Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 391: Q.8 - Chương 391: Phá thai ư?




Nụ hôn của hắn rất có kỷ xảo, sầu triền miên, khiến Úc Noãn Tâm như giống như điện giật hôn mê, tim đập rộn lên, ý loạn tình mê, thân thể phản ứng theo bản năng là vòng tay ôm cổ của hắn, hôn trả lại hắn. Nhưng nàng đột nhiên ý thức được mang thai, nên hơi kháng cự lại.

Ham muốn của Nam Cung Nghiêu đã bị khơi lên, thấy nàng phản kháng, vòng một cánh tay sắt cuốn lấy hông của nàng, bắp đùi kẹp nàng lại, không để cho nàng thoát.

Môi của hắn rời khỏi môi nàng, hôn một đường xuống phía dưới, hắn hôn nàng đẫy đà, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng lượn vòng vòng, để cho nàng muốn ngừng mà không được, nàng giãy giụa càng ngày càng nhẹ, da thịt ửng đỏ.

Một cái tay chui vào quần ngủ nàng, dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát nơi mềm mại, dễ dàng nắm trong tay nàng vùng mẫn cảm, để cho nàng điên cuồng, khó có thể ngăn cản hắn xâm nhập, không tự kìm hãm được rỉ ra nhiệt dịch (chỗ này chả biết nên dịch sao nên để nguyên văn, các bạn tự hiểu. Bạn nào ko hiểu để lại cmt ad giải thích cho :D), miệng vừa kháng cự vừa rên rỉ thật khẽ, “Ừ. . . . . . Đừng. . . . . .”

Biết ham muốn của nàng đã bị khơi lên, Nam Cung Nghiêu cầm *** của mình to và dài, đang muốn tiến công, Úc Noãn Tâm đột nhiên thức tỉnh, kịch liệt giằng co.”Không cần. . . . . . Đừng. . . . . .”

Hắn ban đầu còn tưởng rằng nàng muốn cự tuyệt nên ra vẻ nhẹ nhàng mời chào, nhưng nàng bắt đầu giãy giụa dùng sức, hắn thở hổn hển dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, cau mày.”Tại sao?”

“Hôm nay, không, không được tiện cho lắm. . . . . .”

“Nghỉ lễ?” (Các bạn hiểu không ạ :))

“Ừ!” Nàng chột dạ mở to mắt, không dám nhìn thẳng mắt hắn.

Nhưng lịch của nàng rõ ràng không phải thời gian này! Nam Cung Nghiêu nhớ rất rõ ràng! Hắn cũng không biết sao nàng lại như thế, nhưng nàng không muốn, hắn sẽ không miễn cưỡng nàng. Mặc dù, phía dưới đã cứng rắn như sắt, dường như sắp nổ tung.

Hắn thở một hơi thật dài rồi mới từ trên người nàng trườn xuống giường, trầm mặc thật lâu, nhưng dục niệm vẫn là không có biện pháp biến mất, hắn ngồi dậy.

“Anh tức giận?”

“Không có! Em ngủ trước đi, anh đi tắm!”

Úc Noãn Tâm định kéo hắn lại, nhưng hắn đã đứng dậy ra khỏi giường, cô không khỏi có chút áy náy. Nàng biết hắn tính dục rất mạnh, mỗi buổi tối đều muốn làm hơn mấy lần. Vừa rồi đã sắp đến mức đó rồi,đột nhiên dừng lại, nhất định hắn sẽ rất khó chịu. Những chuyện như này, không thể kéo dài mãi được, nàng phải mau sớm suy nghĩ cách giải quyết. Một là nói cho anh biết tin tức tốt này, còn lại là tự mình. . . . . . bỏ đi.

. . . . . .

Kể từ sau khi mang thai, Úc Noãn Tâm phát hiện phía dưới mình luôn căng cứng , rất khó chịu, không biết đối với đứa bé có ảnh hưởng gì không, liền hẹn gặp thầy thuốc khoa phụ sản. Sau khi ăn cơm trưa xong, liền vội vã đi tới chỗ hẹn.

“Em đi ra ngoài chút.”

“Hôm nay em phải đi làm sao?” Nam Cung Nghiêu không khỏi cảm thấy kỳ quái, cứ có cảm giác nàng gần đây thần thần bí bí, không biết nàng đang trốn tránh những thứ gì.

“Michelle và em đi shop­ping! Một lúc nữa, em sẽ quay trở về ăn cơm tối!” Sợ bị hắn nhìn ra cái gì sơ hở, nàng cố kiếm cớ để chạy thật nhanh ra khỏi cửa nhà.

Nam Cung Nghiêu càng nghĩ càng thấy có chút nghi ngờ, bỏ lại việc trên tay, lái xe đuổi theo tắc xi nàng. Bám theo một đoạn, đến bệnh viện, nhìn nàng vào khoa phụ sản.

Khoa phụ sản? Nếu như thân thể nàng không thoải mái, không cần lén lén lút lút, trừ phi. . . . . . Nàng muốn phá thai?

Nam Cung Nghiêu bị suy đoán của mình dọa cho sợ run, vội vàng theo sau, một cước đá văng cửa, bế xốc một thầy thuốc gần đó , vứt qua một bên, tức giận như sư tử hét lên.”Không cho phép phá đi đứa con của chúng ta!”

. . . . . .

Một tiếng sau.

Hai người ngồi ở trong xe.

Nam Cung Nghiêu không giống với lúc giận dữ vừa rồi, nhưng sắc mặt cũng khó nhìn, nhìn âm âm trầm trầm .”Cho nên, em mới vừa rồi chỉ là tới kiểm tra, không phải nạo thai?”

“Ừ!” Úc Noãn Tâm thấy áp lực thật lớn, nuốt ngụm nước miếng.”Em còn không biết, nên làm thế nào?”

“Không biết?” Nam Cung Nghiêu nhắc lại lạnh lùng như băng, tựa như từ dưới nền đất phát ra, chịu đựng không được nổi giận, trên cánh tay lại toát ra gân xanh.”Chúng ta trước không phải đã bàn nếu như mang thai là rất tốt, phải sanh ra sao? Tại sao không nói cho anh?”

Nàng giống như đứa bé làm việc gì sai giọng như sắp khóc, “Em khi đó lại không biết thật sẽ mang thai. . . . . .”

Nàng không biết phải giải thích như nào, giải thích xong, sắc mặt của Nam Cung Nghiêu đã không thể dùng từ xanh mét có thể hình dung rồi, quả thật sắp nổi trận lôi đình.”Ý của em là, thời điểm đó em làm chỉ là qua loa chi để đáp ứng anh sao?”

“Em, em không phải ý này. . . . . .”

“Sanh ra được!”

Hắn lạnh lùng, giọng ra lệnh nói ra hai chữ này, quyết định số mạng đứa bé, làm Úc Noãn Tâm nghe rất không thoải mái. Vốn cũng muốn lưu lại đứa bé, nhưng ngoài miệng không nhịn được liền phản kích.”Tại sao anh nói sanh ra được là sẽ sanh ra được hay sao?”

“Đứa bé là của anh!”

“Nhưng nó đang ở trong bụng em, em có toàn bộ quyền quyết định!”

“Quyết định của em chính là làm nó không còn được tồn tại nữa?” Nam Cung Nghiêu cắn răng, “Úc Noãn Tâm, em quá nhẫn tâm rồi, đây là đứa bé của chúng ta! Anh không cần biết quá khứ từng có những việc gì, đứa bé vô tội, em không thể đối với nó tàn nhẫn như vậy!”

“. . . . . .” Nàng ngoan cường quay đầu đi, “Tóm lại, tự em sẽ xem xét rõ ràng, không cần anh lo!”

“Có anh ở đây, em đừng mơ tưởng tổn thương đứa bé!”

“Anh lại muốn giống như trước đây giam cầm em? Giám thị em?”

Nam Cung Nghiêu giận dữ, “Nếu như đây là quyết định của em, anh sẽ làm như vậy.”

Úc Noãn Tâm giận đến sắp khóc, không khỏi hoài nghi trước đây hắn dịu dàng là có hay chỉ là cô tưởng tượng. Hơn một tháng trước đây, hắn đối với nàng tốt như vậy, tốt đến mức khiến nàng sắp quên quá khứ hắn đối xử với nàng tàn nhẫn cùng với đủ loại tổn thương. Nàng thật là khờ, coi như hắn vẫn yêu nàng, đối với nàng có tốt hơn nữa, nhưng trong xương hắn không thể sửa được, Nam Cung Nghiêu kiêu ngạo và lạnh lùng.

Nàng thở dài, “Hiện tại em không muốn tranh luận với anh vấn đề đứa bé, để từ từ em giải thích cho anh cùng hiểu rõ ràng, được không?”

“Anh không biết em còn phải suy tính cái gì, nhưng anh đã nói rất rõ ràng. Đứa bé này, ta muốn là phải có!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.