Cổ của Uất Noãn Tâm bị bóp chặt đau đớn, trước mắt tối đen, không thể thở
nổi, dường như tất cả khí trong ngực đều bị hút hết ra ngoài, ho một cách yếu
ớt, miễn cưỡng phát ra tiếng la nhỏ: ” Buông…buông ra…” Cô sắp bị anh ta bóp
chết rồi, đau đớn như vậy, như một bước rơi vào hố sâu tăm tối của vực thẳm.
“Cô muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao, Ngũ thiếu tôi đã sớm nhìn thấu
rồi.” Hai con mắt của anh đầy tia máu, như một con ác quỷ nở nụ cười lạnh.
“Không còn trò gì mới, thì câm miệng lại cho tôi!”
“Tôi…tôi là…vợ của…Nam Cung Nghiêu…”
Ngũ Liên đờ người một hồi, tay cũng nới lỏng ra, nhíu hai mắt lại. “Cô nói
cái gì…”
“Tôi là…vợ của…Nam Cung Nghiêu…anh dám đụng vào tôi…anh ấy sẽ không bỏ qua
cho…anh…” Uất Noãn Tâm khó khăn nói từng chữ từng chữ một. Nhìn thấy anh đang
do dự, cứ ngỡ rằng sẽ bỏ qua cho mình. Nhưng đột nhiên Ngũ Liên bật cười, nụ
cười lạnh lùng chứ đầy sự khinh bỉ. “Vậy thì sao nào?”
“Chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong cuộc giao dịch chính trị, cô thật quá xem
trọng bản thân mình rồi đấy! Tôi sẽ chống mắt lên xem, Nam Cung Nghiêu có thể vì
cô mà đụng đến bổn thiếu gia đây không!” Giơ móng vuốt ra vồ lấy Uất Noãn Tâm
vào trong lồng ngực, thô lỗ xé rách váy của cô, lộ ra nội y màu trắng như tuyết
ở bên trong.
Làn da trắng như sữa làm kích thích dục vọng của anh, con dã thú nguyên thủy
và hoang dại của người đàn ông hoàn toàn bị đánh thức, anh thô bạo vuốt ve nơi
đẩy đà mềm mại của cô. Uất Noãn Tâm bị đau đến khóc thét lên: “Không cần…không
muốn…buông tôi ra…”
Tiếng khóc thét từ bên trong phòng vọng ra, từng tiếng từng tiếng như đâm sâu
vào trong tim của Hướng Lăng Phong.
Cái tên khốn khiếp đáng chết!
Anh thất thần, trên mặt nhận lấy một đấm, bị đánh ngã xuống đấy, hộ vệ xông
về hướng của anh, anh căn bản không có sức để cãi nhau, chỉ có thể miễn cưỡng
dùng tay ngăn chặn bọn họ đánh đến những bộ phận quan trọng. Mắt nhìn thấy một
đôi chân hung hăn xông đến, đám hột vệ đột nhiên bị một người ném qua vai ngã
lăn ra ngoài.
Hướng Lăng Phong miễn cưỡng căng con mắt sưng phù lên nhìn bóng dáng cao lớn
đó – Nam Cung Nghiêu.
Những tên hộ vệ khác cũng nhận ra anh, không dám ra tay, tự động tránh ra
nhường đường.
“Không sao chứ?” Nam Cung Nghiêu đỡ Hướng Lăng Phong dậy, Hương Lăng Phong
đẩy Nam Cung Nghiêu ra, nuốt vào một ngụm máu. “Tôi còn tưởng rằng cậu cầm thú
lắm chứ!”
“Không chết được là may rồi!” Anh liếc nhìn cậu ta, bước nhanh về phía căn
phòng. Hộ vệ cố gắng ngăn anh lại, nhưng liền bị anh một phát đá văng ra. Anh
mắt lạnh băng nhìn toàn cảnh xung quanh. ” Nếu như tôi có bị sứt mẻ gì, Ngũ
thiếu của các anh có chịu tránh nhiệm nổi không!”