Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 73: Chương 73: Đắm chìm trong bể tình yêu




Thẩm Viên Dung cựa mình, cả người khẽ run lên vì lạnh, cô cố nép sát vào đâu đó tìm hơi ấm, đầu đau như búa bổ. Chợt cô nhận ra điều gì đó, hai mắt cô mở to, ngẩng đầu dậy nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh.

Một tiếng sét như đánh giáng vào đầu cô, kí ức như thước phim màu tua chậm lại vào thời điểm đêm hôm qua, khi Phong Kiện Lôi hôn lên môi cô. Thẩm Viên Dung bối rối lật chăn ra, nhìn thấy hai thân thể không một mảnh vải nào vẫn còn cuốn lấy nhau, thậm chí chân của cô còn cuốn vào chân anh. Điên rồi, điên thật rồi! Da đầu Thẩm Viên Dung tê rần, nghĩ đến lần đầu của mình ấy vậy lại ngang nhiên trao cho tên cầm thú này, thực sự không đời nào chấp nhận nổi.

Thẩm Viên Dung nhìn quần áo rải rác dưới nền, người đàn ông bên cạnh vẫn ngủ say sưa như không có chuyện gì mà bực tức lại dâng lên trong lòng. Cô bắt lấy cánh tay Phong Kiện Lôi cắn một cái.

“Aaaaa!!!!”

Tiếng kêu thấu trời xanh của Phong Kiện Lôi vang lên, anh nhìn Thẩm Viên Dung vẫn còn chưa chịu buông ra vội nắm lấy chăn mà la hét.

“Em bị sao vậy hả? Mới vừa sáng ra sao dưng lại cắn anh?”

“Anh ngủ say quá nhỉ? Tối qua làm được loại chuyện này bây giờ còn ngủ được, cái tên bại hoại này.”

Phong Kiện Lôi đến bây giờ mới để ý kĩ mọi chuyện, Thẩm Viên Dung nằm cạnh anh, cũng không phải chỗ đàng hoàng gì mà là sofa, điều quan trọng hơn là quần áo hai người vung vãi dưới sàn còn anh và cô lại không có một tí vải nào trên người. Trời đất ơi Phong Kiện Lôi anh đúng là loại cầm thú rồi, uống say liền đè con người ta ra ăn, thực sự là không chấp nhận được.

“Anh… Tối qua… anh xin lỗi.”

“Hừ, ăn người ta xong lại xin lỗi, Phong Kiện Lôi, anh đáng chết.”

Cũng không phải lần đầu Phong Kiện Lôi trải qua loại quan hệ tình một đêm này, ấy nhưng lần này anh lại cảm thấy thật sự khẩn trương, xen lẫn vào đó là cảm giác có lỗi lan tràn. Chết tiệt, sao lại có thể như thế này…?

Thẩm Viên Dung nhìn trinh bạch của mình gìn giữ bao nhiêu năm qua cuối cùng vì hơi men say mà trót trao cho tên hỗn đãn này bỗng thấy cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc nữa cả. Cô cũng thấy mình thật ngốc, ấy vậy mà lại đưa người đàn ông này về nhà, để rồi như thịt nằm trên đĩa, tuỳ ý để anh ăn sạch.

“Anh thực sự xin lỗi về chuyện tối qua…”

“Dù sao cũng qua rồi, anh xin lỗi cũng đâu được gì.”

“Là anh có lỗi, thực sự xin lỗi em.”

Phong Kiện Lôi nhặt quần tây dưới sàn nhà lên, xoay lưng đi chỗ khác rồi nhanh chóng mặc vào. Anh lấy chăn cuộn người Thẩm Viên Dung lại rồi bế ngang cô như một cuộn sushi. Thẩm Viên Dung bất ngờ, cô theo quán tính đưa hai tay ôm lấy cổ anh vì sợ ngã, nào ngờ dưới góc nhìn của Phong Kiện Lôi, cảnh xuân lại một lần nữa rộng mở. Thẩm Viên Dung vội dùng tay túm lại phần chăn trước ngực, Phong Kiện Lôi cũng ngó đi chỗ khác, dời sự chú ý khỏi đôi núi tuyết căng tròn kia.

“Anh… anh làm cái gì đó?”

“Ôm em vào trong phòng, trong đó em lấy quần áo của anh rồi tắm rửa đi. Anh sẽ chuẩn bị quần áo cho em sau.”

Thẩm Viên Dung ngoan ngoãn nằm trong lòng Phong Kiện Lôi, biểu tình không rõ, thực ra thì cô cũng chỉ xem là ngoài ý muốn, bởi vì cô có men say nên mới cùng anh làm loạn. Ấy nhưng nhìn cách Phong Kiện Lôi chăm sóc cho cô, Thẩm Viên Dung lại cảm thấy phần nào được an ủi.

Phong Kiện Lôi đặt cô lên giường, vẫn rất tôn trọng vội xoay người đi ngay, Thẩm Viên Dung cắn môi gọi anh lại.

“Phong Kiện Lôi!”

“Sao thế?”

“Tối qua…”

“Hửm?”

“Không có gì, tối qua cũng là lỗi của em, hại anh uống say như vậy còn phát sinh thêm phiền phức này.”

“Là lỗi của anh mà, để em chịu thiệt rồi.”

“Thực ra không thiệt mà.”

Thẩm Viên Dung lí nhí nói, đôi gò má đỏ ửng. Thực ra cô không thấy việc này thiệt thòi gì cả, ngược lại trải qua một đêm như vậy với Phong Kiện Lôi, cô càng mở lòng với người đàn ông này hơn.

“Anh xin lỗi, nhưng em thực sự xinh đẹp. Thẩm Viên Dung, anh không khống chế được mình, là lỗi của anh.”

Thẩm Viên Dung không biết suy nghĩ gì, cô lại rướn người hôn lên môi Phong Kiện Lôi, lại học đâu ra cách thè lưỡi ra liếm liếm lấy môi anh. Phong Kiện Lôi lại ngớ người, nhưng ăn được một lần, lần hai chắc chắn sẽ còn thèm muốn. Kí ức tối qua lặp lại, Phong Kiện Lôi đè Thẩm Viên Dung nằm xuống giường, biến nụ hôn e dè thành nụ hôn nhuốm màu dục vọng.

“Em có biết là em đang thử thách anh không?”

“Thử thách cái gì?”

“Dùng xăng dập lửa.”

“Em là xăng sao?”

“Em nghĩ sao?”

“Vậy anh dập lửa đi.”

“Dập lửa lần này anh sợ anh sẽ không ngăn nổi mình mất.”

“Tại sao?”

“Bởi sẽ không thoát được em.”

Không còn hơi men nào vướng lại, cả hai hoàn toàn tỉnh táo, cuốn lấy nhau trên chiếc giường rộng lớn. Phong Kiện Lôi lật lớp chăn ra, ôm lấy thân thể không một mảnh vải nào của Thẩm Viên Dung, lại từ từ tiếp tục. Anh cũng không nghĩ mình sa ngã đến mức này, nhưng lần này anh muốn nghe trái tim mình mách bảo, anh muốn cô gái này.

An Dụ Vân đến công ty, cô nhìn trên bàn đặt một bó hoa hồng lớn, không khỏi thắc mắc. Chắc chắn hoa hồng này không phải của cô đâu, bởi Lương Di Tâm biết cô cùng với Lãnh Dật Hiên đang yêu đương, chắc chắn sẽ từ chối quà của người khác, vậy cái này là của Lương Di Tâm?

Không nén nổi tò mò, An Dụ Vân nhìn tấm thiệp nhỏ trên bó hoa, lật ra xem xét. Chà! Không ngờ được lại nhìn thấy tên Dương Lâm kí ở đây. Mới đây thôi mà Dương Lâm đã tấn công Lương Di Tâm rồi, An Dụ Vân cảm thấy người ở giữa như cô còn không biết được hết hai cái người này nữa.

“Em đến rồi sao?”

“Vâng chị.”

“Có một vài quảng cáo chị mới xem xét để đấy, em xem xem cái nào ổn chị sẽ nhận cho em.”

“Vâng lát nữa em sẽ xem.”

“Sắp tới là lễ trao giải phim truyền hình đấy, đạo diễn Phùng vừa liên hệ với chị, đoàn làm phim hôm đấy sẽ cùng đến, chị nhận lời rồi, em cũng chuẩn bị dần nha.”

“Cái này chị không phải lo đâu, có cái khác đáng chú ý hơn nữa kìa.”

“Cái gì?”

An Dụ Vân gật gật đầu, sau đó chống cằm nhìn Lương Di Tâm chằm chằm. Lương Di Tâm chột dạ nhìn An Dụ Vân, nhìn bó hoa trên bàn cũng đoán được là An Dụ Vân biết chuyện rồi.

“E hèm, chị mau mau khai ra với em đi nào.”

“Khai cái gì cơ? Em nói cái gì vậy?”

“Mau khai ra ai là chủ nhân bó hoa trên bàn đi nào.”

“Không có ai cả, chị thấy đẹp nên mua về thôi.”

“Chị mua hay Dương Lâm mua?”

Lương Di Tâm biết kiểu gì cũng không giấu được An Dụ Vân đâu, haiz, thôi thì cũng không phải chỗ xa lạ, Dương Lâm với An Dụ Vân bây giờ đang sống chung một chỗ, sớm muộn An Dụ Vân cũng biết thôi, không giấu diếm nổi đâu nên Lương Di Tâm đành khai thật luôn vậy.

“Chị và Dương Lâm đang quen nhau.”

“Thật sao? Từ bao giờ vậy? Em không biết gì cả.”

“Mới đây thôi, thực ra cũng nói chuyện với nhau lâu rồi nhưng mới đây chị mới đồng ý.”

“Vậy mà cả hai người đều giấu em! Thật không chịu được!”

“Thôi nào, chị chỉ muốn chắc chắn hơn thì mới nói thôi. Dẫu sao thì Dương Lâm thua chị tận ba tuổi, chị cũng hơi sợ chưa dám mở lòng.”

“Vậy bây giờ chị chắc chắn chưa?”

“Tiểu Vân, ngày thường mọi việc Lãnh thiếu giao đều là Dương Lâm làm cả sao?”

“Ừm, hình như là vậy.”

“Chị nghĩ Dương Lâm ít nhiều sẽ giống Lãnh thiếu, cực kì ga lăng, biết quan tâm, chăm sóc.”

“Vậy nên chị đã đổ người ta rồi đúng không hả?”

“Ừm.”

An Dụ Vân cảm thấy xung quanh cô tất cả mọi người đều đang đắm chìm vào trong bể tình yêu hường phấn lấp lánh tim bay, thật vui biết bao. Ngẫm lại thì Dương Lâm ấy vậy mà im lặng dẫn quân ra trận thắng lợi mà không một ai hay biết gì thật là đáng nể mà.

Lương Di Tâm cũng tâm sự với An Dụ Vân thêm đủ thứ điều, hỏi han thêm về Dương Lâm. Ngẫm lại thì Lương Di Tâm đầu ba mươi vẫn chưa mảnh tình nào vắt vai lại sa lưới tình của phi công trẻ thật đúng là chuyện tốt nhưng hơi khó tin. An Dụ Vân lại cảm thấy rất vui, là người nhà cả, như vậy chẳng phải rất tốt sao?

Ở chỗ Dương Lâm, mọi chuyện lại khác, anh đem tài liệu đặt lên bàn Lãnh Dật Hiên, khuôn mặt nghiêm trọng.

“Lãnh thiếu, đây là toàn bộ tài liệu mà tôi đã điều tra được dưới sự giúp đỡ của chủ tịch Phong về chuyện của Trần gia và An gia.”

“Có chắc là toàn bộ chứ?”

“Tôi nghĩ chỉ cần bấy nhiêu đã đủ rồi.”

Lãnh Dật Hiên xem lướt qua rồi cũng hiểu đại khái, hoá ra đúng như Phong lão gia - Phong Kiện nói, Trần gia chắc chắn có làm ăn phi pháp và An gia lụi bại tất cả là do Trần gia. Hắn xếp tập tài liệu lại đặt sang một bên, biểu tình ngưng trọng.

“Ngài định sẽ giải quyết như thế nào?”

“Chưa biết nữa.”

“An tiểu thư chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”

“Tôi biết, chính vì vậy tôi mới do dự.”

Đúng là tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lãnh Dật Hiên có trong tay toàn bộ chứng cứ phi pháp, minh oan cho An Khuê nhưng vẫn là không thể tuỳ tiện tung ra. Hắn suy nghĩ mãi, không biết dùng cách nào để An Dụ Vân chịu ít thương tổn nhất, một bên là người thân ruột thịt, một bên cô xem như gia đình thứ hai, Lãnh Dật Hiên càng nghĩ càng cảm thấy rối ren…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.