Sự ấm áp ngay lập tức biến mất, Hạ Minh Nguyệt không thể nói được cái gì nữa mà chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Dưa vào thái độ hiện tại của Lệ Đình Phong đối với cô ta thì chắc chắn mối quan hệ của bọn họ sẽ bị chấm dứt nếu như cô ta không đồng ý. Khi tưởng tượng đến việc không có Lệ Đình Phong trong cuộc sống của mình, cô ta cảm thấy rất khó chịu và không cam tâm nếu để cho tình cảm hơn mười năm của mình hóa thành bong bóng bởi vì Thẩm An Nhiên.
“Chỉ cần em có thể ở cùng một chỗ với anh thì em đều sẽ đồng ý mọi thứ” Hạ Minh Nguyệt dựa vào trong lòng anh và lẩm bẩm một mình.
Sau khi an ủi cô ta một lúc, Lệ Đình Phong gọi người lái xe đưa Hạ Minh Nguyệt trở về.
Anh đứng bên cửa sổ sát sàn, nhìn về phía chiếc xe đang dần biến mất và nghĩ về những gì mà Hạ Minh Nguyệt hỏi anh vừa rồi.
Tại sao nhất định phải là đứa bé do Thẩm An Nhiên sinh ra?
Anh cũng không biết vì sao bản thân lại nói như vậy, nhưng dường như anh cảm thấy nếu không phải do Thẩm An Nhiên sinh thì chắc chắn không được và anh không cần đứa con được sinh ra bởi người phụ nữ khác.
Trong lòng Thẩm An Nhiên mơ hồ cảm thấy lo lắng và đã gặp ác mộng liên tục mấy đêm rồi. Cô mơ thấy Lệ Đình Phong nhốt cô ở trong một cái lồng sắt ngột ngạt và tối tăm.
Tinh thần của Thẩm An Nhiên bị tra tấn khiến cho càng ngày càng yếu ớt. Buổi sáng cô liền cảm thấy mệt mỏi cùng với ủ rũ, nhiệt độ cơ thể của cô là ba mươi tám độ và bị sốt nhẹ.
Nhìn thấy phiên tòa sắp mở ra nên lúc này cô nhất định không được ngã bệnh. Thẩm An Nhiên liền đi đến bệnh viện lấy thuốc cảm, sau khi gặp phải Tô Thanh Kiều thì cô nói chuyện vài câu về vụ kiện với cô ấy.
Trong vụ kiện với Lệ Đình Phong, cho dù có chuẩn bị mọi thứ đến đâu thì cô cũng cảm thấy chưa đủ. Thẩm An Nhiên không muốn làm cho Tô Thanh Kiều cảm thấy lo lắng nên cô cũng không nói sự việc một cách chỉ tiết.
Tô Thanh Kiều đột nhiên nói đến một vấn đề không liên quan: “Buổi chiêu hôm đó, cô vội vàng rời đi đến chỗ nào vậy? Tại sao sau đó lại phải đến bệnh viện?”
Tô Thanh Kiều đã muốn hỏi từ lâu, nhưng nếu nói chuyện qua điện thoại thì cô ấy sợ Thẩm An Nhiên không tiện. Đến bây giờ, khi gặp được cô đến bệnh viện để lấy thuốc cảm thì cô ấy mới nhớ tới.
“Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là Thẩm An Phú đã nợ ba mươi tỷ ở trong sòng bạc nên đối phương gọi tôi đến để lấy tiền đổi người”
Thẩm An Nhiên tránh nặng tìm nhẹ mà nói về chuyện xảy ra vào ngày hôm đó.
“Sòng bạc nào vậy?” Tô Thanh Kiều hỏi.
Thẩm An Nhiên nói một cách qua loa: “Sòng bạc ngầm Sài Gòn.”
Khuôn mặt bình thản lâu năm của Tô Thanh Kiều cứng đờ sau khi nghe thấy lời nói này của Thẩm An Nhiên: “Cô thật đúng là can đảm, cô vậy mà lại dám một mình đi đến chỗ đó. Vậy vết thương trên người cô là do Trần Hâm Bảng đã gây ra sao? Ông ta không làm gì cô đúng không?”
“Làm sao cô biết đó là Trân Hâm Bảng vậy?” Đôi mắt của Thẩm An Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc. Cô chỉ nói rằng cô đến sòng bạc để đưa tiền cho Thẩm An Phú được thả ra chứ không có nhắc đến ai cả. Thế nhưng Tô Thanh Kiều lại đoán được rằng cô đến bệnh viện là bởi vì Trân Hâm Bằng?
Tô Thanh Kiều nhỏ giọng nói: “Vào đêm đó, khi cô đến bệnh viện, Trần Hâm Bảng đã gặp tai nạn và được đưa tới bệnh viện để cứu chữa.”
“Vốn dĩ tôi cũng chỉ đoán mò vậy thôi, bây giờ nghe cô nói như vậy thì đã chắn chắn. cô có biết đêm đó Trần Hâm Bằng được đưa vào bệnh viện với tình trạng như thế nào không?”