“Em yêu, cho em cái này.”
An Dụ Vân đang nghe nhạc lập tức tháo tai nghe, tròn mắt nhìn Lãnh Dật Hiên. Hắn đưa cho cô một thiếp mời sang trọng màu vàng, An Dụ Vân đón lấy, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cái gì đây?”
“Em xem đi rồi biết, đừng hỏi anh. Anh đi tắm đây.”
Lãnh Dật Hiên lập tức biến đi như một làn gió, An Dụ Vân nhìn hắn rời đi, tâm trạng khó hiểu. Cô nhìn tấm thiếp mời trên tay rồi mở ra xem. Là thiếp mời dạ tiệc cuối năm của Lãnh thị, cô hơi ngớ người.
Từ trước đến nay diễn viên, minh tinh, tất tần tật người trong giới giải đều không có quyền tham dự dạ tiệc lớn nhất năm của Lãnh thị, điều này khi còn là thiên kim danh viện cô đã hiểu rõ. Nhưng bây giờ cô nhìn tấm thiếp mời gửi cho mình, trong lòng ngổn ngang không rõ cảm xúc.
Nếu lấy thân phận là thiên kim, cô có thể tham dự dạ tiệc này mà không cần đắn đo suy nghĩ. Nhưng An Dụ Vân bây giờ chỉ là một diễn viên nhỏ, không chút tiếng tăm, nhận được thiếp mời như thế này cũng không biết nên mang danh phận gì mà đến.
Lãnh Dật Hiên trở ra vẫn thấy An Dụ Vân đang đọc kịch bản, còn nghe nhạc, thiếp mời được đặt bên cạnh, hắn đoán là cô đã xem rồi.
“Vẫn chưa đi ngủ sao?”
“Em chưa, em đang nghiền ngẫm một tí.”
“Nào, đã rất khuya rồi, đi ngủ thôi.”
“Vâng.”
An Dụ Vân vâng lời Lãnh Dật Hiên, ngoan ngoãn gấp kịch bản lại leo lên giường nằm cùng hắn.
“Anh không sấy tóc sao?”
“Để đó lát nữa là khô ngay thôi.”
“Mau ngồi dậy, em sấy tóc cho anh.”
An Dụ Vân bò dậy mở tủ lấy máy sấy tóc, lôi đầu Lãnh Dật Hiên phải dậy cho bằng được rồi cầm máy sấy sấy tóc cho hắn. Lãnh Dật Hiên ngoan ngoãn ngồi trên giường, cảm nhận từng ngón tay của An Dụ Vân đan vào tóc hắn, cảm nhận mùi hương thơm phái nữ quen thuộc của cô vấn vít lấy khứu giác của hắn. Khoảng cách gần như vậy giữa hai người, cảm nhận được nhịp thở của đối phương, cảm nhận được thời gian như trôi chậm đi, chỉ tồn đọng lại mọi việc thường nhật đang diễn ra giữa hai người. Tất thảy như một sợi lông vũ mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống, chạm vào nơi mềm yếu nhất của Lãnh Dật Hiên.
Cả hai không nói gì với nhau, chỉ im lặng cảm nhận đối phương bằng cảm nhận chân thành nhất từ nơi đáy lòng. An Dụ Vân tắt máy sấy, mang cất vào tủ rồi lại leo lên giường nằm cạnh Lãnh Dật Hiên, cô chui vào lòng hắn, gối đầu lên vai hắn, yên bình khó tả.
“Em suy nghĩ chưa?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện dạ tiệc của Lãnh thị, em có muốn đến không?”
An Dụ Vân không đáp, cô chỉ siết chặt cái ôm của mình, lọt thỏm trong lòng Lãnh Dật Hiên, cô không muốn trả lời. Lãnh Dật Hiên ôm lấy cô, hôn lên tóc cô, cưng chiều như một báu vật mà ông trời ban tặng, cho dù có thế nào hắn cũng sẽ tôn trọng cô.
“Anh sẽ không ép em đâu, nhưng với tư cách là bạn gái của chủ tịch, tương lai có thể là bà chủ của Lãnh thị, anh luôn muốn em đến.
“Dật Hiên, em không biết nên lấy tư cách gì đến đó, nơi đó không dành cho em.”
An Dụ Vân vừa muốn vừa không muốn Lãnh Dật Hiên công khai chuyện tình cảm của hai người. Muốn là bởi vì cô tha thiết yêu hắn, không muốn chính là cô không xứng với hắn, chưa sẵn sàng bị người đời bàn tán mối quan hệ này của hai người.
“Anh chỉ cần em đến thôi, như một sự chúc mừng cho một năm qua của anh, còn lại anh không ép em phải công khai thân phận cùng với mối quan hệ với anh đâu.”
“Ừm.”
“Hơi khó chịu nhưng em đi cùng Kiện Lôi đến nhé.”
“Vâng, em sẽ đến.”
“Cảm ơn em, anh hy vọng năm sau có thể đường đường chính chính cho Lãnh thị một bà chủ chính thức.”
An Dụ Vân ôm lấy Lãnh Dật Hiên, cô cũng hy vọng như vậy, hy vọng một ngày đường đường chính chính cùng hắn tuyên bố cho cả thế giới rằng người đàn ông tuyệt vời này là của cô, của riêng một mình cô. An Dụ Vân vừa chưa thể lo lắng xong công việc vừa còn chuyện gia đình còn ngổn ngang, chưa thể cùng hắn hứa hẹn điều gì, tận đáy lòng cô thực sự thấy có lỗi với Lãnh Dật Hiên.
Dạ tiệc của Lãnh thị được tổ chức ở một sảnh tiệc lớn nhất thành phố, dưới sự quản lý của Lãnh thị, tất cả khách mời đều phải có thiếp mời mới được tham dự. Có thể nói rằng dạ tiệc này của Lãnh thị chính là bữa tiệc được mong chờ nhất trong năm bởi sự xa hoa của nó và bất kì ai nhận được thiếp mời cũng chính là một chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến sự thành công rộng mở.
An Dụ Vân khoác tay Phong Kiện Lôi cùng đi vào sảnh, cả hai đều đưa thiếp mời cho người lễ tân, một trong số họ nhìn tờ thiếp mời của An Dụ Vân khẽ bĩu môi một cái. Họ vốn nghĩ An Dụ Vân là partner của Phong Kiện Lôi, vì vậy anh ta đã vận dụng quan hệ anh em bạn bè chí cốt với Lãnh Dật Hiên để lấy cho cô một thiếp mời thôi. Tất cả đều nghĩ An Dụ Vân đã không bị phong sát khỏi cái bữa tiệc này là may lắm rồi chứ nào có thể nhận được thiếp vàng từ tổng bộ Lãnh thị đâu.
Bỏ qua tất cả những ánh mắt khinh miệt như dao găm cắm lên người, An Dụ Vân chỉ yên lặng cùng Phong Kiện Lôi đi vào sảnh tiệc. Cô không cố ý thu hút quá nhiều ánh nhìn từ phía mình, chỉ diện một bộ lễ phục đủ lịch sự, không quá cầu kì. Mục đich cô đến đây hôm nay chỉ là để Lãnh Dật Hiên vui lòng, để nhìn thấy người đàn ông của cô đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, không phải để thu hút hào quang về mình.
“Tại sao cô không cùng Lãnh Dật Hiên đến đây, sẽ đỡ có lời ra tiếng vào hơn. Hai người cũng là quan hệ yêu đương, có gì mà phải giấu giếm.”
“Chỉ là chưa phải lúc để công khai mối quan hệ này thôi, nhưng ở đây nhìn anh ấy như vậy cũng tốt mà, chỉ cần tôi và anh ấy biết chúng tôi yêu nhau bao nhiêu là đủ rồi, không cần quá nhiều người để tâm.”
“Này này này, cô đang đi cùng tôi ấy, đừng có ác độc mà đơn phương thả cơm chó như vậy được không hả? Nghe đến nổi cả da gà.”
“Tưởng anh quá quen với điều này rồi chứ.”
“Tôi sắp bị liệt dây thần kinh cảm thụ rồi, trời đất ơi cứ phải ăn cơm chó của hai người như vậy thì chẳng mấy chốc tôi phải đi tu mất.”
“Lấy đó làm động lực có khi còn dễ sống hơn đấy, lo mà tìm cho mình một thần tiên tỷ tỷ rồi yêu đương đi.”
“Haiz, muốn lắm chứ nhưng tiếc là chẳng có ai làm tôi rung động cả. Cô mà có biết ai nhớ giới thiệu cho tôi nhé.”
An Dụ Vân nghĩ ngay đến Lương Di Tâm, người trợ lý tảo tần, kiêm cả chị gái của cô, nhưng ngẫm lại thì Lương Di Tâm dạo gần đây cũng có chút nhập nhằng gì đó với Dương Lâm thì phải, vì vậy nên cứ để thuận theo tự nhiên cho chắc ăn. Người nào có duyên với người nào tự khắc số phận sẽ có an bài cả thôi.
Đến giờ khai tiệc, An Dụ Vân đứng cạnh Phong Kiện Lôi, nhìn người đàn ông của cô tiến lên khán đài phát biểu, ánh mắt hai người chạm nhau một giây rồi nhanh chóng đổi hướng. Cô nhìn Lãnh Dật Hiên đĩnh đạc đứng đó, bao nhiêu hào quang tỏa ra, nhìn chiếc cà vạt do chính tay cô thắt, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng hắn sóng đôi đứng đó, viên mãn tràn đầy.
“Trước tiên cảm ơn quý vị đã dành thời gian để đến đây dự tiệc cùng Lãnh Dật Hiên tôi, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.”
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, giòn giã khắp cả hội trường lớn. Một số người còn khen Lãnh Dật Hiên so với năm ngoái tựa hồ còn điển trai hơn, khí chất vẫn khiến người khác chao đảo như vậy. Một năm trôi qua tồn đọng lại trên người vị chủ tịch trẻ tuổi nhiều sương gió hơn nhưng cũng không kém phần ngọt ngào quyến rũ hơn. Một số người còn đoán già đoán non rằng phải chăng Lãnh Dật Hiên đang yêu, An Dụ Vân đứng gần đó, không biểu tình gì cũng hắt xì mấy bận.
“Một năm trôi qua đối với Lãnh thị mà nói không phải một năm quá ngắn cũng không phải một năm quá dài, cũng có nhiều sóng gió, cũng có nhiều thành công. Tất thảy đối với tôi mà nói đều chính là sự tích lũy kinh nghiệm quý giá.
Một năm qua Lãnh thị có thua lỗ, có phát đạt, nhưng thành công nhất vẫn chính là đã thành công đặt chân lên thị trường Nhật Bản, mang bản đồ Lãnh thị trải rộng ra thêm một địa phận, tất cả chính là nhờ công lao và sức lao động miệt mài của tất cả mọi người ở Lãnh thị, những tập đoàn anh em vẫn luôn bên cạnh hỗ trợ Lãnh thị. Tôi xin cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn sự hiện diện của mọi người ở đây hôm nay, tất cả đối với tôi chính là sự tôn trọng quý giá. Hy vọng bữa tiệc này có thể thay phần nào đó lời cảm ơn chân thành từ Lãnh Dật Hiên tôi đến với mọi người, chúc mọi người có một đêm vui vẻ.”
An Dụ Vân nhìn người đàn ông tỏa sáng trên sân khấu, người đàn ông chỉ thuộc về một mình cô. Tựa hồ lúc Lãnh Dật Hiên phát biểu cảm ơn, An Dụ Vân cảm nhận được ánh mắt của hắn đặt lên người cô đôi chút, cô cũng hạnh phúc về điều đó.
Theo truyền thống dạ tiệc của Lãnh thị, mỗi người đến đây đều được đeo một con số trên tay, nam riêng nữ riêng để đánh dấu và bắt đầu vũ hội, nam nữ tìm nhau theo con số đeo trên cánh tay trùng khớp sẽ ngẫu nhiên bắt thành cặp và cùng nhau khiêu vũ.
“Cô lo cái gì, số trên tay cô chính là động tay động chân cả rồi, cô sẽ không cần nhảy với ai cả, chỉ có như thế nào đó với Lãnh Dật Hiên thì tôi không biết.”
“Anh thì sao?”
“Ngẫu nhiên thôi, Lãnh Dật Hiên chẳng cho tôi một phúc lợi đặc biệt nào cả, năm ngoái cô không biết chứ tôi phải khiêu vũ cùng với một doanh nhân lớn hơn tôi hẳn hai mươi tuổi. Ôi thật mong năm nay rơi trúng ai đó trẻ trung xinh đẹp một chút để cứu với cuộc đời ông đây đi.”
Nói là ứng nghiệm, năm nay Phong Kiện Lôi không còn kém may mắn nữa, anh bắt cặp được với một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, không nằm trong dự đoán, cô ấy là Thẩm Viên Dung.