Thật ra tiến triển của nghiên cứu đã đến bước nào thì Tô Thanh Kiều cũng không rõ lâm, dù sao thì đám người Tân Minh bọn họ đã ký một hợp đồng là không thể để lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài rồi.
Nhưng đối phương nói cho cô biết là đã có tiến triển, chắc là có.
thể ổn định lại sự lây lan của các tế bào ung thư, nếu có thể ổn định như vậy là có thể kéo dài sự sống cho bệnh nhân, nhưng khoảng cách để trị liệu hoàn toàn cho bệnh nhân ung thư thì vẫn còn xa sao?
“Trong khoảng thời gian cô bị bệnh này tôi vẫn luôn kê thuốc cho cậu, Lệ Đình Phong cũng không có biểu hiện gì khác thường” Tô Thanh Kiều vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một ống tiêm.
“Tôi muốn lấy chút máu của cô để gửi qua cho Tân Minh, tháng này đã trễ rồi”
Thẩm An Nhiên với tay qua: “Cô lấy đi”
Tô Thanh Kiều lấy tổng cộng hết năm ống máu, sau khi dùng bông gòn để đè lại chỗ vừa lấy máu xong, đợi mãi cho đến khi vết máu khô thì cô ấy mới rời đi.
Lệ Đình Phong thừa dịp trong khoảng thời gian này đi làm thủ tục xuất viện, sau khi trở về thì Tô Thanh Kiều và Thẩm An Nhiên vừa mới nói chuyện xong, anh đi vào cũng không phát hiện ra cái gì khác thường.
‘Thẩm An Nhiên ở viện gần một tháng, sau khi về nhà, khắp nơi trong biệt thự đều dính đầy bụi bặm.
Lệ Đình Phong vội vàng đưa Thẩm An Nhiên về nhà mà lại quên mất căn phòng này tạm thời vẫn chưa thể ngủ lại được, anh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại đến công ty dọn nhà sắp xếp ba nhân viên dọn dẹp đến dọn vệ sinh.
Thẩm An Nhiên sau khi lên lầu thì nằm xuống giường tìm điện thoại khởi động máy, điện thoại liên tục kêu “Đinh đỉnh đinh”, phát ra âm thanh nhắc nhở.
Cuộc gọi nhỡ 99+, tin nhắn 99+.
Cô lần lượt kiểm tra, điện thoại lặp lại ba lần, trong đó có một cái là số điện thoại viện trưởng cô nhỉ viện gọi đến, cái khác thì là của trợ lí Lâm, còn có một cái nữa là số lạ.
Bạch Hải Châu.
Tháng trước cô đã đồng ý với cậu ta sẽ đi đến cô nhi viện, nhưng mà vẫn còn chưa kịp xuất phát thì đã bị Lệ Đình Phong vứt xuống lầu phải vào bệnh viện.
Nếu như không phải là nhìn thấy những đoạn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ điện thoại này, e là cô cũng đã quên mất cái người tên Bạch Hải Châu này rồi.
Cô lật từng đoạn từng đoạn tin nhắn ra để xem.
“Cô nói muốn đến thăm tôi mà, tại sao cô lại không đến mà cũng không nhận điện thoại chứ?”
“Tại sao điện thoại cô lại tắt rồi, có phải là cô xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“An Nhiên, cô nhanh trả lời tin nhắn đi mà Chỉ cần nhìn sơ qua những đoạn tin nhắn này, Thẩm An Nhiên liền có thể tưởng tượng ra được, cái đứa ngốc Bạch Hải Châu này lúc cầm điện thoại chờ cô trả lời tin nhãn đã căng thẳng như thế nào.
Thẩm An Nhiên xem xong những đoạn tin nhắn đó, đề phòng vạn nhất, mặc dù cô xem những tin nhắn chả có gì, nhưng nhỡ đâu Lệ Đình Phong nhìn thấy nhưng lại không nghĩ như cô thì sao.
Nhiều một chuyện không bảng bớt một chuyện, Thẩm An N gửi một đoạn tin nhắn cho Bạch Hải Châu, nói với cậu ta bản thân rất khỏe, ngày mai sẽ đi đến cô nhỉ viện.
Sợ Bạch Hải Châu đột nhiên lại gọi điện cho cô, Thẩm An Nhiên ở trong phần tin nhản liên tục cảnh báo, nếu như cậu ta gọi điện hay là gửi tin nhắn đến thì cô sẽ không đi nữa.
Đối phương rất nhanh liền trả lời lại: “Ðược., xem ra cậu ta vẫn luôn canh điện thoại để đợi cô trả lời.
Thẩm An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi xóa tin nhẳn đi thì tùy tiện đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường để sạc điện Nhân viên vệ sinh đã đến rồi, biệt thự cũng không xem là lớn lắm, thế nên không quá nửa ngày, ba người đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm các phòng.
Lệ Đình Phong mở tủ lạnh ra, rau ở trong tủ không được xử lí nên đã hỏng mất rồi, thịt cũng không còn tươi ngon nữa, anh gọi điện thoại cho Triệu Việt bảo anh ta đi siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Đồ ăn vẫn chưa được mang đến, nên buổi trưa chỉ có thể gọi đồ ăn ở bên ngoài về.