Lệ Đình Phong muốn mở miệng vài lần nhưng lại không biết nên giải thích gì Thẩm An Nhiên cần môi phát run lên: “Lệ Đình Phong, rốt cuộc anh muốn tôi chết bao nhiêu lần anh mới vừa lòng đây?”
Vài tuần vừa qua tinh thần của cô không được tốt cho lắm, hầu hết thời gian đều sống ở trong ảo giác đần độn, nhìn thấy người bố đã mất của mình và còn cả đứa trẻ chưa thành hình hài kia nữa.
Mỗi khi nhớ tới đó cô liền đau đến nỗi thấu tâm gan, thậm chí trong lúc điều trị tâm lý cô cỏn muốn chết đi.
Tất cả những nỗi đau này đều là do Lệ Đình Phong mang tới cho.
cô, cô đang muốn dùng quãng đời một năm còn lại để trả thù Lệ Đình Phong nhưng người này chính là tường đồng vách sắt, cho dù tim cô có như sắt nóng thì cũng không thể làm tan chảy được tảng băng dày của anh ta.
Cô đã đánh giá cao chính mình quá, đồng thời cũng đã xem nhẹ ý chí sắt đá của Lệ Đình Phong, cô nghĩ mình có thể dùng tay để sưởi ấm cho trái tim anh ta, nhưng chờ khi vươn tay ra xong mới phát hiện căn bản Lệ Đình Phong không có trái tim.
“Lệ Đình Phong, tôi không nợ anh cái gì, hoặc có thể nói nếu có nợ thì tôi đã trả hết cả vốn lẫn lời rồi”
Lệ Đình Phong làm như không nghe được, anh nói: “Anh biết trong lòng em rất oán hận anh nhưng anh sẽ đền bù cho em thật tốt, trừ chuyện ly hôn và Hạ Minh Nguyệt ra thì chỉ cần em muốn cái gì anh cũng có thể đồng ý với em”
Nhìn Thẩm An Nhiên giống như không muốn phản ứng lại với mình, cô dựa vào đầu giường nhằm đôi mắt lại như là muốn ngủ.
Lệ Đình Phong đợi trong chốc lát, lúc chuẩn bị hạ giường xuống thì Thẩm An Nhiên mở miệng nói: “Tôi muốn xuất viện về nhà”
“Được”
Thẩm An Nhiên nói tiếp: “Trước khi đi tôi muốn nói chuyện riêng với Tô Thanh Kiều”
Lệ Đình Phong do dự một chút, người phụ nữ Tô Thanh Kiều này có một khuôn mặt trẻ con, nhìn thì có vẻ như thành thật và tốt tính nhưng thật ra không thể yên tâm nổi, ai biết cô ta có thể nói gì chèn ép anh với Thẩm An Nhiên hay không chứ.
“Anh không đồng ý sao?”
“Anh gọi cô ấy qua đây ngay đây” Vừa rồi anh đã đồng ý với Thẩm An Nhiên, cũng không thể chớp mắt liền đổi ý ngay được.
Tô Thanh Kiều nhận được cuộc gọi bảo đến gặp bệnh nhân thì liền tới đây, đuổi Lệ Đình Phong ra ngoài rồi đóng cửa ngăn cách mọi âm thanh lại để hai người nói chuyện được cởi mở hơn.
“Cô đã ổn hơn chưa?”
“Ừm” Thẩm An Nhiên cố vực dậy tỉnh thầi nhưng mà chẳng qua phản ứng vẫn có chút chậm chại “Chuyện bình thường thị ¡ cô vừa mới hồi phục lại mà, vậy tiếp theo cô định như thế nào?” Tô Thanh Kiều quan tâm hỏi thăm.
Còn có thể làm sao bây giờ nữa, đương nhiên là: “hao tổn”
Thẩm An Nhiên nói: “Điều duy nhất mà hiện tại tôi đang nuối tiếc đó chính là cuộc phẫu thuật sinh non ngày đó khiến tôi đau tới nỗi “Đã tỉnh táo hơn rồi, không nói nên lời, băng không nhất định tôi sẽ bảo cô cắt bỏ tử cung giúp t‹ Tô Thanh Kiều nhíu mày: “cô vẫn để ý đến đứa bé kia đúng không”
Có thể không để ý tới sao? Tuy rằng cô đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc xoá bỏ đứa trẻ đi rồi, nhưng mà khi chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra cô mới biết thì ra trong lòng mình lại luyến tiếc nhiều đến như vậy.
“Tôi cứ cho rằng tôi có thể không thèm để ý tới, nhưng mà một giây khi đứa bé ấy biến mất khỏi bụng tôi, tôi thật sự rất đau, muốn đi chết củng đứa bé ấy luôn” Sau khi xác nhận với câu nói lúc trước kia của Tân Minh là đã có đứa bé, tuy ngoài miệng cô từ chối nhưng trong lòng đã yên lặng chấp nhận nó.
nghiên cứu của Tân Minh ở nước ngoài đã có tiến triển tin tốt “Ừm, đây là chuyện tốt” Trên mặt Thẩm An Nhiên không nhìn ra có bao nhiêu vui vẻ.