“An Dụ Vân, người đàn ông của em không dễ bắt nạt đâu, em đến tìm tôi có phải là không tin tưởng Lãnh Dật Hiên lắm không?”
“Ý anh là sao?”
“Lãnh Dật Hiên quả thực là một nhân tài ngàn năm có một, là tôi khinh suất, quá khinh địch rồi.”
An Dụ Vân nhìn Takizawa Sou cười khổ, hình như cô cũng nhận ra hôm nay Takizawa Sou rất khác, chẳng còn đâu cái dáng vẻ điên rồ quái đản nữa. An Dụ Vân không sợ gã, nhưng cô sợ chính là gã lạm quyền động chạm đến Lãnh Dật Hiên.
“Thưa ngài, phía bên Lãnh thị đã áp đảo bên tập đoàn chúng ta, phải làm sao đây ạ? Cấp dưới cần chỉ thị của ngài.”
“Bỏ hết đi, tôi chơi chán rồi.”
“Bỏ…?”
“Ừ, coi như bỏ một chút đồ chơi, về sau kiếm lại là được.”
An Dụ Vân cũng nghe thấy điều này, cô nhìn Takizawa Sou vẫn còn thong thả ngồi đối diện mình, trên mặt gã không có chút biểu tình nào là điên cuồng hay cay cú vì thua cuộc. Vậy là Lãnh Dật Hiên đã thắng gã hay sao?
“Em nghe thấy rồi chứ? Người đàn ông của em ưu tú như vậy, tôi chịu thua rồi.”
“Vậy… anh…?”
“Nhưng tôi vẫn muốn em, An Dụ Vân.”
Bên kia, Lãnh Dật Hiên dựa lưng ra ghế tựa lớn, mỏi mệt thở hắt ra một hơi. Phong Kiện Lôi vội nhào đến giả vờ bóp vai cho hắn liền bị hắn liếc xéo một cái rõ sắc. Trên màn hình máy tính là dãy đồ thị cổ phiếu đang dần đi lên như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Lãnh thiếu, vậy còn cổ phiếu đã mua của tập đoàn bên kia?”
“Bán trả lại đi.”
“Dạ? Bán trả lại sao?”
“Này Lãnh Dật Hiên cậu nhân từ cũng vừa phải thôi chứ, gã điên đó hại cậu suýt nữa phá sản Lãnh thị bên này mà cậu còn đem cổ phiếu trả lại. Lãnh Dật Hiên ngày xưa đâu rồi hả?”
“Takizawa Sou chỉ là muốn chơi đùa cùng tôi thôi, muốn thử xem trình độ của tôi như thế nào nên mới đánh đòn tâm lý như thế này. Tôi không đặt nặng chuyện này lắm, những thứ đó giữ lại cũng chả làm gì, đem trả lại đi.”
“Vâng thưa Lãnh thiếu.”
Dương Lâm mặc dù không cam tâm lắm vẫn theo mệnh lệnh của Lãnh Dật Hiên mang toàn bộ số cổ phiếu trả lại cho tập đoàn bên kia, khôi phục mọi thứ như bình thường. Lãnh thị chẳng qua chỉ vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan quay trở lại vẫn sừng sững như không có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Vân đâu?”
“Tiểu thư từ sáng đến giờ vẫn không thấy.”
Lãnh Dật Hiên gọi điện thoại vào số của An Dụ Vân thì tắt máy, trong lòng hắn lại dấy lên một mối lo khác không thành hình.
Bên kia An Dụ Vân vẫn ở cùng Takizawa Sou, cô không hề tỏ ra sợ hãi ngược lại còn y hệt Lãnh Dật Hiên, nhìn thẳng vào mắt gã.
“Tôi có thể biết lý do anh muốn tôi là gì không?”
“Quan trọng sao?”
“Tất nhiên là quan trọng.”
“Bởi vì nhìn em rất giống một người, người đó đối với tôi lại rất quan trọng, chỉ tiếc là bây giờ tôi không còn có thể gặp lại người đó nữa.”
An Dụ Vân nhíu mày nhìn Takizawa Sou, trông gã không giống như là đang nói đùa, cô cảm thấy được hình như tồn tại sau câu nói đấy là một câu chuyện rất bi thương.
“Tại sao lại không thể gặp?”
“Cô ấy rời xa tôi rồi, vào một đêm mưa gió đã rời xa tôi ngay trong vòng tay của tôi.”
Hoá ra Takizawa Sou cũng đã từng yêu, một tình yêu tưởng chừng như thiên trường địa cửu, đẹp đến mức nhiều người còn phải ao ước. Nhưng mộng đẹp là mộng dễ tan, yêu nhau đến như thế lại chẳng thể đi cùng nhau suốt kiếp.
Thuở đó, Takizawa Sou còn là một thiếu niên vừa trải qua độ tuổi dậy thì, vóc dáng cao lớn, điển trai phong độ, là hình tượng nhan sắc trong lòng mọi thiếu nữ, trong đó có cô con gái của quản gia nhà Takizawa - Satomi Aiko. Satomi Aiko là con gái của quản gia nhà Takizawa, vốn xuất thân bình dân nhưng diện mạo cô lại đặc biệt xuất chúng, lại rất có tài năng, thành tích xuất sắc. Takizawa Sou gặp Satomi Aiko lần đầu, gã đã biết như thế nào là tình yêu.
Cả hai cuốn lấy nhau như hai cơn gió, tắm mát cho nhau bằng sự tươi mới hoang dại của đối phương. Takizawa Sou thích sự năng động tươi trẻ như đoá sen tịnh đế của Satomi Aiko, cô ấy thì thích sự hào hoa đặc biệt của gã. Tưởng chừng họ sẽ trải qua một cuộc đời êm đẹp cho đến khi hai bên gia đình biết chuyện rồi ra sức ngăn cản.
“Ngày đó tôi chẳng có một chút năng lực nào trong tay, bị cấm gặp Aiko tôi cũng không cam tâm mà chấp nhận.”
“Về sau thế nào?”
“Bố tôi ngay lập tức đưa tôi đi xem mắt, làm mai cho gia đình một quân phiệt có con gái là thiên kim tiểu thư. Tôi cũng nghe theo, nhưng đối với cô ta không có một chút cảm giác gì. Vẫn là Aiko mới có thể để tôi là chính tôi được.”
“Cô ấy biết chuyện này có đau khổ thế nào không?”
“Nói không chính là nói dối. Tôi biết Aiko rất đau khổ, tôi lén đi gặp cô ấy cô ấy còn không chịu gặp tôi.”
Cách biệt giai cấp chính là như vậy, với những gia đình tài phiệt, hôn nhân không mang mục đích thương mại thì chính là đồ bỏ đi. Những đứa con sinh ra ở trong gia đình tài phiệt cũng chẳng hạnh phúc gì, cuộc sống đủ đầy sung túc nhưng hạnh phúc thì bị kìm hãm. Họ không thiếu thốn về tiền của nhưng lại mưu cầu về tình yêu.
“Cô gái tên Aiko đó sau này vì sao mà chết?”
“Đều là bi kịch cả, tất cả đều do tôi. Nếu ngay từ đầu tôi không để ý Aiko, không yêu cô ấy thì ít ra cô ấy sẽ mãi mãi toả sáng rực rỡ như vậy rồi.”
Hoá ra Satomi Aiko chính là do bố của Takizawa Sou bắn chết, điều này làm An Dụ Vân cảm thấy cực sự rất shock. Vào một đêm mưa gió, Takizawa Sou trốn ra ngoài tìm Satomi Aiko, vốn định cùng cô bỏ trốn khỏi nơi này, đi đến một nơi chỉ có hai người rồi cùng nhau sinh sống. Ấy nhưng mọi chuyện vẫn là không thể qua mắt được bố của Takizawa Sou, ông lập tức cho người đuổi theo hai chú chim nhạn này, sau đó lập tức dùng súng bắn chết Satomi Aiko, bắn bị thương Takizawa Sou.
“Aiko chết trong vòng tay tôi. Tôi vẫn rất nhớ đêm đó mưa rất lớn, trời nổi giông bão thét gào như ngăn cản chúng tôi đừng chạy trốn vậy. Nhưng tôi vẫn là không giữ được cô ấy. Hình ảnh cô ấy nằm trong vòng tay tôi, vết đạn bắn trước ngực hoà vào nước mưa đỏ thẫm, lúc ấy tôi còn quên cả mình đang bị thương, ôm cô ấy gào thét trong đêm mưa.”
“Bố của anh bắn chết cô ấy, anh xử lý ra làm sao?”
“Tôi doạ sẽ bắn chết người mà bố mẹ tôi mai mối, dần dần càng xa cách gia đình, như hiện tại đây.”
“Sau đó thì sao? Bố của cô ấy như thế nào?”
“Bố của Aiko nghỉ việc tại nhà tôi, ông ấy thực sự là một quản gia rất tốt, ông ấy không truy cứu gia đình tôi vì tội gì. Không biết phải vì sợ hay là sao nữa, nhưng tôi hỏi, ông ấy chỉ nói đấy là do tự Aiko chuốc lấy, ông ấy không bàn luận gì.”
“Cô gái tên Aiko đó thực sự rất giống tôi sao?”
“Trong tất cả những người tôi gặp qua thì chỉ có em giống Aiko nhất.”
Takizawa Sou lấy từ trong túi ra một bức ảnh đưa cho An Dụ Vân. Cô đón lấy rồi nhìn mãi, trong ảnh là một cô gái xinh đẹp đang cười rất tươi, nụ cười này quả thật là giống cô. Như cách Lãnh Dật Hiên từng nói, nụ cười của An Dụ Vân lan toả được rất nhiều điều tích cực đến người khác.
“Cô ấy lúc qua đời không mong muốn anh cứ sống mãi với quá khứ đâu.”
“Em nói sao?”
“Anh nhìn nụ cười này xem, nó lan toả được nhiều sự tích cực như vậy, nào đâu muốn anh phải tiêu cực như bây giờ.”
Takizawa Sou sững người, như tỉnh ngộ ra được điều gì đó. Ký ức của gã như một thước phim tua chậm lại về đúng thời điểm Satomi Aiko trúng đạn ngã xuống, trước lúc cô rời xa gã, chính là nụ cười này. Gã như chết trân, hoá ra Aiko chưa từng oán hận, thậm chí còn mong gã sống tốt.
“Sou, Aiko mong anh sống tốt, ít nhất đừng để cho cô ấy ở trên trời nhìn anh mãi sống trong hình bóng cô ấy như vậy. Tôi không giống Aiko đâu, hơn nữa tôi đã chồng rồi, anh cũng muốn huỷ hoại tôi như cách bố anh đã làm sao? Aiko không bao giờ mong anh như thế cả.”
An Dụ Vân nhìn Takizawa Sou sững người không đáp, trong lòng cũng có chút gì đó thắt lại. Hoá ra trước khi trở thành một ác quỷ điên loạn, con người ai cũng từng là một thiên thần, từng mưu cầu hạnh phúc hơn tất thảy còn lại. Takizawa Sou không đáng trách, gã đáng thương, nhưng An Dụ Vân sẽ mãi không đồng tình được với việc làm của gã.
“Em đi đi, về với người đàn ông của em.”
“Anh thả tôi đi thật sao?”
“Ừm, em nói đúng, em không giống Aiko, là tôi ngộ nhận. Tôi không muốn em sẽ như cô ấy, vì vậy hãy đi đi.”
An Dụ Vân đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi cửa phòng cô vẫn quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế đó. Bóng lưng điên cuồng đấy bây giờ sao mà cô độc, thê lương. An Dụ Vân nhìn trên bàn, có lẽ cô không để ý nơi đó cắm một đoá sen tịnh đế, như cách Takizawa Sou nói, Satomi Aiko thuần khiết như một đoá sen tịnh đế, và đó chính là cách Takizawa Sou ngày ngày nhớ về cô ấy.
Kiếp người ngắn ngủi, nhân sinh vô thường, An Dụ Vân thật biết ơn vì cô không phải rơi vào tình cảnh bi thương như Takizawa Sou, nhưng cô chắc chắn sẽ không bao giờ đánh mất người đàn ông ấy, người đàn ông mà cô yêu đến liệt phế tâm can.