết nên nói gì?
Thê Thê, cùng nhau tắm (2)
"Trụ, không sao."
Phương Thê cho rằng anh vẫn không nhìn thấy mới có vẻ mặt như thế, vội vàng an ủi.
Chỉ là sau một khắc, Doãn Văn Trụ đã dng lực lôi kéo, Phương Thê liền ngã vào trong ngực của anh.
Anh tựa vào vai cô, vui vẻ nói: "Thê Thê, anh rốt cuộc lại nhìn thấy em rồi."
"Có thật không? Thật nhìn thấy không?"
Phương Thê cũng phấn khởi hỏi, ngay cả người mình ở nơi nào cũng không chú ý tới.
"Thật, Thê Thê, em trở nên xinh đẹp hơn, nhưng mà vẫn là Thê Thê của anh."
Qua ba năm, cô càng quyến rũ hơn.
Đáy lòng của anh tràn đầy kích động, lúc này anh thật hiểu rõ mất mà được lại cái loại... Vui sướng kia.
Anh từng mất đi Thê Thê của anh, nhưng lại lấy được, ánh sáng anh từng mất đi, lúc này cũng phục hồi lại rồi.
Lúc có không biết quý trọng, đợi đến mất đi mới hiểu được.
Anh là cực kỳ rõ ràng vì thể nghiệm qua.
Cho nên mặc kệ là bên nào, anh cũng sẽ càng quý trọng hơn.
"Trụ, thật tốt quá, thật sự là quá tốt rồi."
Phương Thê đưa tay ôm cổ của Doãn Văn Trụ, vui vẻ nói.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình cô nhưng thật ra cùng anh giống nhau.
Chờ đợi trong sự mong đợi và sợ hãi, chờ một kết quả này.
Nước Pháp rất xinh đẹp, nhưng cô không có thời gian thưởng thức.
Cô muốn cùng anh cùng nhau, còn có tiểu Lạc Lạc bọn họ cùng nhau nhìn cảnh một mảnh thuộc về nước lạ này.
"Ừ, có thể nhìn thấy em thật tốt quá."
Có lúc anh cảm thấy có lẽ đây chính là sự trừng phạt và anh đã thương tổn cô lúc trước.
Bây giờ cô trở về, tất cả cũng kết thúc như vậy.
"Khụ khụ, trị liệu rất thành công, kế tiếp, hai người chỉ cần chú ý chuyện tôi giao phó là được rồi."
Tiếng nói của bác sĩ cắt đứt bọn họ.
Lúc này Phương Thê mới chú ý tới cái tư thế này của bọn họ mập mờ đến cỡ nào, cô ngẩng đầu nhìn về bác sĩ, lại thấy ông
cười đến có mấy phần mập mờ.
Cô vội vã từ trong ngực Doãn Văn Trụ đứng lên, liên tiếp nói: "Cám ơn ông, thật rất cám ơn ông, bác sĩ."
"Không có gì, đây là việc tôi phải làm, hai người đã cứu vợ tôi."
Bác sĩ cười cười nói.
Thê Thê, cùng nhau tắm (3)
Sau khi tới nước Pháp, bọn họ mới biết tính tình của người bác sĩ này có chút lạ, người phải thuận mắt ông mới trị.
Chỉ là ở dưới cơ duyên xảo hợp, bọn họ đã cứu một phụ nữ có thai ngã nhào ở ven đường, bảo vệ đứa con của bọn họ.
Mà người phụ nữ có thai đó vừa vặn là vợ của bác sĩ này.
Vốn cho rằng bày tỏ cảm tạ thôi, ông lại đáp ứng trị liệu mắt cho Doãn Văn Trụ.
"Chúng tôi cũng là nhấc tay chi lao."
Phương Thê cười nói, có lẽ đây cũng là ý trời đi.
"Vậy tôi đi trước, có rãnh rỗi tới nhà tôi chơi."
Bác sĩ nói xong liền rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người Doãn Văn Trụ cùng Phương Thê.
Doãn Văn Trụ đứng dậy, đưa tay ôm Phương Thê vào lòng.
"Thê Thê, anh muốn nhìn em thật kỹ, đem phần không nhìn thấy của ba năm qua đều bù lại."
Phương Thê cười chỉ vào lồng ngực Doãn Văn Trụ : "Vậy buổi tối anh cũng không cần ngủ, có phải vẫn nhìn chằm chằm vào em không?"
"Ừ, đề nghị này không tệ, anh sẽ suy tính xem một chút."
Doãn Văn Trụ gật gật đầu nói làm như có thật.
"Ngu ngốc, anh phải chú ý nghỉ ngơi."
Cô cũng không quên chuyện bác sĩ giao phó.
"Ừ, vậy có chút chuyện, Thê Thê vậy thì em làm thay sao?"
Doãn Văn Trụ lại gần Phương Thê, hỏi mang theo vài phần mập mờ.
Phương Thê chợt nghĩ tới điều gì, lập tức đỏ mặt,
đưa tay liền đẩy Doãn Văn Trụ ra : "Anh không đứng đắn như vậy nữa, em
không để ý tới anh."
"Thê Thê, em nghĩ đi đâu rồi?"
Doãn Văn Trụ vô tội nhìn Phương Thê.
"Anh chỉ nói là một ít chuyện trong sinh hoạt, ví dụ như nấu cơm.
Phương Thê cảm thấy anh chính là cố ý, rõ ràng nói mập mờ như vậy, mới sẽ không chỉ những thứ chuyện đơn giản kia.
Sau một khắc, tiếng Doãn Văn Trụ lại vang lên.
"Thê Thê, chẳng lẽ em cho rằng chuyện ở trên giường sao? Thê Thê, em háo sắc quá, nhưng anh thích."
Doãn Văn Trụ lại đem Phương Thê kéo vào lòng, hôn một cái lên gương mặt cô cười nói.
"Hơn nữa anh thích Thê Thê nhiệt tình, cho nên Thê Thê em có thể đối với anh ——"
Lời nói tiếp theo, Doãn Văn Trụ không nói thêm gì nữa, nhưng Phương Thê cũng hiểu được anh muốn nói gì.
songngu45: khi ta xem văn án ta còn tưởng ngược nữ 9 không á, nhưng xem rùi mới bik hiểu lầm, lúc đầu ta xem ta còn hok
thích a n9 cơ mà, nhưng khúc sau thì thấy ảnh cũng tội nghiệp nên thích.
Người nọ là cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Nhưng mà nghĩ đến một lần kia, mặt của Phương Thê vẫn là nhịn không được nóng lên.
Cô không thừa nhận, khi đó chính bản thân cô, tại sao lại bị dụ dỗ, làm ra chuyện mắc cỡ như vậy.
Lần đầu tiên chủ động, Phương Thê dĩ nhiên cũng muốn một quá trình thích ứng.
Chỉ là khi đó chính anh, thật rất mê hoặc lẳng lơ.
Thì ra nam sắc cũng mê người như vậy, cho nên bị dụ hoặc a
"Thê Thê, mặt em làm sao lại đỏ như vậy? Có phải nghĩ tới điều gì không?"
Doãn Văn Trụ tiến tới bên tai Phương Thê, cơ hồ là
dán lên lỗ tai Phương Thê nhẹ nhàng nói: "Có cần anh dâng hiến mình ra,
để cho em ——"
Lần này còn chưa có nói xong, cái miệng của anh liền bị Phương Thê bưng kín.
Mặt cô đỏ bừng nhìn chằm chằm anh : "Không cho nói."
Mắt của anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cảm giác mình tựa hồ thật sự có xung động.
Mới vừa rồi rõ ràng chính là muốn trêu chọc cô, nhưng Thê Thê của anh làm sao lại đáng yêu như thế?
Căn bản là đang dụ dỗ anh a dụ dỗ anh.
Chỉ là tựa hồ từ lúc bắt đầu, Cô đối với anh mà nói chính là một sự hấp dẫn.
Anh không nhịn được duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay của cô.
Phương Thê vội vàng đem tay rụt về, nhìn chằm chằm anh nói: "Doãn Văn Trụ, anh còn như vậy em không để ý tới anh bây giờ."
Nào có người mắt vừa khỏi liền muốn làm loại chuyện đó?
Hơn nữa bây giờ là ban ngày.
Đúng rồi, còn có tiểu Lạc Lạc.
"Không muốn nhìn con gái anh sao?"
Vì vậy cô vội vã dời đi đề tài.
Cô cảm thấy tiếp tục như vậy nữa, mình khẳng định sau đó rất nguy hiểm, có lẽ thật lại bị lừa đến trên giường đi.
"Ừ, dĩ nhiên muốn nhìn, chỉ là tiểu Lạc Lạc không phải ngủ rồi sao?"
Doãn Văn Trụ từ phía sau ôm Phương Thê, đầu tựa vào trên vai của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Để cho anh đoán một chút, con gái của
chúng mình giống ai đây?"
"Đáng yêu như vậy, có phải giống Thê Thê anh không?"
Trong khi nói chuyện, anh lại hôn lên mặt Cô một cái.
"Đều giống nhau. Con bé cũng nhanh tỉnh dậy, chúng mình đi nhìn nó có được không?"
Cô cảm thấy tựa hồ không khí quanh mình cũng tản mát ra một loại hơi thở mập mờ.
Thê Thê, cùng nhau tắm (5)
"Ừ, được rồi."
Doãn Văn Trụ ở sau lưng Phương Thê cười đến rực rỡ.
Vậy lần này trước hết thả qua cô đi, bọn họ còn nhiều thời gian.
Hơn nữa anh cũng thật rất muốn xem con gái của hai người.
Trong khoảng thời gian sống chung này, con bé đã rất gần gũi anh.
Nghe tiếng trẻ con của bé gọi một tiếng cha, anh sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, thật tự hào.
Hai người nắm tay đi tới phòng của tiểu Lạc Lạc.
Tiểu Lạc Lạc cũng vừa vặn tỉnh lại, đang đưa tay vuốt mắt, một dáng vẻ đáng yêu.
Đầu tóc ngắn như cây nấm, hai mắt thật to, lông mi
thậti, miệng nhỏ xinh xắn, mặc áo ngủ đáng yêu, đây chính là con gái của anh, thật là có chút giống búp bê.
Anh rốt cuộc thấy con bé.
Doãn Văn Trụ không khỏi tiến lên một bước, đi tới
bên giường tiểu Lạc Lạc, đưa tay bế bé ra ngoài, ở khuôn mặt nhỏ nhắn
của con bé hôn lên một hớp.
"Cha, mẹ."
Lạc Lạc cũng hôn trên mặt Doãn Văn Trụ một cái, đôi tay ôm cổ của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, trên người còn mang theo mùi sữa.
" Lạc Lạc của cha thật ngoan."
Anh đem tiểu Lạc Lạc giơ lên, xoay một vòng, lại lần nữa ôm vào lòng, đi tới bên cạnh Phương Thê.
"Thê Thê, buổi chiều chúng mình mang tiểu Lạc Lạc đi chơi đi."
Lúc này anh rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.
Người phụ nữ anh yêu, con gái của bọn bọ đều ở bên cạnh, không lúc nào so với bây giờ hạnh phúc hơn.
"Ừ."
Bị khuôn mặt tươi cười của hai cha con lây nhiễm, Phương Thê cũng cười .
Ba khuôn mặt tươi cười, một khung ảnh ấm áp.
================
Lúc xế chiều, ba người bọn họ đi trên đường phố Paris.
Vốn là người phương Đông, bộ dáng lại cực kỳ xuất sắc, cho nên trở thành tiêu điểm
Paris vốn chính là kinh đô hoa lệ, SUNSHINE ở nước Pháp cũng có một thương hiệu riêng, hơn nữa còn nổi tiếng hơn trong nước.
Cho nên một đường đi thẳng, lại có người cũng nhận ra Phương Thê.
Mấy cô gái nước Pháp vây quanh Phương Thê, dùng tiếng anh cùng cô trao đổi.
"Shine, đó là chồng và con gái của cô sao?" Có người tò mò hỏi.
Thê Thê, cùng nhau tắm (6)
Phương Thê liếc mắt nhìn người ở chỗ không xa, cười gật đầu : "Ừ."
Đây chính là Sunshine của cô, ánh sáng hạnh phúc của cô.
"Mình nghĩ mình hiểu ý nghĩa của tên thương hiệu này rồi, rất hạnh phúc, rất tốt đẹp."
Theo ánh mắt của cô nhìn lại, có người cười nói.
"Ừ, tôi cũng vậy hi vọng tất cả người mặc trang phục của tôi cũng có thể tìm được Sunshine thuộc riêng mình."
Đây cũng là hy vọng lúc cô lấy tên này.
"Ừ, vậy thì không quấy rầy gia đình cô nữa."
Mấy cô gái nhìn Doãn Văn Trụ bên kia một chút, sau đó vừa cười rời đi.
Họ trước khi đi, Phương Thê cũng liên tục cảm tạ họ ủng hộ cô.
Đối với người thiết kế mà nói, có người ủng hộ, đó chính là thu hoạch lớn nhất.
Đợi người đi hết, Doãn Văn Trụ mới ôm đi tới, nói có mấy phần ghen ghét: "Thê Thê rất được chào đón, anh thật đáng thương."
Tâm tình Phương Thê rất tốt, nhón chân lên hôn lên gò má anh một cái.
"Em sẽ không làm như vậy với người khác."
Có lúc nhìn anh như một đứa trẻ con, cô cảm thấy thật đáng yêu.
Đây là vẻ mặt ở trước mặt cô anh mới lộ ra, có lẽ đây chính là một cái tôi khác núp ở trong thân thể của chính mình.
Doãn Văn Trụ cũng nghiêng đầu ở trên mặt Phương Thê hôn một cái : "Anh cũng vậy sẽ không đối với người khác làm như vậy,
anh là dành riêng cho Thê Thê."
Lúc trước tuổi trẻ khí thịnh, đã từng hoa tâm qua,
nhưng bây giờ mới hiểu được thật sự yêu một người, như vậy đáy mắt sẽ
không có bóng dáng của người khác nữa.
Lúc trước sở dĩ còn có thể nhìn đến người khác, có lẽ là bởi vì yêu không đủ.
Nhớ tới Hạ Sơ, Doãn Văn Trụ lại có chút cảm khái.
Bởi vì cô ta, anh từng làm sai rất nhiều việc.
Nhưng nghĩ tới cô ta thiếu chút nữa hại Thê Thê, anh đã cảm thấy mình cũng không thiếu cô ta cái gì.
Anh nghĩ, về chuyện này, chắc Phương Thê còn không biết.
Nhưng anh cũng sẽ không nhắc tới.
Kỳ thật chuyện trước kia đều không quan trọng rồi.
"Cha, mẹ, Lạc Lạc cũng hôn nhẹ."
Tiểu Lạc Lạc cũng không cam chịu yếu thế, đem mặt đưa tới bọn họ nói.
Phương Thê và Doãn Văn Trụ một người một mặt, ở hai bên má con bé hôn một cái.
Cả nhà bọn họ liền đi dạo như vậy, cũng không có
mục tiêu cụ thể, thật ra thì chỉ cần mọi người ở chung một chỗ, làm cái
gì đều sẽ cảm giác rất hạnh phúc.
Bọn họ còn chụp hình, đây là bức ảnh thứ nhất của gia đình họ.
Vì vậy ba sợi dây chuyền giống nhau, đặt tấm hình ở bên trong, đeo trên cổ.
Đây là minh chứng hạnh phúc của bọn họ.
Đi dạo một buổi chiều, sau đó lại ăn cơm tối ở ngoài rồi mới về khách sạn.
Lúc về, tiểu Lạc Lạc đã ngủ rồi.
Doãn Văn Trụ cẩn thận từng li từng tí đem tiểu Lạc Lạc ôm đến trên giường, lúc này mới lặng lẽ ra ngoài.
Chờ trở lại gian phòng của mình, Phương Thê trên tay đang cầm áo ngủ, thấy anh đi vào liền hỏi: "Trụ, anh đi tắm trước đi?"
Doãn Văn Trụ kéo Phương Thê qua, cười nói: "Thê Thê, cùng nhau tắm đi."
Phương Thê trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh vào phòng tắm : "Anh đi tắm trước."
Đợi đến trở lại bên giường, mới biết mình quên đem áo ngủ
Vì vậy lại đem áo ngủ đi tới cửa phòng tắm gõ một cái nói: "Trụ, áo ngủ nè."
"Thê Thê, anh đau lòng."
Cửa phòng tắm kéo ra chút, Doãn Văn Trụ lộ ra một
cái đầu : "Anh còn tưởng rằng em thay đổi chủ ý đi theo anh cùng nhau
tắm chứ."
Phương Thê cầm quần áo nhét vào trên tay anh, nói: "Anh mau tắm đi."
Nói xong xoay người tránh ra, nhưng ngang hông lại đột nhiên căng thẳng, sau một khắc, người đã tiến đụng vào một lồng ngực.
"Thê Thê, anh vẫn là cảm thấy hai người cùng nhau tắm mới tốt."
Anh khẽ cắn vành tai Phương Thê, trong giọng nói tràn đầy mập mờ.
"Sẽ để cho em làm chuyện em mới vừa rồi nghĩ được không? Để cho em đối với anh —— muốn —— làm —— gì —— thì —— làm"
Phương Thê nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, vừa giận vừa hờn.
"Doãn Văn Trụ, anh đứng đắn một chút."
Cái gì muốn làm gì thì làm, nói xong cô tựa như rất tò mò.
Được rồi, thật ra thì cũng thật sự có điểm mong đợi.
Cùng người trong lòng đã làm loại chuyện đó thật ra thì cũng không coi là ghét, chẳng qua là anh mỗi lần anh đều nói rõ như vậy, đều khiến người cảm thấy xấu hổ.
"Thê Thê không thích(8)
Anh xoay người cô lại, để cho cô đối mặt anh, nâng lên cằm của cô, cố ý cười mấy phần quỷ dị.
"Vậy thì thay đổi vị trí, anh đối với em muốn làm gì thì làm đi."
"Được không?"
Anh tiếp cận tới đây, ở trên môi của cô hôn một cái.
"Thê Thê, tới, vì báo đáp mấy ngày này em đều chăm sóc cho anh, anh giúp em tắm đi."
Cũng không đợi Phương Thê đáp ứng, tay của anh liền bắt đầu cởi quần áo cô ra.
Hơn nữa cởi cực kỳ nhanh chóng, rất nhanh, trên người Phương Thê cũng chỉ còn lại có đồ lót.
Phương Thê cúi đầu, gương mặt hơi ửng đỏ.
Mặc dù không phải là lần đầu, nhưng lần cuối đã là
ba năm trước đây rồi, mà sau khi đến nước Pháp mấy lần kia, đều là ở
trong tối, cô cũng không có nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh.
Cho nên lúc này, ánh mắt của cô có chút không biết nên nhìn đi nơi nào.
"Thê Thê, chúng mình con đều đã có, cũng coi là vợ chồng già rồi, có gì phải xấu hổ?"
Doãn Văn Trụ ôm lấy Phương Thê, đi vào bên trong.
"Người nào với anh vợ chồng già rồi. A ——"
Phương Thê giọng điệu cứng rắn nói, liền phát hiện áo lót phía trên đã bị người cởi ra, còn thuận tay nhét vào sau lưng.
"Anh chính là rất muốn toàn bộ người em ghi tạc đáy lòng, một chút cũng không muốn bỏ qu
Anh đặt cô ở trong bồn tắm, mình cũng bò vào, ngồi ở phía sau cô.
"Thê Thê không muốn nhớ mọi thứ của anh sao?"
Anh khẽ liếm lấy gáy cô, mang theo hấp dẫn, tay ở
lúc này thoa sữa tắm lên, chà xát nổi lên bong bóng, bắt đầu thoa lên
người Phương Thê.
Tay lướt qua xương quai xanh cô, đến trước ngực nơi mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp.
Trong miệng còn nói lời nói hấp dẫn: "Muốn rửa sạch sẽ mới được."
"Em tự tắm."
Như vậy quá lúng túng, hơn nữa cũng quá tà ác rồi.
"Không được, anh nói rồi phải báo đáp Thê Thê ."
Trong khi nói chuyện, tay còn cố ý vê lại.
"Doãn Văn Trụ."
Phương Thê thở nhẹ một tiếng, quay đầu đi trừng anh, cũng là đối mặt nụ cười sáng lạn của anh.
Người nọ là cố ý.
"Em không cần anh báo đáp được không."
Có lẽ bởi vì chú ý duyên cớ, Phương Thê cảm thấy mình bây giờ đặc biệt nhạy cảm.
Thê Thê, cùng nhau tắm (9)
"Không được, anh có ân phải trả."
Anh vừa nói chuyện, tay cũng là từ phía trên từ từ trượt xuống
"Anh cũng sẽ giúp Thê Thê toàn bộ rửa sạch sẽ ."
Phương Thê bắt được tay Doãn Văn Trụ hướng xuống, nói có chút cầu khẩn: "Trụ, em tự tắm."
Như vậy cảm giác quá quái rồi.
Anh khẽ cắn một chút vành tai cô xem như trừng phạt : "Không được."
Động tác trên tay không ngừng lại.
Phương Thê muốn ngăn cản, cũng không thể ra sức, dù ở Italy trở nên mạnh hơn, nhưng vẫn không ngăn cản được anh.
Cũng có lẽ bởi vì là anh, cho nên không xuống tay được.
Vì vậy cuối cùng, Phương Thê mặc cho Doãn Văn Trụ
tẩy được sạch bóng, cũng thuận tiện tẩy được một chút hơi sức cũng không có rồi.
Sau đó nữa, từ phòng tắm đến trên giường.
Đêm đã khuya, nhưng người khác còn là vô tâm ngủ.
Anh chống thân thể nhìn người phía dưới, ánh mắt
lưu chuyển, từ trên mặt đi xuống, mãi cho đến dưới chân, tựa hồ thật
muốn đem mọi thứ của cô cũng khắc ở trong đầu mình.
"Thê Thê, anh yêu em."
Anh cúi người, ở bên tai cô nói lời dịu dàng.
Bởi vì yêu, cho nên không thể không có cô.
Bởi vì yêu, cho nên làm thế nào cũng muốn không đủ cô.
Cũng bởi vì yêu, liền muốn cả đời cũng ôm lấy Cô như vậy, cùng nhau răng long đầu bạc, cùng nhhiên Trường Địa Cửu.
Phương Thê cố hết sức mở mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng : "Em cũng thế."
Không có gì không tốt thừa nhận.
Nụ hôn của anh lần nữa rơi vào trên môi của cô, nhẹ nhàng, lần lượt, nhưng từ từ lại trở nên kịch liệt .
Phương Thê đưa tay chống lại lồng ngực của anh : "Trụ, em mệt mỏi."
Mới vừa rồi trong phòng tắm, anh cũng đã ——
Cô thật sự có chút mệt mỏi.
"Thê Thê, nhưng ban đêm mới vừa bắt đầu thôi."
Nhìn cô cái bộ dáng này, anh thế nào cũng trầm tĩnh không được.
Thời gian ba năm, khuyết thiếu ba năm, lúc này, anh chỉ muốn có được cô.
Nụ hôn liền trực tiếp rơi vào trên mặt cô, trên
người cô, anh nghĩ muốn hôn khắp toàn thân của cô, nhớ từng ánh mắt cô,
mỗi một tiếng, mỗi một phần xinh đẹp.
Muốn nhớ mọi thứ của cô.
Thê Thê, cùng nhau tắm (10)
Phương Thê chỉ cảm thấy môi của anh nóng quá, tay cũng nóng, ngay tiếp theo cô cũng trở nên nóng hổi.
Muốn ngăn cản, đã hữu tâm vô lực.
Đến cuối cùng cũng mặc tâm ý của mình, thật đúng là bị anh muốn làm gì thì làm.
Một đêm xuân tiêu, cả đêm t
Trong lúc ngủ mơ, Phương Thê chỉ cảm thấy bên tai ngứa một chút, trên người cũng ngứa một chút.
Cô từ trong giấc mộng tỉnh lại, lúc này mới phát
giác có người đang hôn lỗ tai của cô, tay cũng không an phận ở trên
người cô dao động .
Người này ——
Tối hôm qua cũng nhiều lần như vậy rồi, sáng nay lại vẫn ——
Cô đều mệt mỏi một chút hơi sức cũng không có rồi.
"Doãn Văn Trụ."
Phương Thê không khỏi quát lên.
Cô là tuyệt đối tuyệt đối không muốn một lần nữa, Cô bây giờ cả người đều đau nhức, ngay cả hơi sức bò dậy cũng không có.
"Thê Thê, em đã tỉnh?"
Doãn Văn Trụ vui vẻ kêu lên, một chút cũng không có chú ý tới giọng điệu không vui của người nào đó.
"Tay của anh an phận một chút cho em."
Phương Thê bắt được tay của anh nói.
Lần này, Doãn Văn Trụ cũng khéo léo, chẳng qua là từ phía sau lưng đưa tay ôm cô.
"Thê Thê, chờ chúng mình sau khi trở về, gả cho ta đi."
Anh đã không kịp chờ đợi muốn vĩnh viễn cùng cô ở chung một chỗ.
Phương Thê tự nhiên cũng biết ý của anh, thật ra
thì trong lúc cầu hôn đến cỡ nào lãng mạn, nhưng bây giờ cô đang tức
giận, cho nên mới không đồng ý
Vì vậy hừ hừ nói: "Gả cho anh? Tốt, trước thử 77 ngày."
Thật ra thì cũng không có cố ý đi nhớ, chẳng qua là chờ lúc nói đi ra mới biết mình cũng không quên.
Hôn nhân lần đầu tiên của bọn họ, không có cầu hôn, cũng không có hôn lễ, chỉ là một hợp đồng, thời gian là 77 ngày.
Mặc dù cuối cùng cũng hiểu chân tướng sự tình, nhưng đáy lòng cuối cùng có chút tiếc nuối.
Doãn Văn Trụ ngẩn ra, đáy lòng cũng theo đó mà đau lòng.
Anh cũng nhớ, nhớ hôn nhân của bọn họ vừa lúc duy trì 77 ngày.
Lần đầu tiên, anh chưa cho cô một hôn lễ, một danh phận, lần này cầu hôn lại cũng tùy ý như thế.
Cô tức giận cũng là phải.
"Được, vậy chờ qua thời gian thử việc, em phải thuê đó."
Cho nên không sao, anh sẽ tăng gấp bội cố gắng, sau đó lần nữa cho cô một màn cầu hôn hoàn mỹ, một hôn lễ hoàn mỹ.