Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 392: Q.8 - Chương 392: Chiến tranh lạnh




Bởi vì 2 người có quan điểm bất đồng về đứa bé, nên đang là ngọt ngào hai người bỗng chốc rơi vào chiến tranh lạnh, mỗi người đều mang tức giận trong lòng

Úc Noãn Tâm trách Nam Cung Nghiêu bá đạo, không để ý đến cảm nhận của cô, sợ tính cách này của hắn không hề thay đổi, về sau sẽ còn như vậy.

Nam Cung Nghiêu lại cảm thấy những cố gắng trước kia của mình uổng phí, anh không hiểu, cô như đã tha thứ hắn, cho hắn cơ hội, tại sao không cần đứa bé chứ? Chẳng lẽ cô còn có chuyện gì chưa chắc chắn? Hoặc có lẽ cô căn bản chưa hoàn toàn tin tưởng hắn?

Vào bữa ăn tối, mây đen che phủ, hai người hoàn toàn không nói với nhau bất kỳ câu nào. Úât Thiên Hạo nhìn mama một cái, thấy mặt mama đen xì. Nhìn mặt papa thì lạnh như tiền. Liền hiểu ngay hai người nhất định đã cãi nhau.

Mấy hôm trước rõ rành còn rất tốt mà? Tại sao lại cãi nhau rồi, thế giới người lớn thật phức tạp, nó hoàn toàn không hiểu gì, chỉ biết ngồi lo lắng thôi.

Trước kia Uất Noãn Tâm cùng Nam Cung Nghiêu dỗ bé Thiên ngủ, tối nay lại chỉ còn mình cô, bé Thiên không nhịn được hỏi: “Papa và mama cãi nhau sao?”

“Không có!”

“Ơ. . . . . .” Rõ ràng là có mà, mama lại nói dối rồi!

Nhìn gương mặt nhỏ của bé Thiên khiến trong lòng Uất Noãn Tâm có chút lay động, hỏi: “Bé Thiên, nếu như mama sinh một em trai hay em gái thì sao nhỉ?”

“Được đó được đó!” Bé Thiên lập tức trở nên vui vẻ, đôi mắt sáng lâp lánh.” Mama trong bụng lại có em bé rồi sao?”

“Không có, mama chỉ làhỏi thế thôi! Bé Thiên muốn có em trai hay em gái nào?”

“Tất nhiên rồi! Mama, mama sinh thêm một em bé nữa được không? Bé Thiên sẽ làm một anh trai tốt, bé Thiên bảo đảm a!”

Uất Noãn Tâm mỉm cười. Trước đây cô không có ý định đẻ thêm, cũng không có ý định nói truyện này với Tiểu Thiên, không nghĩ tới bé Thiên lại phản ứng mãnh liệt vậy, cũng khó trách Nam Cung Nghiêu thái độ kiên quyết đến thế. Thật ra thì, đã mang bầu rồi, nàng cũng không muốn bỏ, buổi chiều vì quá giận dỗi Nam Cung Nghiêu cho nên mới nói như vậy.

Giờ bình tĩnh suy nghĩ lại mới thấy đứa bé quả thật vô tội.

Cô không phải là không muốn đứa bé, chỉ là cô sợ. Sợ Nam Cung Nghiêu còn bá đạo như trước đây, sau đó hai người còn sinh ra mâu thuẫn nữa .

Bởi vì anh và cô bất hòa, đã khiến bé Thiên thiếu vắng tình cảm của ba từ bé, cô không muốn đứa bé sau cũng có cảm giác như vậy. Nếu như vậy thà không sinh còn hơn.

Cho nên, xét tớicùng , là do cô không có cảm giác an toàn mà thôi.

Trở về phòng, Nam Cung Nghiêu đã ngủ, cô yên lặng thở dài, nằm xuống bên cạnh anh. Có thể cảm thấy được, anh cũng đã lâu rồi không mất ngủ.

Không biết bao lâu sau, Uất Noãn Tâm rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước, “Chúng ta đừng thế nữa, nói chuyện một chút đi!”

Câu trả lời đầu tiên của Nam Cung Nghiêu là” Xin lỗi em!”

“. . . . . .”

“Nhưng anh chỉ xin lỗi về thái độ của anh thôi. Anh thừa nhận, lúc ấy là anh quá tức giận, mới mất kiểm soát như vậy, anh không muốn đối xử em như vậy. Nhưng em có thế nào cũng không nên nghĩ đến truyện phá bỏ con của chúng ta.”

“Em không có nói muốn phá đi, em cũng là muốn làm cho anh tức.”

Nam Cung Nghiêu bật dậy, hai mắt sáng lên, “Cho nên, em giữ con lại?”

Uất Noãn Tâm thản nhiên, “Em cũng không nói sẽ lưu lại. . . . . .”

“Vậy là em có ý gì? Anh thật sự không hiểu chúng ta đã như vậy rồi, em còn do dự điều gì nữa? Truyện anh làm còn chưa đủ tốt? Hay là. . . . . .”

“Là em không có cảm giác an toàn!” Uất Noãn Tâm cũng không biết phải làm sao, “Em đã từng nói, chúng ta làm lại từ đầu, nhưng em vẫn chưa có cách nào hoàn toàn tin tưởng anh. Em sợ anh căn bản không thay đổi, vẫn giống như ngày trước vậy.”

“Anh nói rồi, anh sẽ không đối với em như vậy nữa!”

“Nhưng buổi chiều hôm nay anh. . . . . .”

“Đó là bởi vì liên quan đến con của chúng ta, nên anh mới như vậy thôi.”

“Vậy em phải tin tưởng anh như thế nào đây, về sau anh sẽ vì những chuyện làm anh căng thẳng mà dùng giọng điệu đó với em à? Nghiêu à, em thật sự sợ, anh biết không?”

Cô không tin tưởng, mặc dù khiến Nam Cung Nghiêu có chút tức giận, nhưng nhiều hơn, là tự trách. Anh biết rõ, nếu như không phải là mình trước kia làm cho trái tim cô băng giá, cô không đến nỗi như vậy. Thở dài ôm cô vào trong lòng, hôn vào trán của cô.” Anh thật sự xin lỗi. . . . . . Nhưng lanh đã cố gắng bù đắp, em có thể cảm nhận được mà .”

“Em là có thể cảm thấy, nhưng là trong lòng. . . . . . vẫn có chút. . . . . . không an tâm. . . . . .”

“Anh hiểu, anh sẽ dùng nhiều thời gian hơn để chứng minh. Trước đó, không cần vội vàng quyết định bỏ đứa bé hay giữ lại. Van em. . . . . . Anh rất muốn chúng ta cùng nhau chứng kiến con của chúng ta lớn lên, anh không muốn bỏ lỡ lần nữa.”

“Vâng!” Máu mủ ruột ra, muốn bỏ đi, cô làm sao chịu đây?

“Noãn Tâm. . . . . . Anh muốn hỏi em một vấn đề, em không phải vội vàng trả lời.” Nam Cung Nghiêu không biết cái vấn đề này hỏi lên sẽ có hậu quả gì, vì vậy trong lòng cũng rất thấp thỏm.”Em. . . . . . có đồng ý cùng anh về Đài Loan không?”

Phút chốc cảm thấy cô nằm trong lòng mình cứng đờ.

“Anh chỉ là hỏi chơi thôi, em không nhất định phải phải trả lời. Anh hiểu rõ, em rất ưa thích cuộc sống ở nơi này, cũng biết đây mới là nơi em muốn ở. Nhưng anh đã đi quá lâu, công ty còn có rất nhiều chuyện chờ anh đi xử lý, anh không thể không vô trách nhiệm được.”

“Em biết!” Úc Noãn Tâm lạnh nhạt trả lời. Cô đã sớm biết sẽ có một ngày này, thậm chí không ngờ tới trễ như vậy. Cô nên cảm kích hắn, cho cô hơn một tháng hạnh phúc. Mỗi lần nhớ tới, đều là ngọt ngào.

Đoán không ra thái độ của cô, Nam Cung Nghiêu không khỏi rất ít tờ, sợ cô tức giận.

“Nếu như em không thoải mái, coi anh như chưa nói qua. Một số chuyện, ở Hà Lan cũng có thể giải quyết, mở vài cuộc họp video được. Đối với anh mà nói, em cùng bé Thiên là quan trọng nhất. Chuyện của công ty, anh có thể tìm những người khác xử lý, không có vấn đề!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.