Sắc mặt của Hướng Lăng Phong vô cùng gấp gáp, vội vã đi đến bên cạnh Nam Cung
Nghiêu, cắt đứt cuộc nói chuyện của anh với khách, kéo anh đi đến một góc khuất
nói nhỏ: “Uất Noãn Tâm bị người của Ngũ thiếu bắt đi rồi!”
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu có một tia biến đổi, nhưng vẫn sải chân bước về
phía trước gật đầu chào hỏi những người có tiếng tăm, không dễ dàng phát hiện
một chút gì bất thường.
“Tôi đã tra ra được cô ấy đang ở lầu hai, cậu nhanh đến đó đi!” Hướng Lăng
Phong bước nhanh vài bước, nhưng lại phát hiện Nam Cung Nghiêu vẫn còn đứng yên
tại chổ, vô cùng tức giận. “Không lẽ anh tính thấy chết không cứu sao? Anh biết
rõ Ngũ thiếu là kẻ phong lưu như thế nào mà, Noãn Tâm rơi vào tay của anh
ta…”
Anh không muốn nghĩ tiếp nữa, thật đáng sợ mà!
Nam Cung Nghiêu vẫn cứ giữ đứng ng
uyên tại chổ, cùng người khác chạm
cốc.
Hướng Lăng Phong không thể nhẫn nhịn thêm nữa, thấp giọng hét. “Đó là vợ của
cậu đấy!”
Vẫn không có lời đáp trả, Hướng Lăng Phong thật sự nổi giận. Nếu không phải
đang trong tình huống khẩn cấp, bất luận là người anh em tốt của mình, anh cũng
sẽ nện cho cậu ta một đấm. “Được, cậu không đi, tôi đi! Tôi thật sự coi thường
cậu!”
Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía căn phòng trên lầu hai, đôi
mắt hơi trầm lại, toát ra một khí chất bức người.
Hướng Lăng Phong đi về phía lầu hai, lập tức bị hai hộ vệ mặc đồ đen chặn lại
ở cửa. “Hướng thiếu, xin dừng bước!”
“Biết tôi là ai còn không mau tránh đường hả?” Trên cổ anh nổi đầy gân xanh,
lập tức đẩy hai tên hộ vệ ra, nhưng bị mấy kẻ khác chặn lại, anh gầm lên: ” Cút
ra!”
“Ngũ thiếu có căn dặn, không cho bất kỳ kẻ nào bước vào!”
“Ngươi muốn tìm cái chết phải không!” Hướng Lăng Phong không muốn tiếp tục
cùng bọn người này nói nhảm, liền đấm một đấm vào bụng của tên hộ vệ, anh ta đau
đến mức ngã lăn xuống đất. Mấy người khác thấy không ngăn anh lại được, đành
phải cùng anh giao đấu. Hướng Lăng Phong từng học qua Thái Cực quyền, thân thủ
rất tốt, nhưng đám hộ vệ này quá đông, tất cả điều là tinh anh, anh vốn dĩ không
cách nào tiếp cận được gian phòng đó, dần dần cũng đành buôn xuôi.
Bên trong căn phòng, Ngũ Liên tựa như một con báo cường tráng, cả người bao
phủ lấy người con gái mảnh mai ở bên dưới, một con mãnh thú đã chuẩn bị sẵn
sàng, nóng lòng chờ đợi xé xác con mồi của mình. Sự phản kháng của cô càng làm
khơi dậy dục vọng mạnh mẽ trong anh, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi một tấc đều chứa đầy
những nguy hiểm khó mà lường trước được. Trong mắt của anh đều bị dục vọng nhuộm
đỏ, sáng rực đến muốn thiêu đốt người khác.
“Buông tôi ra, buông ra…đừng đụng vào tôi…” Uất Noãn Tâm liều mạng phản
kháng, nhưng những nắm đấm của cô trước mặt người đàn ông chẳng qua chỉ là gãi
ngứa. Anh vui vẻ nhìn cô liều mạng phản kháng cùng với ánh mắt tuyệt vọng bị bức
vào đường cùng của cô.
Hai mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bóp chặt cổ của cô. Những ngón
tay để tại cổ họng của cô, anh dùng sức, những đốt tay phát ra âm thanh “răng
rắc”.
Anh kích động đến đỉnh điểm, cực lực khống chế lực, nếu không phải đang quá
phấn khích anh nhất định sẽ bóp chết cô.
Con mồi đẹp đẽ như vậy, không vui vẻ tận hửơng, hung hăng tra tấn cô, anh
tuyệt đối không cho cô chết dễ dàng như vậy!