Tô Thanh Kiều giống như nghĩ đến điều gì buồn cười, trên khuôn mặt trẻ con hiện lên một nụ cười, nhưng những lời nói vô cớ ở trong miệng cô ấy lại khiến cho người ta cảm thấy sợ sệt.
“Cả người toàn là máu, bị người ta chém…” Khi Tô Thanh Kiều nói đến chuyện này, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh sáng, khéo miệng nở một nụ cười ngày càng sâu, chỉ thiếu điều khoa tay múa chân để diễn tả hình ảnh máu mé kia tàn nhẫn như thế nào.
Thẩm An Nhiên kịp thời ngăn cô ấy lại: “Cô đừng nói nữa, tôi muốn nôn rồi”
Tô Thanh Kiều mím chặt miệng, vài giây sau mới thả lỏng, sự hưng phấn trên mặt đã biến mất không thấy, lại trở về bộ dạng lạnh nhạt trước đó.
Trần Hâm Băng gặp phải chuyện như thế này, Thẩm An Nhiên đoán chính là do Lệ Đình Phong làm, nghĩ đến người đàn ông có thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn này, sắc mặt cô đã trở nên cứng đờ.
“Sao mặt cô lại trắng bệch như vậy, bị dọa rồi sao?” Tô Thanh Kiều tiến lại gần rồi đẩy đẩy bả vai của cô.
Tay của Thẩm An Nhiên run run vuốt khuôn mặt lạnh băng của mình: “Có thể là do bị cảm”
“Hay là cô uống một lần thuốc ở đây trước?” Nhìn thấy Thẩm An Nhiên gật đầu, Tô Thanh Kiều đứng dậy đi lấy nước ấm.
Thẩm An Nhiên nhìn hướng dẫn sử dụng ở trên hộp thuốc, mở hộp thuốc rồi đổ bốn viên ra, đang muốn uống thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
“Bên ngoài có chuyện gì xảy ra sao?” Động tác của Thẩm An Nhiên dừng lại, sau đó hỏi.
Tô Thanh Kiều đứng dây đi đến trước cửa rồi nhìn xung quanh, có mấy vị bác sĩ và y tá đang đẩy giường bênh chạy về phía trước, Tô Thanh Kiều nheo nheo mắt nhìn đám người kia, đó là bác sĩ của khoa phẫu thuật chỉnh hình.
“Lại có người được đưa vào để chửa trị, gần đây người được đưa đến chữa trị không phải đứt ở chỗ này thì cũng đứt ở chỗ khác” Hôm nay thì bị chặt đứt tay.
Thẩm An Nhiên nhanh chóng nuốt thuốc xuống, sau đó cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Thanh Kiều để nhìn xem.
Không bao lâu sau liền nhìn thấy bệnh nhân được đưa đi cấp cứu, hai tay anh ta chảy máu đầm đìa, nằm trên giường đẩy vẫn không hề nhúc nhích, trên mặt có đeo mặt nạ dưỡng khí, thoạt nhìn là tình huống nguy cấp.
Thẩm An Nhiên không thích xem những cảnh máu chảy đầm đìa như vậy, đang muốn quay đầu thì bỗng nhiên cứng đờ.
Người nằm trên giường đẩy không phải người nào khác mà chính là Thẩm An Phú.
“Thẩm An Phú”
Tô Thanh Kiều quay đầu lại thì liền nhìn thấy sắc mặt của Thẩm An Nhiên trắng bệch, cô đang nhìn chăm chăm vào người bị thương được đưa vào phòng cấp cứu.
“Sao lại là anh ta, tay của Thẩm An Phú bị làm sao vậy?”
Thẩm An Nhiên ngơ ngác nhìn, toàn bộ cơ thể như bị đóng đỉnh tại chỗ, trong lòng không ngừng chùng xuống.
một hồi lâu cũng không nói ra thêm một chữ.
Thẩm An Nhiên: “Cô cứ nói đi, tôi có thể chấp nhận được”