Phong Kiện Lôi đi nhảy rồi, An Dụ Vân chỉ biết bưng ly rượu đứng một mình, nhìn cái tên ấy xem, lần này vớ phải cô em xinh đẹp liền hí hửng quên cả bạn bè.
“Tiểu thư, cô đi theo tôi, Lãnh thiếu gọi cô.”
Dương Lâm nói nhỏ với An Dụ Vân sau đó quan sát xem không ai chú ý đưa cô vào trong cánh gà. Lãnh Dật Hiên đang ở đó, vừa thấy An Dụ Vân liền níu cô xuống ngồi lên đùi hắn.
“Anh cẩn thận có ai nhìn thấy đó.”
“Sẽ không ai nhìn thấy đâu.”
Lãnh Dật Hiên rúc đầu vào hõm vai của An Dụ Vân, im lặng không nói gì, cô cũng ôm lấy hắn, khẽ vỗ về.
“Vừa nãy anh ở trên khán đài thật điển trai, đúng là bạn trai của em.”
“Đẹp trai như thế nào cũng chẳng có em đứng cạnh, cũng không quan trọng.”
“Hiện tại chưa thể cùng anh đứng đấy, nhưng cũng có thể dõi theo anh mà.”
“Tiểu Vân, anh chỉ quan tâm em mà thôi.”
Lãnh Dật Hiên lại bá đạo giữ lấy gáy cô mà hôn, hắn mặc kệ vũ hội ở bên ngoài, cách một tấm rèm sân khấu ôm cô hôn chẳng màng đến thế sự. An Dụ Vân không từ chối, cô chỉ thuận nước đẩy thuyền, mặc kệ Lãnh Dật Hiên bá đạo cắn mút môi cô cực kì mãnh liệt.
“Anh… anh sao vậy?”
“Thật sự muốn cùng em khiêu vũ.”
“Đợi em nhé, khi em đủ xứng đáng đi bên cạnh anh.”
“Anh đợi em. Anh yêu em.”
Rất nhiều ngổn ngang trong lòng được làm dịu lại bởi câu hứa hẹn dịu dàng của An Dụ Vân, cô tin hắn, tin hắn sẽ đợi cô, tin rằng hắn yêu cô. Và cô cũng vậy, cũng yêu hắn…
Bên này thâm tình ướt át, bên Phong Kiện Lôi lại là một hoàn cảnh oái ăm. Thẩm Viên Dung không thích anh, khiêu vũ với anh thì cố tình sai nhịp dẫm lên chân anh. Hừ, ai bảo Phong Kiện Lôi cứ lông bông, ở Lãnh thị còn lừa nhân viên mới như cô nữa, không thích là phải.
“Này, cô em có biết khiêu vũ không đấy?”
“Anh mới là người có biết khiêu vũ không đấy?”
“Tôi học khiêu vũ từ nhỏ, như thế nào mà không biết?”
“Hừ, xúi quẩy mới gặp phải anh.”
Phong Kiện Lôi đỡ trán, lần đầu tiên có một nữ nhân dám trước mặt anh chẳng cho anh chút mặt mũi nào cả. Này! Dù sao thì anh đây cũng là bạn thân chí cốt của chủ tịch Lãnh thị, bộ cô bé này muốn mất việc hay sao còn dám đắc tội anh?
“Sao lại có thành kiến với tôi thế? Tôi làm gì em đâu nào?”
“Nhưng anh cứ lừa tôi, anh lần nào cũng lừa tôi hại tôi tin rồi lo.”
“Cô bé, tôi đang dạy em bài học đầu đời đấy, sống ở môi trường cạnh tranh cao như Lãnh thị thì tốt hơn hết bỏ cái thói tin người đó đi.”
“Đừng có giả bộ tử tế.”
Thẩm Viên Dung bĩu môi, cố tình nhảy hụt một nhịp, nào ngờ nhấn chân quá đà làm cô hụt hẳn xuống, cả người bám vào Phong Kiện Lôi. Phong Kiện Lôi cũng cuống cuồng ôm eo cô, vì chịu lực bất ngờ, theo quán tính cũng bị khuỵ chân xuống, khuôn mặt bất ngờ áp sát Thẩm Viên Dung, một phen thật là hú vía.
Tự dưng bị rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, chứng kiến khuôn mặt điển trai như tượng tạc của Phong Kiện Lôi ngay sát không khỏi khiến Thẩm Viên Dung mặt đỏ tai hồng. Cô cũng là thiếu nữ mới lớn thôi, tiếp xúc gần với nam nhân như vậy không khỏi khiến cho con nai trong lòng cô được dịp chạy loạn.
“Anh… Xin lỗi.”
Thẩm Viên Dung vội đứng thẳng người, cố xua đi những cảm giác khác lạ trong lòng, vẫn tiếp tục cùng Phong Kiện Lôi nhảy tiếp. Ôi trời trống ngực cô sao lại đánh vừa nhanh vừa to, như vậy Phong Kiện Lôi có nghe thấy không vậy?
“Em thấy chưa? Lại chê tôi không biết nhảy đi.”
“Xin lỗi, được chưa? Anh cứ bắt bẻ người ta như vậy, nhỏ nhen thế bộ sống tốt lắm sao?”
“Mặt em đỏ cả lên rồi kìa.”
Thẩm Viên Dung thẹn quá hoá giận, cô phụng phịu quyết không nói gì với Phong Kiện Lôi nữa, trong lòng vẫn còn xốn xang không ngơi. Thật là, chẳng qua Phong Kiện Lôi cũng gọi là đẹp trai, nhưng không hiểu sao Thẩm Viên Dung đứng trước trai đẹp lại có thể thiếu quật cường đến như thế? Thật là mất mặt quá đi mà.
Phong Kiện Lôi cũng không tiện vạch trần cô, dẫu sao anh cũng biết khoảng cách gần như thế kiểu gì đối phương cũng sẽ hoảng loạn, nhưng bất quá bộ dạng đỏ mặt của cô bé này thực sự đáng yêu.
“Sao hả? Cùng mỹ nhân nhảy xong có thấy năm nay đổi vận chưa?”
“Vừa nãy cô đi tìm Lãnh Dật Hiên chứ gì? Khổ cho bạn bè, tôi khiêu vũ trong đấy cứ lo sợ cô ở ngoài một mình cô đơn. Thật là lo lắng thừa thãi mà.”
“Tôi lại tưởng ôm được mỹ nhân liền quăng tôi ra sau gáy rồi.”
“Chỉ có cô mới quăng tôi ra sau gáy thôi nha.”
An Dụ Vân nhún vai nhìn Phong Kiện Lôi, không phải vừa nãy cô không thấy sự cố trong sàn nhảy, lại thấy cô gái kia với Phong Kiện Lôi thực sự rất đẹp đôi. Không biết Phong Kiện Lôi nắm bắt như thế nào, có lẽ cô nên nhờ vả Dương Lâm với Lãnh Dật Hiên một phen rồi. Bằng không cứ để Phong Kiện Lôi ăn cơm chó mãi như vậy, có ngày anh ta bỏ lên chùa tu luôn thì khổ.
“Nhưng anh quen cô gái đó hả? Thấy hai người nói chuyện không ngớt phút nào.”
“Cô ấy là chuyên viên dưới trướng của Dương Lâm đó. Ngày trước một thân Dương Lâm quán xuyến tất cả, Lãnh Dật Hiên cũng tìm người lên phụ cậu ta làm này làm kia.”
“Trông có vẻ trẻ nhưng lên được đến đấy thì năng lực không tồi đâu.”
“Mỗi tội còn non nớt quá. Tôi nói đùa mấy câu còn tin sái cổ xong quay qua trách ngược lại tôi là đồ lừa đảo, haiz.”
“Thì đấy, anh muốn thoát kiếp ăn cơm chó thì bỏ cái tính lông bông đó đi mới có bạn gái được.”
“Biết sao được, không đùa thì cuộc đời này buồn chán lắm. Cô có thấy như vậy không? Lần nào tôi đùa cô cũng cười còn gì?”
“Ấu trĩ.”
Trong lúc Phong Kiện Lôi và An Dụ Vân đang tán gẫu quên trời đất, Thẩm Viên Dung lại cầm ly rượu đi đến. Cô nhìn An Dụ Vân, hơi cắn cắn môi rồi lại nhìn Phong Kiện Lôi.
“Có tiện không? Tôi không xen ngang hai người chứ?”
Thẩm Viên Dung chính là nhìn thấy Phong Kiện Lôi cười nói vui vẻ như vậy với An Dụ Vân, trong lòng cảm thấy không cam tâm lắm. Vì cái lý do gì lại làm cho cô loạn cào cào tâm trí lên còn có thể ở đây đùa giỡn vui vẻ với mỹ nhân? Thẩm Viên Dung không ghét An Dụ Vân đâu, cô ghét là ghét Phong Kiện Lôi kia kìa.
“Có chuyện gì sao?”
“Ừm… chị An… em muốn mượn anh ấy được không?”
An Dụ Vân và Phong Kiện Lôi ngớ người nhìn nhau, hình như là có hiểu nhầm ở đây rồi. Không phải Thẩm Viên Dung đang nghĩ cô với Phong Kiện Lôi có gì đó với nhau chứ? Ôi trời hy vọng điều này không để Lãnh Dật Hiên biết được, nếu không cô bé này sẽ bị đuổi việc mất.
“À… em cứ tự nhiên đi.”
“Em xem phim của chị rồi, rất hay ạ, chị cũng xinh đẹp nữa.”
“Cảm ơn em.”
An Dụ Vân nhìn bộ dạng khẩn trương của Thẩm Viên Dung cũng không định làm phiền lâu, cô vỗ vỗ lên vai Phong Kiện Lôi rồi thong thả rời đi. Thẩm Viên Dung cứ nhìn mãi An Dụ Vân, haiz, tại sao trên đời này lại có người xinh đẹp đến như vậy, đến cả cái nhấc tay nhấc chân hay bóng lưng cũng khiến người khác xao xuyến.
“Gì đấy? Em tìm tôi làm gì à?”
Thẩm Viên Dung nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi sau đó lại kiễng chân lên, hôn lên môi của Phong Kiện Lôi. Phong Kiện Lôi như ngu hẳn, đầu óc mơ hồ, cái quái gì đang diễn ra vậy trời đất ơi?
Thẩm Viên Dung chỉ hôn nhẹ một cái rồi thả ra, cô lấy tay giữ lấy môi rồi nhìn Phong Kiện Lôi vẫn còn ngẩn người ra đứng đó, hình như trông anh có vẻ rất shock. Không shock sao được, trời đất ơi bao lâu rồi anh mới gần gũi lại với phụ nữ, kiểu này chết thật rồi.
“Xin lỗi…”
“Em vừa làm cái quái gì vậy?”
“Xin lỗi, là do tôi chơi thử thách cùng với mọi người. Thử thách chính là hôn bạn diễn.”
“Vậy nên em không sợ gì đến đây hôn tôi?”
“Chịu thôi, nếu không được thì phải uống rượu mà tửu lượng tôi lại rất kém.”
Phong Kiện Lôi giật giật khoé miệng, trời ơi ông đây đường đường là người thừa kế tương lai của Phong thị, là bạn thân chí cốt của Lãnh Dật Hiên, nhưng đối với cô bé trước mắt chẳng qua chỉ là chỗ để thử thách thôi sao.
“Chơi kiểu gì, tôi cũng muốn chơi.”
“Ơ…”
“Ông đây phải chơi, phải lấy lại công bằng mới được. Không thể để em cứ vậy hôn tôi được, đi, cùng em lấy lại công bằng. Ông đây tửu lượng nhất nhì thành phố này, mình ông đây chấp hết.”
Thẩm Viên Dung cắn môi bị Phong Kiện Lôi níu đi. Cô cũng không biết được chính từ giây phút này, cuộc đời cô đã sẽ sang một chương mới.
Phong Kiện Lôi hết nhận thử thách đến uống rượu, kiểu gì cũng làm, mọi người đều quen với anh nên cũng không kiêng dè gì nhiều. An Dụ Vân đứng trong góc khuất cánh gà nhỏ tiếng nói với Lãnh Dật Hiên.
“Anh ta có sao không vậy?”
“Em yên tâm, có say đến ngủ ở đây sáng mai cậu ta vẫn tự biết dậy đi về nhà.”
“Thật sao?”
“Không tin sau này em còn nhiều cơ hội để chứng kiến.”
“Anh là bạn thân của anh ta, anh có thế không?”
“Anh sao? Anh say em thôi.”
An Dụ Vân nhún vai nhìn cái tên ham chơi này vẫn không ngừng uống rượu rồi hò hét. Chính cô cũng không ngờ được cái tên đấy chính vì thế này mà tự se duyên cho chính bản thân chứ không cần nhờ gì đến ai cả.
Phong Kiện Lôi say khướt, Thẩm Viên Dung dìu anh ta đi ra, đến cả cô cũng hơi không tỉnh táo. Lãnh Dật Hiên còn tốt bụng cho chuẩn bị xe đưa Phong Kiện Lôi về, Thẩm Viên Dung suy nghĩ rồi cũng đi theo, haiz, thật sự lo lắng bởi chính vì cô mà Phong Kiện Lôi mới ra nông nỗi này mà.
Đến nhà anh, Thẩm Viên Dung vừa đỡ cái thân ảnh nặng trịch say khướt của anh vừa tìm chìa khoá nhà. Cô quăng Phong Kiện Lôi lên sofa sau đó vào bếp lấy khăn lau mặt cho anh. Ngàn vạn lần Thẩm Viên Dung không ngờ rằng việc tốt của mình lại bẫy ngược lại mình.
Thẩm Viên Dung dùng khăn ướt lau mặt cho anh, mở hai cúc áo đầu ra cho anh dễ thở, tiếp đó cô cởi giày, cởi áo vest, lại còn mò mẫm đến giường anh tìm chăn đắp cho anh. Thật là, cô vừa làm vừa mắng nhưng lại không có nửa phần nào là khó chịu. Bỗng Phong Kiện Lôi nhân lúc cô cởi cúc áo cho mình lại bắt lấy cổ tay Thẩm Viên Dung, đè ngược cô ra sofa.
“Anh…”
Bốn mắt chạm nhau, hơi thở gấp gáp vấn vít lấy nhau, như chất xúc tác khiến nhiệt độ tăng dần. Phong Kiện Lôi hạ môi mình xuống môi của Thẩm Viên Dung, cô lại không có chút nào kháng cự tiếp nhận lấy anh. Không phải gấp gáp như nụ hôn ở dạ tiệc nữa, Thẩm Viên Dung để anh dìu dắt, chìm đắm trong hơi men say ái tình. Chuyện gì diễn ra sau đó tôi nghĩ tôi không cần kể nữa mọi người cũng biết, gay cấn không kém gì của nam nữ chính đâu.