“Em đi đâu từ sáng đến giờ vậy?”
Lãnh Dật Hiên vừa thấy An Dụ Vân trở về đã liền nhào đến ôm lấy cô vào lòng, lo lắng trong lòng như được trút khỏi. Hắn vừa trải qua một cuộc chiến, về nhà không thấy cô đâu trong lòng như lửa đốt.
“Em đi đến chỗ Takizawa Sou.”
“Takizawa Sou? Tên điên đó có làm gì em không?”
“Chẳng phải em vẫn lành lặn trở về với anh đây sao?”
“Về sau đừng làm anh lo lắng như vậy nữa.”
“Em biết rồi.”
Phía sau lưng, Dương Lâm và Phong Kiện Lôi ngồi vắt chéo chân nhìn nhau cùng toả sáng. Nào nào, cơm chó ăn thì nhiều rồi đấy nhưng bội thực không phải là một kết quả tốt đâu, hai người bọn họ vẫn còn đang ngồi đây, đừng biến họ thành hai cái bóng đèn công suất lớn như vậy chứ.
“Này, tôi biết là cậu lo lắng nhưng cô bé này đã về rồi, có cần cho chúng tôi ăn cơm chó như vậy hay không? Hai ông đây vác mặt sang Nhật, đến một bữa cơm tử tế cậu còn không đãi, tính đãi cơm chó à?”
“Bộ bác Phong bỏ đói cậu à?”
“Lãnh… Lãnh Dật Hiên… Dù sao tôi cũng căng não lên giúp cậu sáng đến giờ, cậu nỡ lòng nào tuyệt tình đến thế hả?”
“Muốn ăn cái gì tối tôi lo tất.”
“Ít nhất phải thế.”
“Hai anh sang đây khi nào thế?”
An Dụ Vân ngơ ngác nhìn Dương Lâm và Phong Kiện Lôi. Sao mới có một hôm mà tự dưng cô lại chứng kiến được nhiều chuyện shock như vậy?
“Bạn trai cô gọi tôi với Dương Lâm sang đây để giúp đỡ cậu ta đánh lại Takizawa Sou đó.”
“Thế cơ á?”
“Ừ, nhưng Takizawa Sou đúng thật là thức thời, không những chịu thua mà còn thua đau nữa.”
Chỉ có An Dụ Vân mới biết được Takizawa Sou vốn không phải như vậy, thậm chí còn biết được những chuyện không phải ai cũng biết.
Tối đó ở một nhà hàng lớn tại Osaka, Lãnh Dật Hiên giữ đúng lời hứa đãi Phong Kiện Lôi và Dương Lâm một bữa ra trò, coi như là ăn mừng chiến thắng. Phong Kiện Lôi chưa bao giờ nể mặt, anh ta gọi món đến mức không sợ Lãnh Dật Hiên phá sản, đúng thật là, mục đích anh ta sang đây chỉ có thể là như thế này.
“Em đi rửa tay một chút nhé.”
An Dụ Vân mở cửa ra khỏi phòng ăn liền gặp phải Takizawa Sou, cô gật đầu chào như một phép lịch sự, gã cũng gật đầu chào lại cô.
“Đi với Lãnh Dật Hiên sao?”
“Ừm, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
“Cũng không ngờ gặp em ở đây, tôi có việc, xin phép em nhé.”
“Ừm, tạm biệt anh.”
An Dụ Vân rời đi, Takizawa Sou nhìn theo bóng lưng cô, không biết trong mắt chất chứa biết bao nhiêu nuối tiếc. Nhưng gã không thể chia cắt tình yêu của cô, chỉ có thể hy vọng cô sống thực hạnh phúc.
An Dụ Vân vào nhà vệ sinh rửa tay, cùng lúc đó bên cạnh cô cũng có một cô gái đang cũng đang rửa tay, An Dụ Vân theo tò mò cũng liếc nhìn thử. Cô sững sờ nhìn cô gái đứng bên cạnh đang dặm lại phấn, khuôn mặt này…? An Dụ Vân nhớ lại bức ảnh của Takizawa Sou, cô gái cô nhìn thấy thực sự rất giống Satomi Aiko quá cố.
Cô gái kia nhìn An Dụ Vân, gật đầu chào theo một thói quen của người Nhật Bản sau đó mỉm cười rời đi. An Dụ Vân rời khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy cô gái ấy đi theo hướng cửa nhà hàng, cô toan định đuổi theo nhưng ngẫm lại không làm nữa. Có những chuyện dựa vào duyên số sẽ tốt hơn, nếu có duyên, hai người họ sẽ gặp được nhau, cô tin là như vậy.
“Như vậy thì ngày mai Lãnh thiếu sẽ lập tức về nước sao?”
“Ừm, tổng cục Lãnh thị bỏ không quá lâu rồi, cũng phải về tiếp nhận công việc đang chất như núi bên đó.”
“Kể ra thật bận rộn nhỉ?”
“Ừm… Ngày hôm đó, ngài Takizawa thực sự đã không làm hết sức đúng không?”
“Haiz, hôm nay cuối cùng cũng diện kiến được khả năng quan sát tinh tường của Lãnh thiếu. Nhưng không có nghĩa là sau này tôi sẽ không làm hết sức đâu.”
“Cảm ơn ngài Takizawa đã nương tay cho Lãnh thị.”
Lãnh Dật Hiên nâng một ly rượu vang, Takizawa Sou cũng vui vẻ nâng ly cụng vào, cả hai nhìn nhau nở một nụ cười rồi cùng nhau uống cạn ly rượu. Hai người đàn ông từng là kẻ thù bây giờ lại đứng chung một nơi, gạt bỏ mọi hiềm khích để cùng nhau nói chuyện, không gì là không thể.
“An Dụ Vân hôm đó có đến tìm ngài Takizawa sao?”
“Ừm.”
“Ngài không muốn cô ấy nữa?”
“Không phải không muốn, chỉ là cô ấy giúp tôi nhận ra nhiều thứ. Lãnh thiếu may mắn thật đấy, cô ấy là một cô gái rất tốt, thực sự chúc mừng ngài.”
Mặc dù Lãnh Dật Hiên không biết được rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn thực sự tin tưởng An Dụ Vân, cô gái của hắn luôn luôn làm được những chuyện rất khó tin, kể cả chuyện làm cho Takizawa Sou lay chuyển, hắn tin An Dụ Vân.
Hoàng hôn buông xuống Osaka, ánh lên bông hoa sen tịnh đế một màu vàng rực, Takizawa Sou thơ thẩn ngắm nhìn, gã cầm bức ảnh Satomi Aiko trong tay, trong một phút giây nào đó, nước mắt đã rơi xuống…
“Rốt cuộc ngày hôm đó chuyện gì đã xảy ra lúc em ở chỗ Takizawa Sou vậy?”
Trên giường lớn ở nhà, Lãnh Dật Hiên ôm lấy An Dụ Vân đang nằm trong lòng mình nghịch điện thoại, bâng quơ mà hỏi dò thử mấy câu.
“Bí mật, không nói cho anh biết đâu.”
“Không cho cả anh biết luôn á?”
“Ừm, không phải chuyện gì xấu đâu, em cũng nhận ra Takizawa Sou vốn chỉ bị sai lệch, bản chất của anh ta không xấu lắm. Chỉ là sau hôm đó em nhận ra em lại yêu anh nhiều hơn.”
“Ngày thường không yêu anh nhiều sao?”
“Tất nhiên là có, nhưng em nhận ra bản thân nên yêu anh nhiều hơn nữa.”
“Anh yêu em, cô bé của anh.”
Một nụ hôn đáp xuống cánh môi anh đào xinh đẹp của An Dụ Vân, Lãnh Dật Hiên theo thói quen chui tay vào trong áo của An Dụ Vân thì ngay lập tức bị cô đẩy ra.
“Nào, lâu rồi vẫn chưa xem phim của em chiếu, chiếu gần hết rồi đó, anh có muốn xem không?”
Lãnh Dật Hiên vừa bị tạt một gáo nước lạnh, ngơ ngác nhìn An Dụ Vân đang cười tủm tỉm vớ lấy điều khiển mở ti vi.
“Em muốn xem phim lúc này sao Tiểu Vân? Đã khuya rồi.”
“Khuya rồi là không được xem phim sao?”
“Để hôm sau xem đi, có chuyện quan trọng hơn phải làm. Cháy nhà rồi, dập lửa thôi.”
Lãnh Dật Hiên bá đạo giật lấy điều khiển bấm tắt ti vi, ngay sau đó liền đè ngửa An Dụ Vân ra mà làm việc, chẳng cho cô một chút thời gian gì để phản kháng. An Dụ Vân vờ đánh đánh vào vai hắn nhưng cũng không kháng nghị gì mà để hắn tự do toại nguyện. Ầy, cũng lâu rồi không đút cho hắn ăn no, ngẫm lại cũng do cô tắc trách, bây giờ sắp cháy rồi, cô phải đích thân dập lửa thôi.
“Lãnh thiếu, đây là danh sách khách mời cho tiệc cuối năm của Lãnh thị, ngài xem qua đi ạ.”
“Kể cũng nhanh nhỉ, mới đây đã sắp sang năm mới. Cậu cứ dựa theo danh sách năm ngoái rồi mời thôi.”
“Ừm… Lãnh thiếu có mời An tiểu thư không?”
Lãnh Dật Hiên ngẩng mặt lên từ trong đống văn kiện, nhìn Dương Lâm đang đứng bên cạnh nhìn hắn. Sao hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này nhỉ, An Dụ Vân bây giờ là bạn gái của hắn, nếu nhanh hơn thì có thể sắp kết hôn, dạ tiệc này có mời cô hay không?
Xưa nay Lãnh thị không giao du với giới giải trí, bản thân Lãnh Dật Hiên cũng tự giác cách ly với người mẫu, minh tinh. Năm nay phá lệ mời An Dụ Vân chẳng phải sẽ khiến mọi người nghĩ này nghĩ nọ hay sao? Không phải hắn không muốn công khai nhưng An Dụ Vân đã nói cô còn là diễn viên nhỏ, công khai sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến công việc. Không ngờ bây giờ lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này.
“Chuyện này… tôi sẽ hỏi cô ấy xem sao.”
“Vâng ạ.”
Thực ra thì Lãnh Dật Hiên cũng muốn An Dụ Vân đến, nhưng không biết là cô có muốn hay không thôi, hắn thì thực sự rất muốn công khai rồi.